Cực hạn của kiếm
Hạ Nhật Dịch Lãnh
2024-07-23 06:43:18
Tại sao Độc Cô Chiến Phong
lại trở nên đáng sợ như vậy? Ban đầu hắn cho rằng mình đã có chiến lực
Thần Vương, có thể đối mặt với Độc Cô Chiến Phong. Nhưng hiện thực lại
cho hắn biết chênh lệch vẫn cực lớn.
Điều khiến cho Vu Nhai không cách nào tiếp nhận được chính là kiếm đạo của Độc Cô Chiến Phong chỉ là cấp Thần Tướng đỉnh phong mà thôi. Bản thân mình nắm giữ năm loại kiếm ý chữ thiên. Nắm giữ năm loại kiếm kỹ Chữ thiên, còn có vô số kiếm ý cường đại, nhưng vẫn chỉ có thể liều mạng với hắn. Có lẽ trên phương diện huyền khí mình vẫn kém hơn so với hắn một cấp? Đều là thiên tài, như vậy có chỗ nào yếu hơn so với đối phương, sẽ bị đối phương áp đảo. Kiếm đạo tương đương, kiếm kỹ tương đương, kinh nghiệm chiến đấu tương đương, như vậy chỉ có chênh lệch ở trên phương diện huyền khí...
- Quả thực, nếu như ta chỉ duy trì kiếm đạo cấp Thần Tướng đối phó với ngươi sẽ có chút phiền phức... Nhưng ta có nói qua, kiếm đạo của ta chỉ có cấp Thần Tướng sao?
Độc Cô Chiến Phong thản nhiên trả lời. Đây rõ ràng là đang đả kích lòng tin của Vu Nhai.
- Cái gì?
Trong lòng Vu Nhai khiếp sợ. Không ngờ Độc Cô Chiến Phong đã ngộ ra kiếm đạo cấp Thần Vương. Có thể nói mình đã rơi xuống hạ phong một cách toàn diện. Thế này thì phải đánh thế nào?
Vu Nhai không biết, nhưng hắn tuyệt đối không muốn thua. Tuyệt đối không thể thua. Mặc dù không thắng được, một trận chiến này cũng không thể thua.
- Chỉ có điều ta vẫn rất muốn thử lấy kiếm đạo Thần Tướng bắt giữ ngươi. Đã lâu ta không tận hứng như thế. Cố gắng hết mức ép ta ra kiếm đạo Thần Vương. Đương nhiên, nếu như không được, ngươi vẫn có thể dẫn động Kiếm Ảnh Trận.
Độc Cô Chiến Phong lại trả lời một câu. Câu này càng khiến cho trong lòng Vu Nhai thêm khó chịu, nhưng trên mặt vẫn không thể biểu hiện ra ngoài. Hiện tại hắn phải bình tĩnh, tỉnh táo hơn nữa...
Keng...
Trong nháy mắt, hai trăm thanh kiếm từ trong cơ thể hắn giống như gió bão đi ra. Nếu một thanh kiếm không được, vậy tạo thành kiếm trận đi.
- Lời đồn đại đúng là thật. Vu Nhai thật sự có thể khống chế được rất nhiều thanh huyền kiếm. Cũng không biết hắn rốt cuộc làm thế nào. Lẽ nào đây chính là thiên phú của hắn? Hay trên người hắn có trọng bảo gì?
Độc Cô Khiếu Đằng rất nghi ngờ nói. Lúc Vu Nhai ở thế giới Lữ Giả từng rút ra rất nhiều thanh kiếm. Ở Bách Tộc Loạn Địa hắn cũng từng ném ra. Dĩ nhiên là có người truyền tin tức ra ngoài. Chỉ có điều rất nhiều người nghe thấy lại cảm thấy nực cười, căn bản không tin tưởng. Hiện tại các trưởng lão Độc Cô gia đã tận mắt nhìn thấy, đương nhiên khiếp sợ không hiểu. Một người muốn khống chế được nhiều thanh kiếm như vậy, quả thật rất khó khăn.
- Kiếm, cũng không phải nhiều là tốt đâu.
Độc Cô Chiến Phong bí mật mang theo kiếm quang màu đen hung hăng đâm thẳng tới.
Đúng vậy, trực tiếp xông vào trong kiếm trận, tự mình vào trận. Chỉ trong nháy mắt kiếm trận bắt đầu tách loạn, nhưng lại bị Vu Nhai liều chết khống chế trong tay. Kiếm trận do Độc Cô Diệt Ninh chế tạo ra bắt đầu phát huy một cách có trật tự. Đồng thời bên trong còn bí mật mang theo sát trận cùng phù văn trận.
Phải biết rằng, thời điểm ở trong Ma Thiên Nguyên Giới, Vu Nhai sử dụng trận pháp này đã gần như giết chết được tứ trưởng lão Huyền Thần Điện. Lúc này kiếm trận của hắn nếu so với thời điểm đó còn cường đại hơn. Không ngờ Độc Cô Chiến Phong trực tiếp vọt vào.
- Thít chặt...
Vu Nhai lạnh lùng thốt ra hai chữ, hoàn toàn không có khinh địch trước sự xông xáo của Độc Cô Chiến Phong.
- Keng keng keng...
Tiếng kiếm va chạm phát ra, gần như vang vọng trong toàn bộ Độc Cô Thần Thành. Kiếm trận khủng khiếp dường như không cần dẫn động Kiếm tâm vẫn khiến cho toàn bộ Kiếm Ảnh Trận nổ vang. Vô số người khẩn trương nhìn kiếm quang điên cuồng đan xen phía trên bầu trời, gần như muốn nín thở.
Ngay cả đám người Độc Cô Thanh Khê và Độc Cô Khiếu Đằng cũng quên cả nói.
Ỏ vài nơi bí ẩn trong Độc Cô Thần Thành, từng đôi mắt mở to, lặng lẽ nhìn tất cả mọi chuyện đang diễn ra.
- Độc Cô gia, Độc Cô gia đáng sợ. Hai cha con này thật là đáng chết.
Độc Cô Khiếu Qua ở một mình trong Thần Kiếm Các phát ra âm thanh cũng lạnh đến thấu xương. Chỉ có điều rất nhanh hắn liền cười, nói:
- Thật là đáng chết. Ta bỏ công sức vào những tính mạng ngu xuẩn này làm gì. Thiên phú cường thịnh hơn thì thế nào. Đại lục này vĩnh viễn cũng không thể là thiên hạ của loại tính mạng cấp thấp này. Nhưng thật ra, tên Vu Nhai kia...
- Độc Cô Chiến Phong, bắt giữ Vu Nhai, không nên chơi nữa.
Hình như nghĩ đến điều gì đó, Độc Cô Khiếu Qua kích động không nhẫn nại được nữa, trực tiếp quát lớn. Âm thanh từ Thần Kiếm Các truyền đến Độc Cô Thần Áp, truyền vào trong tai vô số người Độc Cô gia. Tim mọi người đều nhấc lên.
Sợ rằng Độc Cô Chiến Phong phải phát lực. Kiếm đạo Thần Vương cũng không ngăn cản được Vu Nhai.
Keng keng keng...
Quả nhiên, từng kiếm quang màu đen bỗng nhiên xuất hiện, trực tiếp mở kiếm trận của Vu Nhai ra, ghiống như một thứ vô cùng sắc bén xé rách một con nhộng yếu đuối. Kiếm trận giống như một con nhộng yếu đuối vô cùng.
- Kiếm đạo Thần Vương sao?
Một vị trưởng lão biết được tồn tại Độc Cô Chiến Phong đưa ra nghi vấn. Hắn chỉ có Thánh Binh Sư.
- Không. Còn chưa phải là kiếm đạo Thần Vương. Vẫn chỉ là Thần Tướng mà thôi.
- Vì sao chúng ta đều là Thần Tướng. Chúng ta sẽ bị Vu Nhai giết chết trong nháy mắt. Nhưng Chiến Phong hắn lại có thể xé rách kiếm trận khủng khiếp kia.
- Bởi vì lĩnh ngộ đối với kiếm. Bởi vì kiếm của Chiến Phong hắn đã đạt đến cực hạn của kiếm. Bất kể là kiếm ý hay kiếm kỹ, đã hoàn toàn trở thành sinh mệnh của hắn. Hoặc nói hoàn toàn đột phá.
Giọng Độc Cô Khiếu Đằng trầm thấp nói:
- Đạt tới cảnh giới mà chúng ta khó có thể tưởng tượng được. Điều này đúng là giải thích không thông. Nói chung, Chiến Phong hắn đã đạt tới, Vu Nhai vẫn còn chưa đạt được.
- Chiến Phong thật sự thật đáng sợ. Trước đây ta chỉ biết hắn rất đáng sợ. Nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ qua hắn sẽ đáng sợ như vậy.
- Có hai người này, Độc Cô gia thật may mắn. Nhưng tại sao hai người lại phải là kẻ địch? Đáng chết, không chỉ là kẻ địch, còn phụ tử đang đối địch với nhau. Con mẹ nó thật sự đáng ghét.
Có trưởng lão cấp Thần Tướng ngửa mặt lên trời thở dài.
Ầm...
Kiếm trận cuối cùng bị xé rách hoàn toàn. Độc Cô Chiến Phong hoàn toàn không có chút chật vật nào, từ trong khoảng không đi ra.
Ánh mắt Độc Cô Chiến Phong vẫn lạnh như băng:
- Kiếm trận rất tốt, vô cùng cường đại, có mang theo cả phong cách của Độc Cô gia. Đáng tiếc vẫn không ép ta ra kiếm đạo Thần Vương được, Ta cho ngươi một đề nghị, ta khuyên ngươi bây giờ đột phá trở thành Thần Binh Sư, có thể còn có chút cơ hội.
Vu Nhai không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Độc Cô Chiến Phong. Tim hắn không có bởi vì Độc Cô Chiến Phong đáng sợ cực độ mà lạnh như băng. Sau khi nhìn thấy được kiếm của Độc Cô Chiến Phong, hắn dường như cảm ngộ được điều gì, lại dường như không bắt được. Như vậy không chờ nữa.
Điều khiến cho Vu Nhai không cách nào tiếp nhận được chính là kiếm đạo của Độc Cô Chiến Phong chỉ là cấp Thần Tướng đỉnh phong mà thôi. Bản thân mình nắm giữ năm loại kiếm ý chữ thiên. Nắm giữ năm loại kiếm kỹ Chữ thiên, còn có vô số kiếm ý cường đại, nhưng vẫn chỉ có thể liều mạng với hắn. Có lẽ trên phương diện huyền khí mình vẫn kém hơn so với hắn một cấp? Đều là thiên tài, như vậy có chỗ nào yếu hơn so với đối phương, sẽ bị đối phương áp đảo. Kiếm đạo tương đương, kiếm kỹ tương đương, kinh nghiệm chiến đấu tương đương, như vậy chỉ có chênh lệch ở trên phương diện huyền khí...
- Quả thực, nếu như ta chỉ duy trì kiếm đạo cấp Thần Tướng đối phó với ngươi sẽ có chút phiền phức... Nhưng ta có nói qua, kiếm đạo của ta chỉ có cấp Thần Tướng sao?
Độc Cô Chiến Phong thản nhiên trả lời. Đây rõ ràng là đang đả kích lòng tin của Vu Nhai.
- Cái gì?
Trong lòng Vu Nhai khiếp sợ. Không ngờ Độc Cô Chiến Phong đã ngộ ra kiếm đạo cấp Thần Vương. Có thể nói mình đã rơi xuống hạ phong một cách toàn diện. Thế này thì phải đánh thế nào?
Vu Nhai không biết, nhưng hắn tuyệt đối không muốn thua. Tuyệt đối không thể thua. Mặc dù không thắng được, một trận chiến này cũng không thể thua.
- Chỉ có điều ta vẫn rất muốn thử lấy kiếm đạo Thần Tướng bắt giữ ngươi. Đã lâu ta không tận hứng như thế. Cố gắng hết mức ép ta ra kiếm đạo Thần Vương. Đương nhiên, nếu như không được, ngươi vẫn có thể dẫn động Kiếm Ảnh Trận.
Độc Cô Chiến Phong lại trả lời một câu. Câu này càng khiến cho trong lòng Vu Nhai thêm khó chịu, nhưng trên mặt vẫn không thể biểu hiện ra ngoài. Hiện tại hắn phải bình tĩnh, tỉnh táo hơn nữa...
Keng...
Trong nháy mắt, hai trăm thanh kiếm từ trong cơ thể hắn giống như gió bão đi ra. Nếu một thanh kiếm không được, vậy tạo thành kiếm trận đi.
- Lời đồn đại đúng là thật. Vu Nhai thật sự có thể khống chế được rất nhiều thanh huyền kiếm. Cũng không biết hắn rốt cuộc làm thế nào. Lẽ nào đây chính là thiên phú của hắn? Hay trên người hắn có trọng bảo gì?
Độc Cô Khiếu Đằng rất nghi ngờ nói. Lúc Vu Nhai ở thế giới Lữ Giả từng rút ra rất nhiều thanh kiếm. Ở Bách Tộc Loạn Địa hắn cũng từng ném ra. Dĩ nhiên là có người truyền tin tức ra ngoài. Chỉ có điều rất nhiều người nghe thấy lại cảm thấy nực cười, căn bản không tin tưởng. Hiện tại các trưởng lão Độc Cô gia đã tận mắt nhìn thấy, đương nhiên khiếp sợ không hiểu. Một người muốn khống chế được nhiều thanh kiếm như vậy, quả thật rất khó khăn.
- Kiếm, cũng không phải nhiều là tốt đâu.
Độc Cô Chiến Phong bí mật mang theo kiếm quang màu đen hung hăng đâm thẳng tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng vậy, trực tiếp xông vào trong kiếm trận, tự mình vào trận. Chỉ trong nháy mắt kiếm trận bắt đầu tách loạn, nhưng lại bị Vu Nhai liều chết khống chế trong tay. Kiếm trận do Độc Cô Diệt Ninh chế tạo ra bắt đầu phát huy một cách có trật tự. Đồng thời bên trong còn bí mật mang theo sát trận cùng phù văn trận.
Phải biết rằng, thời điểm ở trong Ma Thiên Nguyên Giới, Vu Nhai sử dụng trận pháp này đã gần như giết chết được tứ trưởng lão Huyền Thần Điện. Lúc này kiếm trận của hắn nếu so với thời điểm đó còn cường đại hơn. Không ngờ Độc Cô Chiến Phong trực tiếp vọt vào.
- Thít chặt...
Vu Nhai lạnh lùng thốt ra hai chữ, hoàn toàn không có khinh địch trước sự xông xáo của Độc Cô Chiến Phong.
- Keng keng keng...
Tiếng kiếm va chạm phát ra, gần như vang vọng trong toàn bộ Độc Cô Thần Thành. Kiếm trận khủng khiếp dường như không cần dẫn động Kiếm tâm vẫn khiến cho toàn bộ Kiếm Ảnh Trận nổ vang. Vô số người khẩn trương nhìn kiếm quang điên cuồng đan xen phía trên bầu trời, gần như muốn nín thở.
Ngay cả đám người Độc Cô Thanh Khê và Độc Cô Khiếu Đằng cũng quên cả nói.
Ỏ vài nơi bí ẩn trong Độc Cô Thần Thành, từng đôi mắt mở to, lặng lẽ nhìn tất cả mọi chuyện đang diễn ra.
- Độc Cô gia, Độc Cô gia đáng sợ. Hai cha con này thật là đáng chết.
Độc Cô Khiếu Qua ở một mình trong Thần Kiếm Các phát ra âm thanh cũng lạnh đến thấu xương. Chỉ có điều rất nhanh hắn liền cười, nói:
- Thật là đáng chết. Ta bỏ công sức vào những tính mạng ngu xuẩn này làm gì. Thiên phú cường thịnh hơn thì thế nào. Đại lục này vĩnh viễn cũng không thể là thiên hạ của loại tính mạng cấp thấp này. Nhưng thật ra, tên Vu Nhai kia...
- Độc Cô Chiến Phong, bắt giữ Vu Nhai, không nên chơi nữa.
Hình như nghĩ đến điều gì đó, Độc Cô Khiếu Qua kích động không nhẫn nại được nữa, trực tiếp quát lớn. Âm thanh từ Thần Kiếm Các truyền đến Độc Cô Thần Áp, truyền vào trong tai vô số người Độc Cô gia. Tim mọi người đều nhấc lên.
Sợ rằng Độc Cô Chiến Phong phải phát lực. Kiếm đạo Thần Vương cũng không ngăn cản được Vu Nhai.
Keng keng keng...
Quả nhiên, từng kiếm quang màu đen bỗng nhiên xuất hiện, trực tiếp mở kiếm trận của Vu Nhai ra, ghiống như một thứ vô cùng sắc bén xé rách một con nhộng yếu đuối. Kiếm trận giống như một con nhộng yếu đuối vô cùng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Kiếm đạo Thần Vương sao?
Một vị trưởng lão biết được tồn tại Độc Cô Chiến Phong đưa ra nghi vấn. Hắn chỉ có Thánh Binh Sư.
- Không. Còn chưa phải là kiếm đạo Thần Vương. Vẫn chỉ là Thần Tướng mà thôi.
- Vì sao chúng ta đều là Thần Tướng. Chúng ta sẽ bị Vu Nhai giết chết trong nháy mắt. Nhưng Chiến Phong hắn lại có thể xé rách kiếm trận khủng khiếp kia.
- Bởi vì lĩnh ngộ đối với kiếm. Bởi vì kiếm của Chiến Phong hắn đã đạt đến cực hạn của kiếm. Bất kể là kiếm ý hay kiếm kỹ, đã hoàn toàn trở thành sinh mệnh của hắn. Hoặc nói hoàn toàn đột phá.
Giọng Độc Cô Khiếu Đằng trầm thấp nói:
- Đạt tới cảnh giới mà chúng ta khó có thể tưởng tượng được. Điều này đúng là giải thích không thông. Nói chung, Chiến Phong hắn đã đạt tới, Vu Nhai vẫn còn chưa đạt được.
- Chiến Phong thật sự thật đáng sợ. Trước đây ta chỉ biết hắn rất đáng sợ. Nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ qua hắn sẽ đáng sợ như vậy.
- Có hai người này, Độc Cô gia thật may mắn. Nhưng tại sao hai người lại phải là kẻ địch? Đáng chết, không chỉ là kẻ địch, còn phụ tử đang đối địch với nhau. Con mẹ nó thật sự đáng ghét.
Có trưởng lão cấp Thần Tướng ngửa mặt lên trời thở dài.
Ầm...
Kiếm trận cuối cùng bị xé rách hoàn toàn. Độc Cô Chiến Phong hoàn toàn không có chút chật vật nào, từ trong khoảng không đi ra.
Ánh mắt Độc Cô Chiến Phong vẫn lạnh như băng:
- Kiếm trận rất tốt, vô cùng cường đại, có mang theo cả phong cách của Độc Cô gia. Đáng tiếc vẫn không ép ta ra kiếm đạo Thần Vương được, Ta cho ngươi một đề nghị, ta khuyên ngươi bây giờ đột phá trở thành Thần Binh Sư, có thể còn có chút cơ hội.
Vu Nhai không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Độc Cô Chiến Phong. Tim hắn không có bởi vì Độc Cô Chiến Phong đáng sợ cực độ mà lạnh như băng. Sau khi nhìn thấy được kiếm của Độc Cô Chiến Phong, hắn dường như cảm ngộ được điều gì, lại dường như không bắt được. Như vậy không chờ nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro