Ai ra tay đánh ngươi?
Hạ Nhật Dịch Lãnh
2024-07-23 06:43:18
Độc Cô Cửu Dương nhẹ nhàng bay tới, cũng không ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy hắn ngồi ở trên một chiếc ghế do hoàng kim tạo thành, giống như long ỷ. Hắn nhẹ nhàng dựa vào vào. Xung quanh hắn có nhiều thanh niên mặc ngân bào. Đồng thời, còn có người lớn tuổi. Sự phô trương thật sự không nhỏ. Hình như bọn họ đến đây cũng không phải hoàn toàn là bởi vì Vu Nhai, mà là đang cử hành một yến hội. Vu Nhai và Độc Cô Chư cũng chỉ là một tiết mục thú vị nho nhỏ cho buổi yến hội này mà thôi.
A, còn nói thiếu một người. Đó chính là Độc Cô Vận Nhi đang đứng ở bên cạnh Độc Cô Cửu Dương. Chỉ thấy sắc mặt nàng có chút tái nhợt, cố gắng trấn định. Đặc biệt trong nháy mắt khi nàng nhìn thấy Vu Nhai đi tới, trong mắt mang theo sự khẩn cầu!
- Ta không biết ngươi đang nói cái gì!
Vu Nhai chỉ thoáng lướt qua bàn tay của Độc Cô Cửu Dương, con ngươi không ngừng biến đổi. Quả nhiên, chiếc nhẫn kim sắc kia đang ở trên ngón tay hắn. Theo ký ức nát vụn, hắn chậm rãi tìm kiếm những gì có liên quan tới chiếc nhẫn kim sắc này. Trên đời này, những chiếc nhẫn kim sắc không hơn vạn vạn cũng có mấy nghìn vạn. Nhưng chiếc nhẫn này, chỉ cần nhìn kiểu dáng cũng biết là độc nhất vô nhị.
Hình như chiếc nhẫn kim sắc này đại biểu cho thế lực nào đó, hoặc là cái gì đó.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy chiếc nhẫn kim sắc này, Vu Nhai không nhịn được thở phào nhẹ nhõm. Không quan tâm ngày hôm nay kết quả thế nào, hành trình tới Độc Cô gia cuối cùng cũng có kết quả, không còn mơ hồ như trước nữa. Chí ít rất nhanh có thể biết kẻ thù là ai.
Về phần người phế bỏ huyền khí của mẫu thân, giáo quan Kiếm Đường và cả tên người chấp pháp kia, dù tìm thấy hay không cung không có vấn đề gì.
- A, không biết ta đang nói gì sao? Ngươi không phải rất thông minh sao?
Độc Cô Cửu Dương vẫn lộ vẻ lười biếng.
- Vậy ta đành phải nói rõ ra vậy. Ngươi và nữ nhân của ta là quan hệ như thế nào? Người béo áo bào đỏ kia không nói, vậy ngươi là đương sự hãy nói ra đi.
- Ta...
- Chờ một chút, hình như ngươi còn giết người do ta phái đi. Ngươi đã không có cơ hội đứng ở trước mặt ta. Chiến Minh thúc, thúc không phải muốn báo thù cho con trai của thúc sao. Vậy bảo người của thúc đi đánh gãy hai tay hai chân của hắn đi!
Độc Cô Cửu Dương thản nhiên nói.
- Cảm ơn cháu trai Cửu Dương.
Sắc mặt nam tử trung niên bên kia mừng như điên nói. Tuy rằng xưng hô là thúc cùng cháu, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy thân phận của hai người phải đảo ngược lại mới đúng. Dường như Độc Cô Cửu Dương mới là trưởng bối.
Nam tử trung niên vốn không để ý tới điểm này, trong mắt mang theo hưng phấn và sát khí nồng đậm. Nếu như có thể, hắn thật sự muốn tự mình động thủ. Nhưng trên người Vu Nhai mặc kim bào khiến hắn phải thu liễm. Tuy rằng còn chưa phải chính thức, nhưng hắn là trưởng bối. Ở bên trong Độc Cô gia, ngoại trừ người chấp pháp ra, trưởng bối tuyệt không được phép động thủ đối với vãn bối:
- Tiểu tử, còn nhớ ta không?
- Ngươi là kẻ nào?
Vu Nhai thật nghĩ không ra được. Mình đâu có đắc tội người nào của Độc Cô gia ở thế hệ đó.
- Con ta tên là Độc Cô Cửu Tiên. Là ngươi giết con trai ta. Ha ha, ngày hôm nay ngươi cuối cùng đã có thể chết. Mối thù của con trao ta cuối cùng có thể báo. Ngươi có phải cho rằng có quy định của Độc Cô gia, ngươi có thể không phải chết không hay? Chúng ta không làm gì được ngươi. Nhưng ngươi nhìn thấy không, ngươi rất nhanh sẽ bị đánh gãy tay gãy chân. Tiếp theo, ngươi sẽ chết, chết giãy dụa ở trước mặt của ta.
Người này chính là phụ thân của Độc Cô Cửu Tiên. Lại nghe hắn nói:
- Bốn người các ngươi, đi, đánh gãy hai tay hai chân hắn, báo thù cho Cửu Tiên và Cửu Phù bọn họ. Phải nhớ kỹ, hạ thủ không nên quá nặng tay. Nếu không cháu Cửu Dương hỏi không nói được thì phiền toái. Chúng ta sẽ còn có cơ hội dằn vặt hắn sau.
- Vâng!
Bốn gã mặc ngân bào ở bên cạnh hắn đứng lên, cười lạnh đi về phía Vu Nhai.
Vu Nhai cũng không hoảng loạn như sự tưởng tượng của người nhà Độc Cô Cửu Tiên. Mặt hắn không đổi sắc liếc mắt nhìn lướt qua bọn họ, sau đó thoáng cười lạnh một tiếng, trực tiếp xoay người đi về phía Độc Cô Chư. Lúc này trên lớp da dày mỡ của Độc Cô Chư có thể nói là đầy thương tích, bị trói ở bên một tảng đá.
Tay Vu Nhai vung lên. Ngay hôm qua, thuốc do Độc Cô gia thưởng cho hắn vì kim bào đã phát huy tác dụng.
Đãi ngộ của kim bào quả nhiên cường đại. Mặc dù thuốc này không có hiệu quả ngay lập tức giống như ma pháp quang minh như vậy, nhưng cho Độc Cô Chư ăn vào, trong nháy mắt vết thương trên người Độc Cô Chư lập tức liền khép miệng. Đồng thời, hắn đang hôn mê cũng dần tỉnh lại.
- Độc… Cô... Không, Vu… Vu Nhai, a không... Độc Cô...
Độc Cô Chư mồm miệng không rõ, trong lúc nhất thời cũng không biết nên gọi Vu Nhai như thế nào mới tốt. Ngày hôm qua hắn nghe nói Vu Nhai đã mặc kim bào. Trong giây lát, hắn hình như đã kịp phản ứng:
- Đúng rồi. chiếc… chiếc nhẫn kim sắc ngay...
- Vẫn gọi là Vu Nhai đi. Chuyện chiếc nhẫn kim sắc, ta đã biết rồi. Hiện tại xử lý chuyện của ngươi trước đã. Vừa rồi là ai ra tay đánh ngươi?
Vu Nhai ngăn Độc Cô Chư lại, nói, đồng thời trong lòng thầm than. Cho dù là lúc này, Độc Cô Chư vẫn chỉ nhớ rõ chuyện chiếc nhẫn kim sắc. Cho dù không vì chiếc nhẫn kim sắc, lần này qua cứu hắn cũng đáng.
- Tiểu tử cục gạch kia, các vết thương trên người tiểu mập kia đều do chúng ta đánh. Thế nào, ngươi muốn động thủ, tốt nhất cứ bảo vệ tay chân ngươi rồi hãy nói!
Đúng lúc này, phía sau Vu Nhai truyền đến giọng nói thâm trầm, đồng thời kiếm phong sắc bén lao tới.
Trong mắt Vu Nhai lóe lên tinh quang, một cước nhẹ nhàng đá vào tảng đá lớn phía sau Độc Cô Chư. Trong nháy mắt tảng đá bay lên, bắn về phía sườn núi đá bên dưới.
Vu Nhai biết, lát nữa khẳng định sẽ có một trận ác chiến. Lấy thực lực Độc Cô Chư không thích hợp ở lại chỗ này.
- Tiểu tử, bốn ngân bào chúng ta liên thủ, ngươi vẫn còn có tâm tư cứu người sao?
- Ngân bào? Các ngươi đều là chi chính của Độc Cô gia. Ngân bào của các ngươi không biết có thể có chất lượng được bao nhiêu?
Vu Nhai nói xong bỗng nhiên phát ra kiếm ý và sát khí mãnh liệt. Trong nháy mắt bốn người bị khóa lại. Sát tính ở trên con đường chính của rừng kiếm khủng khiếp tới mức nào? Độc Cô Thanh Hải đã nói, cho dù là Địa Binh Sư cao đoạn cũng không nhất định có thể qua được. Vu Nhai lấy lực lượng của Hoàng Binh Sư tuy rằng phát ra mức độ sát khí không được mấy phần, nhưng để chấn trụ bốn người này vẫn dư dả.
Quả nhiên, bốn người bất ngờ không kịp đề phòng, trong nháy mắt dường như bị định thân thuật. Cùng lúc đó, bốn đạo kiếm quang do gió ngưng kết thành từ trên không trung đánh xuống, xuyên qua tim của bốn người này.
- Ngươi.. ngươi...
Bọn họ chết không khác gì với hai tên chó săn đã được Độc Cô Cửu Dương phái đi trước đó là mấy.
Chỉ thấy hắn ngồi ở trên một chiếc ghế do hoàng kim tạo thành, giống như long ỷ. Hắn nhẹ nhàng dựa vào vào. Xung quanh hắn có nhiều thanh niên mặc ngân bào. Đồng thời, còn có người lớn tuổi. Sự phô trương thật sự không nhỏ. Hình như bọn họ đến đây cũng không phải hoàn toàn là bởi vì Vu Nhai, mà là đang cử hành một yến hội. Vu Nhai và Độc Cô Chư cũng chỉ là một tiết mục thú vị nho nhỏ cho buổi yến hội này mà thôi.
A, còn nói thiếu một người. Đó chính là Độc Cô Vận Nhi đang đứng ở bên cạnh Độc Cô Cửu Dương. Chỉ thấy sắc mặt nàng có chút tái nhợt, cố gắng trấn định. Đặc biệt trong nháy mắt khi nàng nhìn thấy Vu Nhai đi tới, trong mắt mang theo sự khẩn cầu!
- Ta không biết ngươi đang nói cái gì!
Vu Nhai chỉ thoáng lướt qua bàn tay của Độc Cô Cửu Dương, con ngươi không ngừng biến đổi. Quả nhiên, chiếc nhẫn kim sắc kia đang ở trên ngón tay hắn. Theo ký ức nát vụn, hắn chậm rãi tìm kiếm những gì có liên quan tới chiếc nhẫn kim sắc này. Trên đời này, những chiếc nhẫn kim sắc không hơn vạn vạn cũng có mấy nghìn vạn. Nhưng chiếc nhẫn này, chỉ cần nhìn kiểu dáng cũng biết là độc nhất vô nhị.
Hình như chiếc nhẫn kim sắc này đại biểu cho thế lực nào đó, hoặc là cái gì đó.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy chiếc nhẫn kim sắc này, Vu Nhai không nhịn được thở phào nhẹ nhõm. Không quan tâm ngày hôm nay kết quả thế nào, hành trình tới Độc Cô gia cuối cùng cũng có kết quả, không còn mơ hồ như trước nữa. Chí ít rất nhanh có thể biết kẻ thù là ai.
Về phần người phế bỏ huyền khí của mẫu thân, giáo quan Kiếm Đường và cả tên người chấp pháp kia, dù tìm thấy hay không cung không có vấn đề gì.
- A, không biết ta đang nói gì sao? Ngươi không phải rất thông minh sao?
Độc Cô Cửu Dương vẫn lộ vẻ lười biếng.
- Vậy ta đành phải nói rõ ra vậy. Ngươi và nữ nhân của ta là quan hệ như thế nào? Người béo áo bào đỏ kia không nói, vậy ngươi là đương sự hãy nói ra đi.
- Ta...
- Chờ một chút, hình như ngươi còn giết người do ta phái đi. Ngươi đã không có cơ hội đứng ở trước mặt ta. Chiến Minh thúc, thúc không phải muốn báo thù cho con trai của thúc sao. Vậy bảo người của thúc đi đánh gãy hai tay hai chân của hắn đi!
Độc Cô Cửu Dương thản nhiên nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Cảm ơn cháu trai Cửu Dương.
Sắc mặt nam tử trung niên bên kia mừng như điên nói. Tuy rằng xưng hô là thúc cùng cháu, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy thân phận của hai người phải đảo ngược lại mới đúng. Dường như Độc Cô Cửu Dương mới là trưởng bối.
Nam tử trung niên vốn không để ý tới điểm này, trong mắt mang theo hưng phấn và sát khí nồng đậm. Nếu như có thể, hắn thật sự muốn tự mình động thủ. Nhưng trên người Vu Nhai mặc kim bào khiến hắn phải thu liễm. Tuy rằng còn chưa phải chính thức, nhưng hắn là trưởng bối. Ở bên trong Độc Cô gia, ngoại trừ người chấp pháp ra, trưởng bối tuyệt không được phép động thủ đối với vãn bối:
- Tiểu tử, còn nhớ ta không?
- Ngươi là kẻ nào?
Vu Nhai thật nghĩ không ra được. Mình đâu có đắc tội người nào của Độc Cô gia ở thế hệ đó.
- Con ta tên là Độc Cô Cửu Tiên. Là ngươi giết con trai ta. Ha ha, ngày hôm nay ngươi cuối cùng đã có thể chết. Mối thù của con trao ta cuối cùng có thể báo. Ngươi có phải cho rằng có quy định của Độc Cô gia, ngươi có thể không phải chết không hay? Chúng ta không làm gì được ngươi. Nhưng ngươi nhìn thấy không, ngươi rất nhanh sẽ bị đánh gãy tay gãy chân. Tiếp theo, ngươi sẽ chết, chết giãy dụa ở trước mặt của ta.
Người này chính là phụ thân của Độc Cô Cửu Tiên. Lại nghe hắn nói:
- Bốn người các ngươi, đi, đánh gãy hai tay hai chân hắn, báo thù cho Cửu Tiên và Cửu Phù bọn họ. Phải nhớ kỹ, hạ thủ không nên quá nặng tay. Nếu không cháu Cửu Dương hỏi không nói được thì phiền toái. Chúng ta sẽ còn có cơ hội dằn vặt hắn sau.
- Vâng!
Bốn gã mặc ngân bào ở bên cạnh hắn đứng lên, cười lạnh đi về phía Vu Nhai.
Vu Nhai cũng không hoảng loạn như sự tưởng tượng của người nhà Độc Cô Cửu Tiên. Mặt hắn không đổi sắc liếc mắt nhìn lướt qua bọn họ, sau đó thoáng cười lạnh một tiếng, trực tiếp xoay người đi về phía Độc Cô Chư. Lúc này trên lớp da dày mỡ của Độc Cô Chư có thể nói là đầy thương tích, bị trói ở bên một tảng đá.
Tay Vu Nhai vung lên. Ngay hôm qua, thuốc do Độc Cô gia thưởng cho hắn vì kim bào đã phát huy tác dụng.
Đãi ngộ của kim bào quả nhiên cường đại. Mặc dù thuốc này không có hiệu quả ngay lập tức giống như ma pháp quang minh như vậy, nhưng cho Độc Cô Chư ăn vào, trong nháy mắt vết thương trên người Độc Cô Chư lập tức liền khép miệng. Đồng thời, hắn đang hôn mê cũng dần tỉnh lại.
- Độc… Cô... Không, Vu… Vu Nhai, a không... Độc Cô...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Độc Cô Chư mồm miệng không rõ, trong lúc nhất thời cũng không biết nên gọi Vu Nhai như thế nào mới tốt. Ngày hôm qua hắn nghe nói Vu Nhai đã mặc kim bào. Trong giây lát, hắn hình như đã kịp phản ứng:
- Đúng rồi. chiếc… chiếc nhẫn kim sắc ngay...
- Vẫn gọi là Vu Nhai đi. Chuyện chiếc nhẫn kim sắc, ta đã biết rồi. Hiện tại xử lý chuyện của ngươi trước đã. Vừa rồi là ai ra tay đánh ngươi?
Vu Nhai ngăn Độc Cô Chư lại, nói, đồng thời trong lòng thầm than. Cho dù là lúc này, Độc Cô Chư vẫn chỉ nhớ rõ chuyện chiếc nhẫn kim sắc. Cho dù không vì chiếc nhẫn kim sắc, lần này qua cứu hắn cũng đáng.
- Tiểu tử cục gạch kia, các vết thương trên người tiểu mập kia đều do chúng ta đánh. Thế nào, ngươi muốn động thủ, tốt nhất cứ bảo vệ tay chân ngươi rồi hãy nói!
Đúng lúc này, phía sau Vu Nhai truyền đến giọng nói thâm trầm, đồng thời kiếm phong sắc bén lao tới.
Trong mắt Vu Nhai lóe lên tinh quang, một cước nhẹ nhàng đá vào tảng đá lớn phía sau Độc Cô Chư. Trong nháy mắt tảng đá bay lên, bắn về phía sườn núi đá bên dưới.
Vu Nhai biết, lát nữa khẳng định sẽ có một trận ác chiến. Lấy thực lực Độc Cô Chư không thích hợp ở lại chỗ này.
- Tiểu tử, bốn ngân bào chúng ta liên thủ, ngươi vẫn còn có tâm tư cứu người sao?
- Ngân bào? Các ngươi đều là chi chính của Độc Cô gia. Ngân bào của các ngươi không biết có thể có chất lượng được bao nhiêu?
Vu Nhai nói xong bỗng nhiên phát ra kiếm ý và sát khí mãnh liệt. Trong nháy mắt bốn người bị khóa lại. Sát tính ở trên con đường chính của rừng kiếm khủng khiếp tới mức nào? Độc Cô Thanh Hải đã nói, cho dù là Địa Binh Sư cao đoạn cũng không nhất định có thể qua được. Vu Nhai lấy lực lượng của Hoàng Binh Sư tuy rằng phát ra mức độ sát khí không được mấy phần, nhưng để chấn trụ bốn người này vẫn dư dả.
Quả nhiên, bốn người bất ngờ không kịp đề phòng, trong nháy mắt dường như bị định thân thuật. Cùng lúc đó, bốn đạo kiếm quang do gió ngưng kết thành từ trên không trung đánh xuống, xuyên qua tim của bốn người này.
- Ngươi.. ngươi...
Bọn họ chết không khác gì với hai tên chó săn đã được Độc Cô Cửu Dương phái đi trước đó là mấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro