Bái sư? Ta không bái.
Hạ Nhật Dịch Lãnh
2024-07-23 06:43:18
Đây là một phần nhỏ phù văn không biết Thôn Thiên kiếm lấy ở đâu ra, lúc trước lão già Mê Thành không ăn không ngủ nghiên cứu chúng nó. Khi đó Vu Nhai cho lão già Mê Thành hai loại phù văn, thứ nhất là cắt từ Huyền Binh Điển, thứ hai là Thôn Thiên kiếm cung cấp.
Liễu đại sư cảm nhận được hơi thở phù văn chợt khựng lại, kiềm không được liếc mắt ra, sau đó ngẩn ngơ. Như lúc trước Vu Nhai đã nói, trăm thử trăm trúng, dù thế nào thì phù văn sư là chức nghiệp say mê điên cuồng.
Vu Nhai không phát hiện Liễu đại sư mê mẩn, gật gù nói:
- Thôi thôi, xem bộ dáng Liễu đại sư không nhìn trúng phù văn của ta, để ta xóa nó đi.
Vu Nhai định xóa sạch phù văn khắp trên sàn Lâm Trúc trà lâu rách nát.
- Tiểu tử, đừng . . .!
Vu Nhai chớp mắt hỏi:
- Ủa? Chẳng phải Liễu đại sư đã đi rồi? Sao người còn đứng đây?
- Cái kia . . .
Liễu đại sư không biết nên nói sao, lão rất muốn bắt cóc Vu Nhai sau đó tra hỏi đủ điều.
Liễu đại sư thầm nghĩ:
- Không biết có phải lão già Độc Cô gia kia bị tiểu tử này chọc tứ bó tay buộc hắn cống hiến phù văn bí ẩn ra không?
Lúc trước khi Vu Nhai lầu bầu nói xọa là bị lão già Mê Thành bắt cóc, tra hỏi, Liễu đại sư cứ tưởng đó là thật.
Vu Nhai tiếp tục bảo:
- Chắc Liễu đại sư có chuyện gì chưa làm xong? Xin cứ tự nhiên, ta tiếp túc dọn dẹp.
Liễu đại sư cố nén tức giận, mỉm cười nói:
- Tiểu tử, ta không nhìn trúng những phù văn này, mới rồi ta có chút việc gấp nhưng bây giờ thì không cần nữa. Ta cảm thấy nhận ngươi làm đồ đệ càng gấp hơn. Ngươi tên Vu Nhai đúng không? Không biết ngươi có nguyện ý bái ta làm sư phụ không?
Liễu đại sư như vậy làm người ta tưởng đâu lão có ma thuật 'biến sắc mặt'.
Vài người mắt lóe tia sáng, đế đô lại thêm một kẻ không thể đắc tội.
Khiến người bất ngờ là Vu Nhai từ chối thẳng:
- Bái sư? Thôi, ta không chuyên phù văn, chỉ chơi đùa lúc rảnh rỗi.
Câu nói này quá đả kích ngươi, rảnh rỗi chơi phù văn mà chơi tốt như vậy?
Đặc biệt là Liễu Mị Nhi nhe răng nanh, cái tên này đang khoác lác đúng không?
Lão nhân họ Kiều đột nhiên nói xen vào:
- Liễu lão già, hắn bắt đầu từ chưởng binh giả, mỗi đẳng câp đều cực kỳ hoàn mỹ, có lẽ thật sự không có thời gian nghiên cứu phù văn.
Lời của thánh binh sư tất nhiên rất nặng ký.
Lão nhân họ Kiều tiếp tục bảo:
- Vu tiểu tử, ngươi đừng giả ngu nữa, hãy nể mặt ta tha cho Liễu lão già đi, có điều kiện gì cứ nói.
Liễu đại sư nghe lão nhân họ Kiều nói xong tức xì khói, thầm nghĩ:
- Kiều lão già đang châm biếm ta? Lão tử lớn tuổi như vậy mà cần xin tha sao?
Vu Nhai không nói nhảm, trực tiếp đưa ra yêu cầu:
- Bái sư thì không cần, nhưng ta không ngại lúc rảnh chơi phù văn. Không biết Liễu đại sư có tri thức phù văn sau khi nhập môn, bút ký kinh nghiệm này nọ, càng đầy đủ càng tốt. Nên biết chỗ ta có khá nhiều phù văn bí ẩn, bấy nhiêu đây chỉ là một góc nhỏ.
Liễu đại sư chớp mắt hỏi:
- Sau khi nhập môn? Tiểu tử, ngươi mới nhập môn?
Vu Nhai rất thnhà thật nói:
- Đúng vậy! Lúc trước ta nói rồi, ta chỉ rảnh rỗi chơi phù văn, không lẽ ta có thể chơi nó đến trình độ cao?
Lời của Vu Nhai làm nhiều người khó chịu, đặc biệt là Liễu Mị Nhi.
Liễu Mị Nhi hỏi:
- Nếu ngươi mới nhập môn vậy tại sao lúc trước ta không thể phá giải phù văn trận của ngươi?
Vu Nhai giải thích rằng:
- A! Chắc là nhờ phù văn bí ẩn của ta. Ta tùy tiện ném chút ít vào, ai ngờ may mắn như vậy, có thể gia cố vào phù văn trận.
Mọi người hiểu ra, nhưng quá tình cờ đi?
Liễu Mị Nhi tức giận nói:
- Vậy ngươi còn dám bảo ta kêu ngươi là sư huynh?
Hình như vấn đề này không phải mấu chốt?
Vu Nhai đánh trống lãng:
- Cái này . . . Ha ha, hôm nay thời tiết tốt thật.
Cô nương điêu ngoa này thật khó đối phó.
- Khốn kiếp, ngươi . . .
Đang lúc Liễu Mị Nhi tức giận thì Liễu đại sư nghiêm túc hỏi:
- Tiểu tử, ngươi học nhập môn ra sao?
Vu Nhai nói thật:
- Nhập môn? Ta cơ bản đều học hết, có thể khắc trang bị trọn bộ, nhưng ta hoàn toàn không biết sau khi nhập môn làm thế nào.
Vu Nhai thành thật đến cùng. Buồn cười, nếu không thành thật thì ngươi ta không cho ngươi biết sau khi nhập môn làm gì, đó mới là tri thức thật sự, vậy chẳng phải là Vu Nhai thất học?
Ra oai cũng nên có chừng mực.
- Cái gì? Ngươi nói tọn bộ nhập môn? Còn thứ khác thì hoàn toàn không biết?
Liễu đại sư trợn to mắt.
Liễu Mị Nhi há hốc mồm.
Mọi người chớp mắt, tuy không hiểu rõ ràng nhưng có vẻ rất lợi hại.
Vu Nhai tiếp tục bảo:
- Đúng vậy! Tệ lắm sao? Chẳng lẽ còn cần cái gì? À phải rồi, phù văn trận này là ta xem trang giấy trận của Liễu sư muội rồi học.
Vẻ mặt Vu Nhai mờ mịt hoàn toàn không giống giả bộ.
Liễu Mị Nhi cảm thấy choáng váng:
- Trước đó ngươi hoàn toàn không biết loại phù văn trận này?
- Đúng, sau khi bị Liễu sư muội nhốt mới nghiên cứu ra, khó lắm sao?
Liễu đại sư không biết nên nói cái gì. Cái này rõ ràng là thiên tài, còn thiên tài hơn Liễu Mị Nhi rất nhiều!
Vừa rồi Liễu đại sư chợt nghĩ có thể dung hợp phù văn bí ẩn, chưa biết vào phù văn trận nhập môn đã là biểu hiện của thiên tài, nhưng điều này quá nghịch thiên. Hơn nữa nhập môn đã có thể khắc nguyên bộ, buồn bực nhất là Vu Nhai nửa hiểu nửa không về phù văn.
Liễu đại sư không chết tâm hỏi:
- Tiểu tử, chẳng lẽ không có ai dạy ngươi sao? Lão già Độc Cô gia không chỉ dạy cho ngươi sao?
- Không, lão ấy đưa cho ta hai quyển sách bảo tự học.
Vu Nhai lấy ra sổ tay kinh nghiệm, cơ bản phù văn của lão già Mê Thành đưa cho Liễu đại sư, bán đứng phù văn trận. Tuy Vu Nhai không muốn làm đệ tử của Liễu đại sư nhưng hắn muốn có tri thức hệ thống thật sự.
Liễu đại sư lật quyển sách, hỏi:
- Ngươi tự học với hai quyển sách này?
Vu Nhai ngơ ngác gật đầu, rốt cuộc phát hiện dường như mình hơi nghịch thiên, hắn phán đoán từ biểu tình của Liễu đại sư.
Giọng Liễu đại sư cao vút:
- Lúc trước ngươi nói lão già Độc Cô gia ép ngươi giao phù văn bí ẩn ra, chẳng lẽ hắn bị mù mắt?
Trước mặt thiên tài thế này thật sự phải ép buộc sao?
Vu Nhai nói:
- À, cái đó thì thật ra lão không ép buọc gì ta, là ta không muốn bái lão làm sư phụ. Lão khó chịu nên không dạy tri thức phù văn cho ta, cuối cùng ta đành dùng phù văn bí ẩn trao đổi hai quyển sách với lão.
Liễu đại sư điên cuồng rống to:
- Cái gì? Ngươi dùng phù văn bí ẩn trao đổi hai quyển rác rưởi này?
Liễu đại sư đã quên việc bị Vu Nhai lừa, Lâm Trúc trà lâu suýt bị tiếng rống chấn sập, dù gì Liễu đại sư là thánh binh sư.
- À thì đúng.
Vu Nhai sẽ không nói hắn lợi dụng lão già Mê Thành giải mở Luân Chuyển Thần Ấn, nói thật là rất đáng giá.
Liễu đại sư cảm nhận được hơi thở phù văn chợt khựng lại, kiềm không được liếc mắt ra, sau đó ngẩn ngơ. Như lúc trước Vu Nhai đã nói, trăm thử trăm trúng, dù thế nào thì phù văn sư là chức nghiệp say mê điên cuồng.
Vu Nhai không phát hiện Liễu đại sư mê mẩn, gật gù nói:
- Thôi thôi, xem bộ dáng Liễu đại sư không nhìn trúng phù văn của ta, để ta xóa nó đi.
Vu Nhai định xóa sạch phù văn khắp trên sàn Lâm Trúc trà lâu rách nát.
- Tiểu tử, đừng . . .!
Vu Nhai chớp mắt hỏi:
- Ủa? Chẳng phải Liễu đại sư đã đi rồi? Sao người còn đứng đây?
- Cái kia . . .
Liễu đại sư không biết nên nói sao, lão rất muốn bắt cóc Vu Nhai sau đó tra hỏi đủ điều.
Liễu đại sư thầm nghĩ:
- Không biết có phải lão già Độc Cô gia kia bị tiểu tử này chọc tứ bó tay buộc hắn cống hiến phù văn bí ẩn ra không?
Lúc trước khi Vu Nhai lầu bầu nói xọa là bị lão già Mê Thành bắt cóc, tra hỏi, Liễu đại sư cứ tưởng đó là thật.
Vu Nhai tiếp tục bảo:
- Chắc Liễu đại sư có chuyện gì chưa làm xong? Xin cứ tự nhiên, ta tiếp túc dọn dẹp.
Liễu đại sư cố nén tức giận, mỉm cười nói:
- Tiểu tử, ta không nhìn trúng những phù văn này, mới rồi ta có chút việc gấp nhưng bây giờ thì không cần nữa. Ta cảm thấy nhận ngươi làm đồ đệ càng gấp hơn. Ngươi tên Vu Nhai đúng không? Không biết ngươi có nguyện ý bái ta làm sư phụ không?
Liễu đại sư như vậy làm người ta tưởng đâu lão có ma thuật 'biến sắc mặt'.
Vài người mắt lóe tia sáng, đế đô lại thêm một kẻ không thể đắc tội.
Khiến người bất ngờ là Vu Nhai từ chối thẳng:
- Bái sư? Thôi, ta không chuyên phù văn, chỉ chơi đùa lúc rảnh rỗi.
Câu nói này quá đả kích ngươi, rảnh rỗi chơi phù văn mà chơi tốt như vậy?
Đặc biệt là Liễu Mị Nhi nhe răng nanh, cái tên này đang khoác lác đúng không?
Lão nhân họ Kiều đột nhiên nói xen vào:
- Liễu lão già, hắn bắt đầu từ chưởng binh giả, mỗi đẳng câp đều cực kỳ hoàn mỹ, có lẽ thật sự không có thời gian nghiên cứu phù văn.
Lời của thánh binh sư tất nhiên rất nặng ký.
Lão nhân họ Kiều tiếp tục bảo:
- Vu tiểu tử, ngươi đừng giả ngu nữa, hãy nể mặt ta tha cho Liễu lão già đi, có điều kiện gì cứ nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liễu đại sư nghe lão nhân họ Kiều nói xong tức xì khói, thầm nghĩ:
- Kiều lão già đang châm biếm ta? Lão tử lớn tuổi như vậy mà cần xin tha sao?
Vu Nhai không nói nhảm, trực tiếp đưa ra yêu cầu:
- Bái sư thì không cần, nhưng ta không ngại lúc rảnh chơi phù văn. Không biết Liễu đại sư có tri thức phù văn sau khi nhập môn, bút ký kinh nghiệm này nọ, càng đầy đủ càng tốt. Nên biết chỗ ta có khá nhiều phù văn bí ẩn, bấy nhiêu đây chỉ là một góc nhỏ.
Liễu đại sư chớp mắt hỏi:
- Sau khi nhập môn? Tiểu tử, ngươi mới nhập môn?
Vu Nhai rất thnhà thật nói:
- Đúng vậy! Lúc trước ta nói rồi, ta chỉ rảnh rỗi chơi phù văn, không lẽ ta có thể chơi nó đến trình độ cao?
Lời của Vu Nhai làm nhiều người khó chịu, đặc biệt là Liễu Mị Nhi.
Liễu Mị Nhi hỏi:
- Nếu ngươi mới nhập môn vậy tại sao lúc trước ta không thể phá giải phù văn trận của ngươi?
Vu Nhai giải thích rằng:
- A! Chắc là nhờ phù văn bí ẩn của ta. Ta tùy tiện ném chút ít vào, ai ngờ may mắn như vậy, có thể gia cố vào phù văn trận.
Mọi người hiểu ra, nhưng quá tình cờ đi?
Liễu Mị Nhi tức giận nói:
- Vậy ngươi còn dám bảo ta kêu ngươi là sư huynh?
Hình như vấn đề này không phải mấu chốt?
Vu Nhai đánh trống lãng:
- Cái này . . . Ha ha, hôm nay thời tiết tốt thật.
Cô nương điêu ngoa này thật khó đối phó.
- Khốn kiếp, ngươi . . .
Đang lúc Liễu Mị Nhi tức giận thì Liễu đại sư nghiêm túc hỏi:
- Tiểu tử, ngươi học nhập môn ra sao?
Vu Nhai nói thật:
- Nhập môn? Ta cơ bản đều học hết, có thể khắc trang bị trọn bộ, nhưng ta hoàn toàn không biết sau khi nhập môn làm thế nào.
Vu Nhai thành thật đến cùng. Buồn cười, nếu không thành thật thì ngươi ta không cho ngươi biết sau khi nhập môn làm gì, đó mới là tri thức thật sự, vậy chẳng phải là Vu Nhai thất học?
Ra oai cũng nên có chừng mực.
- Cái gì? Ngươi nói tọn bộ nhập môn? Còn thứ khác thì hoàn toàn không biết?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liễu đại sư trợn to mắt.
Liễu Mị Nhi há hốc mồm.
Mọi người chớp mắt, tuy không hiểu rõ ràng nhưng có vẻ rất lợi hại.
Vu Nhai tiếp tục bảo:
- Đúng vậy! Tệ lắm sao? Chẳng lẽ còn cần cái gì? À phải rồi, phù văn trận này là ta xem trang giấy trận của Liễu sư muội rồi học.
Vẻ mặt Vu Nhai mờ mịt hoàn toàn không giống giả bộ.
Liễu Mị Nhi cảm thấy choáng váng:
- Trước đó ngươi hoàn toàn không biết loại phù văn trận này?
- Đúng, sau khi bị Liễu sư muội nhốt mới nghiên cứu ra, khó lắm sao?
Liễu đại sư không biết nên nói cái gì. Cái này rõ ràng là thiên tài, còn thiên tài hơn Liễu Mị Nhi rất nhiều!
Vừa rồi Liễu đại sư chợt nghĩ có thể dung hợp phù văn bí ẩn, chưa biết vào phù văn trận nhập môn đã là biểu hiện của thiên tài, nhưng điều này quá nghịch thiên. Hơn nữa nhập môn đã có thể khắc nguyên bộ, buồn bực nhất là Vu Nhai nửa hiểu nửa không về phù văn.
Liễu đại sư không chết tâm hỏi:
- Tiểu tử, chẳng lẽ không có ai dạy ngươi sao? Lão già Độc Cô gia không chỉ dạy cho ngươi sao?
- Không, lão ấy đưa cho ta hai quyển sách bảo tự học.
Vu Nhai lấy ra sổ tay kinh nghiệm, cơ bản phù văn của lão già Mê Thành đưa cho Liễu đại sư, bán đứng phù văn trận. Tuy Vu Nhai không muốn làm đệ tử của Liễu đại sư nhưng hắn muốn có tri thức hệ thống thật sự.
Liễu đại sư lật quyển sách, hỏi:
- Ngươi tự học với hai quyển sách này?
Vu Nhai ngơ ngác gật đầu, rốt cuộc phát hiện dường như mình hơi nghịch thiên, hắn phán đoán từ biểu tình của Liễu đại sư.
Giọng Liễu đại sư cao vút:
- Lúc trước ngươi nói lão già Độc Cô gia ép ngươi giao phù văn bí ẩn ra, chẳng lẽ hắn bị mù mắt?
Trước mặt thiên tài thế này thật sự phải ép buộc sao?
Vu Nhai nói:
- À, cái đó thì thật ra lão không ép buọc gì ta, là ta không muốn bái lão làm sư phụ. Lão khó chịu nên không dạy tri thức phù văn cho ta, cuối cùng ta đành dùng phù văn bí ẩn trao đổi hai quyển sách với lão.
Liễu đại sư điên cuồng rống to:
- Cái gì? Ngươi dùng phù văn bí ẩn trao đổi hai quyển rác rưởi này?
Liễu đại sư đã quên việc bị Vu Nhai lừa, Lâm Trúc trà lâu suýt bị tiếng rống chấn sập, dù gì Liễu đại sư là thánh binh sư.
- À thì đúng.
Vu Nhai sẽ không nói hắn lợi dụng lão già Mê Thành giải mở Luân Chuyển Thần Ấn, nói thật là rất đáng giá.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro