Khoe khoang nàng băng thanh ngọc khiết.
Hạ Nhật Dịch Lãnh
2024-07-23 06:43:18
Sau khi vào Huyền Binh ma pháp tháp Vu Nhai cảm nhận hơi thở của Tiễn Linh, nhanh chóng lần tìm theo dấu vết. Khiến Vu Nhai bất ngờ là ma pháp tháp không đầy rẫy các loại ma pháp trận, mặt phòng ngự yếu đến tội. Có lẽ vì ma pháp trận chưa khởi động.
Vu Nhai ngẫm nghĩ, hiểu ra. Nơi này đang trong Hoàng thành, không ai tìm chết lẻn vào Huyền Binh ma pháp tháp làm chi. Hơn nữa ma pháp sư chuyên tấn công tinh thần lực, gió thổi cỏ lay là phát hiện người lạ ngay. Chỉ loại người như Vu Nhai mới cho rằng Huyền Binh ma pháp tháp phòng ngự yếu.
Vu Nhai đầy kinh nghiệm, lúc ở Phiêu Tuyết hành tỉnh làm Tử Thần hắn hay phá giải mấy ma pháp trận ẩn giấu.
Trong khi Vu Nhai như thằn lằn bám vào một bức tường chợt nghe giọng mấy nữ nhân.
- Đến đây Tiểu Hắc, đây là cho ngươi ăn.
Vu Nhai nghe cái tên làm hắn hứng thú, giương mắt nhìn qua. Vài nữ ma pháp sư đang vây quanh một con vật nhỏ vừa giống mèo vừa giống chuột, tay cầm nhiều trái cây muốn đưa cho nó. Nhưng tâm tình Tiểu Hắc rất tệ, phớt lờ các nữ ma pháp sư.
- Tiểu Hắc đến đây, tỷ tỷ cho ngươi ăn.
- Chít chít!
- Tiểu Hắc, không được, một mình ngươi cũng không được ra ngoài, sẽ bị người bắt. Cái gì? Ngươi đi cùng Tinh Tinh sư muội? Cái này không thể, phải có lệnh của sư phụ.
Thì ra tâm tình của Tiểu Hắc tệ là vì không được phép ra ngoài. Nghĩ cũng đúng, một con ma thú hiếu động bị nhốt trong ma pháp tháp rất là khó chịu, đặc biệt nó mới rời khỏi sâu trong Mê Vụ sơn mạch có bao lâu giờ lại bị nhốt một chỗ? Tiểu Hắc không chịu nổi.
Không biết là Tiểu Hắc thông minh hay đã bị Thủy Tinh cảnh cáo, nó không dám một mình đi ra ngoài.
Đúng là người hơi có thực lực sẽ nhận ra Tiểu Hắc bất phàm.
Huyền Binh đế đô là nơi cường giả nhiều như chó, Tiểu Hắc mới chạy ra sẽ không về được nữa. Dù cường giả không nhìn ra Tiểu Hắc bất phàm nhưng thấy thứ giống con chuột chạy lung sẽ bắn một luồng huyền binh đánh chết nó.
Vu Nhai nghĩ đến lần trước Tiểu Hắc tạo ra 'điện thoại màn hình phiên bản dị giới' là tim hắn đập nhanh, mỉm cười, hơi thở Ám Hắc Ma Vân căn lộ ra một chút. Vu Nhai xoay người đi.
Quả nhiên Tiểu Hắc kích động kêu lên, mặc kệ các nữ ma pháp sư hét chói tai, nó lao nhanh ra ngoài.
Ám Hắc Ma Vân căn là thứ Tiểu Hắc cho Vu Nhai, có lẽ nó ăn Ám Hắc Ma Vân căn đến lớn, quen thuộc thứ này hơn hắn. Chớp mắt Tiểu Hắc tìm đến Vu Nhai.
Vu Nhai ra hiệu im lặng:
- Suỵt!
Vu Nhai hoa tay múa chân.
Mắt Tiểu Hắc sáng rực, bắt chước Vu Nhai làm thằn lằn bám tường.
Tiểu Hắc siêu thông minh, nó hiểu ý Vu Nhai, tìm tuyến đường an toàn đến chỗ Thủy Tinh sau đó cùng người này đi ra ngoài chơi. Lúc trước Tiểu Hắc không mấy thích Vu Nhai nhưng không ghét, thậm chí có hảo cảm. Chẳng qua trời sinh Tiểu Hắc càng thân thiết với nữ nhân thuộc tính quang minh hơn, lúc trước là Vu Nhai và Thủy Tinh mang nó ra Mê Vụ sơn mạch.
Vu Nhai là người Tiểu Hắc tin tưởng nhất trên đời trừ Thủy Tinh ra.
Suốt ngày ở trong chốn quỷ quái này làm Tiểu Hắc tìm hiểu rõ mọi ngóc ngách, cực kỳ quen thuộc. Vu Nhai đi theo Tiểu Hắc rất nhanh tìm đến gian phòng của Thủy Tinh, trong góc tây nam tầng thứ năm Huyền Binh ma pháp tháp. Hướng tây nam là chỗ Bắc Đẩu.
Trong phòng, Tiễn Linh sốt ruột nói:
- Tinh Tinh, làm sao đây? Mới rồi ta gặp Ngũ sư tỷ ở ngoài cửa, sợ là nàng đã đoán được cái gì.
Phía đối diện là Thủy Tinh không đeo mặt nạ, sắc mặt của nàng trắng hơn lần cuối gặp Vu Nhai, vẫn là loại trắng bệnh trạng, yếu ớt, trong yếu đuối toát ra vẻ đẹp lung linh. Bộ dạng Thủy Tinh làm người ta đau lòng, mắt nhắm chặt, khi không đeo mặt nạ thì thế giới của nàng là tối tăm.
- Tinh Tinh, nói xem tên khốn Vu Nhai đó có nghe lời ta rời khỏi đế đô không?
- Với tính cách của hắn chắc chắn sẽ không đi, sợ là hắn đang tìm cơ hội lẻn vào hoặc tìm phụ thân của ta.
Thủy Tinh hiểu biết Vu Nhai nhiều hơn Tiễn Linh, tuy đã lâu không gặp hắn nhưng nàng hiểu rõ tính cách của hắn. Thủy Tinh biết bình thường Vu Nhai không đàng hoàng nhưng hắn tuyệt đối không phải loại nam nhân các sư tỷ đã nói.
Lúc trước khi đối kháng với Thiên Hạt Thứu đã chứng minh tất cả. Tình huống khi ấy rất gấp rút, tùy thời nguy hiểm mạng sống. Vu Nhai có khưu phong thú tốc độ nhanh hơn Thiên Hạt Thứu, tùy thời có thể tự mình trốn đi. Nhưng dù là với Thủy Tinh hay chiến hữu khác, Vu Nhai chưa từng rời bỏ họ.
Tiễn Linh hỏi:
- Vậy phải làm sao? Có cần kêu lão gia bảo vệ hắn không?
- Không, điều này không thể được. Nếu kêu phụ thân ta bảo vệ hắn nghĩa là làm phụ thân dứt khoát quyết định. Tính cách phụ thân ta toàn xông tới trước không quay đầu, phụ thân không hy vọng ữn tế ủa mình là kẻ yếu hèn.
Thủy Tinh rất hiểu phụ thân của mình, nói:
- Ngươi đừng lo, cao thủ Huyền Thần điện sẽ không để Ngũ sư tỷ thực hiện được. Chỉ tiếc phong thư hắn viết, nếu sau khi hắn trở thành kỵ sĩ chính thức mới viết thư thì dù lão sự tự mình ra mặt tối đa chỉ có thể ngăn cản chúng ta gặp nhau.
Tiễn Linh mở miệng hỏi:
- Chúng ta đều là kỳ binh giả, có thể nào trở thành kỵ sĩ chính thức không?
Thủy Tinh ngây người, nàng bản năng nghĩ Vu Nhai là không gì không làm được. Thủy Tinh cười khổ, con đường của kỳ binh giả khó khăn hơn người bình thường gấp vô số lần, Thủy Tinh nhớ đến Bắc Đẩu tổ kỳ binh.
Thủy Tinh lắc đầu, bây giờ không phải lúc suy nghĩ những điều này, chủ yếu nhất là làm sao để Vu Nhai rời khỏi đế đô, hoặc làm sao ngăn cản sư phụ đối phó với hắn.
Gian phòng yên lặng. Thủy Tinh biết tin tức của Vu Nhai vốn nên vui mừng, vì nàng chỉ biết hắn vào tuyệt địa Độc Cô gia sau đó bặt vô âm tín, lòng vô cùng lo lắng. Nhưng lúc này Thủy Tinh lại lo âu, nàng lo sư phụ của mình, không biết nên làm sao.
Viết thư cho thúc thúc bá bá gia gia gì đó trong công hội võ học? Nhưng làm như vậy chẳng khác nào khiến Vu Nhai xin Đan Đạo Hùng che chở.
Thủy Tinh chần chừ một lúc, cuối cùng quyết định viết thư, về bản chất có khác nhau. Bên nhau là chuyện của hai người, phụ thân phản đối không có nghĩa là các thuộc hạ của Đan Đạo Hùng từ nhỏ yêu thương Vu Nhai cũng sẽ phản đối, nàng phải cố gắng hơn.
Tóm lại trước tiên bảo đảm Vu Nhai không bị sư phụ bắt.
Trong khi Thủy Tinh chuẩn bị cầm bút bỗng nhiên kêu lên:
- Ai?
Mắt Thủy Tinh mù, bẩm sinh có linh giác cường đại gần đây tu luyện tinh thần lực nên rất cảnh giác xung quanh thay đổi.
- Chít chít!
Thủy Tinh cười gượng:
- Thì ra là Tiểu Hắc. Dược rồi, chờ có cơ hội sẽ mang ngươi ra ngoài chơi. Bây giờ ta bận viết thư, có chuyện gì chờ ta viết xong đã.
Thủy Tinh chuẩn bị cầm bút lên, Tiểu Hắc ngồi trên đùi làm nàng hơi khó viết. Tiểu Hắc to hơn một chút từ khi ra khỏi Mê Vụ sơn mạch.
- Tiễn Linh, ôm Tiểu Hắc đi đi. Tiễn Linh? Tiễn Linh . . .
Tiễn Linh không nói nên lời, từ khi Tiểu Hắc ra tiếng nàng đã há hốc mồm nhìn người từ đâu chui ra.
Vu Nhai ngẫm nghĩ, hiểu ra. Nơi này đang trong Hoàng thành, không ai tìm chết lẻn vào Huyền Binh ma pháp tháp làm chi. Hơn nữa ma pháp sư chuyên tấn công tinh thần lực, gió thổi cỏ lay là phát hiện người lạ ngay. Chỉ loại người như Vu Nhai mới cho rằng Huyền Binh ma pháp tháp phòng ngự yếu.
Vu Nhai đầy kinh nghiệm, lúc ở Phiêu Tuyết hành tỉnh làm Tử Thần hắn hay phá giải mấy ma pháp trận ẩn giấu.
Trong khi Vu Nhai như thằn lằn bám vào một bức tường chợt nghe giọng mấy nữ nhân.
- Đến đây Tiểu Hắc, đây là cho ngươi ăn.
Vu Nhai nghe cái tên làm hắn hứng thú, giương mắt nhìn qua. Vài nữ ma pháp sư đang vây quanh một con vật nhỏ vừa giống mèo vừa giống chuột, tay cầm nhiều trái cây muốn đưa cho nó. Nhưng tâm tình Tiểu Hắc rất tệ, phớt lờ các nữ ma pháp sư.
- Tiểu Hắc đến đây, tỷ tỷ cho ngươi ăn.
- Chít chít!
- Tiểu Hắc, không được, một mình ngươi cũng không được ra ngoài, sẽ bị người bắt. Cái gì? Ngươi đi cùng Tinh Tinh sư muội? Cái này không thể, phải có lệnh của sư phụ.
Thì ra tâm tình của Tiểu Hắc tệ là vì không được phép ra ngoài. Nghĩ cũng đúng, một con ma thú hiếu động bị nhốt trong ma pháp tháp rất là khó chịu, đặc biệt nó mới rời khỏi sâu trong Mê Vụ sơn mạch có bao lâu giờ lại bị nhốt một chỗ? Tiểu Hắc không chịu nổi.
Không biết là Tiểu Hắc thông minh hay đã bị Thủy Tinh cảnh cáo, nó không dám một mình đi ra ngoài.
Đúng là người hơi có thực lực sẽ nhận ra Tiểu Hắc bất phàm.
Huyền Binh đế đô là nơi cường giả nhiều như chó, Tiểu Hắc mới chạy ra sẽ không về được nữa. Dù cường giả không nhìn ra Tiểu Hắc bất phàm nhưng thấy thứ giống con chuột chạy lung sẽ bắn một luồng huyền binh đánh chết nó.
Vu Nhai nghĩ đến lần trước Tiểu Hắc tạo ra 'điện thoại màn hình phiên bản dị giới' là tim hắn đập nhanh, mỉm cười, hơi thở Ám Hắc Ma Vân căn lộ ra một chút. Vu Nhai xoay người đi.
Quả nhiên Tiểu Hắc kích động kêu lên, mặc kệ các nữ ma pháp sư hét chói tai, nó lao nhanh ra ngoài.
Ám Hắc Ma Vân căn là thứ Tiểu Hắc cho Vu Nhai, có lẽ nó ăn Ám Hắc Ma Vân căn đến lớn, quen thuộc thứ này hơn hắn. Chớp mắt Tiểu Hắc tìm đến Vu Nhai.
Vu Nhai ra hiệu im lặng:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Suỵt!
Vu Nhai hoa tay múa chân.
Mắt Tiểu Hắc sáng rực, bắt chước Vu Nhai làm thằn lằn bám tường.
Tiểu Hắc siêu thông minh, nó hiểu ý Vu Nhai, tìm tuyến đường an toàn đến chỗ Thủy Tinh sau đó cùng người này đi ra ngoài chơi. Lúc trước Tiểu Hắc không mấy thích Vu Nhai nhưng không ghét, thậm chí có hảo cảm. Chẳng qua trời sinh Tiểu Hắc càng thân thiết với nữ nhân thuộc tính quang minh hơn, lúc trước là Vu Nhai và Thủy Tinh mang nó ra Mê Vụ sơn mạch.
Vu Nhai là người Tiểu Hắc tin tưởng nhất trên đời trừ Thủy Tinh ra.
Suốt ngày ở trong chốn quỷ quái này làm Tiểu Hắc tìm hiểu rõ mọi ngóc ngách, cực kỳ quen thuộc. Vu Nhai đi theo Tiểu Hắc rất nhanh tìm đến gian phòng của Thủy Tinh, trong góc tây nam tầng thứ năm Huyền Binh ma pháp tháp. Hướng tây nam là chỗ Bắc Đẩu.
Trong phòng, Tiễn Linh sốt ruột nói:
- Tinh Tinh, làm sao đây? Mới rồi ta gặp Ngũ sư tỷ ở ngoài cửa, sợ là nàng đã đoán được cái gì.
Phía đối diện là Thủy Tinh không đeo mặt nạ, sắc mặt của nàng trắng hơn lần cuối gặp Vu Nhai, vẫn là loại trắng bệnh trạng, yếu ớt, trong yếu đuối toát ra vẻ đẹp lung linh. Bộ dạng Thủy Tinh làm người ta đau lòng, mắt nhắm chặt, khi không đeo mặt nạ thì thế giới của nàng là tối tăm.
- Tinh Tinh, nói xem tên khốn Vu Nhai đó có nghe lời ta rời khỏi đế đô không?
- Với tính cách của hắn chắc chắn sẽ không đi, sợ là hắn đang tìm cơ hội lẻn vào hoặc tìm phụ thân của ta.
Thủy Tinh hiểu biết Vu Nhai nhiều hơn Tiễn Linh, tuy đã lâu không gặp hắn nhưng nàng hiểu rõ tính cách của hắn. Thủy Tinh biết bình thường Vu Nhai không đàng hoàng nhưng hắn tuyệt đối không phải loại nam nhân các sư tỷ đã nói.
Lúc trước khi đối kháng với Thiên Hạt Thứu đã chứng minh tất cả. Tình huống khi ấy rất gấp rút, tùy thời nguy hiểm mạng sống. Vu Nhai có khưu phong thú tốc độ nhanh hơn Thiên Hạt Thứu, tùy thời có thể tự mình trốn đi. Nhưng dù là với Thủy Tinh hay chiến hữu khác, Vu Nhai chưa từng rời bỏ họ.
Tiễn Linh hỏi:
- Vậy phải làm sao? Có cần kêu lão gia bảo vệ hắn không?
- Không, điều này không thể được. Nếu kêu phụ thân ta bảo vệ hắn nghĩa là làm phụ thân dứt khoát quyết định. Tính cách phụ thân ta toàn xông tới trước không quay đầu, phụ thân không hy vọng ữn tế ủa mình là kẻ yếu hèn.
Thủy Tinh rất hiểu phụ thân của mình, nói:
- Ngươi đừng lo, cao thủ Huyền Thần điện sẽ không để Ngũ sư tỷ thực hiện được. Chỉ tiếc phong thư hắn viết, nếu sau khi hắn trở thành kỵ sĩ chính thức mới viết thư thì dù lão sự tự mình ra mặt tối đa chỉ có thể ngăn cản chúng ta gặp nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiễn Linh mở miệng hỏi:
- Chúng ta đều là kỳ binh giả, có thể nào trở thành kỵ sĩ chính thức không?
Thủy Tinh ngây người, nàng bản năng nghĩ Vu Nhai là không gì không làm được. Thủy Tinh cười khổ, con đường của kỳ binh giả khó khăn hơn người bình thường gấp vô số lần, Thủy Tinh nhớ đến Bắc Đẩu tổ kỳ binh.
Thủy Tinh lắc đầu, bây giờ không phải lúc suy nghĩ những điều này, chủ yếu nhất là làm sao để Vu Nhai rời khỏi đế đô, hoặc làm sao ngăn cản sư phụ đối phó với hắn.
Gian phòng yên lặng. Thủy Tinh biết tin tức của Vu Nhai vốn nên vui mừng, vì nàng chỉ biết hắn vào tuyệt địa Độc Cô gia sau đó bặt vô âm tín, lòng vô cùng lo lắng. Nhưng lúc này Thủy Tinh lại lo âu, nàng lo sư phụ của mình, không biết nên làm sao.
Viết thư cho thúc thúc bá bá gia gia gì đó trong công hội võ học? Nhưng làm như vậy chẳng khác nào khiến Vu Nhai xin Đan Đạo Hùng che chở.
Thủy Tinh chần chừ một lúc, cuối cùng quyết định viết thư, về bản chất có khác nhau. Bên nhau là chuyện của hai người, phụ thân phản đối không có nghĩa là các thuộc hạ của Đan Đạo Hùng từ nhỏ yêu thương Vu Nhai cũng sẽ phản đối, nàng phải cố gắng hơn.
Tóm lại trước tiên bảo đảm Vu Nhai không bị sư phụ bắt.
Trong khi Thủy Tinh chuẩn bị cầm bút bỗng nhiên kêu lên:
- Ai?
Mắt Thủy Tinh mù, bẩm sinh có linh giác cường đại gần đây tu luyện tinh thần lực nên rất cảnh giác xung quanh thay đổi.
- Chít chít!
Thủy Tinh cười gượng:
- Thì ra là Tiểu Hắc. Dược rồi, chờ có cơ hội sẽ mang ngươi ra ngoài chơi. Bây giờ ta bận viết thư, có chuyện gì chờ ta viết xong đã.
Thủy Tinh chuẩn bị cầm bút lên, Tiểu Hắc ngồi trên đùi làm nàng hơi khó viết. Tiểu Hắc to hơn một chút từ khi ra khỏi Mê Vụ sơn mạch.
- Tiễn Linh, ôm Tiểu Hắc đi đi. Tiễn Linh? Tiễn Linh . . .
Tiễn Linh không nói nên lời, từ khi Tiểu Hắc ra tiếng nàng đã há hốc mồm nhìn người từ đâu chui ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro