Đan Diễm Tâm.
Hạ Nhật Dịch Lãnh
2024-07-23 06:43:18
Những thứ Vu Nhai ném đi đã cất lại.
Tạp Đức thiếu gia đáng thương lại bị Vu Nhai bán, hắn càng cảm thấy để lại gã có điều dùng.
Cứ thế một bữa trứng rồng vào làm một người một thú ăn nứt bụng. Vu Nhai cảm giác năng lượng trong cơ thể của hắn cần được tiêu hóa, tóm lại bây giờ không phải là lúc. Sau khi ăn uống no đủ đã đến lúc rời đi. Tiểu Hắc dẫn đường, Vu Nhai đánh mở một con đường cùng Tạp Đức thiếu gia đi hướng lối ra.
Đường cự long đi hoặc bay đương nhiên là khổng lồ, vì vậy lối ra không khó đi.
Dù vậy nhưng hai người một thú mất nửa ngày mới đi lên mặt đất.
Chui ra từ khe núi góc khuất, Vu Nhai không che giấu gì nhiều, cũng không cần che, thứ tốt dều bị hắn lấy hết, chỉ còn lại xương rồng sắp thành hóa thạch.
Khi hai người một thú đi ra khe núi, nhìn bên ngoài thì Vu Nhai ngẩn ngơ.
- Thần Huyền Hải!
Màu xanh biếc đập vào mắt, trời nước nói liền, đẹp nín thở. Vu Nhai nhớ lại kiếp trước nhìn biển, hắn đến thế giới này mấy năm lần đầu tiên thấy biển, còn đẹp như vậy.
Rất xinh đẹp, đừng quên nam nhân bí ẩn trong di tích ma pháp viễn cổ đã nói xây dựng biệt viện tại đây để nghỉ phép.
Vu Nhai thu lại tầm mắt, nối liền với màu lam là ven biển xanh tươi trập trùng, tức là rừng nguyên thủy. Từ khe núi đi ra cách Thần Huyền Hải một khoảng, nhưng vì núi khá cao nên có thể nhìn ra xa.
Keng!
Tiếc rằng ý cảnh bị tiếng sắt thép va nhau chói tai phá vỡ. Phía bãi biển, một cự kiếm tạo ra từ huyền khí bắn lên như đâm vào bầu trời.
- Kiếm?
Vu Nhai sửng sốt. Nơi này tận cùng phía tây Ma Pháp đế quốc sao lại có kiếm quang sắc bén như vậy? Kiếm quang cho Vu Nhai cảm giác quen thuộc, đúng rồi, Độc Cô Cửu Tà, Độc Cô Cửu Diệp từng dùng. Độc Cô Diệt kiếm quyết?
- Không thể nào! Người Độc Cô gia?
Vu Nhai chớp mắt, nhưng rất nhanh hắn thấy lạ. Người Độc Cô gia thích đơn độc hành hiệp, gặp huyền binh giả khác tại đây có lẽ không lạ, Độc Cô gia không kỳ lạ chút nào.
Nhưng người đó làm sao vượt qua các loại kiểm tra của Ma Pháp đế quốc đến đây? Vu Nhai không quan tâm chuyện này.
Vu Nhai nghe trong gió biển truyền đến thanh âm từ xa xôi.
- Hừ! Cái gọi là thiên tài của Độc Cô gia đệ nhất gia tộc Thần Huyền đại lục chỉ có thế.
Chẳng lẽ là thiên tài của Độc Cô gia gặp người Ma Pháp đế quốc, đánh thua? Kiếm quang vừa rồi là lực lượng thiên binh sư, nếu thiên tài Độc Cô gia thua thì Ma Pháp đế quốc quả nhiên cũng là ngọa hổ tàng long. Nhưng rất nhanh Vu Nhai biết hắn đã sai, đó không phải là người Ma Pháp đế quốc.
Thiên tài Độc Cô gia trầm giọng hỏi:
- Rốt cuộc ngươi là ai? Thuộc chủng tộc gì? Tại sao thủ pháp của ngươi không phải ma pháp hay huyền khí?
Thiên tài Độc Cô gia rất bực mình bị đối phương áp chế rồi lại tràn ngập chiến ý.
- Ta là ai? Vì ngươi sắp chết nên ta sẽ cho biết, ta là con dân của thần. Nhớ kỹ, ngươi chết trong tay thần.
Đối thủ của thiên tài Độc Cô gia kiêu ngạo nói làm Vu Nhai ngẩn người, mắt sáng rực. Con dân của thần, hậu duệ của thần, Thần Duệ chi tộc, đây đều là Cổ Duệ chi dân tự xưng. Là Cổ Duệ chi dân sao?
Mặc kệ đối phương có phải là người Độc Cô gia hay không, có thù với Vu Nhai không, kẻ đối địch là Cổ Duệ chi dân làm hắn tự nhiên phản cảm. Không biết Vu Nhai phản cảm Cổ Duệ chi dân luôn cao cao tại thượng hay vì nam nhân bí ẩn, ít nhất hắn cần tới gần, nếu cần ra tay thì hành động, có lẽ sẽ cùng người Độc Cô gia bắt được một Cổ Duệ chi dân.
Vu Nhai dặn dò Tiểu Hắc trông chừng Tạp Đức:
- Tiểu Hắc, trông chừng hắn, nếu hắn dám làm bậy thì giết.
Vu Nhai vèo một tiếng lao hướng bãi biển.
Vu Nhai kêu Tiểu Hắc trông chừng Tạp Đức thiếu gia có vẻ không đáng tin, nhưng hắn biết sau khi Tiểu Hắc ăn đan dược Đế Long tộc, cộng với các loại bổ sung, mấy quả trứng rồng, tuy trông nó nhỏ xíu nhưng thực lực ngang ngửa Vu Nhai.
Tiểu thú nghịch thiên làm sao đơn giản?
Tạp Đức thiếu gia thấy Vu Nhai đi thì rục rịch, gã đang định ngâm xướng ma pháp chợt phát hiện có thứ đen vươn chân vuốt nhọn kề sát cổ họng gã.
- Chít!
Tạp Đức thiếu gia thầm rít gào trong lòng:
- Trời ơi, tại sao trên Thần Huyền đại lục ngay cả con chuột cũng nghịch thiên mà vậy?
Khi Vu Nhai tới gần lại nghe giọng Cổ Duệ chi dân kiêu ngạo nói:
- Hãy nhớ kỹ, thần giết ngươi tên Đan Diễm Tâm, nhân loại bình thường ngu xuẩn.
Vu Nhai xác nhận thanh âm này không phải nam nhân bí ẩn trong di tích mà là Cổ Duệ chi dân thứ hai, quả nhiên Cổ Duệ chi dân đã xâm nhập Thần Huyền đại lục.
Vu Nhai nghĩ vậy bỗng vọt ra từ rừng rậm, trước mắt sáng lên. Trên bờ cát xinh đẹp, một lũ tóc đỏ rực bay trên bờ cát bạc trắng. Trên Thần Huyền đại lục không ai có sợi tóc đỏ như vậy, đỏ tựa lửa. Nam nhân từng bước đến gần nam nhân kim bào phía đối diện. Là kim bào, kim bào của Độc Cô gia mà Vu Nhai quen thuộc.
Nam nhân kim bào rất trẻ tuổi, gã cầm kiếm, máu chảy dọc theo đầu ngón tay, sợi tóc đen dài bị gió biển thổi phầnp hật. Nam nhân kim bào đứng thẳng nhưng hai chân run run tùy thời ngã xuống.
Xung quanh đầy dấu vết đánh nhau, một góc vách đá phía xa bị cắt hơn phân nửa.
Lúc Vu Nhai đi ra chỉ thấy phút cuối của cuộc chiến, một kiếm kia là nam nhân kim bào Độc Cô gia liều mạng lần cuối, đáng tiếc không hiệu quả gì. Nam nhân tóc đỏ phía đối diện không dính chút vết thương nào.
- Ngươi có biết ta ghét nhất cái gì không? Đó là cái gọi là cốt khí của nhân loại bình thường, còn có vinh diệu gia tộc đệ nhất. Gia tộc đệ nhất? Độc Cô gia? Buồn cười. Thủy tổ Độc Cô gia các ngươi năm xưa chỉ là một con chó của chúng ta. Hãy từ bỏ vinh diệu, quỳ xuống thề đi theo ta, có lẽ ta nghĩ tình thực lực của ngươi không tệ sẽ cho vị trí một con chó.
Đan Diễm Tâm khác với nam nhân bí ẩn, gã không chỉ mỉm cười mà còn cười khẩy, trào phúng người.
Nam nhân kim bào Độc Cô gia lạnh nhạt nói:
- Ngươi có thể đánh gãy hai chân của ta.
Nam nhân kim bào Độc Cô gia không giải thích cái gì, trong giáu điều trung tâm Độc Cô gia là thua không cần nói nhiều. Bởi vì kẻ thua nói gì cũng sai, ngươi thắng nói gì đều dúng.
- Thành toàn ngươi!
Đan Diễm Tâm là thần, dù cho cơ hội cũng chỉ được một lần.
Nam nhân kim bào Độc Cô gia thở hắt ra:
- Phù.
Mi mắt khép.
Keng!
Một thanh âm vang lên khiến mi mắt khép lại mở ra, một bóng đỏ thẫm vọt ra, một thanh kiếm đen vạch đường cong huyền diệu mà quái dị đánh bay thanh kiếm bằng lửa trong tay Đan Diễm Tâm. Nam nhân kim bào Độc Cô gia thấy nam nhân mặc giáp toàn thân màu đỏ tùy tay ném một bình đan dược vào tay gã.
Nam nhân kim bào Độc Cô gia nghe nam nhân mặc giáp đỏ nói:
- Mau nuốt xuống, chút nữa chúng ta cần hợp sức lại!
Hợp tác thì hợp tác, không có gì mất mặt, Vu Nhai chưa từng suy nghĩ sẽ chiến đấu một mình
Tạp Đức thiếu gia đáng thương lại bị Vu Nhai bán, hắn càng cảm thấy để lại gã có điều dùng.
Cứ thế một bữa trứng rồng vào làm một người một thú ăn nứt bụng. Vu Nhai cảm giác năng lượng trong cơ thể của hắn cần được tiêu hóa, tóm lại bây giờ không phải là lúc. Sau khi ăn uống no đủ đã đến lúc rời đi. Tiểu Hắc dẫn đường, Vu Nhai đánh mở một con đường cùng Tạp Đức thiếu gia đi hướng lối ra.
Đường cự long đi hoặc bay đương nhiên là khổng lồ, vì vậy lối ra không khó đi.
Dù vậy nhưng hai người một thú mất nửa ngày mới đi lên mặt đất.
Chui ra từ khe núi góc khuất, Vu Nhai không che giấu gì nhiều, cũng không cần che, thứ tốt dều bị hắn lấy hết, chỉ còn lại xương rồng sắp thành hóa thạch.
Khi hai người một thú đi ra khe núi, nhìn bên ngoài thì Vu Nhai ngẩn ngơ.
- Thần Huyền Hải!
Màu xanh biếc đập vào mắt, trời nước nói liền, đẹp nín thở. Vu Nhai nhớ lại kiếp trước nhìn biển, hắn đến thế giới này mấy năm lần đầu tiên thấy biển, còn đẹp như vậy.
Rất xinh đẹp, đừng quên nam nhân bí ẩn trong di tích ma pháp viễn cổ đã nói xây dựng biệt viện tại đây để nghỉ phép.
Vu Nhai thu lại tầm mắt, nối liền với màu lam là ven biển xanh tươi trập trùng, tức là rừng nguyên thủy. Từ khe núi đi ra cách Thần Huyền Hải một khoảng, nhưng vì núi khá cao nên có thể nhìn ra xa.
Keng!
Tiếc rằng ý cảnh bị tiếng sắt thép va nhau chói tai phá vỡ. Phía bãi biển, một cự kiếm tạo ra từ huyền khí bắn lên như đâm vào bầu trời.
- Kiếm?
Vu Nhai sửng sốt. Nơi này tận cùng phía tây Ma Pháp đế quốc sao lại có kiếm quang sắc bén như vậy? Kiếm quang cho Vu Nhai cảm giác quen thuộc, đúng rồi, Độc Cô Cửu Tà, Độc Cô Cửu Diệp từng dùng. Độc Cô Diệt kiếm quyết?
- Không thể nào! Người Độc Cô gia?
Vu Nhai chớp mắt, nhưng rất nhanh hắn thấy lạ. Người Độc Cô gia thích đơn độc hành hiệp, gặp huyền binh giả khác tại đây có lẽ không lạ, Độc Cô gia không kỳ lạ chút nào.
Nhưng người đó làm sao vượt qua các loại kiểm tra của Ma Pháp đế quốc đến đây? Vu Nhai không quan tâm chuyện này.
Vu Nhai nghe trong gió biển truyền đến thanh âm từ xa xôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Hừ! Cái gọi là thiên tài của Độc Cô gia đệ nhất gia tộc Thần Huyền đại lục chỉ có thế.
Chẳng lẽ là thiên tài của Độc Cô gia gặp người Ma Pháp đế quốc, đánh thua? Kiếm quang vừa rồi là lực lượng thiên binh sư, nếu thiên tài Độc Cô gia thua thì Ma Pháp đế quốc quả nhiên cũng là ngọa hổ tàng long. Nhưng rất nhanh Vu Nhai biết hắn đã sai, đó không phải là người Ma Pháp đế quốc.
Thiên tài Độc Cô gia trầm giọng hỏi:
- Rốt cuộc ngươi là ai? Thuộc chủng tộc gì? Tại sao thủ pháp của ngươi không phải ma pháp hay huyền khí?
Thiên tài Độc Cô gia rất bực mình bị đối phương áp chế rồi lại tràn ngập chiến ý.
- Ta là ai? Vì ngươi sắp chết nên ta sẽ cho biết, ta là con dân của thần. Nhớ kỹ, ngươi chết trong tay thần.
Đối thủ của thiên tài Độc Cô gia kiêu ngạo nói làm Vu Nhai ngẩn người, mắt sáng rực. Con dân của thần, hậu duệ của thần, Thần Duệ chi tộc, đây đều là Cổ Duệ chi dân tự xưng. Là Cổ Duệ chi dân sao?
Mặc kệ đối phương có phải là người Độc Cô gia hay không, có thù với Vu Nhai không, kẻ đối địch là Cổ Duệ chi dân làm hắn tự nhiên phản cảm. Không biết Vu Nhai phản cảm Cổ Duệ chi dân luôn cao cao tại thượng hay vì nam nhân bí ẩn, ít nhất hắn cần tới gần, nếu cần ra tay thì hành động, có lẽ sẽ cùng người Độc Cô gia bắt được một Cổ Duệ chi dân.
Vu Nhai dặn dò Tiểu Hắc trông chừng Tạp Đức:
- Tiểu Hắc, trông chừng hắn, nếu hắn dám làm bậy thì giết.
Vu Nhai vèo một tiếng lao hướng bãi biển.
Vu Nhai kêu Tiểu Hắc trông chừng Tạp Đức thiếu gia có vẻ không đáng tin, nhưng hắn biết sau khi Tiểu Hắc ăn đan dược Đế Long tộc, cộng với các loại bổ sung, mấy quả trứng rồng, tuy trông nó nhỏ xíu nhưng thực lực ngang ngửa Vu Nhai.
Tiểu thú nghịch thiên làm sao đơn giản?
Tạp Đức thiếu gia thấy Vu Nhai đi thì rục rịch, gã đang định ngâm xướng ma pháp chợt phát hiện có thứ đen vươn chân vuốt nhọn kề sát cổ họng gã.
- Chít!
Tạp Đức thiếu gia thầm rít gào trong lòng:
- Trời ơi, tại sao trên Thần Huyền đại lục ngay cả con chuột cũng nghịch thiên mà vậy?
Khi Vu Nhai tới gần lại nghe giọng Cổ Duệ chi dân kiêu ngạo nói:
- Hãy nhớ kỹ, thần giết ngươi tên Đan Diễm Tâm, nhân loại bình thường ngu xuẩn.
Vu Nhai xác nhận thanh âm này không phải nam nhân bí ẩn trong di tích mà là Cổ Duệ chi dân thứ hai, quả nhiên Cổ Duệ chi dân đã xâm nhập Thần Huyền đại lục.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vu Nhai nghĩ vậy bỗng vọt ra từ rừng rậm, trước mắt sáng lên. Trên bờ cát xinh đẹp, một lũ tóc đỏ rực bay trên bờ cát bạc trắng. Trên Thần Huyền đại lục không ai có sợi tóc đỏ như vậy, đỏ tựa lửa. Nam nhân từng bước đến gần nam nhân kim bào phía đối diện. Là kim bào, kim bào của Độc Cô gia mà Vu Nhai quen thuộc.
Nam nhân kim bào rất trẻ tuổi, gã cầm kiếm, máu chảy dọc theo đầu ngón tay, sợi tóc đen dài bị gió biển thổi phầnp hật. Nam nhân kim bào đứng thẳng nhưng hai chân run run tùy thời ngã xuống.
Xung quanh đầy dấu vết đánh nhau, một góc vách đá phía xa bị cắt hơn phân nửa.
Lúc Vu Nhai đi ra chỉ thấy phút cuối của cuộc chiến, một kiếm kia là nam nhân kim bào Độc Cô gia liều mạng lần cuối, đáng tiếc không hiệu quả gì. Nam nhân tóc đỏ phía đối diện không dính chút vết thương nào.
- Ngươi có biết ta ghét nhất cái gì không? Đó là cái gọi là cốt khí của nhân loại bình thường, còn có vinh diệu gia tộc đệ nhất. Gia tộc đệ nhất? Độc Cô gia? Buồn cười. Thủy tổ Độc Cô gia các ngươi năm xưa chỉ là một con chó của chúng ta. Hãy từ bỏ vinh diệu, quỳ xuống thề đi theo ta, có lẽ ta nghĩ tình thực lực của ngươi không tệ sẽ cho vị trí một con chó.
Đan Diễm Tâm khác với nam nhân bí ẩn, gã không chỉ mỉm cười mà còn cười khẩy, trào phúng người.
Nam nhân kim bào Độc Cô gia lạnh nhạt nói:
- Ngươi có thể đánh gãy hai chân của ta.
Nam nhân kim bào Độc Cô gia không giải thích cái gì, trong giáu điều trung tâm Độc Cô gia là thua không cần nói nhiều. Bởi vì kẻ thua nói gì cũng sai, ngươi thắng nói gì đều dúng.
- Thành toàn ngươi!
Đan Diễm Tâm là thần, dù cho cơ hội cũng chỉ được một lần.
Nam nhân kim bào Độc Cô gia thở hắt ra:
- Phù.
Mi mắt khép.
Keng!
Một thanh âm vang lên khiến mi mắt khép lại mở ra, một bóng đỏ thẫm vọt ra, một thanh kiếm đen vạch đường cong huyền diệu mà quái dị đánh bay thanh kiếm bằng lửa trong tay Đan Diễm Tâm. Nam nhân kim bào Độc Cô gia thấy nam nhân mặc giáp toàn thân màu đỏ tùy tay ném một bình đan dược vào tay gã.
Nam nhân kim bào Độc Cô gia nghe nam nhân mặc giáp đỏ nói:
- Mau nuốt xuống, chút nữa chúng ta cần hợp sức lại!
Hợp tác thì hợp tác, không có gì mất mặt, Vu Nhai chưa từng suy nghĩ sẽ chiến đấu một mình
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro