Cùng Vu Nhai đại đế phản kích
Hạ Nhật Dịch Lãnh
2024-07-23 06:43:18
- Thu tay lại. Chân Thần thế giới Lữ Giả đã chọn một người phát ngôn, cũng được gọi là người được lựa chọn. Ngươi, cho dù thắng cũng chỉ là một người được lựa chọn khác mà thôi. Nói cách khác, ngươi thắng cũng chỉ là một con rối. Thậm chí có khả năng ngươi thắng cũng không nhất định có thể được Chân Thần của Ma Uyên này thừa nhận. Đến lúc đó tất cả những gì ngươi làm đều là vô dụng.
Vu Nhai nặng nề nói:
- Không bằng chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này. Cho dù thương lượng một chút, xem làm thế nào mới có thể khống chế Chân Thần của Ma Uyên...
- Không biết tự lượng sức mình...
Ma Thiên Chân Thần cười nhạt. Nhưng nàng vẫn không xuất hiện. Nàng không phải là người ngu. Nàng hiểu rất rõ tiểu tử này đang kéo dài thời gian. Chỉ có điều nghe được hắn nói như vậy nàng vẫn cảm thấy rất không thoải mái.
Khống chế ta sao? Hắn cho rằng hắn là ai chứ?
A, tiểu tử này hiểu rõ về Thần Chi Nguyên Giới như vậy, xem ra thật sự người phát ngôn của một Nguyên Giới.
Chỉ có điều thế giới Lữ Giả lại là Thần Chi Nguyên Giới nào vậy?
- Ha ha ha, nếu như có thể thành thần như vị Thần Hoàng dân Cổ Duệ kia, ngược lại cũng không sao.
Băng Tuyết Ma Vương cười một cách điên cuồng. Sắc mặt của hắn vốn có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh không để ý tới nữa. Đúng như hắn nói, có thể trở thành loại Thần Hoàng của dân Cổ Duệ cũng không tệ. Tâm trí hắn vô cùng kiên định, không có khả năng bởi vì Vu Nhai nói mấy câu mà dao động, càng không thể nào rút lui có trật tự được.
- Băng Tuyết Ma Vương, ngươi đã nghĩ chưa? Mặc dù ngươi thắng cũng không nhất định sẽ được Chân Thần của Ma Uyên lựa chọn. Ta lại có thể mang theo Nguyệt Lâm Sa rời khỏi nơi này. Đúng vậy, mặc dù là Chân Thần Ma Uyên ở chỗ này, ta vẫn có thể mang theo Nguyệt Lâm Sa rời khỏi đây. Đến lúc đó Nguyệt Lâm Sa sẽ thuận lợi khống chế đế quốc Ma Pháp. Liên minh bách tộc ta cũng sẽ ủng hộ Nguyệt Lâm Sa. Ngươi đã từng nghĩ, vì một cơ hội không biết có thể nhận được hay không mà hủy diệt tất cả?
Vu Nhai nặng nề cưỡng bức nói.
- Chân Thần, ta phát hiện nhân loại này thật đúng là tự đại đến không biết giới hạn.
Ma Thiên Kiếm Linh nói.
- Mặc hắn đi thôi. Chỉ có điều ta cũng thấy rất không thoải mái. Đến lúc đó để xem hắn thử trốn ra khỏi Ma Thiên Nguyên Giới thế nào.
Ma Thiên Chân Thần cười nhạt. Ma Thiên Kiếm Linh biết, Chân Thần chuẩn bị khiến tiểu tử này chịu khổ. Mặc dù không giết hắn cũng sẽ khiến hắn sống không bằng chết.
- Đừng tưởng rằng ta đang nói chuyện cười. Ta ở trước mặt Chân Thần của thế giới Lữ Giả chạy trốn. Ta cũng từ trong Vị Tri Chi Địa đi ra. Không nói tới thế giới Lữ Giả, ngươi cho rằng Chân Thần của Vị Tri Chi Địa có thể yếu hơn so với Ma Uyên sao?
Vu Nhai nói chuyện.
Trên thực tế, mặc dù Vu Nhai có thể thành công cũng một phần nhờ vận khí, lại thêm nắm giữ Huyền Binh Điển. Nhưng bây giờ không tán gẫu loạn còn chờ tới khi nào? Cũng không phải tất cả đều là tán gẫu. Hắn mơ hồ cảm giác được hình như Huyền Binh Điển truyền lại cho hắn sự tự tin nào đó. Từ đầu đến cuối Huyền Binh Điển không có bất kỳ động tác gì, nhưng Vu Nhai lại cảm giác không phải Huyền Binh Điển không muốn động, mà là thời điểm chưa tới.
- Nghe ngươi nói như vậy, ta càng cảm giác không thể bỏ qua ngươi. Đại đế Bách tộc muốn ủng hộ Nguyệt Lâm Sa sao. Ta rất sợ.
Băng Tuyết Ma Vương căn bản không hề động đậy. Có thể những lời Vu Nhai nói đều là thật. Nhưng vậy thì đã sao? Vu Nhai có thể làm được, hắn vì sao không thể làm được? Hai nguyên tố băng cùng thủy lại ngưng kết trên diện tích lớn. Trong chớp mắt, xung quanh Băng Tuyết Ma Vương lại giống như biến thành trời băng đất tuyết. Vu Nhai cùng đám người Nguyệt Lâm Sa còn lại là tồn tại trong một lồng nhỏ giữa trời băng đất tuyết đó.
- Nguyệt Lâm Sa, ta có thể tranh thủ được bấy nhiêu thời gian thôi. Hiện tại, chúng ta bắt đầu... Phản kích!
Vu Nhai hít một hơi thật sâu, nặng nề thốt ra một câu. Băng Tuyết Ma Vương còn kiên định hơn nhiều, đồng thời cũng vô tình, không thể dao động hơn nhiều so với sự tưởng tượng của hắn. Không thể nói chuyện phiến vài câu là được. Không có cách nào khác, hắn chỉ có thể liều mạng. Có thể đánh được bao nhiêu thì đánh bấy nhiêu.
Ầm...
Tuy rằng Nguyệt Lâm Sa đang điên cuồng học ký hiệu Ma Thiên, nhưng ý thức của nàng cũng không lúc nào không chú ý tới tất cả mọi thứ diễn ra xung quanh. Từ đầu đến cuối, cuộc chiến đấu giữa Vu Nhai và Băng Tuyết Ma Vương còn cả lời đối thoại giữa bọn họ, nàng đặc biệt thu hết vào trong tai. Thời điểm Vu Nhai vừa nói dứt lời hai chữ Phản kích, trong nháy mắt, trên quảng trường lại có mười mấy Ma Thiên Trận Pháp sáng lên. Vẫn là tồn tại hữu hình lại có thực...
Đúng vậy, nếu Vu Nhai nói chỉ có thể phản kích, vậy nàng bắt đầu phản kích!
- Đại quốc sư, mời trợ giúp ta một tay. Mong đại quốc sư trấn thủ một trong các trận pháp đó...
Giọng nói Nguyệt Lâm Sa lạnh lùng truyền ra.
- Vâng. Công chúa...
Đại quốc sư tất nhiên là bụng làm dạ chịu. Mấy ma đạo sư cấp Thần Tướng, người của đại quốc sư cũng lập tức lên tiếng trả lời. Trong nháy mắt, từng Ma Thiên Trận Pháp trực tiếp bao phủ về phía đám người đại quốc sư. Nếu thành viên đoàn ủng hộ công chúa có thể trấn thủ và cung cấp năng lượng cho Ma Thiên Trận Pháp, có thể tạo thành hai mươi ba trận pháp này, vậy đám cường giả Thần cấp trở lên của đại quốc sư cũng không có không thể đạo lý được.
Thậm chí bởi vì là thực lực trên cấp Thần Tướng, mỗi một Ma Thiên Trận Pháp đều chỉ cần một cấp Thần Tướng trấn thủ là đủ. Bọn họ có thể phát huy hoàn toàn lực lượng Ma Thiên Trận Pháp. Ma Thiên Trận Pháp cũng sẽ giúp đỡ bọn họ tăng cao thực lực,
Băng Tuyết Ma Vương tạo ra tổ hợp ma pháp trận. Nguyệt Lâm Sa lại để cho mỗi một Thần Tướng đều là một tổ hợp trận.
Đây là vấn đề khác nhau giữa tu luyện qua và chưa tu luyện qua ký hiệu Ma Thiên.
- Gia chủ Mạc Luân Tạp Đế, ta biết trong lòng ngươi bây giờ còn có chút mâu thuẫn, không mấy tình nguyện giúp đỡ ta.
Lúc này Nguyệt Lâm Sa lại nhìn về phía gia chủ Mạc Luân Tạp Đế:
- Nhưng vừa rồi ngươi cũng đã nghe Vu Nhai nói. Ta không nhất định có thể nhận được sự thừa nhận của Ma Uyên. Có lẽ có thể là ngươi. Chí ít chỉ cần đánh bại Băng Tuyết Ma Vương, ngươi sẽ bớt đi một đối thủ cạnh tranh. Ta có thể đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi ra tay, không quan tâm đến lúc đó tình hình thế nào, ta cũng sẽ không động thủ đối với gia tộc Mạc Luân Tạp Đế. Ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện qua sông gãy cầu.
Vừa rồi, Gia chủ Mạc Luân Tạp Đế vẫn lộ vẻ do dự. Tuy rằng cảm giác lý tưởng của hắn tràn ngập băng bàn, nhưng hắn vẫn mang theo một chút hy vọng. Hắn thật sự rất hi vọng Vương gia và công chúa đánh nhau, cả hai có thể đều chết. Cho nên hắn không mấy nguyện ý ra tay.
Thật ra, nguyên nhân lớn nhất khiến hắn không muốn ra tay quả thực cũng bởi vì nghe thấy những lời Vu Nhai nói. Ma Uyên có Chân Thần. Mỗi người đều có cơ hội.
Vu Nhai nặng nề nói:
- Không bằng chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này. Cho dù thương lượng một chút, xem làm thế nào mới có thể khống chế Chân Thần của Ma Uyên...
- Không biết tự lượng sức mình...
Ma Thiên Chân Thần cười nhạt. Nhưng nàng vẫn không xuất hiện. Nàng không phải là người ngu. Nàng hiểu rất rõ tiểu tử này đang kéo dài thời gian. Chỉ có điều nghe được hắn nói như vậy nàng vẫn cảm thấy rất không thoải mái.
Khống chế ta sao? Hắn cho rằng hắn là ai chứ?
A, tiểu tử này hiểu rõ về Thần Chi Nguyên Giới như vậy, xem ra thật sự người phát ngôn của một Nguyên Giới.
Chỉ có điều thế giới Lữ Giả lại là Thần Chi Nguyên Giới nào vậy?
- Ha ha ha, nếu như có thể thành thần như vị Thần Hoàng dân Cổ Duệ kia, ngược lại cũng không sao.
Băng Tuyết Ma Vương cười một cách điên cuồng. Sắc mặt của hắn vốn có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh không để ý tới nữa. Đúng như hắn nói, có thể trở thành loại Thần Hoàng của dân Cổ Duệ cũng không tệ. Tâm trí hắn vô cùng kiên định, không có khả năng bởi vì Vu Nhai nói mấy câu mà dao động, càng không thể nào rút lui có trật tự được.
- Băng Tuyết Ma Vương, ngươi đã nghĩ chưa? Mặc dù ngươi thắng cũng không nhất định sẽ được Chân Thần của Ma Uyên lựa chọn. Ta lại có thể mang theo Nguyệt Lâm Sa rời khỏi nơi này. Đúng vậy, mặc dù là Chân Thần Ma Uyên ở chỗ này, ta vẫn có thể mang theo Nguyệt Lâm Sa rời khỏi đây. Đến lúc đó Nguyệt Lâm Sa sẽ thuận lợi khống chế đế quốc Ma Pháp. Liên minh bách tộc ta cũng sẽ ủng hộ Nguyệt Lâm Sa. Ngươi đã từng nghĩ, vì một cơ hội không biết có thể nhận được hay không mà hủy diệt tất cả?
Vu Nhai nặng nề cưỡng bức nói.
- Chân Thần, ta phát hiện nhân loại này thật đúng là tự đại đến không biết giới hạn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ma Thiên Kiếm Linh nói.
- Mặc hắn đi thôi. Chỉ có điều ta cũng thấy rất không thoải mái. Đến lúc đó để xem hắn thử trốn ra khỏi Ma Thiên Nguyên Giới thế nào.
Ma Thiên Chân Thần cười nhạt. Ma Thiên Kiếm Linh biết, Chân Thần chuẩn bị khiến tiểu tử này chịu khổ. Mặc dù không giết hắn cũng sẽ khiến hắn sống không bằng chết.
- Đừng tưởng rằng ta đang nói chuyện cười. Ta ở trước mặt Chân Thần của thế giới Lữ Giả chạy trốn. Ta cũng từ trong Vị Tri Chi Địa đi ra. Không nói tới thế giới Lữ Giả, ngươi cho rằng Chân Thần của Vị Tri Chi Địa có thể yếu hơn so với Ma Uyên sao?
Vu Nhai nói chuyện.
Trên thực tế, mặc dù Vu Nhai có thể thành công cũng một phần nhờ vận khí, lại thêm nắm giữ Huyền Binh Điển. Nhưng bây giờ không tán gẫu loạn còn chờ tới khi nào? Cũng không phải tất cả đều là tán gẫu. Hắn mơ hồ cảm giác được hình như Huyền Binh Điển truyền lại cho hắn sự tự tin nào đó. Từ đầu đến cuối Huyền Binh Điển không có bất kỳ động tác gì, nhưng Vu Nhai lại cảm giác không phải Huyền Binh Điển không muốn động, mà là thời điểm chưa tới.
- Nghe ngươi nói như vậy, ta càng cảm giác không thể bỏ qua ngươi. Đại đế Bách tộc muốn ủng hộ Nguyệt Lâm Sa sao. Ta rất sợ.
Băng Tuyết Ma Vương căn bản không hề động đậy. Có thể những lời Vu Nhai nói đều là thật. Nhưng vậy thì đã sao? Vu Nhai có thể làm được, hắn vì sao không thể làm được? Hai nguyên tố băng cùng thủy lại ngưng kết trên diện tích lớn. Trong chớp mắt, xung quanh Băng Tuyết Ma Vương lại giống như biến thành trời băng đất tuyết. Vu Nhai cùng đám người Nguyệt Lâm Sa còn lại là tồn tại trong một lồng nhỏ giữa trời băng đất tuyết đó.
- Nguyệt Lâm Sa, ta có thể tranh thủ được bấy nhiêu thời gian thôi. Hiện tại, chúng ta bắt đầu... Phản kích!
Vu Nhai hít một hơi thật sâu, nặng nề thốt ra một câu. Băng Tuyết Ma Vương còn kiên định hơn nhiều, đồng thời cũng vô tình, không thể dao động hơn nhiều so với sự tưởng tượng của hắn. Không thể nói chuyện phiến vài câu là được. Không có cách nào khác, hắn chỉ có thể liều mạng. Có thể đánh được bao nhiêu thì đánh bấy nhiêu.
Ầm...
Tuy rằng Nguyệt Lâm Sa đang điên cuồng học ký hiệu Ma Thiên, nhưng ý thức của nàng cũng không lúc nào không chú ý tới tất cả mọi thứ diễn ra xung quanh. Từ đầu đến cuối, cuộc chiến đấu giữa Vu Nhai và Băng Tuyết Ma Vương còn cả lời đối thoại giữa bọn họ, nàng đặc biệt thu hết vào trong tai. Thời điểm Vu Nhai vừa nói dứt lời hai chữ Phản kích, trong nháy mắt, trên quảng trường lại có mười mấy Ma Thiên Trận Pháp sáng lên. Vẫn là tồn tại hữu hình lại có thực...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng vậy, nếu Vu Nhai nói chỉ có thể phản kích, vậy nàng bắt đầu phản kích!
- Đại quốc sư, mời trợ giúp ta một tay. Mong đại quốc sư trấn thủ một trong các trận pháp đó...
Giọng nói Nguyệt Lâm Sa lạnh lùng truyền ra.
- Vâng. Công chúa...
Đại quốc sư tất nhiên là bụng làm dạ chịu. Mấy ma đạo sư cấp Thần Tướng, người của đại quốc sư cũng lập tức lên tiếng trả lời. Trong nháy mắt, từng Ma Thiên Trận Pháp trực tiếp bao phủ về phía đám người đại quốc sư. Nếu thành viên đoàn ủng hộ công chúa có thể trấn thủ và cung cấp năng lượng cho Ma Thiên Trận Pháp, có thể tạo thành hai mươi ba trận pháp này, vậy đám cường giả Thần cấp trở lên của đại quốc sư cũng không có không thể đạo lý được.
Thậm chí bởi vì là thực lực trên cấp Thần Tướng, mỗi một Ma Thiên Trận Pháp đều chỉ cần một cấp Thần Tướng trấn thủ là đủ. Bọn họ có thể phát huy hoàn toàn lực lượng Ma Thiên Trận Pháp. Ma Thiên Trận Pháp cũng sẽ giúp đỡ bọn họ tăng cao thực lực,
Băng Tuyết Ma Vương tạo ra tổ hợp ma pháp trận. Nguyệt Lâm Sa lại để cho mỗi một Thần Tướng đều là một tổ hợp trận.
Đây là vấn đề khác nhau giữa tu luyện qua và chưa tu luyện qua ký hiệu Ma Thiên.
- Gia chủ Mạc Luân Tạp Đế, ta biết trong lòng ngươi bây giờ còn có chút mâu thuẫn, không mấy tình nguyện giúp đỡ ta.
Lúc này Nguyệt Lâm Sa lại nhìn về phía gia chủ Mạc Luân Tạp Đế:
- Nhưng vừa rồi ngươi cũng đã nghe Vu Nhai nói. Ta không nhất định có thể nhận được sự thừa nhận của Ma Uyên. Có lẽ có thể là ngươi. Chí ít chỉ cần đánh bại Băng Tuyết Ma Vương, ngươi sẽ bớt đi một đối thủ cạnh tranh. Ta có thể đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi ra tay, không quan tâm đến lúc đó tình hình thế nào, ta cũng sẽ không động thủ đối với gia tộc Mạc Luân Tạp Đế. Ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện qua sông gãy cầu.
Vừa rồi, Gia chủ Mạc Luân Tạp Đế vẫn lộ vẻ do dự. Tuy rằng cảm giác lý tưởng của hắn tràn ngập băng bàn, nhưng hắn vẫn mang theo một chút hy vọng. Hắn thật sự rất hi vọng Vương gia và công chúa đánh nhau, cả hai có thể đều chết. Cho nên hắn không mấy nguyện ý ra tay.
Thật ra, nguyên nhân lớn nhất khiến hắn không muốn ra tay quả thực cũng bởi vì nghe thấy những lời Vu Nhai nói. Ma Uyên có Chân Thần. Mỗi người đều có cơ hội.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro