Chỉ rảnh tay mà thôi
Hạ Nhật Dịch Lãnh
2024-07-23 06:43:18
- Độc Cô Nhai, ngươi đi mau đi. Ta không sao đâu. Thật đấy.
Nhìn thấy mấy người kia cười gằn đi tới, trong lòng Độc Cô Chư vô cùng khẩn trương. Toàn thân hắn đầy thịt béo điên cuồng run rẩy. Hắn nhanh chóng vọt tới.
Vạn kiếm xuyên tim. Kẻ thù của Độc Cô Nhai cũng không chỉ có bọn họ. Hơn nữa còn có tội trạng ở Hình Kiếm Các. Tội trạng vạn kiếm xuyên tim khủng khiếp kia...
- Lên đi. Đánh nát xương toàn thân của hắn.
Người dẫn đầu cười lạnh nói, đột nhiên hắn lại kêu lên một tiếng:
- Chờ một chút. Trước hết đừng gây ra động tĩnh quá lớn. Nhớ bịt miệng hắn lại thì tốt hơn. Hắc hắc, không ngờ Độc Cô Nhai thật sự có bằng hữu. Chuyện này thật sự quá khôi hài. Chỉ có điều hắn đã cho chúng ta cơ hội. Nếu như sử dụng hắn uy hiếp một chút, các ngươi nói con lợn chết này sẽ đi giúp chúng ta lấy trộm công pháp hay không?
Ánh mắt mấy người khác liền sáng ngời, chợt giơ ngón tay cái lên.
Cao kiến, đúng là rất cao kiến.
- Tiểu Trư, vừa vặn dường như nghe nói ngươi ở đây làm người hầu ở Độc Cô Cửu Phù?
Vu Nhai đột nhiên nhìn Độc Cô Chư hỏi.
- Đúng… đúng vậy. Ta ở nơi nào làm nghề đê tiện, đê tiện để sống!
Vẻ mặt Độc Cô Chư đau khổ nói. Cọ nhà vệ sinh, đúng là công việc đặc biệt đê tiện. Đẳng cấp trong Độc Cô gia rất rõ ràng. Thành viên bình thường cấp thấp trong Độc Cô gia cũng phải làm công cho kẻ cao cấp hơn, đổi lấy công pháp và một vài chỉ điểm. Giống như trước đây Độc Cô Minh đi theo Độc Cô Cửu Thiên, làm chạy chân cho hắn, mới có cơ hội đến Bắc Đấu Thành tìm Vu Nhai.
Trước đây Đồ cặn bã Vu Nhai muốn dựa vào Độc Cô Cửu Huyền để leo lên, bởi vậy mới gửi thư tình cho nàng.
- Từ ngày mai trở đi không cần đi nữa. Nếu như không còn người nào khác tên Độc Cô Cửu Phù, vậy hắn đã chết.
Vu Nhai còn nhớ rõ, tên của nam tử mặc ngân bào đi theo bên cạnh Độc Cô Cửu Tiên, cũng chính là gia hỏa bị hắn dùng Tà Nhận Thất Trảm chém rơi đầu. Hắn lại nói:
- Ngươi tranh công pháp, muốn chiến kỹ, ta có thể cho ngươi. Sau này đừng làm những chuyện này để sống nữa.
- Cái gì? Độc Cô Cửu Phù chết rồi sao?
Độc Cô Chư không dám tin tưởng nói, hoàn toàn tự động bỏ quên câu nói sau của Vu Nhai.
- Cái gì, Độc Cô Cửu Phù chết rồi. Không có khả năng, hắn chết như thế nào?
Người bên kia cũng mở to hai mắt nhìn hỏi.
- Chết như thế nào sao? Ta giết!
- Ách...
- Ha ha ha, Độc Cô Nhai à Độc Cô Nhai, ngươi không chỉ làm tiểu binh thủ thành thôi sao? Còn muốn nói chuyện ảo tưởng. Thật quá khôi hài!
Người dẫn đầu đứng đối diện đột nhiên cười lớn:
- Ngươi giết sao? Ngươi giết Độc Cô Cửu Phù sao? Ha ha ha, đáng tiếc Độc Cô Minh không có mặt ở đây. Nếu không hắn nhìn thấy ngươi bây giờ, không biết hắn còn có thể có hứng thú báo thù nữa hay không. Đối với kẻ ngu si, chắc hẳn hắn cũng có lòng trắc ẩn.
- Độc Cô Minh, hắn cũng đã trở về, hiện tại đang ở trong Hình Kiếm Các. Huyền khí trong cơ thể hắn đã bị phế!
Vu Nhai lại nói.
- Hình Kiếm Các? Huyền khí bị phế? Ngươi sẽ không nói cũng là do ngươi phế chứ?
Người dẫn đầu hình như không nhịn được có kích động muốn cười lớn. Lần trước Độc Cô Minh từ tỉnh Bắc Đấu ra, tất nhiên cũng không nói gì tới chuyện hắn bị Vu Nhai đánh một trận. Cho nên tất cả mọi người đều cho rằng Vu Nhai vẫn chỉ là phế vật không dung nhập được Huyền Binh bản mạng.
- Các ngươi thật thông minh!
Vu Nhai thờ ơ lạnh nhạt nói.
- Ha ha ha... Ách!
Bọn họ lại cười lớn. Chỉ có điều tiếng cười thoáng cái liền ngừng lại. Bởi vì Vu Nhai không báo trước đã đột nhiên ra tay. Ngay cả Huyền Binh, hắn cũng không lấy ra, trực tiếp một quyền đánh vào bụng người dẫn đầu. Người kia bay ra ngoài, đập mạnh xuống đất.
Theo sau đó là một tiếng hét thảm. Cục diện thoáng cái đã trở nên yên tĩnh. Tất cả mọi người không kịp phản ứng.
- Huyền khí của ta, huyền khí của ta. Độc Cô Nhai, ngươi, ngươi đã làm gì với ta?
- Nếu ngươi không tin huyền khí của Độc Cô Minh là ta phế, vậy ta tự mình thực hiện cho các ngươi nhìn một chút!
Vu Nhai nói, thân thể thoáng chớp động, tấn công về phía tên còn lại. Vẫn chỉ một quyền, huyền khí cũng theo đó, bị phế bỏ.
Trong nháy mắt, tất cả mấy người bọn họ đều ngã xuống đất. Khi bọn họ kịp phản ứng, huyền khí trên người đã không thấy nữa. Thậm chí Huyền Binh bản mạng cũng bị loại ra ngoài cơ thể.
- Độc Cô Nhai, ngươi, ngươi, ngươi...
- Nhấn mạnh một chút, ta hiện tại không phải tên là Độc Cô Nhai, mà gọi là Vu Nhai, cảm ơn!
Vu Nhai nói xong, hắn lại đi tới trước mặt mấy người, thu Huyền Binh bản mạng của bọn họ vào.
Cánh cửa nhà Tiểu Trư bị hỏng. Mấy thanh kiếm này coi như là bồi thường!
- Độc Cô Nhai. Ngươi… ngươi nhất định phải chết. Không ngờ ngươi dám hành hung người của Độc Cô gia. Ngươi nhất định phải chết!
Mấy người kia run rẩy nói, sau đó lại vừa ngồi vừa lui về phía sau, đã muốn chạy đi gọi cường binh, hoặc là kéo người của Hình Kiếm Các qua.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh tới mức bọn họ cũng không phản ứng kịp, thậm chí không biết vì sao đột nhiên lại xảy ra như vậy. Có vài người không thức thời nói.
- Ta cho các ngươi đi sao?
Vu Nhai cầm mấy thanh kiếm đi về, đột nhiên hơi nghiêng đầu một chút nói.
- Ngươi… Độc Cô Nhai, ngươi còn muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi còn muốn giết người diệt khẩu sao?
- Giết các ngươi sao? Chỉ là rảnh tay mà thôi. Ta có mấy vấn đề muốn hỏi!
Vu Nhai lạnh lùng hỏi:
- Ta muốn biết vì sao ta không thể dung hợp Kiếm Huyền Binh. Lấy thiên phú sử dụng kiếm của ta, không có khả năng dung hợp không được.
- Cái này, chúng ta làm sao biết được, đây là vấn đề của ngươi!
- Nếu như ai biết, ta sẽ giúp hắn khôi phục huyền khí. Cho dù là cung cấp đầu mối, ta cũng có thể giúp hắn khôi phục!
Vu Nhai mặt lạnh nói. Hắn muốn biết trước đây Đồ cặn bã Vu Nhai không thể dung nhập Kiếm Huyền Binh rốt cuộc là do phía sau có người hạ độc thủ, hay do bạn học ở Kiếm Đường trả thù.
- Thật sao?
- Đương nhiên. Ta còn không đến mức đi lừa gạt những phế nhân như các ngươi.
Trong nháy mắt, mặt mấy người đều đỏ bừng lên. Phế nhân, bây giờ lại sử dụng ở trên người bọn họ. Chỉ không được một phút mọi chuyện đã trái ngược lại. Chuyện gì xảy ra vậy chứ?
Bọn họ không dám nhiều lời, hai mặt nhìn nhau:
- Chúng ta thật sự không biết. Có thể giáo quan Kiếm Đường trước đây biết. Có thể đổi một điều kiện khác hay không. Có thể làm được chúng ta khẳng định sẽ làm!
- Có phải sau khi ta rời đi, giáo quan Kiếm Đường trước đây đã không thấy nữa hay không?
- Làm sao ngươi biết được?
- Các ngươi đi đi!
Vu Nhai biết chuyện không liên quan tới những người này. Khẳng định phía sau có người muốn cản trở mình. Nhưng rốt cuộc là người nào? Là phụ thân kia sao? Bất kể thế nào, phải tiếp tục điều tra. Nhất định phải điều tra ra. Hiện tại có thể xác định sơ bộ, từ khi mẹ con bọn họ bước vào Độc Cô Thần Thành đã bị người theo dõi. Người phế bỏ huyền khí của mẫu thân, giáo quan Kiếm Đường và các thành viên ở Hình Kiếm Các đã phán cho mình trọng tội...
Nhìn thấy mấy người kia cười gằn đi tới, trong lòng Độc Cô Chư vô cùng khẩn trương. Toàn thân hắn đầy thịt béo điên cuồng run rẩy. Hắn nhanh chóng vọt tới.
Vạn kiếm xuyên tim. Kẻ thù của Độc Cô Nhai cũng không chỉ có bọn họ. Hơn nữa còn có tội trạng ở Hình Kiếm Các. Tội trạng vạn kiếm xuyên tim khủng khiếp kia...
- Lên đi. Đánh nát xương toàn thân của hắn.
Người dẫn đầu cười lạnh nói, đột nhiên hắn lại kêu lên một tiếng:
- Chờ một chút. Trước hết đừng gây ra động tĩnh quá lớn. Nhớ bịt miệng hắn lại thì tốt hơn. Hắc hắc, không ngờ Độc Cô Nhai thật sự có bằng hữu. Chuyện này thật sự quá khôi hài. Chỉ có điều hắn đã cho chúng ta cơ hội. Nếu như sử dụng hắn uy hiếp một chút, các ngươi nói con lợn chết này sẽ đi giúp chúng ta lấy trộm công pháp hay không?
Ánh mắt mấy người khác liền sáng ngời, chợt giơ ngón tay cái lên.
Cao kiến, đúng là rất cao kiến.
- Tiểu Trư, vừa vặn dường như nghe nói ngươi ở đây làm người hầu ở Độc Cô Cửu Phù?
Vu Nhai đột nhiên nhìn Độc Cô Chư hỏi.
- Đúng… đúng vậy. Ta ở nơi nào làm nghề đê tiện, đê tiện để sống!
Vẻ mặt Độc Cô Chư đau khổ nói. Cọ nhà vệ sinh, đúng là công việc đặc biệt đê tiện. Đẳng cấp trong Độc Cô gia rất rõ ràng. Thành viên bình thường cấp thấp trong Độc Cô gia cũng phải làm công cho kẻ cao cấp hơn, đổi lấy công pháp và một vài chỉ điểm. Giống như trước đây Độc Cô Minh đi theo Độc Cô Cửu Thiên, làm chạy chân cho hắn, mới có cơ hội đến Bắc Đấu Thành tìm Vu Nhai.
Trước đây Đồ cặn bã Vu Nhai muốn dựa vào Độc Cô Cửu Huyền để leo lên, bởi vậy mới gửi thư tình cho nàng.
- Từ ngày mai trở đi không cần đi nữa. Nếu như không còn người nào khác tên Độc Cô Cửu Phù, vậy hắn đã chết.
Vu Nhai còn nhớ rõ, tên của nam tử mặc ngân bào đi theo bên cạnh Độc Cô Cửu Tiên, cũng chính là gia hỏa bị hắn dùng Tà Nhận Thất Trảm chém rơi đầu. Hắn lại nói:
- Ngươi tranh công pháp, muốn chiến kỹ, ta có thể cho ngươi. Sau này đừng làm những chuyện này để sống nữa.
- Cái gì? Độc Cô Cửu Phù chết rồi sao?
Độc Cô Chư không dám tin tưởng nói, hoàn toàn tự động bỏ quên câu nói sau của Vu Nhai.
- Cái gì, Độc Cô Cửu Phù chết rồi. Không có khả năng, hắn chết như thế nào?
Người bên kia cũng mở to hai mắt nhìn hỏi.
- Chết như thế nào sao? Ta giết!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ách...
- Ha ha ha, Độc Cô Nhai à Độc Cô Nhai, ngươi không chỉ làm tiểu binh thủ thành thôi sao? Còn muốn nói chuyện ảo tưởng. Thật quá khôi hài!
Người dẫn đầu đứng đối diện đột nhiên cười lớn:
- Ngươi giết sao? Ngươi giết Độc Cô Cửu Phù sao? Ha ha ha, đáng tiếc Độc Cô Minh không có mặt ở đây. Nếu không hắn nhìn thấy ngươi bây giờ, không biết hắn còn có thể có hứng thú báo thù nữa hay không. Đối với kẻ ngu si, chắc hẳn hắn cũng có lòng trắc ẩn.
- Độc Cô Minh, hắn cũng đã trở về, hiện tại đang ở trong Hình Kiếm Các. Huyền khí trong cơ thể hắn đã bị phế!
Vu Nhai lại nói.
- Hình Kiếm Các? Huyền khí bị phế? Ngươi sẽ không nói cũng là do ngươi phế chứ?
Người dẫn đầu hình như không nhịn được có kích động muốn cười lớn. Lần trước Độc Cô Minh từ tỉnh Bắc Đấu ra, tất nhiên cũng không nói gì tới chuyện hắn bị Vu Nhai đánh một trận. Cho nên tất cả mọi người đều cho rằng Vu Nhai vẫn chỉ là phế vật không dung nhập được Huyền Binh bản mạng.
- Các ngươi thật thông minh!
Vu Nhai thờ ơ lạnh nhạt nói.
- Ha ha ha... Ách!
Bọn họ lại cười lớn. Chỉ có điều tiếng cười thoáng cái liền ngừng lại. Bởi vì Vu Nhai không báo trước đã đột nhiên ra tay. Ngay cả Huyền Binh, hắn cũng không lấy ra, trực tiếp một quyền đánh vào bụng người dẫn đầu. Người kia bay ra ngoài, đập mạnh xuống đất.
Theo sau đó là một tiếng hét thảm. Cục diện thoáng cái đã trở nên yên tĩnh. Tất cả mọi người không kịp phản ứng.
- Huyền khí của ta, huyền khí của ta. Độc Cô Nhai, ngươi, ngươi đã làm gì với ta?
- Nếu ngươi không tin huyền khí của Độc Cô Minh là ta phế, vậy ta tự mình thực hiện cho các ngươi nhìn một chút!
Vu Nhai nói, thân thể thoáng chớp động, tấn công về phía tên còn lại. Vẫn chỉ một quyền, huyền khí cũng theo đó, bị phế bỏ.
Trong nháy mắt, tất cả mấy người bọn họ đều ngã xuống đất. Khi bọn họ kịp phản ứng, huyền khí trên người đã không thấy nữa. Thậm chí Huyền Binh bản mạng cũng bị loại ra ngoài cơ thể.
- Độc Cô Nhai, ngươi, ngươi, ngươi...
- Nhấn mạnh một chút, ta hiện tại không phải tên là Độc Cô Nhai, mà gọi là Vu Nhai, cảm ơn!
Vu Nhai nói xong, hắn lại đi tới trước mặt mấy người, thu Huyền Binh bản mạng của bọn họ vào.
Cánh cửa nhà Tiểu Trư bị hỏng. Mấy thanh kiếm này coi như là bồi thường!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Độc Cô Nhai. Ngươi… ngươi nhất định phải chết. Không ngờ ngươi dám hành hung người của Độc Cô gia. Ngươi nhất định phải chết!
Mấy người kia run rẩy nói, sau đó lại vừa ngồi vừa lui về phía sau, đã muốn chạy đi gọi cường binh, hoặc là kéo người của Hình Kiếm Các qua.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh tới mức bọn họ cũng không phản ứng kịp, thậm chí không biết vì sao đột nhiên lại xảy ra như vậy. Có vài người không thức thời nói.
- Ta cho các ngươi đi sao?
Vu Nhai cầm mấy thanh kiếm đi về, đột nhiên hơi nghiêng đầu một chút nói.
- Ngươi… Độc Cô Nhai, ngươi còn muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi còn muốn giết người diệt khẩu sao?
- Giết các ngươi sao? Chỉ là rảnh tay mà thôi. Ta có mấy vấn đề muốn hỏi!
Vu Nhai lạnh lùng hỏi:
- Ta muốn biết vì sao ta không thể dung hợp Kiếm Huyền Binh. Lấy thiên phú sử dụng kiếm của ta, không có khả năng dung hợp không được.
- Cái này, chúng ta làm sao biết được, đây là vấn đề của ngươi!
- Nếu như ai biết, ta sẽ giúp hắn khôi phục huyền khí. Cho dù là cung cấp đầu mối, ta cũng có thể giúp hắn khôi phục!
Vu Nhai mặt lạnh nói. Hắn muốn biết trước đây Đồ cặn bã Vu Nhai không thể dung nhập Kiếm Huyền Binh rốt cuộc là do phía sau có người hạ độc thủ, hay do bạn học ở Kiếm Đường trả thù.
- Thật sao?
- Đương nhiên. Ta còn không đến mức đi lừa gạt những phế nhân như các ngươi.
Trong nháy mắt, mặt mấy người đều đỏ bừng lên. Phế nhân, bây giờ lại sử dụng ở trên người bọn họ. Chỉ không được một phút mọi chuyện đã trái ngược lại. Chuyện gì xảy ra vậy chứ?
Bọn họ không dám nhiều lời, hai mặt nhìn nhau:
- Chúng ta thật sự không biết. Có thể giáo quan Kiếm Đường trước đây biết. Có thể đổi một điều kiện khác hay không. Có thể làm được chúng ta khẳng định sẽ làm!
- Có phải sau khi ta rời đi, giáo quan Kiếm Đường trước đây đã không thấy nữa hay không?
- Làm sao ngươi biết được?
- Các ngươi đi đi!
Vu Nhai biết chuyện không liên quan tới những người này. Khẳng định phía sau có người muốn cản trở mình. Nhưng rốt cuộc là người nào? Là phụ thân kia sao? Bất kể thế nào, phải tiếp tục điều tra. Nhất định phải điều tra ra. Hiện tại có thể xác định sơ bộ, từ khi mẹ con bọn họ bước vào Độc Cô Thần Thành đã bị người theo dõi. Người phế bỏ huyền khí của mẫu thân, giáo quan Kiếm Đường và các thành viên ở Hình Kiếm Các đã phán cho mình trọng tội...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro