Có muốn đi ra ngoài chơi (hạ)?
Hạ Nhật Dịch Lãnh
2024-07-23 06:43:18
Giọng Thủy Tinh nức nở, những giọt nước mắt này không liên quan chuyện chữa mắt, nàng không quan tâm mắt mình có lành hay không. Từ nhỏ Thủy Tinh đã đi trong bóng tối tuyệt vọng, bây giờ có mặt nạ thay thế con người có thể thấy đồ vật.
Con mắt chỉ là mồi dẫn, mở ra nỗi lo lắng, áp lực, các cảm xúc nhiều ngày qua của nàng. Thủy Tinh là một thiếu nữ cô đơn, yếu đuối nhưng thích giả bộ kiên cường.
- Cái gì? Ngươi nói thật không?
Thủy Tinh không quan trọng mắt của mình nhưng Tiễn Linh thì khác.
Tiễn Linh sống chung với Thủy Tinh từ nhỏ, thân như tỷ muội. Nỗi khổ của Thủy Tinh tựa như bản thân Tiễn Linh nếm trả, nếu không nàng đã chẳng làm thị nữ duy nhất của Thủy Tinh. Thị nữ là danh phận địa vị, sự thật là Thủy Tinh chưa từng xem Tiễn Linh như thị nữ.
Lúc trước nếu không phải Tiễn Linh khăng khăng đi theo Thủy Tinh trở về nàng rất muốn để Tiễn Linh lại Bắc Đẩu tổ kỳ binh.
Vu Nhai và Thủy Tinh đồng thanh kêu lên:
- Nhỏ giọng chút . . .
Cùng lúc đó có tiếng bước chân vang lên làm Vu Nhai, Thủy Tinh, Tiễn Linh trong phòng sợ biến sắc mặt. Vu Nhai nhanh chóng biến mất.
Một nữ nhân ánh mắt lạnh lùng đi tới nói với Thủy Tinh:
- Tinh Tinh sư muội, sư phụ đang tìm sư muội. Sư phụ ở trong 'phòng ma trận' trên đỉnh tầng.
Nữ nhân ánh mắt lạnh lùng quét tới quét lui gian phòng, không phát hiện có gì lạ.
Nữ nhân ánh mắt lạnh lùng nói:
- Trong ma pháp tháp cấm không được to tiếng ồn ào.
- Vâng, sư tỷ.
Sư tỷ ánh mắt lạnh lùng gật đầu, xoay người đi.
Trước khi đi ánh mắt sư tỷ hơi thay đổi, không quá lạnh lùng, khẽ cười lạnh nói:
- Đang khóc sao? Hừ, chút nữa sẽ có lúc cho ngươi khóc.
Thủy Tinh, Tiễn Linh nghe sư tỷ nói, biểu tình cực kỳ khó xem. Rõ ràng ý của sư tỷ này là nói về Vu Nhai, ma pháp sư cường đại nhất tìm Thủy Tinh vào lúc như thế này có lẽ cũng vì vậy.
Vu Nhai như hồn ma bay ra hù hai thiếu nữ giật nảy mình.
- Đừng lo, chẳng phải ta đang bình yên đứng đây sao? Ngũ sư tỷ kia không tìm thấy ta, nàng cứ đi chỗ xử nữ già vạn năm chờ xem trò hay của Ngũ sư tỷ đó đi.
Tiễn Linh lo lắng trạng thái hiện giờ của Thủy Tinh, vội an ủi:
- Ừm! Thủy Tinh, mới rồi ngươi bảo Vu Nhai có cách chữa mắt cho ngươi đúng không? Nếu để lão gia biết còn sợ người không nhận nữ tế Vu Nhai sao? Chắc chắn lão gia sẽ che chở các ngươi.
Tuy thật lòng Tiễn Linh không biết Vu Nhai tìm ra cách gì, có hy vọng bao nhiêu.
Vu Nhai ngẩng đầu, ưỡn ngực nói:
- Đúng vậy! Ta nhất định sẽ khiến Đan bá phụ nhận nữ tế ta đây.
Thủy Tinh xấu hổ bẽn lẽn:
- Ai . . . Ai nói sẽ gả cho ngươi.
Vu Nhai cười gian nói:
- Hì hì, mới rồi là ai ở trong phòng lo lắng cho ta? Còn do dự nếu viết thư có xúc phạm điểm giới hạn của phụ thân mình không, khiến phụ thân có ác cảm với ta, không nhận nữ tế ta đây.
Thủy Tinh ngây người sau đó kêu lên:
- Ngươi . . . Mới rồi ngươi ở bên ngoài nghe trộm, không vào ngay?
- Không nghe lén làm sao biết Vu Nhai chiến hữu lo lắng ta không trở thành nữ tế của phụ thân nàng như vậy?
- Ngươi . . .
Thủy Tinh không biết nói cái gì cho phải, mặt đỏ gay.
Bỗng nhiên Thủy Tinh nhìn hướng Tiểu Hắc, đôi tay trắng mềm duỗi ra cầm hai chân trước của Tiểu Hắc lắc tới lắc lui.
- Ngươi đấy, là ngươi dẫn tên đáng ghét này lại đây, mới rồi ngươi còn hùa theo hắn . . .
Tiểu Hắc bị Thủy Tinh, nó rất là vô tội. Thủy Tinh như thiếu nữ bị người phơi bày tâm sự nên luống cuống tay chân, muốn tìm chỗ trút ra, tức là trạng thái tìm cái lỗ để chui vào. Tiếc rằng xung quanh không có lỗ, tội nghiệp cho bạn học Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc rất muốn nói: mới nãy ta bị nam nhân này bị t miệng, không thể nhúc nhích! Khi dễ ta làm gì? Sao không tìm nam nhân này?
- Tinh Tinh sư muội, sao không mau lên?
- Vâng sư tỷ, ta tới ngay!
Thanh âm lạnh lùng thức tỉnh Thủy Tinh, nàng đè nén tâm tình hoảng hốt, vội vàng dặn Vu Nhai hai câu rồi chạy nhanh ra ngoài. Qua đợt nói chuyện này tâm tình của Thủy Tinh đã khác trước, bóng lưng không còn buồn bã nặng nề.
Trong phòng chỉ còn lại Vu Nhai và Tiễn Linh, có vẻ hắn không muốn nói chuyện với nàng:
- Trời sắp tối, ta cũng nên đi.
- Bây giờ ra ngoài chắc không sao, có muốn ta làm . . .
Tiễn Linh nói nửa chừng bị Vu Nhai ngắt lời:
- Không cần, nếu ta có thể vào thì cũng ra được. Hưm, ta đi trước.
Vu Nhai nói xong đã biến mất tại chỗ. Tiễn Linh chớp mắt, không biết Vu Nhai đi từ khi nào. Tiễn Linh cho rằng Vu Nhai thích rình ngó nên tu luyện mình giống như hồn ma, nàng ác ý nghĩ vậy.
Tiễn Linh thầm buồn bực, quả nhiên trong lòng Vu Nhai chỉ có Thủy Tinh, hắn không hứng thú nói với nàng một câu. A, nàng đang nghĩ cái gì vậy?
Vu Nhai không biết Tiễn Linh rối rắm vô cùng, hắn phải nhanh chóng rời đi để tranh thủ thời gian.
Vu Nhai không rời khỏi ma pháp tháp mà là . . . Vu Nhai không quên lời sư tỷ lạnh lùng kia nói. Xử nữ già vạn năm đang ở trong 'phòng ma trận', vậy chắc chắn nàng không ở trong phòng mình, đây là cơ hội cho Vu Nhai.
Mới rồi đã nói Vu Nhai muốn tìm thứ có thể trao đổi ma pháp sư cường đại nhất, hắn không thể vì sức chiến đấu cách biệt mà bị động mãi. Muốn làm thì phải làm tới cùng.
Vu Nhai chạy ra khỏi phòng Thủy Tinh, hắn lẻn đi như con thằn lằn.
Lúc này trong gian phòng của Thủy Tinh chợt vang tiếng 'chít chít'. Tiểu Hắc bay ra khỏi vòng tay mềm mại của Tiễn Linh, nó chạy nhanh ra ngoài.
- Tiểu . . . Hắc!
Tiễn Linh lại khó chịu, trong căn phòng chỉ còn một mình nàng, trống rỗng chán nản.
Tiễn Linh ngẫm nghĩ, quyết định rời khỏi Huyền Binh ma pháp tháp đi ra ngoài xem tình huống. Tiễn Linh không biết nhóm Ngũ sư tỷ không tìm thấy Vu Nhai sẽ có phản ứng gì, không biết có đánh nhau với đám Huyết Lệnh không? Nhân đó Tiễn Linh muốn tụ hợp với nhóm Huyết Lệnh.
Đương nhiên Tiễn Linh muốn trở về công hội võ học một chuyến, tì hội trưởng Đan Đạo Hùng.
Tiễn Linh một lần nữa rời khỏi ma pháp tháp, nàng không lo an toàn của Thủy Tinh. Tuy ma pháp sư cường đại nhất biến thái nhưng sẽ không làm gì Thủy Tinh, Tiễn Linh có ở lại đây cũng vô dụng, nóng ruột nóng gan cũng như không. Hơn nữa Tiễn Linh có thể tùy thời quay về Huyền Binh ma pháp tháp.
Trong một góc tối Huyền Binh ma pháp tháp, Vu Nhai nhỏ giọng nói với Tiểu Hắc:
- Hì hì, Tiểu Hắc, ngươi ở trong này rất ngộp thở đúng không? Có muốn ra ngoài chơi không?
Tiểu Hắc chạy ra ngoài là bởi vì Vu Nhai kêu nó. Vu Nhai lại phát ra chút hơi thở Ám Hắc Ma Vân căn là Tiểu Hắc biết chuyện gì ngay.
- Chít chít!
Tuy Tiểu Hắc thông minh nhưng Thủy Tinh, chủ nhân của nó là thiếu nữ thuần khiết, làm sao biết có loại ra hiệu bí mật này?
Tiểu Hắc kêu chít chít ý bảo từ khi đến Huyền Binh ma pháp tháp nó vô cùng chán.
Con mắt chỉ là mồi dẫn, mở ra nỗi lo lắng, áp lực, các cảm xúc nhiều ngày qua của nàng. Thủy Tinh là một thiếu nữ cô đơn, yếu đuối nhưng thích giả bộ kiên cường.
- Cái gì? Ngươi nói thật không?
Thủy Tinh không quan trọng mắt của mình nhưng Tiễn Linh thì khác.
Tiễn Linh sống chung với Thủy Tinh từ nhỏ, thân như tỷ muội. Nỗi khổ của Thủy Tinh tựa như bản thân Tiễn Linh nếm trả, nếu không nàng đã chẳng làm thị nữ duy nhất của Thủy Tinh. Thị nữ là danh phận địa vị, sự thật là Thủy Tinh chưa từng xem Tiễn Linh như thị nữ.
Lúc trước nếu không phải Tiễn Linh khăng khăng đi theo Thủy Tinh trở về nàng rất muốn để Tiễn Linh lại Bắc Đẩu tổ kỳ binh.
Vu Nhai và Thủy Tinh đồng thanh kêu lên:
- Nhỏ giọng chút . . .
Cùng lúc đó có tiếng bước chân vang lên làm Vu Nhai, Thủy Tinh, Tiễn Linh trong phòng sợ biến sắc mặt. Vu Nhai nhanh chóng biến mất.
Một nữ nhân ánh mắt lạnh lùng đi tới nói với Thủy Tinh:
- Tinh Tinh sư muội, sư phụ đang tìm sư muội. Sư phụ ở trong 'phòng ma trận' trên đỉnh tầng.
Nữ nhân ánh mắt lạnh lùng quét tới quét lui gian phòng, không phát hiện có gì lạ.
Nữ nhân ánh mắt lạnh lùng nói:
- Trong ma pháp tháp cấm không được to tiếng ồn ào.
- Vâng, sư tỷ.
Sư tỷ ánh mắt lạnh lùng gật đầu, xoay người đi.
Trước khi đi ánh mắt sư tỷ hơi thay đổi, không quá lạnh lùng, khẽ cười lạnh nói:
- Đang khóc sao? Hừ, chút nữa sẽ có lúc cho ngươi khóc.
Thủy Tinh, Tiễn Linh nghe sư tỷ nói, biểu tình cực kỳ khó xem. Rõ ràng ý của sư tỷ này là nói về Vu Nhai, ma pháp sư cường đại nhất tìm Thủy Tinh vào lúc như thế này có lẽ cũng vì vậy.
Vu Nhai như hồn ma bay ra hù hai thiếu nữ giật nảy mình.
- Đừng lo, chẳng phải ta đang bình yên đứng đây sao? Ngũ sư tỷ kia không tìm thấy ta, nàng cứ đi chỗ xử nữ già vạn năm chờ xem trò hay của Ngũ sư tỷ đó đi.
Tiễn Linh lo lắng trạng thái hiện giờ của Thủy Tinh, vội an ủi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ừm! Thủy Tinh, mới rồi ngươi bảo Vu Nhai có cách chữa mắt cho ngươi đúng không? Nếu để lão gia biết còn sợ người không nhận nữ tế Vu Nhai sao? Chắc chắn lão gia sẽ che chở các ngươi.
Tuy thật lòng Tiễn Linh không biết Vu Nhai tìm ra cách gì, có hy vọng bao nhiêu.
Vu Nhai ngẩng đầu, ưỡn ngực nói:
- Đúng vậy! Ta nhất định sẽ khiến Đan bá phụ nhận nữ tế ta đây.
Thủy Tinh xấu hổ bẽn lẽn:
- Ai . . . Ai nói sẽ gả cho ngươi.
Vu Nhai cười gian nói:
- Hì hì, mới rồi là ai ở trong phòng lo lắng cho ta? Còn do dự nếu viết thư có xúc phạm điểm giới hạn của phụ thân mình không, khiến phụ thân có ác cảm với ta, không nhận nữ tế ta đây.
Thủy Tinh ngây người sau đó kêu lên:
- Ngươi . . . Mới rồi ngươi ở bên ngoài nghe trộm, không vào ngay?
- Không nghe lén làm sao biết Vu Nhai chiến hữu lo lắng ta không trở thành nữ tế của phụ thân nàng như vậy?
- Ngươi . . .
Thủy Tinh không biết nói cái gì cho phải, mặt đỏ gay.
Bỗng nhiên Thủy Tinh nhìn hướng Tiểu Hắc, đôi tay trắng mềm duỗi ra cầm hai chân trước của Tiểu Hắc lắc tới lắc lui.
- Ngươi đấy, là ngươi dẫn tên đáng ghét này lại đây, mới rồi ngươi còn hùa theo hắn . . .
Tiểu Hắc bị Thủy Tinh, nó rất là vô tội. Thủy Tinh như thiếu nữ bị người phơi bày tâm sự nên luống cuống tay chân, muốn tìm chỗ trút ra, tức là trạng thái tìm cái lỗ để chui vào. Tiếc rằng xung quanh không có lỗ, tội nghiệp cho bạn học Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc rất muốn nói: mới nãy ta bị nam nhân này bị t miệng, không thể nhúc nhích! Khi dễ ta làm gì? Sao không tìm nam nhân này?
- Tinh Tinh sư muội, sao không mau lên?
- Vâng sư tỷ, ta tới ngay!
Thanh âm lạnh lùng thức tỉnh Thủy Tinh, nàng đè nén tâm tình hoảng hốt, vội vàng dặn Vu Nhai hai câu rồi chạy nhanh ra ngoài. Qua đợt nói chuyện này tâm tình của Thủy Tinh đã khác trước, bóng lưng không còn buồn bã nặng nề.
Trong phòng chỉ còn lại Vu Nhai và Tiễn Linh, có vẻ hắn không muốn nói chuyện với nàng:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Trời sắp tối, ta cũng nên đi.
- Bây giờ ra ngoài chắc không sao, có muốn ta làm . . .
Tiễn Linh nói nửa chừng bị Vu Nhai ngắt lời:
- Không cần, nếu ta có thể vào thì cũng ra được. Hưm, ta đi trước.
Vu Nhai nói xong đã biến mất tại chỗ. Tiễn Linh chớp mắt, không biết Vu Nhai đi từ khi nào. Tiễn Linh cho rằng Vu Nhai thích rình ngó nên tu luyện mình giống như hồn ma, nàng ác ý nghĩ vậy.
Tiễn Linh thầm buồn bực, quả nhiên trong lòng Vu Nhai chỉ có Thủy Tinh, hắn không hứng thú nói với nàng một câu. A, nàng đang nghĩ cái gì vậy?
Vu Nhai không biết Tiễn Linh rối rắm vô cùng, hắn phải nhanh chóng rời đi để tranh thủ thời gian.
Vu Nhai không rời khỏi ma pháp tháp mà là . . . Vu Nhai không quên lời sư tỷ lạnh lùng kia nói. Xử nữ già vạn năm đang ở trong 'phòng ma trận', vậy chắc chắn nàng không ở trong phòng mình, đây là cơ hội cho Vu Nhai.
Mới rồi đã nói Vu Nhai muốn tìm thứ có thể trao đổi ma pháp sư cường đại nhất, hắn không thể vì sức chiến đấu cách biệt mà bị động mãi. Muốn làm thì phải làm tới cùng.
Vu Nhai chạy ra khỏi phòng Thủy Tinh, hắn lẻn đi như con thằn lằn.
Lúc này trong gian phòng của Thủy Tinh chợt vang tiếng 'chít chít'. Tiểu Hắc bay ra khỏi vòng tay mềm mại của Tiễn Linh, nó chạy nhanh ra ngoài.
- Tiểu . . . Hắc!
Tiễn Linh lại khó chịu, trong căn phòng chỉ còn một mình nàng, trống rỗng chán nản.
Tiễn Linh ngẫm nghĩ, quyết định rời khỏi Huyền Binh ma pháp tháp đi ra ngoài xem tình huống. Tiễn Linh không biết nhóm Ngũ sư tỷ không tìm thấy Vu Nhai sẽ có phản ứng gì, không biết có đánh nhau với đám Huyết Lệnh không? Nhân đó Tiễn Linh muốn tụ hợp với nhóm Huyết Lệnh.
Đương nhiên Tiễn Linh muốn trở về công hội võ học một chuyến, tì hội trưởng Đan Đạo Hùng.
Tiễn Linh một lần nữa rời khỏi ma pháp tháp, nàng không lo an toàn của Thủy Tinh. Tuy ma pháp sư cường đại nhất biến thái nhưng sẽ không làm gì Thủy Tinh, Tiễn Linh có ở lại đây cũng vô dụng, nóng ruột nóng gan cũng như không. Hơn nữa Tiễn Linh có thể tùy thời quay về Huyền Binh ma pháp tháp.
Trong một góc tối Huyền Binh ma pháp tháp, Vu Nhai nhỏ giọng nói với Tiểu Hắc:
- Hì hì, Tiểu Hắc, ngươi ở trong này rất ngộp thở đúng không? Có muốn ra ngoài chơi không?
Tiểu Hắc chạy ra ngoài là bởi vì Vu Nhai kêu nó. Vu Nhai lại phát ra chút hơi thở Ám Hắc Ma Vân căn là Tiểu Hắc biết chuyện gì ngay.
- Chít chít!
Tuy Tiểu Hắc thông minh nhưng Thủy Tinh, chủ nhân của nó là thiếu nữ thuần khiết, làm sao biết có loại ra hiệu bí mật này?
Tiểu Hắc kêu chít chít ý bảo từ khi đến Huyền Binh ma pháp tháp nó vô cùng chán.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro