Dã nhân cường bạo
Hạ Nhật Dịch Lãnh
2024-07-23 06:43:18
- Ta là ai, ngươi xem bộ dáng ta như vậy, đương nhiên là người thu thập rác rưởi!
Sắc mặt đám người Thái ca tối sầm. Bọn họ làm sao không nghe ra được ý tứ của Vu Nhai. Thái ca còn chưa lên tiếng, hai người phía sau đã không kiềm chế được, nhảy ra, đồng thời quát lớn:
- Dã nhân ở đâu ra? Muốn chết, hiện tại ta sẽ ném rác rưởi như ngươi ra khỏi cứ điểm Động Minh!
Vu Nhai lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai người đang lao tới. Hắn đang định lấy ngón tay làm kiếm. Đúng lúc này, trước người hắn đột nhiên xuất hiện chín đường vân màu trắng, trong nháy mắt biến thành chín trận thế giống như mạng nhện. Chín đạo bạch quang bắn ra, đánh hai người trở lại.
Tất nhiên đó là do Thủy Tinh ra tay. Vu Nhai cảm thán, đây quả thực là ma pháp súng laser. Quá mạnh mẽ. Trong dòng chính kì binh cũng có người dũng mãnh như vậy.
- Người của Cự Môn Doanh thích vi phạm quy định, thích lật lọng sao?
Thủy Tinh lạnh lùng nói. Tuy rằng nàng rất muốn thấy Vu Nhai bị đánh thành đầu heo, nhưng bây giờ không phải là lúc. Vu Nhai là hi vọng cuối cùng của bọn họ. Nàng không muốn hy vọng này bị hai người bao vây tấn công, bị đánh tới mức thành cặn bã:
- Đã nói rõ quy định bảy trận thắng bốn. Các ngươi muốn đánh tới mức thành viên cuối cùng của chúng ta không thể ra trận sao?
- Hừ, đả thương người của chúng ta, món nợ này tính trước đã!
- Món nợ sao? Được, ta trả cho ngươi!
Thủy Tinh nói xong di chuyển về phía Tiễn Linh. Đá thủy tinh hình thoi chuyển động phát ra ánh sáng màu trắng, chiếu về phía vết thương của Tiễn Linh. Nàng nhẹ giơ tay lên, mũi tên bị nàng rút ra. Bạch quang chậm rãi giảm xuống.
Không ngờ vết thương của Tiễn Linh dừng chảy máu. Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt. Chỉ có ma pháp sư quang hệ mới có khả năng làm được chuyện này. Thủy Tinh Huyền Binh còn có bản lãnh như vậy sao?
Thân thể Thủy Tinh thoáng dao động. Hiển nhiên bản lĩnh của nàng trên phương diện trị liệu vết thương cũng chưa phải là quá mạnh. Nàng hít một hơi thật sâu, xoay người ném mũi tên cho Thái ca, thản nhiên nói:
- Đây là món nợ ngươi muốn, trả lại cho ngươi.
- A, không nghĩ tới tiểu nữ hài đeo mặt nạ ngươi còn có bản lãnh này. Rất tốt rất tốt. Được, chỉ cần ngươi có thể trị hết cho Hắc Hùng, món nợ này tạm thời coi như hết.
Bản thân Thái ca cảm thấy hài lòng nói.
- Có người nói đầu óc người bên Cự Môn Doanh cũng không quá linh hoạt. Ta vốn còn tưởng rằng đó là tin đồn thất thiệt, không nghĩ tới lại là thật. Ý của Thủy Tinh là... Ngươi có thể đả thương người của chúng ta, dựa vào cái gì chúng ta không thể đả thương các ngươi. Có đi mà không có lại cũng chính là vô lễ. Ha ha, xem ra đầu óc các ngươi thậm chí còn không bằng được dã nhân như ta!
Vu Nhai mang theo bộ mặt đen như than, lộ ra hàm răng vô cùng chỉnh tề, giễu cợt nói.
Lúc này dã tính của Thái ca cũng lộ ra. Hắn có thói quen đứng ở góc độ cao cao tại thượng suy nghĩ mọi chuyện, tự nhiên khó tránh khỏi cái gì cũng tự cho mình là đúng. Sắc mặt hắn âm trầm một cách đáng sợ, nhìn về phía Thủy Tinh. Thủy Tinh trực tiếp chỉ về phía Vu Nhai nói:
- Đây là người xuất thủ cuối cùng của chúng ta!
Vu Nhai thật ra không từ chối, bước về phía trước một bước, giơ tay móc về phía Thái ca một cái.
Động tác này khiến Thủy Tinh lại muốn nuốt sống hắn. Ngươi giơ tay về phía ai cũng được, nhưng không nên giơ tay về phía người mạnh nhất của đối phương chứ? Gia hỏa luôn tự cho mình là đúng này, ngươi cho rằng người của tiểu đoàn Tinh Binh không bằng đám người ngu ngốc của kỵ vệ Bắc Đấu kia sao? Cho ngươi chút thể diện, ngươi đã muốn thâu tóm cả trời cao sao?
- Dã nhân, là chính ngươi muốn chết.
Thái ca cởi bỏ áo khoác, lộ ra cơ bắp cường tráng. Quang ảnh lóe lên. Trong tay hắn xuất hiện thêm hai cây búa. Lúc này đây không phải là Lưu Tinh Chùy, mà là búa tạ bình thường:
- Lấy Huyền Binh của ngươi ra!
- Loại gia hỏa dùng búa lớn ngốc nghếch như ngươi cũng muốn ta sử dụng tới Huyền Binh của mình sao? Nực cười!
Vu Nhai lạnh lùng nói, sau đó chợt xoay người, quay lại nhìn đám thành viên của tổ Kỳ Binh phía sau nói.
- Ai cho ta mượn thanh kiếm!
Mọi người hai mặt nhìn nhau. Trời mới có kiếm. Nếu chúng ta có kiếm, vậy tới tổ Kỳ Binh làm gì? Cũng không phải tất cả mọi người đều thích cầm kiếm làm trang sức, đặc biệt là ở chỗ này, sẽ bị người khác cười nhạo.
Đúng vào lúc này, phía sau có người kêu lên:
- Huynh đệ, đón lấy kiếm!
Một thanh kiếm vô cùng tinh xảo lao tới tay hắn một cách nhẹ nhàng. Đây là một thanh kiếm không giai.
- A...
Vu Nhai khẽ a một tiếng, nhìn về phía người cho mượn kiếm. Thoáng cái biểu tình biến thành cổ quái.
Tại sao lại là người kia? Gia hỏa này xuất thế không phải là để cho mình mượn kiếm chứ?
Đúng vậy, người này chính là lão huynh đã cho Vu Nhai mượn kiếm hai lần. Lúc trước đều là ở trong Bắc Đấu Thành. Không biết từ lúc nào, hắn đã lăn lộn đến bên trong tổ Kỳ Binh. Lẽ nào hắn là thành viên tổ Kỳ Binh?
- Thanh kiếm trang trí sao? Đã nhân, đây là do bản thân ngươi muốn tự tìm cái chết.
Thái ca cười hắc hắc.
- Nể tình ngươi ngay cả Huyền Binh cũng không dám lấy ra, lão tử nhường ngươi ba chiêu. Đến đây đi, ta đứng ở chỗ này, mặc cho ngươi đâm ba kiếm.
Vu Nhai không miệt mài suy nghĩ nhiều về gia hỏa cho mượn kiếm này nữa. Hắn giơ kiếm xoay người lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thái ca:
- Vậy ta không khách khí nữa!
Trong nháy mắt, khí chất toàn thân Vu Nhai dường như biến đổi, không còn giống như kẻ ngu ngốc lưu lạc trên phố nghèo của Bắc Đấu Thành nữa. Chân hắn dường như được nâng lên, quỷ dị, âm u, giống như u linh trong đêm tối.
Chỉ có điều, khí chất này chỉ thay đổi trong nháy mắt, khiến người ta cho rằng mình bị ảo giác. U linh không thấy, nhưng thật ra tinh linh gió lại xuất hiện. Mang theo gió, Vu Nhai ra tay.
Nhường mình ba kiếm, nếu như sử dụng chiêu thức của Kiếm Linh mặt đen, như vậy Vu Nhai có thể bảo đảm, chưa đầy một giây tiếp theo, gia hỏa này tuyệt đối không còn nhìn thấy ánh mặt trời. Ban đâu, hắn cũng định đánh như vậy. Chỉ có điều rất nhanh hắn liền thay đổi chú ý.
Kiếm Linh mặt đen hiển nhiên là một sát thủ. Kiếm Linh sát thủ siêu cường. Sát thủ đáng sợ nhất chính là gì?
Không phải kiếm thuật của hắn mạnh tới mức nào. Cũng không phải hắn có bao nhiêu kỹ xảo và bố cục giết người trâu bò. Mà ở năng lực ẩn nấp của hắn. Không có ai biết hắn là sát thủ, như vậy mới là sát thủ đáng sợ nhất.
Vu Nhai quyết định che giấu kỹ xảo giết người này, tương lai có thể sẽ hữu dụng.
Chẳng biết tại sao, hắn đột nhiên nghĩ đến Độc Cô gia. Tương lai mình nhất định phải đối mặt. Ẩn nấp càng sâu, con bài chưa lật càng nhiều đối với mình càng có lợi.
Kiếm pháp của Phong Doanh cũng không tệ, tuy rằng sát tính kém hơn nhiều so với Kiếm Linh mặt đen.
Coong...
Kiếm thoáng ngân vang. Huyền khí ngưng tụ ở trên thanh kiếm trang trí ép về phía Thái ca thâm nhập vào giữa hai búa. Đương nhiên, hai búa này là Huyền Binh bản mệnh nhập thể của hắn, sẽ tự động hộ chủ.
Sắc mặt đám người Thái ca tối sầm. Bọn họ làm sao không nghe ra được ý tứ của Vu Nhai. Thái ca còn chưa lên tiếng, hai người phía sau đã không kiềm chế được, nhảy ra, đồng thời quát lớn:
- Dã nhân ở đâu ra? Muốn chết, hiện tại ta sẽ ném rác rưởi như ngươi ra khỏi cứ điểm Động Minh!
Vu Nhai lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai người đang lao tới. Hắn đang định lấy ngón tay làm kiếm. Đúng lúc này, trước người hắn đột nhiên xuất hiện chín đường vân màu trắng, trong nháy mắt biến thành chín trận thế giống như mạng nhện. Chín đạo bạch quang bắn ra, đánh hai người trở lại.
Tất nhiên đó là do Thủy Tinh ra tay. Vu Nhai cảm thán, đây quả thực là ma pháp súng laser. Quá mạnh mẽ. Trong dòng chính kì binh cũng có người dũng mãnh như vậy.
- Người của Cự Môn Doanh thích vi phạm quy định, thích lật lọng sao?
Thủy Tinh lạnh lùng nói. Tuy rằng nàng rất muốn thấy Vu Nhai bị đánh thành đầu heo, nhưng bây giờ không phải là lúc. Vu Nhai là hi vọng cuối cùng của bọn họ. Nàng không muốn hy vọng này bị hai người bao vây tấn công, bị đánh tới mức thành cặn bã:
- Đã nói rõ quy định bảy trận thắng bốn. Các ngươi muốn đánh tới mức thành viên cuối cùng của chúng ta không thể ra trận sao?
- Hừ, đả thương người của chúng ta, món nợ này tính trước đã!
- Món nợ sao? Được, ta trả cho ngươi!
Thủy Tinh nói xong di chuyển về phía Tiễn Linh. Đá thủy tinh hình thoi chuyển động phát ra ánh sáng màu trắng, chiếu về phía vết thương của Tiễn Linh. Nàng nhẹ giơ tay lên, mũi tên bị nàng rút ra. Bạch quang chậm rãi giảm xuống.
Không ngờ vết thương của Tiễn Linh dừng chảy máu. Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt. Chỉ có ma pháp sư quang hệ mới có khả năng làm được chuyện này. Thủy Tinh Huyền Binh còn có bản lãnh như vậy sao?
Thân thể Thủy Tinh thoáng dao động. Hiển nhiên bản lĩnh của nàng trên phương diện trị liệu vết thương cũng chưa phải là quá mạnh. Nàng hít một hơi thật sâu, xoay người ném mũi tên cho Thái ca, thản nhiên nói:
- Đây là món nợ ngươi muốn, trả lại cho ngươi.
- A, không nghĩ tới tiểu nữ hài đeo mặt nạ ngươi còn có bản lãnh này. Rất tốt rất tốt. Được, chỉ cần ngươi có thể trị hết cho Hắc Hùng, món nợ này tạm thời coi như hết.
Bản thân Thái ca cảm thấy hài lòng nói.
- Có người nói đầu óc người bên Cự Môn Doanh cũng không quá linh hoạt. Ta vốn còn tưởng rằng đó là tin đồn thất thiệt, không nghĩ tới lại là thật. Ý của Thủy Tinh là... Ngươi có thể đả thương người của chúng ta, dựa vào cái gì chúng ta không thể đả thương các ngươi. Có đi mà không có lại cũng chính là vô lễ. Ha ha, xem ra đầu óc các ngươi thậm chí còn không bằng được dã nhân như ta!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vu Nhai mang theo bộ mặt đen như than, lộ ra hàm răng vô cùng chỉnh tề, giễu cợt nói.
Lúc này dã tính của Thái ca cũng lộ ra. Hắn có thói quen đứng ở góc độ cao cao tại thượng suy nghĩ mọi chuyện, tự nhiên khó tránh khỏi cái gì cũng tự cho mình là đúng. Sắc mặt hắn âm trầm một cách đáng sợ, nhìn về phía Thủy Tinh. Thủy Tinh trực tiếp chỉ về phía Vu Nhai nói:
- Đây là người xuất thủ cuối cùng của chúng ta!
Vu Nhai thật ra không từ chối, bước về phía trước một bước, giơ tay móc về phía Thái ca một cái.
Động tác này khiến Thủy Tinh lại muốn nuốt sống hắn. Ngươi giơ tay về phía ai cũng được, nhưng không nên giơ tay về phía người mạnh nhất của đối phương chứ? Gia hỏa luôn tự cho mình là đúng này, ngươi cho rằng người của tiểu đoàn Tinh Binh không bằng đám người ngu ngốc của kỵ vệ Bắc Đấu kia sao? Cho ngươi chút thể diện, ngươi đã muốn thâu tóm cả trời cao sao?
- Dã nhân, là chính ngươi muốn chết.
Thái ca cởi bỏ áo khoác, lộ ra cơ bắp cường tráng. Quang ảnh lóe lên. Trong tay hắn xuất hiện thêm hai cây búa. Lúc này đây không phải là Lưu Tinh Chùy, mà là búa tạ bình thường:
- Lấy Huyền Binh của ngươi ra!
- Loại gia hỏa dùng búa lớn ngốc nghếch như ngươi cũng muốn ta sử dụng tới Huyền Binh của mình sao? Nực cười!
Vu Nhai lạnh lùng nói, sau đó chợt xoay người, quay lại nhìn đám thành viên của tổ Kỳ Binh phía sau nói.
- Ai cho ta mượn thanh kiếm!
Mọi người hai mặt nhìn nhau. Trời mới có kiếm. Nếu chúng ta có kiếm, vậy tới tổ Kỳ Binh làm gì? Cũng không phải tất cả mọi người đều thích cầm kiếm làm trang sức, đặc biệt là ở chỗ này, sẽ bị người khác cười nhạo.
Đúng vào lúc này, phía sau có người kêu lên:
- Huynh đệ, đón lấy kiếm!
Một thanh kiếm vô cùng tinh xảo lao tới tay hắn một cách nhẹ nhàng. Đây là một thanh kiếm không giai.
- A...
Vu Nhai khẽ a một tiếng, nhìn về phía người cho mượn kiếm. Thoáng cái biểu tình biến thành cổ quái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tại sao lại là người kia? Gia hỏa này xuất thế không phải là để cho mình mượn kiếm chứ?
Đúng vậy, người này chính là lão huynh đã cho Vu Nhai mượn kiếm hai lần. Lúc trước đều là ở trong Bắc Đấu Thành. Không biết từ lúc nào, hắn đã lăn lộn đến bên trong tổ Kỳ Binh. Lẽ nào hắn là thành viên tổ Kỳ Binh?
- Thanh kiếm trang trí sao? Đã nhân, đây là do bản thân ngươi muốn tự tìm cái chết.
Thái ca cười hắc hắc.
- Nể tình ngươi ngay cả Huyền Binh cũng không dám lấy ra, lão tử nhường ngươi ba chiêu. Đến đây đi, ta đứng ở chỗ này, mặc cho ngươi đâm ba kiếm.
Vu Nhai không miệt mài suy nghĩ nhiều về gia hỏa cho mượn kiếm này nữa. Hắn giơ kiếm xoay người lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thái ca:
- Vậy ta không khách khí nữa!
Trong nháy mắt, khí chất toàn thân Vu Nhai dường như biến đổi, không còn giống như kẻ ngu ngốc lưu lạc trên phố nghèo của Bắc Đấu Thành nữa. Chân hắn dường như được nâng lên, quỷ dị, âm u, giống như u linh trong đêm tối.
Chỉ có điều, khí chất này chỉ thay đổi trong nháy mắt, khiến người ta cho rằng mình bị ảo giác. U linh không thấy, nhưng thật ra tinh linh gió lại xuất hiện. Mang theo gió, Vu Nhai ra tay.
Nhường mình ba kiếm, nếu như sử dụng chiêu thức của Kiếm Linh mặt đen, như vậy Vu Nhai có thể bảo đảm, chưa đầy một giây tiếp theo, gia hỏa này tuyệt đối không còn nhìn thấy ánh mặt trời. Ban đâu, hắn cũng định đánh như vậy. Chỉ có điều rất nhanh hắn liền thay đổi chú ý.
Kiếm Linh mặt đen hiển nhiên là một sát thủ. Kiếm Linh sát thủ siêu cường. Sát thủ đáng sợ nhất chính là gì?
Không phải kiếm thuật của hắn mạnh tới mức nào. Cũng không phải hắn có bao nhiêu kỹ xảo và bố cục giết người trâu bò. Mà ở năng lực ẩn nấp của hắn. Không có ai biết hắn là sát thủ, như vậy mới là sát thủ đáng sợ nhất.
Vu Nhai quyết định che giấu kỹ xảo giết người này, tương lai có thể sẽ hữu dụng.
Chẳng biết tại sao, hắn đột nhiên nghĩ đến Độc Cô gia. Tương lai mình nhất định phải đối mặt. Ẩn nấp càng sâu, con bài chưa lật càng nhiều đối với mình càng có lợi.
Kiếm pháp của Phong Doanh cũng không tệ, tuy rằng sát tính kém hơn nhiều so với Kiếm Linh mặt đen.
Coong...
Kiếm thoáng ngân vang. Huyền khí ngưng tụ ở trên thanh kiếm trang trí ép về phía Thái ca thâm nhập vào giữa hai búa. Đương nhiên, hai búa này là Huyền Binh bản mệnh nhập thể của hắn, sẽ tự động hộ chủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro