Huyền Cực Đỉnh Phong Quyết
Hạ Nhật Dịch Lãnh
2024-07-23 06:43:18
Nói thật ra, thời điểm Lãnh Thu Dương nghe được tin tức từ Thanh Man Cốc truyền đến, thiếu chút nữa thì nất đi vì vui mừng. Cho dù là tỉnh khác có 18 gia tộc binh khí, muốn đào thải 20 kỵ sĩ dự bị cũng là chuyện không mấy dễ dàng. Tỉnh Bắc Đấu hắn, không ngờ đào thải 23 người. Quá cường đại đi. Mà tất cả những điều này, đều là nhờ chuyên gia gây họa là Vu Nhai.
Ban đầu, Thành chủ cho rằng hắn đến dãy núi sương mù chính là phải chết. Điều này rõ ràng không thể nghi ngờ. Có quỷ mới biết hắn không chỉ đi ra, lại còn lập công lao lớn như vậy. Mơ hồ, Lãnh Thu Dương đã không còn muốn tiếp tục chơi trò chiến thuật cân đối gì nữa.
Gia hỏa Nghiêm Lôi này ngay thẳng, cũng sẽ không cùng mình tranh chức thành chủ này.
Đúng vậy, bởi vì thoả mãn đối với Vu Nhai, cũng sẽ cảm thấy thỏa mãn đối với Nghiêm Lôi. Trái lại, thành chủ rất bất mãn đối với tổng chỉ huy kỵ vệ Bắc Đấu.
Gần đây thông qua tiểu đội Ẩn Nguyên hắn nhận được tin tức, biết kỵ vệ Bắc Đấu cùng Lưu Hàn Trạch của Huyền Thần Điện cấu kết, không ngờ chỉ cần 4 vị trí mà thôi. Tuy nói phía sau còn có thể lại thưởng 10 người, tổng cộng đội kỵ sĩ dự bị thành gần 50 người, nhưng 4 người vẫn là quá ít.
Chủ yếu nhất là, những thứ này đều do hắn lừa mình đi làm. Tổng chỉ huy kỵ vệ Bắc Đấu thực sự càng ngày càng kỳ lạ.
- Cảm ơn thành chủ!
Vu Nhai vội vàng cám ơn. Thật ra sau khi hắn đi tới thế giới này, mơ ước lớn nhất của hắn chính là bản thân mình một mảnh lãnh địa, nuôi mấy mỹ nữ. Khi không có việc gì thì trêu chọc một chút, ở trên lãnh địa này chơi một vài trò tà ác, sau đó sẽ hiếu kính với mẫu thân, xây lên mấy ngôi biệt thự, sinh ra mấy đứa trẻ, mỗi ngày đều sống cuộc sống thảnh thơi an nhàn của một con ngựa đực. Giện tại cuối cùng hắn đã bước gần thêm một bước.
Nếu như Lãnh Thu Dương biết được, gia hỏa lập được đại công này, ở trong Thanh Man Cốc bày mưu tính kế, có ước mơ như vậy, không biết có thể trực tiếp thu hồi phần thưởng của hắn, sau đó lại ném hắn đến trên chiến trường đi rèn luyện một chút hay không.
Bãi cỏ đã là phần thưởng rất lớn. Tạm thời hắn sẽ không cho Vu Nhai thứ khác. Kế tiếp đến phiên người khác.
Người muốn thăng chức thì thăng chức, người muốn nhận được lợi ích thì nhận được lợi ích.
Sau khi thưởng xong, trên mặt mọi người đều lộ vẻ hưng phấn. Sau đó từng người tản đi. Trước khi rời đi, Lãnh Thu Dương lại đột nhiên gọi Vu Nhai lại, nói: Chuyện Vũ Qua ta đã biết, ngươi làm rất tốt, ai!
Vu Nhai gật đầu, sau đó mới xoay người rời đi. Nghiêm Sương vốn chuẩn bị cáo trạng, hiện tại không rõ đành thôi.
Mỗi người đều có nhà của mình, có người nhà của mình. Rời nhà lâu như vậy, từ Thanh Man Cốc chạy tới Bắc Đấu Thành lại tốn mất ba ngày, hiện tại bọn họ chỉ có 12 ngày để có thể cùng người nhà đoàn tụ.
Vu Nhai cảm giác rất phiền muộn. Mỗi lần đều tới vội vàng, đi cũng vội vàng. Hắn muốn nghỉ ngơi dưỡng sức cũng khó khăn.
Về đến nhà, Vu Thiên Tuyết trước sau như một vẫn tỏ ra yêu thương, làm đủ trách nhiệm của mẫu thân, khiến trong lòng Vu Nhai và Vu Tiểu Dạ đều cảm giác ấm áp. Hai người cũng đặc biệt ăn ý cũng không nói gì tới chuyện bọn họ sắp phải đi tới tỉnh Kiếm Vực. Cả hai chỉ nói bọn họ sẽ ở lại mười hai ngày sau đó cùng kỵ sĩ chính thức đại nhân rời khỏi đây. Rốt cuộc muốn đi đâu, tạm thời cũng không biết.
Vu Thiên Tuyết cũng không có hỏi nhiều. Ai, nam nhi chí ở bốn phương!
Mấy ngày kế tiếp, ngoại trừ phần lớn thời gian ở nhà cùng Vu Thiên Tuyết ra, còn có chính là tiếp đón mọi người tới thăm hỏi. Ngoại trừ người của bộ binh phòng, còn có một vài nơi khác. Vu Nhai căn bản là gia hỏa không người nào không biết. Hiện tại còn người nào không biết Vu Nhai chính tâm phúc trước mắt thành chủ đại nhân. Nhân lúc hắn còn chưa xuất phát, nhanh chóng làm tốt quan hệ trước.
Nếu không phải Vu Nhai là Kỳ Binh Giả, gần như khẳng đình không thể trở thành kỵ sĩ chính thức, sợ rằng số người tới thăm hỏi sẽ còn nhiều hơn.
Đương nhiên, cũng có người lo lắng vì chuyện Lý gia không dám tới. Dù sao cũng có lời đồn đại Vu Nhai giết chết con trai thứ ba Lý Đông Phách của Lý gia. Chỉ có Vu Nhai biết Lý Thân Phách sẽ có biện pháp khiến Lý gia không áp dụng hành động đối với mình. Chí ít không phải là hành động quang minh chánh đại. Dù sao Lý gia không đủ chứng cứ chứng minh Lý Đông Phách là do mình giết. Lý Thân Phách đối với chuyện bại trong tay mình, đặc biệt là thua bởi Quyền bông vải vẫn canh cánh trong lòng.
Ngày thứ năm, Nghiêm Lôi lại gọi Vu Nhai đến. Trước đó đã gọi hắn đến một lần, chỉ có điều lúc đó chỉ nói vài lời xã giao. Lần này that ra không biết phải nói cái gì. Chỉ có điều Vu Nhai lại có một số việc muốn thỉnh giáo binh phòng đại nhân.
- A, Nghiêm Sương, vội vàng như vậy là muốn đi đâu?
Trước cửa của bộ binh phòng, chỉ thấy Nghiêm Sương rất nhanh liền đi vòng ra ngoài, Vu Nhai vội vàng gọi nàng lại. Đối với nữ nhân này Vu Nhai càng không có huyễn tưởng gì. Chỉ là thấy nữ nhân, tính xấu của Vu Nhai không đổi muốn đến gần. Không có cách nào.
- Không, không có gì. Ta đi trước!
Tâm trạng Nghiêm Sương có phần phức tạp nhìn hắn một cái, sau đó liền xoay người rời đi.
Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái.
Mình đắc tội với nàng ở chỗ nào chứ? Chuyện Vũ Qua mình không muốn giải thích.
Đúng vậy, Vu Nhai có đôi khi cũng ngang ngược. Nếu các ngươi hiểu lầm lòng tốt của ta, vậy cứ hiểu nhầm đi cũng không sao. Muốn ta giải thích ư, không có cửa dâu.
Nhưng Nghiêm Sương nhất định sẽ hỏi Nghiêm Lôi. Nghiêm Lôi cũng nhất định sẽ giải thích cho nàng, đáng lẽ nàng không cần thiết phải tức giận với mình như vậy chứ?
Lắc đầu, Vu Nhai trực tiếp tiến về phía phòng làm việc của Nghiêm Lôi.
Hắn không biết, nữ nhân rất sĩ diện. Ở trong mắt của Nghiêm Sương và Dạ Tình, gia hỏa này không giải thích chính là không nể mặt các nàng, không có phong độ thân sĩ. Nói cách khác chính là chê cười các nàng, là giả vờ trước mặt nữ nhân. Hắn khiến nàng cáo trạng, lại phụ thân nàng giáo huấn một hồi.
Điều khiến cho Nghiêm Sương buồn bực hơn là, mấy ngày nay phụ thân mỗi ngày đều khen ngợi hắn, mỗi ngày đều lấy những chiến tích của hắn ở Thanh Man Cốc lần này ra phân tích. Nàng nghe cũng thấy tức tới lệch mũi. Nếu chỉ có như vậy thì cũng thôi. Nhưng phụ thân còn có ý muốn nàng đi câu dẫn Vu Nhai. Tuy rằng không nói thẳng ra, phụ thân chỉ nói nếu như ai làm cha vợ hắn, sẽ rất thoải mái.
Thật ra chiến tích của Vu Nhai còn chưa tính là gì. Khả năng của hắn trên phương diện rèn mới là thứ khiến Nghiêm Lôi có tâm tư này.
Thợ rèn, trẻ tuổi như vậy, lại nắm giữ kỹ thuật cao thâm của người lùn, đúng là tiền đồ vô lượng.
Có người phụ thân nào lại như thế chứ? Có người phụ thân nào lại bảo nữ nhi của mình đi câu dẫn nam nhân chứ?
Được rồi. Những thứ thì vẫn không tính là gì. Dù sao phụ thân là Kỳ Binh Giả, đối với Kỳ Binh Giả có thiện cảm như vậy cũng không có gì đáng trách.
Ban đầu, Thành chủ cho rằng hắn đến dãy núi sương mù chính là phải chết. Điều này rõ ràng không thể nghi ngờ. Có quỷ mới biết hắn không chỉ đi ra, lại còn lập công lao lớn như vậy. Mơ hồ, Lãnh Thu Dương đã không còn muốn tiếp tục chơi trò chiến thuật cân đối gì nữa.
Gia hỏa Nghiêm Lôi này ngay thẳng, cũng sẽ không cùng mình tranh chức thành chủ này.
Đúng vậy, bởi vì thoả mãn đối với Vu Nhai, cũng sẽ cảm thấy thỏa mãn đối với Nghiêm Lôi. Trái lại, thành chủ rất bất mãn đối với tổng chỉ huy kỵ vệ Bắc Đấu.
Gần đây thông qua tiểu đội Ẩn Nguyên hắn nhận được tin tức, biết kỵ vệ Bắc Đấu cùng Lưu Hàn Trạch của Huyền Thần Điện cấu kết, không ngờ chỉ cần 4 vị trí mà thôi. Tuy nói phía sau còn có thể lại thưởng 10 người, tổng cộng đội kỵ sĩ dự bị thành gần 50 người, nhưng 4 người vẫn là quá ít.
Chủ yếu nhất là, những thứ này đều do hắn lừa mình đi làm. Tổng chỉ huy kỵ vệ Bắc Đấu thực sự càng ngày càng kỳ lạ.
- Cảm ơn thành chủ!
Vu Nhai vội vàng cám ơn. Thật ra sau khi hắn đi tới thế giới này, mơ ước lớn nhất của hắn chính là bản thân mình một mảnh lãnh địa, nuôi mấy mỹ nữ. Khi không có việc gì thì trêu chọc một chút, ở trên lãnh địa này chơi một vài trò tà ác, sau đó sẽ hiếu kính với mẫu thân, xây lên mấy ngôi biệt thự, sinh ra mấy đứa trẻ, mỗi ngày đều sống cuộc sống thảnh thơi an nhàn của một con ngựa đực. Giện tại cuối cùng hắn đã bước gần thêm một bước.
Nếu như Lãnh Thu Dương biết được, gia hỏa lập được đại công này, ở trong Thanh Man Cốc bày mưu tính kế, có ước mơ như vậy, không biết có thể trực tiếp thu hồi phần thưởng của hắn, sau đó lại ném hắn đến trên chiến trường đi rèn luyện một chút hay không.
Bãi cỏ đã là phần thưởng rất lớn. Tạm thời hắn sẽ không cho Vu Nhai thứ khác. Kế tiếp đến phiên người khác.
Người muốn thăng chức thì thăng chức, người muốn nhận được lợi ích thì nhận được lợi ích.
Sau khi thưởng xong, trên mặt mọi người đều lộ vẻ hưng phấn. Sau đó từng người tản đi. Trước khi rời đi, Lãnh Thu Dương lại đột nhiên gọi Vu Nhai lại, nói: Chuyện Vũ Qua ta đã biết, ngươi làm rất tốt, ai!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vu Nhai gật đầu, sau đó mới xoay người rời đi. Nghiêm Sương vốn chuẩn bị cáo trạng, hiện tại không rõ đành thôi.
Mỗi người đều có nhà của mình, có người nhà của mình. Rời nhà lâu như vậy, từ Thanh Man Cốc chạy tới Bắc Đấu Thành lại tốn mất ba ngày, hiện tại bọn họ chỉ có 12 ngày để có thể cùng người nhà đoàn tụ.
Vu Nhai cảm giác rất phiền muộn. Mỗi lần đều tới vội vàng, đi cũng vội vàng. Hắn muốn nghỉ ngơi dưỡng sức cũng khó khăn.
Về đến nhà, Vu Thiên Tuyết trước sau như một vẫn tỏ ra yêu thương, làm đủ trách nhiệm của mẫu thân, khiến trong lòng Vu Nhai và Vu Tiểu Dạ đều cảm giác ấm áp. Hai người cũng đặc biệt ăn ý cũng không nói gì tới chuyện bọn họ sắp phải đi tới tỉnh Kiếm Vực. Cả hai chỉ nói bọn họ sẽ ở lại mười hai ngày sau đó cùng kỵ sĩ chính thức đại nhân rời khỏi đây. Rốt cuộc muốn đi đâu, tạm thời cũng không biết.
Vu Thiên Tuyết cũng không có hỏi nhiều. Ai, nam nhi chí ở bốn phương!
Mấy ngày kế tiếp, ngoại trừ phần lớn thời gian ở nhà cùng Vu Thiên Tuyết ra, còn có chính là tiếp đón mọi người tới thăm hỏi. Ngoại trừ người của bộ binh phòng, còn có một vài nơi khác. Vu Nhai căn bản là gia hỏa không người nào không biết. Hiện tại còn người nào không biết Vu Nhai chính tâm phúc trước mắt thành chủ đại nhân. Nhân lúc hắn còn chưa xuất phát, nhanh chóng làm tốt quan hệ trước.
Nếu không phải Vu Nhai là Kỳ Binh Giả, gần như khẳng đình không thể trở thành kỵ sĩ chính thức, sợ rằng số người tới thăm hỏi sẽ còn nhiều hơn.
Đương nhiên, cũng có người lo lắng vì chuyện Lý gia không dám tới. Dù sao cũng có lời đồn đại Vu Nhai giết chết con trai thứ ba Lý Đông Phách của Lý gia. Chỉ có Vu Nhai biết Lý Thân Phách sẽ có biện pháp khiến Lý gia không áp dụng hành động đối với mình. Chí ít không phải là hành động quang minh chánh đại. Dù sao Lý gia không đủ chứng cứ chứng minh Lý Đông Phách là do mình giết. Lý Thân Phách đối với chuyện bại trong tay mình, đặc biệt là thua bởi Quyền bông vải vẫn canh cánh trong lòng.
Ngày thứ năm, Nghiêm Lôi lại gọi Vu Nhai đến. Trước đó đã gọi hắn đến một lần, chỉ có điều lúc đó chỉ nói vài lời xã giao. Lần này that ra không biết phải nói cái gì. Chỉ có điều Vu Nhai lại có một số việc muốn thỉnh giáo binh phòng đại nhân.
- A, Nghiêm Sương, vội vàng như vậy là muốn đi đâu?
Trước cửa của bộ binh phòng, chỉ thấy Nghiêm Sương rất nhanh liền đi vòng ra ngoài, Vu Nhai vội vàng gọi nàng lại. Đối với nữ nhân này Vu Nhai càng không có huyễn tưởng gì. Chỉ là thấy nữ nhân, tính xấu của Vu Nhai không đổi muốn đến gần. Không có cách nào.
- Không, không có gì. Ta đi trước!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tâm trạng Nghiêm Sương có phần phức tạp nhìn hắn một cái, sau đó liền xoay người rời đi.
Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái.
Mình đắc tội với nàng ở chỗ nào chứ? Chuyện Vũ Qua mình không muốn giải thích.
Đúng vậy, Vu Nhai có đôi khi cũng ngang ngược. Nếu các ngươi hiểu lầm lòng tốt của ta, vậy cứ hiểu nhầm đi cũng không sao. Muốn ta giải thích ư, không có cửa dâu.
Nhưng Nghiêm Sương nhất định sẽ hỏi Nghiêm Lôi. Nghiêm Lôi cũng nhất định sẽ giải thích cho nàng, đáng lẽ nàng không cần thiết phải tức giận với mình như vậy chứ?
Lắc đầu, Vu Nhai trực tiếp tiến về phía phòng làm việc của Nghiêm Lôi.
Hắn không biết, nữ nhân rất sĩ diện. Ở trong mắt của Nghiêm Sương và Dạ Tình, gia hỏa này không giải thích chính là không nể mặt các nàng, không có phong độ thân sĩ. Nói cách khác chính là chê cười các nàng, là giả vờ trước mặt nữ nhân. Hắn khiến nàng cáo trạng, lại phụ thân nàng giáo huấn một hồi.
Điều khiến cho Nghiêm Sương buồn bực hơn là, mấy ngày nay phụ thân mỗi ngày đều khen ngợi hắn, mỗi ngày đều lấy những chiến tích của hắn ở Thanh Man Cốc lần này ra phân tích. Nàng nghe cũng thấy tức tới lệch mũi. Nếu chỉ có như vậy thì cũng thôi. Nhưng phụ thân còn có ý muốn nàng đi câu dẫn Vu Nhai. Tuy rằng không nói thẳng ra, phụ thân chỉ nói nếu như ai làm cha vợ hắn, sẽ rất thoải mái.
Thật ra chiến tích của Vu Nhai còn chưa tính là gì. Khả năng của hắn trên phương diện rèn mới là thứ khiến Nghiêm Lôi có tâm tư này.
Thợ rèn, trẻ tuổi như vậy, lại nắm giữ kỹ thuật cao thâm của người lùn, đúng là tiền đồ vô lượng.
Có người phụ thân nào lại như thế chứ? Có người phụ thân nào lại bảo nữ nhi của mình đi câu dẫn nam nhân chứ?
Được rồi. Những thứ thì vẫn không tính là gì. Dù sao phụ thân là Kỳ Binh Giả, đối với Kỳ Binh Giả có thiện cảm như vậy cũng không có gì đáng trách.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro