Đan Đạo Hùng
Hạ Nhật Dịch Lãnh
2024-07-23 06:43:18
- Chít chít...
Tiểu thú lần đầu tiên thấy thế giới màu xanh, ngửi thấy không khí trong lòng, kêu loạn rõ ràng rất vui vẻ!
- Được rồi. Chỉ có điều đại tiểu thư, nếu như tiểu tử này có hành động gì gây rối với đại tiểu thư, đại tiểu thư phải lập tức kêu to lên. Hồng thúc thúc sẽ lập tức chạy tới.
Hồng Đại Bảo tuy rằng rất không tình nguyện, nhưng dù sao hắn cũng không phải là phụ thân của đại tiểu thư, không quản được người ta nhiều như vậy. Hắn hung hăng trừng mắt với Vu Nhai.
Lúc này thân thể hơn hai trăm cân của hắn chợt lóe ra, biến mất ngay tại chỗ.
Vu Nhai và Thủy Tinh đứng đối diện nhau. Chuyện Thủy Tinh tiến vào dãy núi sương mù căn bản không giấu được. Đan hội trưởng đã chạy đến đây. Tuy rằng thời hạn ba tháng của Vu Nhai còn chưa tới, nhưng Thủy Tinh vẫn phải đi ra. Nàng không muốn để phụ thân phải lo lắng.
- Yên tâm đi, ta sẽ đi tìm được nàng thôi.
Vu Nhai có chút phiền muộn.
- Ừ, ta tin tưởng ngươi!
Thủy Tinh trả lời:
- Ta vốn tên gọi là Đan Tinh Tinh, là nữ nhi của hội trưởng nghiệp đoàn võ học. Bởi vì ở nhà buồn chán nên muốn đi ra ngoài một chút. Phụ thân ta đã đáp ứng, tìm một nơi tốt cho ta đi. Đó chính là đi tới tổ Kỳ Binh Bắc Đấu. Khi mới lên, ta thích sống ở nơi này. Đương nhiên, ta cũng muốn ra chút sức lực cho nghiệp đoàn võ học. Cho nên lúc nghe về chuyện Thất Tinh Thần Kích, ta đã đi tìm ngươi. Không nghĩ tới ta lần đầu tiên làm việc lại thất bại. Không nghĩ tới không thể khiến ngươi gia nhập nghiệp đoàn võ học, còn nhìn không thấu được ý cảnh quyền bông vải của ngươi, cuối cùng còn bị gia hỏa hỗn đản nào đó xem mình trở thành vu bà...
Vu Nhai lẳng lặng nghe. Đến câu này hắn không nhịn được ho khan một tiếng:
- Cái này, thực sự là lão bà của Vu Nhai mới gọi là vu bà!
Vu bà...
Thủy Tinh trừng mắt với hắn một cái. Mấy ngày qua vì chuyện này nàng cũng đã đạp Vu Nhai không biết bao nhiêu cước. Mỗi lần gia hỏa này đều mặt dày mày dạn nói như vậy, đơn giản là đen đều có thể bị hắn nói thành trắng. Nàng không tiếp tục nói về đề tài này nữa, lại nói:
- Phụ thân ta là một người đặc biệt nghiêm khắc thận trọng, cũng là một người đặc biệt thù dai, một lòng muốn nghiệp đoàn võ học phát dương quang đại. Con người phụ thân rất tốt, chỉ là có chút cố chấp, không thích nhất chính là loại gia hỏa chỉ biết nói lời dễ nghe. Chỉ có điều ngươi yên tâm, ta sẽ thuyết phục phụ thân.
Thủy Tinh nói vậy, bởi vì mắt nàng không tốt, Đan hội trưởng đối với nàng có thể nói là sủng ái vô cùng. Nếu như người tới không phải là Hồng Đại Bảo mà là Đan hội trưởng, Vu Nhai nói không chừng đã thật sự bị đập chết. Đây cũng là nguyên nhân khiến Thủy Tinh phải mau chóng trở về.
Vu Nhai đổ mồ hôi. Tính cách này của hắn có đúng là phải sửa lại hay không? Hắn cười khổ nói:
- Ta thật sự không phải chỉ biết nói lời dễ nghe. Trên phương diện hành động ta cũng sẽ làm thật tốt. Nàng hãy yên tâm.
- Ta tin ngươi!
Thủy Tinh cười nói. Nàng không có lý do gì để không tin. Vu Nhai tiến bộ thế nào, nàng đều nhìn thấy. Nếu như Vu Nhai thật sự chỉ là tên vô lại giảo hoạt chỉ biết nói những lời ba hoa, nàng làm sao có thể động tâm. Vô lại nàng đã thấy nhiều. Mỗi người đều không có kết quả gì tốt. Giống như trước đây, khi Vu Nhai lần đầu tiên tới tổ Kỳ Binh, nếu như hắn không có Thất Tinh Thần Kích, thiếu chút nữa đã bị giết chết.
Thủy Tinh sở dĩ có cảm giác đối với Vu Nhai, cũng không phải bởi vì Vu Nhai đủ thần bí, thích chơi trò mất tích, sau đó càng trở nên thần bí hơn, càng ngày càng mạnh hơn. Hơn nữa chuyện thái cực quyền khiến cho nàng nảy sinh hứng thú đối với hắn.
Chỉ cần Vu Nhai thấy mặt mũi nàng, nàng thực sự sẽ lấy thân báo đáp sao? A, làm sao có thể?
- Ta sẽ nghĩ biện pháp chữa lành đôi mắt cho nàng. Ta cũng không muốn đến lúc ta dẫn nữ nhân của ta trên đường phố còn mang mặt nạ. Ta muốn khiến tất cả mọi người hâm mộ nhìn ta.
Vu Nhai suy nghĩ một chút, đột nhiên nói.
- Ừ, ta phải đi rồi. Chỉ cần thuyết phục được phụ thân ta, ta sẽ lập tức trở lại, trở lại tổ Kỳ Binh!
Thủy Tinh mỉm cười. Chợt nàng nhìn về phía bầu trời phương xa:
- Về phần chuyện đôi mát, ta cũng không hy vọng!
Vu Nhai còn muốn nói điều gì. Đột nhiên, chỉ thấy Thủy Tinh tháo mặt nạ xuống, khiến khuôn mặt tuyệt mỹ lại lộ vẻ ốm yếu lộ ra ở trước mặt Vu Nhai. Sau đó nàng nhẹ nhàng nhảy tới một cái, rơi vào trong lòng Vu Nhai, ấn đôi môi lạnh như băng xuống.
Vu Nhai thoáng ngẩn ngơ sau đó chợt ôm nàng thật chặt, đưa đầu lưỡi chạm vào đầu lưỡi ngây ngôi kia, cùng giao hòa.
- Chít chít...
Tiểu thú kêu lên một tiếng. Không biết từ lúc nào nó đã đứng trên cái cây nhỏ phía xa, dùng móng vuốt che hai mắt, nhưng lại lộ ra một khe hở cực lớn. Trong đôi mắt nó lộ vẻ tinh quái.
- Ta đi đây!
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Thủy Tinh nhẹ nhàng đẩy Vu Nhai ra. Dưới chân nàng chợt lóe lên bạch quang, giống như tiên nữ bay ra ngoài. Tiểu thú kêu lên vài tiếng, làm mặt quỷ, nhảy lên vai Thủy Tinh, cùng rời đi.
- Ta cho nàng mượn Khu Phong Thứu!
- Không cần tiểu tử. Ta không tin tưởng được Khu Phong Thứu của ngươi!
Từ xa truyền đến giọng nói của Hồng Đại Bảo.
Làn gió thơm đã qua, hương vị vẫn lưu lại. Trong lòng Vu Nhai giống như dòng sông bị khô cạn, cảm thấy trống trải. Hắn còn chưa kịp nói với Thủy Tinh chuyện mình nắm giữ Huyền Binh Điển, có thể thu thập rất nhiều Thần Binh. Có lẽ các Binh Linh sẽ có biện pháp chữa mắt cho nàng.
- Người nào, đi ra!
Đột ngột Vu Nhai cảm giác được điều gì, trầm giọng nói.
- A, linh giác không tồi. Ta chỉ lộ ra ngoài chút khí tức đã bị phát hiện.
Giọng nói khe khẽ ở phía sau cái cây nào đó truyền đến. Một cái bóng dần dần thành hình. Đi ra là một nam tử trung niên, tướng mạo nho nhã. Chỉ có điều không ngờ phía sau lưng của hắn lại là một thanh trường côn, có vẻ rất không hài hòa, lại giống như phải là như vậy. Hắn mặc võ phục màu trắng, chỉ có điều rõ ràng đã được chỉnh sửa, mang theo chút khí tức của văn sĩ. Trên mặt lại để hai cái ria mép.
Trong chớp mắt, khi vừa thấy nam nhân trung tuổi kia, lông tơ toàn thân Vu Nhai lập tức dựng đứng. Lộ ra ngoài chút khí tức, nói như vậy hắn vẫn luôn ở bên cạnh mình sao?
- Ngươi là ai?
- Đan Đạo Hùng!
Nam tử trung niên kia thản nhiên nói.
Đan Đạo Hùng, trong chớp mắt Vu Nhai lập tức đoán được người này là ai. Hắn há hốc miệng, cảm giác khó có thể tin được. Mẹ nó, không ngờ phụ thân của Thủy Tinh lại có mặt khi hắn và Thủy Tinh đang hôn nhau. Trời ơi, người này sẽ không thật sự đánh mình một chưởng chứ?
- Hóa ra là...
- Ta không phải là Tinh Tinh. Ngươi mau thu hồi lại bộ dạng này của ngươi đi!
Đan Đạo Hùng lạnh lùng cắt ngang lời nịnh nọt của Vu Nhai. Đột nhiên, xung quanh dường như có một trận gió lạnh nổi lên. Vu Nhai không nhịn được muốn lui về phía sau vài bước. Chỉ có điều trong đầu hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì, hắn cố cắn răng đứng lại.
Tiểu thú lần đầu tiên thấy thế giới màu xanh, ngửi thấy không khí trong lòng, kêu loạn rõ ràng rất vui vẻ!
- Được rồi. Chỉ có điều đại tiểu thư, nếu như tiểu tử này có hành động gì gây rối với đại tiểu thư, đại tiểu thư phải lập tức kêu to lên. Hồng thúc thúc sẽ lập tức chạy tới.
Hồng Đại Bảo tuy rằng rất không tình nguyện, nhưng dù sao hắn cũng không phải là phụ thân của đại tiểu thư, không quản được người ta nhiều như vậy. Hắn hung hăng trừng mắt với Vu Nhai.
Lúc này thân thể hơn hai trăm cân của hắn chợt lóe ra, biến mất ngay tại chỗ.
Vu Nhai và Thủy Tinh đứng đối diện nhau. Chuyện Thủy Tinh tiến vào dãy núi sương mù căn bản không giấu được. Đan hội trưởng đã chạy đến đây. Tuy rằng thời hạn ba tháng của Vu Nhai còn chưa tới, nhưng Thủy Tinh vẫn phải đi ra. Nàng không muốn để phụ thân phải lo lắng.
- Yên tâm đi, ta sẽ đi tìm được nàng thôi.
Vu Nhai có chút phiền muộn.
- Ừ, ta tin tưởng ngươi!
Thủy Tinh trả lời:
- Ta vốn tên gọi là Đan Tinh Tinh, là nữ nhi của hội trưởng nghiệp đoàn võ học. Bởi vì ở nhà buồn chán nên muốn đi ra ngoài một chút. Phụ thân ta đã đáp ứng, tìm một nơi tốt cho ta đi. Đó chính là đi tới tổ Kỳ Binh Bắc Đấu. Khi mới lên, ta thích sống ở nơi này. Đương nhiên, ta cũng muốn ra chút sức lực cho nghiệp đoàn võ học. Cho nên lúc nghe về chuyện Thất Tinh Thần Kích, ta đã đi tìm ngươi. Không nghĩ tới ta lần đầu tiên làm việc lại thất bại. Không nghĩ tới không thể khiến ngươi gia nhập nghiệp đoàn võ học, còn nhìn không thấu được ý cảnh quyền bông vải của ngươi, cuối cùng còn bị gia hỏa hỗn đản nào đó xem mình trở thành vu bà...
Vu Nhai lẳng lặng nghe. Đến câu này hắn không nhịn được ho khan một tiếng:
- Cái này, thực sự là lão bà của Vu Nhai mới gọi là vu bà!
Vu bà...
Thủy Tinh trừng mắt với hắn một cái. Mấy ngày qua vì chuyện này nàng cũng đã đạp Vu Nhai không biết bao nhiêu cước. Mỗi lần gia hỏa này đều mặt dày mày dạn nói như vậy, đơn giản là đen đều có thể bị hắn nói thành trắng. Nàng không tiếp tục nói về đề tài này nữa, lại nói:
- Phụ thân ta là một người đặc biệt nghiêm khắc thận trọng, cũng là một người đặc biệt thù dai, một lòng muốn nghiệp đoàn võ học phát dương quang đại. Con người phụ thân rất tốt, chỉ là có chút cố chấp, không thích nhất chính là loại gia hỏa chỉ biết nói lời dễ nghe. Chỉ có điều ngươi yên tâm, ta sẽ thuyết phục phụ thân.
Thủy Tinh nói vậy, bởi vì mắt nàng không tốt, Đan hội trưởng đối với nàng có thể nói là sủng ái vô cùng. Nếu như người tới không phải là Hồng Đại Bảo mà là Đan hội trưởng, Vu Nhai nói không chừng đã thật sự bị đập chết. Đây cũng là nguyên nhân khiến Thủy Tinh phải mau chóng trở về.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vu Nhai đổ mồ hôi. Tính cách này của hắn có đúng là phải sửa lại hay không? Hắn cười khổ nói:
- Ta thật sự không phải chỉ biết nói lời dễ nghe. Trên phương diện hành động ta cũng sẽ làm thật tốt. Nàng hãy yên tâm.
- Ta tin ngươi!
Thủy Tinh cười nói. Nàng không có lý do gì để không tin. Vu Nhai tiến bộ thế nào, nàng đều nhìn thấy. Nếu như Vu Nhai thật sự chỉ là tên vô lại giảo hoạt chỉ biết nói những lời ba hoa, nàng làm sao có thể động tâm. Vô lại nàng đã thấy nhiều. Mỗi người đều không có kết quả gì tốt. Giống như trước đây, khi Vu Nhai lần đầu tiên tới tổ Kỳ Binh, nếu như hắn không có Thất Tinh Thần Kích, thiếu chút nữa đã bị giết chết.
Thủy Tinh sở dĩ có cảm giác đối với Vu Nhai, cũng không phải bởi vì Vu Nhai đủ thần bí, thích chơi trò mất tích, sau đó càng trở nên thần bí hơn, càng ngày càng mạnh hơn. Hơn nữa chuyện thái cực quyền khiến cho nàng nảy sinh hứng thú đối với hắn.
Chỉ cần Vu Nhai thấy mặt mũi nàng, nàng thực sự sẽ lấy thân báo đáp sao? A, làm sao có thể?
- Ta sẽ nghĩ biện pháp chữa lành đôi mắt cho nàng. Ta cũng không muốn đến lúc ta dẫn nữ nhân của ta trên đường phố còn mang mặt nạ. Ta muốn khiến tất cả mọi người hâm mộ nhìn ta.
Vu Nhai suy nghĩ một chút, đột nhiên nói.
- Ừ, ta phải đi rồi. Chỉ cần thuyết phục được phụ thân ta, ta sẽ lập tức trở lại, trở lại tổ Kỳ Binh!
Thủy Tinh mỉm cười. Chợt nàng nhìn về phía bầu trời phương xa:
- Về phần chuyện đôi mát, ta cũng không hy vọng!
Vu Nhai còn muốn nói điều gì. Đột nhiên, chỉ thấy Thủy Tinh tháo mặt nạ xuống, khiến khuôn mặt tuyệt mỹ lại lộ vẻ ốm yếu lộ ra ở trước mặt Vu Nhai. Sau đó nàng nhẹ nhàng nhảy tới một cái, rơi vào trong lòng Vu Nhai, ấn đôi môi lạnh như băng xuống.
Vu Nhai thoáng ngẩn ngơ sau đó chợt ôm nàng thật chặt, đưa đầu lưỡi chạm vào đầu lưỡi ngây ngôi kia, cùng giao hòa.
- Chít chít...
Tiểu thú kêu lên một tiếng. Không biết từ lúc nào nó đã đứng trên cái cây nhỏ phía xa, dùng móng vuốt che hai mắt, nhưng lại lộ ra một khe hở cực lớn. Trong đôi mắt nó lộ vẻ tinh quái.
- Ta đi đây!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Thủy Tinh nhẹ nhàng đẩy Vu Nhai ra. Dưới chân nàng chợt lóe lên bạch quang, giống như tiên nữ bay ra ngoài. Tiểu thú kêu lên vài tiếng, làm mặt quỷ, nhảy lên vai Thủy Tinh, cùng rời đi.
- Ta cho nàng mượn Khu Phong Thứu!
- Không cần tiểu tử. Ta không tin tưởng được Khu Phong Thứu của ngươi!
Từ xa truyền đến giọng nói của Hồng Đại Bảo.
Làn gió thơm đã qua, hương vị vẫn lưu lại. Trong lòng Vu Nhai giống như dòng sông bị khô cạn, cảm thấy trống trải. Hắn còn chưa kịp nói với Thủy Tinh chuyện mình nắm giữ Huyền Binh Điển, có thể thu thập rất nhiều Thần Binh. Có lẽ các Binh Linh sẽ có biện pháp chữa mắt cho nàng.
- Người nào, đi ra!
Đột ngột Vu Nhai cảm giác được điều gì, trầm giọng nói.
- A, linh giác không tồi. Ta chỉ lộ ra ngoài chút khí tức đã bị phát hiện.
Giọng nói khe khẽ ở phía sau cái cây nào đó truyền đến. Một cái bóng dần dần thành hình. Đi ra là một nam tử trung niên, tướng mạo nho nhã. Chỉ có điều không ngờ phía sau lưng của hắn lại là một thanh trường côn, có vẻ rất không hài hòa, lại giống như phải là như vậy. Hắn mặc võ phục màu trắng, chỉ có điều rõ ràng đã được chỉnh sửa, mang theo chút khí tức của văn sĩ. Trên mặt lại để hai cái ria mép.
Trong chớp mắt, khi vừa thấy nam nhân trung tuổi kia, lông tơ toàn thân Vu Nhai lập tức dựng đứng. Lộ ra ngoài chút khí tức, nói như vậy hắn vẫn luôn ở bên cạnh mình sao?
- Ngươi là ai?
- Đan Đạo Hùng!
Nam tử trung niên kia thản nhiên nói.
Đan Đạo Hùng, trong chớp mắt Vu Nhai lập tức đoán được người này là ai. Hắn há hốc miệng, cảm giác khó có thể tin được. Mẹ nó, không ngờ phụ thân của Thủy Tinh lại có mặt khi hắn và Thủy Tinh đang hôn nhau. Trời ơi, người này sẽ không thật sự đánh mình một chưởng chứ?
- Hóa ra là...
- Ta không phải là Tinh Tinh. Ngươi mau thu hồi lại bộ dạng này của ngươi đi!
Đan Đạo Hùng lạnh lùng cắt ngang lời nịnh nọt của Vu Nhai. Đột nhiên, xung quanh dường như có một trận gió lạnh nổi lên. Vu Nhai không nhịn được muốn lui về phía sau vài bước. Chỉ có điều trong đầu hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì, hắn cố cắn răng đứng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro