Đừng, Vu Nhai.
Hạ Nhật Dịch Lãnh
2024-07-23 06:43:18
U Hoang kiếm linh chớp mắt, giờ còn ai kêu gã? Thanh âm thật quen tai, nhưng các binh linh không ai có giọng này.
Tiếng kêu U Hoang vẫn vang lên. Lúc này các binh linh như bị điện giật cùng nhìn nhau.
Thôn Thiên kiếm linh run run:
- Là Dạ Tình, tên khốn này được cứu rồi.
- Chủ nhân . . .
- Chết tiệt, Cổ Đế Long Linh, Vu tiểu tử đã trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, ngươi hãy mau cuốn nàng kia vào!
Khắc Liệt Luân Tư rống to:
- Mới rồi Thôn Thiên kiếm linh đã bảo nàng có loại công pháp làm chuyện phòng the sẽ cứu Vu tiểu tử được!
- Rồi, ta đi ngay!
Cổ Đế Long Linh vốn đang tuyệt vọng giờ hy vọng lại dấy lên, long văn cuốn bay.
Những long văn còn sót lại bên ngoài bị Cổ Đế Long Linh lợi dụng, cuốn lấy Dạ Tình đang cẩn thận quan sát cung điện. Dạ Tình hét chói tai bị long văn cuốn vào trong phòng.
Cổ Đế Long Linh hét to:
- Cô nương, mau cởi sạch cứu người cho lão tử!
Dạ Tình đợi ba ngày ba đêm bên ngoài cung điện, nàng chờ nóng ruột nóng gan, suy nghĩ lung tung. Dạ Tình không biết U Hoang đi vào tại sao vẫn chưa ra, càng không biết có lối ra nào khác không? Dạ Tình bất đắc dĩ chỉ có thể cầu nguyện U Hoang nhanh chóng xuất hiện, cũng bảo đảm đám người bên ngoài không để lộ tiếng gió.
Chiều hôm nay Dạ Tình nghe tiếng động đất, thấy ảo ảnh cung điện chậm rãi xuất hiện biến chân thật. Dạ Tình và những người khác chờ đợi U Hoang bước ra.
Nhưng chờ mãi vẫn không thấy có động tĩnh gì, Dạ Tình lao vào ngay. Tất nhiên những người khác không vào theo, bọn họ cũng không để lộ tiếng gó. Bảo vật ngay trước mắt, chỉ có hai cao thủ một nam một nữ, còn hứa sẽ chia chác chút đỉnh cho bọn họ, cả đám sẽ không ngu ngốc kéo thêm người cho phức tạp.
Dạ Tình vô cùng lo lắng, vì qua hỏi thăm nàng đoán có thể lần đầu tiên U Hoang tới đây. Theo đám người khai thì một nam nhân toàn thân mặc giáp đỏ thẫm cưỡi con ma thú bay kỳ lạ đột nhiên xuất hiện, điều tra khắp nơi, tốn nửa tháng luyện kiếm rốt cuộc kích phát ra phù văn.
Còn về ma thú bay kia? Đám người này không biết mô tả hình dạng, chỉ biết là một loại thứu. Khưu phong thú khá xa lạ với người sống trong bách tộc loạn địa, dù bọn họ biết biết cũng không dám xác định. Đặc điểm lớn nhất của ma thú bay là đuôi hồ ly. Ma thú bay có đuôi hồ ly? Dạ Tình không liên tưởng đến Tiểu Thúy.
Tiểu Thúy rất thông minh, dù nó quay về gặp Dạ Tình, không có mệnh lệnh của Vu Nhai thì nó sẽ không tùy ý xuất hiện. Tiểu Thúy bây giờ là lục giai, không còn làn ó ngày xưa.
Dạ Tình mờ mịt vào góc cung điện Đế Long tộc.
Dạ Tình cẩn thận kêu U Hoang, chưa gọi được mấy tiếng đã thấy trước mặt xuất hiện nhiều hoa văn, lực lượng mạnh mẽ kéo nàng vào. Một con rồng bộ dạng kỳ lạ gầm rống kêu Dạ Tình cởi đồ.
- Cô nương, mau cởi đồ cứu người ngay, hắn sắp chết rồi!
Cổ Đế Long Linh rất sốt ruột, Vu Nhai đã mơ hồ, nó không biết cái gì là song tu, tóm lại là nam nữ giao hoan. Nói chung việc này có thể cứu Vu Nhai, cô nương này cởi đồ càng nhanh càng tốt.
- U Hoang?
Dạ Tình phản ứng lại, nhìn nam nhân trước mặt trên người chỉ còn mấy miếng giáp đỏ thẫm, những thứ khác rơi đầy đất. Mặt nam nhân đã không còn hình người, Dạ Tình không ngờ lần đầu tiên gặp mặt U Hoang sẽ là như vậy. Người U Hoang đẫm máu.
Dạ Tình cảm giác được hơi thở quen thuộc, vô cùng thân quen, đó là hơi thở của U Hoang.
- Hắn làm sao vậy?
Cổ Đế Long Linh nói:
- Hắn sắp chết, hiện tại người duy nhất có thể cứu hắn chỉ có ngươi!
Dạ Tình ngơ ngác hỏi:
- Ta nên làm gì?
Cổ Đế Long Linh thở hổn hển nói:
- Cởi đồ, làm chuyện nam nữ nên làm. Đừng do dự, chẳng phải hắn từng cứu mạng ngươi sao?
Dạ Tình ngây người. Làm chuyện nam nữ nên làm? Chẳng phải là . . . Từng cứu mạng nàng? Con quái long này chắc chắn là binh linh của U Hoang nên nó biết hắn từng cứu mạng Dạ Tình là chuyện bình thường.
Đúng vậy, người trước mắt đúng là U Hoang rồi, nhưng mà . . .
Cổ Đế Long Linh thấy Dạ Tình còn ngần ngừ thì hét to:
- Ngươi còn do dự cái gì? Mau!
- Ta . . . Ta biết rồi . . .
Mặt Dạ Tình liên tục thay đổi, đầu óc rối loạn. Chuyện quá đột ngột hỏi sao Dạ Tình chấp nhận được? Trong đầu Dạ Tình hiện lên khuôn mặt xấu xa kia, nàng lại nhìn U Hoang hấp hối. Dạ Tình nghĩ đến mấy lần được U Hoang cứu mạng, hắn còn cứu Tiểu Mỹ, cứu mạng tất cả chiến hữu. Dù thế nào thì Dạ Tình phải cứu U Hoang.
- Ngươi có thể nào . . .
Dạ Tình thầm nghĩ:
- Dù tâm tình ra sao nhưng hắn là ân nhân cứu mạng, mình hy sinh cứu hắn, không cần do dự gì nữa!
Dạ Tình đặt quyết tâm, nhưng con quái long nhìn nàng chằm chằm làm sao cởi đồ được?
Thôn Thiên kiếm linh lạnh nhạt nói:
- Cổ Đế Long Linh, và tất cả các ngươi, quay về Huyền Binh Điển ngay. Đặc biệt là Phong Doanh, không cho nhìn lén.
Thôn Thiên kiếm linh là nữ nhân nên biết Dạ Tình đang do dự điều gì.
Chỉ có binh linh nghe giọng của Thôn Thiên kiếm linh, Dạ Tình không nghe thấy gì.
Cổ Đế Long Linh thừ người, nó gian như cáo lập tức nghĩ đến vấn đề này.
Cổ Đế Long Linh lầm bầm vài tiếng sau đó nói:
- Mau lên, bây giờ ta vào cơ thể của hắn. Yên tâm, chắc chắn chúng ta sẽ không nhìn lén, hơn nữa lão tử không hứng thú với cơ thể con người.
Cổ Đế Long Linh nói xong biến mất.
Dạ Tình khẽ ừ:
- Ừm!
huyền khí nhẹ chấn đóng cửa lại.
Dạ Tình nhìn U Hoang, chậm rãi cởi đồ. Tâm tình Dạ Tình rất phức tạp nhưng đã không còn thời gian. Dạ Tình không cho rằng U Hoang muốn dùng cách này chiếm cơ thể nàng, bởi vì U Hoang không cần, hắn cũng không phải loại người đó.
Dạ Tình chỉ còn lại đồ lót, vóc dáng hoàn mỹ lộ rõ. Sáo trang Đế Long tộc rơi rụng đầy đất ẩn hiện long văn chảy xuôi khiến căn phòng kỳ dị không chút mập mờ.
- Ta nên làm sao đây?
Dạ Tình nhìn U Hoang người đẫm máu, chậm rãi đến gần, nhẹ cởi mảnh giáp sáo trang Đế Long tộc còn sót lại trên người hắn. Dạ Tình nhẹ nhàng kéo quần áo rách rưới trên người U Hoang xuống lộ ra cơ thể nát bấy, cũng lộ ra vật tượng trưng cho nam nhân. Thứ này rất to nhưng nằmn gủ trong bụi cỏ.
Dạ Tình lầm bầm một mình, nàng không hy vọng Cổ Đế Long Linh chạy ra dạy nàng làm gì. Dạ Tình run rẩy vươn tay ra, trong đầu nhớ lại vài chuyện phòng the xấu hổ nàng từng nghe. Tay Dạ Tình run run cầm thứ đs, khi chạm vào nó trong đầu nàng hiện ra khuôn mặt Vu Nhai. Hai hàng lệ rơi.
Cổ Đế Long Linh khẽ nói:
- Đừng, Vu Nhai!
Dạ Tình dùng tay ma sát lên xuống, nhưng nàng là tay mơ, bây giờ Vu Nhai trong trạng thái không chút y thức làm sao chào cờ nổi?
Dạ Tình không biết nên làm sao, cố gắng làm mạnh hơn nhưng vẫn vô dụng.
- Thôn Thiên kiếm linh, sao rồi?
- Tiểu tử kia hồi phục chưa? Nữ nhân đó làm chưa?
Tiếng kêu U Hoang vẫn vang lên. Lúc này các binh linh như bị điện giật cùng nhìn nhau.
Thôn Thiên kiếm linh run run:
- Là Dạ Tình, tên khốn này được cứu rồi.
- Chủ nhân . . .
- Chết tiệt, Cổ Đế Long Linh, Vu tiểu tử đã trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, ngươi hãy mau cuốn nàng kia vào!
Khắc Liệt Luân Tư rống to:
- Mới rồi Thôn Thiên kiếm linh đã bảo nàng có loại công pháp làm chuyện phòng the sẽ cứu Vu tiểu tử được!
- Rồi, ta đi ngay!
Cổ Đế Long Linh vốn đang tuyệt vọng giờ hy vọng lại dấy lên, long văn cuốn bay.
Những long văn còn sót lại bên ngoài bị Cổ Đế Long Linh lợi dụng, cuốn lấy Dạ Tình đang cẩn thận quan sát cung điện. Dạ Tình hét chói tai bị long văn cuốn vào trong phòng.
Cổ Đế Long Linh hét to:
- Cô nương, mau cởi sạch cứu người cho lão tử!
Dạ Tình đợi ba ngày ba đêm bên ngoài cung điện, nàng chờ nóng ruột nóng gan, suy nghĩ lung tung. Dạ Tình không biết U Hoang đi vào tại sao vẫn chưa ra, càng không biết có lối ra nào khác không? Dạ Tình bất đắc dĩ chỉ có thể cầu nguyện U Hoang nhanh chóng xuất hiện, cũng bảo đảm đám người bên ngoài không để lộ tiếng gió.
Chiều hôm nay Dạ Tình nghe tiếng động đất, thấy ảo ảnh cung điện chậm rãi xuất hiện biến chân thật. Dạ Tình và những người khác chờ đợi U Hoang bước ra.
Nhưng chờ mãi vẫn không thấy có động tĩnh gì, Dạ Tình lao vào ngay. Tất nhiên những người khác không vào theo, bọn họ cũng không để lộ tiếng gó. Bảo vật ngay trước mắt, chỉ có hai cao thủ một nam một nữ, còn hứa sẽ chia chác chút đỉnh cho bọn họ, cả đám sẽ không ngu ngốc kéo thêm người cho phức tạp.
Dạ Tình vô cùng lo lắng, vì qua hỏi thăm nàng đoán có thể lần đầu tiên U Hoang tới đây. Theo đám người khai thì một nam nhân toàn thân mặc giáp đỏ thẫm cưỡi con ma thú bay kỳ lạ đột nhiên xuất hiện, điều tra khắp nơi, tốn nửa tháng luyện kiếm rốt cuộc kích phát ra phù văn.
Còn về ma thú bay kia? Đám người này không biết mô tả hình dạng, chỉ biết là một loại thứu. Khưu phong thú khá xa lạ với người sống trong bách tộc loạn địa, dù bọn họ biết biết cũng không dám xác định. Đặc điểm lớn nhất của ma thú bay là đuôi hồ ly. Ma thú bay có đuôi hồ ly? Dạ Tình không liên tưởng đến Tiểu Thúy.
Tiểu Thúy rất thông minh, dù nó quay về gặp Dạ Tình, không có mệnh lệnh của Vu Nhai thì nó sẽ không tùy ý xuất hiện. Tiểu Thúy bây giờ là lục giai, không còn làn ó ngày xưa.
Dạ Tình mờ mịt vào góc cung điện Đế Long tộc.
Dạ Tình cẩn thận kêu U Hoang, chưa gọi được mấy tiếng đã thấy trước mặt xuất hiện nhiều hoa văn, lực lượng mạnh mẽ kéo nàng vào. Một con rồng bộ dạng kỳ lạ gầm rống kêu Dạ Tình cởi đồ.
- Cô nương, mau cởi đồ cứu người ngay, hắn sắp chết rồi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cổ Đế Long Linh rất sốt ruột, Vu Nhai đã mơ hồ, nó không biết cái gì là song tu, tóm lại là nam nữ giao hoan. Nói chung việc này có thể cứu Vu Nhai, cô nương này cởi đồ càng nhanh càng tốt.
- U Hoang?
Dạ Tình phản ứng lại, nhìn nam nhân trước mặt trên người chỉ còn mấy miếng giáp đỏ thẫm, những thứ khác rơi đầy đất. Mặt nam nhân đã không còn hình người, Dạ Tình không ngờ lần đầu tiên gặp mặt U Hoang sẽ là như vậy. Người U Hoang đẫm máu.
Dạ Tình cảm giác được hơi thở quen thuộc, vô cùng thân quen, đó là hơi thở của U Hoang.
- Hắn làm sao vậy?
Cổ Đế Long Linh nói:
- Hắn sắp chết, hiện tại người duy nhất có thể cứu hắn chỉ có ngươi!
Dạ Tình ngơ ngác hỏi:
- Ta nên làm gì?
Cổ Đế Long Linh thở hổn hển nói:
- Cởi đồ, làm chuyện nam nữ nên làm. Đừng do dự, chẳng phải hắn từng cứu mạng ngươi sao?
Dạ Tình ngây người. Làm chuyện nam nữ nên làm? Chẳng phải là . . . Từng cứu mạng nàng? Con quái long này chắc chắn là binh linh của U Hoang nên nó biết hắn từng cứu mạng Dạ Tình là chuyện bình thường.
Đúng vậy, người trước mắt đúng là U Hoang rồi, nhưng mà . . .
Cổ Đế Long Linh thấy Dạ Tình còn ngần ngừ thì hét to:
- Ngươi còn do dự cái gì? Mau!
- Ta . . . Ta biết rồi . . .
Mặt Dạ Tình liên tục thay đổi, đầu óc rối loạn. Chuyện quá đột ngột hỏi sao Dạ Tình chấp nhận được? Trong đầu Dạ Tình hiện lên khuôn mặt xấu xa kia, nàng lại nhìn U Hoang hấp hối. Dạ Tình nghĩ đến mấy lần được U Hoang cứu mạng, hắn còn cứu Tiểu Mỹ, cứu mạng tất cả chiến hữu. Dù thế nào thì Dạ Tình phải cứu U Hoang.
- Ngươi có thể nào . . .
Dạ Tình thầm nghĩ:
- Dù tâm tình ra sao nhưng hắn là ân nhân cứu mạng, mình hy sinh cứu hắn, không cần do dự gì nữa!
Dạ Tình đặt quyết tâm, nhưng con quái long nhìn nàng chằm chằm làm sao cởi đồ được?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thôn Thiên kiếm linh lạnh nhạt nói:
- Cổ Đế Long Linh, và tất cả các ngươi, quay về Huyền Binh Điển ngay. Đặc biệt là Phong Doanh, không cho nhìn lén.
Thôn Thiên kiếm linh là nữ nhân nên biết Dạ Tình đang do dự điều gì.
Chỉ có binh linh nghe giọng của Thôn Thiên kiếm linh, Dạ Tình không nghe thấy gì.
Cổ Đế Long Linh thừ người, nó gian như cáo lập tức nghĩ đến vấn đề này.
Cổ Đế Long Linh lầm bầm vài tiếng sau đó nói:
- Mau lên, bây giờ ta vào cơ thể của hắn. Yên tâm, chắc chắn chúng ta sẽ không nhìn lén, hơn nữa lão tử không hứng thú với cơ thể con người.
Cổ Đế Long Linh nói xong biến mất.
Dạ Tình khẽ ừ:
- Ừm!
huyền khí nhẹ chấn đóng cửa lại.
Dạ Tình nhìn U Hoang, chậm rãi cởi đồ. Tâm tình Dạ Tình rất phức tạp nhưng đã không còn thời gian. Dạ Tình không cho rằng U Hoang muốn dùng cách này chiếm cơ thể nàng, bởi vì U Hoang không cần, hắn cũng không phải loại người đó.
Dạ Tình chỉ còn lại đồ lót, vóc dáng hoàn mỹ lộ rõ. Sáo trang Đế Long tộc rơi rụng đầy đất ẩn hiện long văn chảy xuôi khiến căn phòng kỳ dị không chút mập mờ.
- Ta nên làm sao đây?
Dạ Tình nhìn U Hoang người đẫm máu, chậm rãi đến gần, nhẹ cởi mảnh giáp sáo trang Đế Long tộc còn sót lại trên người hắn. Dạ Tình nhẹ nhàng kéo quần áo rách rưới trên người U Hoang xuống lộ ra cơ thể nát bấy, cũng lộ ra vật tượng trưng cho nam nhân. Thứ này rất to nhưng nằmn gủ trong bụi cỏ.
Dạ Tình lầm bầm một mình, nàng không hy vọng Cổ Đế Long Linh chạy ra dạy nàng làm gì. Dạ Tình run rẩy vươn tay ra, trong đầu nhớ lại vài chuyện phòng the xấu hổ nàng từng nghe. Tay Dạ Tình run run cầm thứ đs, khi chạm vào nó trong đầu nàng hiện ra khuôn mặt Vu Nhai. Hai hàng lệ rơi.
Cổ Đế Long Linh khẽ nói:
- Đừng, Vu Nhai!
Dạ Tình dùng tay ma sát lên xuống, nhưng nàng là tay mơ, bây giờ Vu Nhai trong trạng thái không chút y thức làm sao chào cờ nổi?
Dạ Tình không biết nên làm sao, cố gắng làm mạnh hơn nhưng vẫn vô dụng.
- Thôn Thiên kiếm linh, sao rồi?
- Tiểu tử kia hồi phục chưa? Nữ nhân đó làm chưa?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro