Khốn kiếp.
Hạ Nhật Dịch Lãnh
2024-07-23 06:43:18
Thanh niên tóc bạc lấy lại bình tĩnh, âm trầm nói:
- Đừng quên nơi này là địa bàn của ta.
- Nhưng chỗ của ngươi trừ hoa cỏ ra không có dược vật gì, đừng dùng phấn hoa gì đó, vô dụng với ta.
Hiển nhiên đây là lý do Liễu đại sư không sợ hãi. Vu Nhai thì bực mình.
Cha nó, trên người dược sư không có dược vật mà là dược sư gì? Hơn nữa thanh niên tóc bạc đã hơn một trăm tuổi? Muốn chết, tuy giới tính bình thường nhưng vẫn làm người ta nổi da gà da vịt.
Thanh niên tóc bạc nói chuyện ưu ãnh nhưng mở miệng là ngôn ngữ kỳ lạ, cái tên này cũng rất la ra vẻ.
Thanh niên tóc bạc âm hiểm cười nói:
- Ta không có nhưng trên người tiểu tử này thì có.
Thanh niên tóc bạc trực tiếp trấn lột:
- Tiểu tử, lấy liệt tâm đan, phục ma đan, thần hành tán, hồi phục dược bình thường trong không gian giới chỉ của ngươi cho ta mượn một viên.
Vu Nhai vẫn đang rợn người, nhưng nghe thanh niên tóc bạc nói xong giật nảy mình, lông tơ dựng đứng. Mấy đan dược đó đều nằm trong không gian giới chỉ của hắn, tại sao thanh niên tóc bạc biết? Vậy chẳng phải là Tiểu Hắc cũng . . .
Nhìn thấu suy nghĩ của Vu Nhai, nói thẳng:
- Đừng lo, ta chỉ ngửi được mùi dược vật, dù là không gian nào chỉ cần nó cách ta rất gần là ta sẽ ngửi được. Ví dụ trên người của ngươi có dược vật tinh thần rất kỳ lạ, ta chưa từng gặp qua. Ta sẽ không tùy tiện dòm ngó không gian giới chỉ của nam nhân, không cần nói ngươi cũng hiểu. Tóm lại ngươi cất vài thứ ốt chứ có gì hay.
Nhưng câu sau của thanh niên tóc bạc thật đáng đánh. Lão tử không biến thái như vậy.
Vu Nhai thở hắt ra, hắn không dám xem thường thanh niên tóc bạc có bộ dáng biến thái nữa. Cũng đúng, người cung phụng trong Hoàng thành có tầm thường? Thanh niên tóc bạc nói là dược vật tinh thần trước đây chưa từng gặp, chắc là thần minh quả bên dưới Thiên Tội Uyên.
Phải rồi, tại sao thanh niên tóc bạc không phát hiện ra Ám Hắc Ma Vân căn, những dược vật quá hạn Đế Long tộc để lại?
Vu Nhai thấy khó hiểu. Có lẽ vì mùi thần minh quả đã che giấu. Vu Nhai không quá để bụng, hắn lây ra những thứ thanh niên tóc bạc muốn, mấy dược vật này là vật tư Lôi Áo Phu đại sư bồi thường chiến tranh, hắn có rất nhiều.
- Cha nó, tiểu tử hãy mau đưa phù văn bí ẩn cho ta!
Liễu đại sư biết nguy rồi, chỉ cần có mớ dược vật này thì biến thái tóc bạc sẽ càng biến thái hơn. Mặc dù Vu Nhai toàn đưa dược vật bình thường nhưng có trời mới biết thanh niên tóc bạc sẽ điều phối ra thứ gì, xung quanh còn có các loại phấn hoa.
Vu Nhai cười thầm trong bụng, nhưng bây giờ không thể kéo dài thời gian, Tiểu Hắc sắc không kiềm được dùng Ám Hắc Ma Vân căn uy hiếp hắn. Vu Nhai ném phù văn bí ẩn đã vẽ sẵn cho Liễu đại sư, lão biến mất ngay tại chỗ. Có lẽ trong mấy ngày tiếp theo Liễu đại sư sẽ chiếm trong nghiên cứu điên cuồng.
Giải quyết xong xước hẹn với Liễu đại sư, Vu Nhai nhìn hướng thanh niên tóc bạc:
- Bạch tiền bối . . .
- Ta không họ Bạch, chẳng qua tóc sớm trắng, ta tên là Tư Mã Tường.
Thanh niên tóc bạc không quan tâm Liễu đại sư đã đi hoặc chưa, lạnh lùng trả mấy bình dược lại cho Vu Nhai kèm tự giới thiệu.
Không đợi Vu Nhai trả lời, thanh niên tóc bạc tiếp tục bảo:
- Lão Liễu mang ngươi đến đây chắc có gì cần nhờ vả? Nói đi, giá khám bệnh của ta rất mắc.
- Ta . . .
- Khoan, cho ta một viên dược vật tinh thần kỳ lạ của ngươi, để ta nhìn xem thứ kia có tư cách khiến ta ra tay không.
Tư Mã Tường cắt nngag lời Vu Nhai như không muốn lãng phí thời gian.
Vu Nhai biết loại quái nhân cường đại này rất khó ở chung, nếu không phải Liễu đại sư mang hắn vào sợ là Vu Nhai không có tư cách bước chân vào hoa viên. Đừng nhìn thanh niên tóc bạc ngủ, trời biết kẻ biến thái hơn một trăm tuổi này có thật sự ngủ không. May mắn những quái nhân này có chung một điểm là thích những thứ bọn họ chưa từng thấy. Vu Nhai tràn đầy tự tin lấy thần minh quả ra đưa cho Tư Mã Tường.
- A? Đúng là trái cây rất thần kỳ, có thể phối hợp luyện chế với nhiều loại dượt vật tinh thần, có lẽ sẽ giúp ích nhiều cho ma pháp đế quốc nhưng không mấy quan trọng với Huyền Binh đế quốc. Có rất nhiều dược vật tương tự.
Tư Mã Tường nói:
- Thứ này rất lãng phí, hấp thu binh linh trưởng thành. Có nhiều dược vật dùng binh linh làm chất dinh dưỡng và mạnh hơn nó nhiều, đáng tiếc.
Vu Nhai giật nảy mình, đặc biệt câu cuối của Tư Mã Tường. Thanh niên tóc bạc có thể nhìn thấu bản chất thần minh quả, lời của gã khiến Vu Nhai thở pahò. Nếu thần minh quả có tác dụng nghịch thiên thì dưới Thiên Tội Uyên tặng mấy trăm viên chẳng phải là đau lòng muốn chết?
Tư Mã Tường vẫn cho rằng Vu Nhai đến xin chữa bệnh, nói:
- Cũng dược, thứ này xem như giống loài mới, có thể nghiên cứu chút cho qua thời gian. Ngươi lại cho ta mười viên thì ta nhận khám.
Trong không gian giới chỉ của Vu Nhai còn mấy chục thần minh quả, không có chút tác dụng với hắn nên có cho Tư Mã Tường cũng không đaa lòng.
Tư Mã Tường nhận thần minh quả xong lạnh nhạt nói:
- Nói đi, ngươi có yêu cầu gì? Muốn chữa bệnh gì?
Vu Nhai hít sâu, nói:
- Tư Mã tiền bối, tại hạ không cần chữa bệnh, ta chỉ xin tiền bối nghiệm chứng tác dụng của vài loại dược vật. Ta đã mang dược vật đến, chúng ở trong không gian giới chỉ của ta.
Tư Mã Tường nghe Vu Nhai nói xong cảm giác hắn đang chất vấn năng lực của gã, tức giận nói:
- Cái gì? Nghiệm chứng dược vật? Mà còn bỏ trong không gian giới chỉ? Tiểu tử, ngươi bị lão Liễu lừa qua quậy ta sao? Mới rồi ta đã nói là chỉ cần dược vật ở g . . . A!
Tư Mã Tường mới nói được một nửa thì Vu Nhai lấy ra một cái bình, đổ ra hai viên đan dược. Với ánh mắt của Tư Mã Tường nhưng không nhìn ra được đây là thuốc gì.
Tư Mã Tường lại độc mồm:
- Không thể nào, chẳng lẽ là bi đất ngươi mấy ngày không tắm cạo ra?
Tư Mã Tường độc miệng mà vẫn nghiêm trang, đến khi gã giành dược vật trong tay đệ tử thì ngớ người.
- Đây . . . Đây là . . . Bên trong ẩn chứa thiên long hương, phần long dịch, các loại dược vật cực phẩm. Nhưng tại sao không có mùi thuốc toát ra?
Tư Mã Tường lại nhìn kỹ nguyên liệu bên trong, nói:
- Không đúng, viên đan dược kia cất chứa quá lâu, dược lực hầu như tản ra ngoài. Dược này không giống như cho nhân loại ăn, là để nuôi ma thú?
Vu Nhai không quan tâm điều khác, hỏi dồn:
- Tư Mã tiền bối, không biết thần minh quả có đủ giá nghiệm chứng dược vật không?
Mắt Tư Mã Tường trợn trắng:
- Tiểu tử, đừng tưởng rằng ngươi ra oai thì ta không biết, lão tử là người từng trải.
Tư Mã Tường nhìn thấu ý xấu trong bụng Vu Nhai. Biết rõ Tư Mã Tường có hứng thú với đan dược này nhưng Vu Nhai cố tình hỏi, muốn thấy gã xấu mặt. Không có cửa!
- Yên tâm, ngươi đưa thứ làm ta rất có hứng thú. Ta chẳng những nghiệm chứng công dụng dược vật thậm chí hồi phục nó đến đỉnh cao. Nhưng trước đó ngươi có thể cho ta biết ngươi lấy mấy thứ này từ đâu không?
- Đừng quên nơi này là địa bàn của ta.
- Nhưng chỗ của ngươi trừ hoa cỏ ra không có dược vật gì, đừng dùng phấn hoa gì đó, vô dụng với ta.
Hiển nhiên đây là lý do Liễu đại sư không sợ hãi. Vu Nhai thì bực mình.
Cha nó, trên người dược sư không có dược vật mà là dược sư gì? Hơn nữa thanh niên tóc bạc đã hơn một trăm tuổi? Muốn chết, tuy giới tính bình thường nhưng vẫn làm người ta nổi da gà da vịt.
Thanh niên tóc bạc nói chuyện ưu ãnh nhưng mở miệng là ngôn ngữ kỳ lạ, cái tên này cũng rất la ra vẻ.
Thanh niên tóc bạc âm hiểm cười nói:
- Ta không có nhưng trên người tiểu tử này thì có.
Thanh niên tóc bạc trực tiếp trấn lột:
- Tiểu tử, lấy liệt tâm đan, phục ma đan, thần hành tán, hồi phục dược bình thường trong không gian giới chỉ của ngươi cho ta mượn một viên.
Vu Nhai vẫn đang rợn người, nhưng nghe thanh niên tóc bạc nói xong giật nảy mình, lông tơ dựng đứng. Mấy đan dược đó đều nằm trong không gian giới chỉ của hắn, tại sao thanh niên tóc bạc biết? Vậy chẳng phải là Tiểu Hắc cũng . . .
Nhìn thấu suy nghĩ của Vu Nhai, nói thẳng:
- Đừng lo, ta chỉ ngửi được mùi dược vật, dù là không gian nào chỉ cần nó cách ta rất gần là ta sẽ ngửi được. Ví dụ trên người của ngươi có dược vật tinh thần rất kỳ lạ, ta chưa từng gặp qua. Ta sẽ không tùy tiện dòm ngó không gian giới chỉ của nam nhân, không cần nói ngươi cũng hiểu. Tóm lại ngươi cất vài thứ ốt chứ có gì hay.
Nhưng câu sau của thanh niên tóc bạc thật đáng đánh. Lão tử không biến thái như vậy.
Vu Nhai thở hắt ra, hắn không dám xem thường thanh niên tóc bạc có bộ dáng biến thái nữa. Cũng đúng, người cung phụng trong Hoàng thành có tầm thường? Thanh niên tóc bạc nói là dược vật tinh thần trước đây chưa từng gặp, chắc là thần minh quả bên dưới Thiên Tội Uyên.
Phải rồi, tại sao thanh niên tóc bạc không phát hiện ra Ám Hắc Ma Vân căn, những dược vật quá hạn Đế Long tộc để lại?
Vu Nhai thấy khó hiểu. Có lẽ vì mùi thần minh quả đã che giấu. Vu Nhai không quá để bụng, hắn lây ra những thứ thanh niên tóc bạc muốn, mấy dược vật này là vật tư Lôi Áo Phu đại sư bồi thường chiến tranh, hắn có rất nhiều.
- Cha nó, tiểu tử hãy mau đưa phù văn bí ẩn cho ta!
Liễu đại sư biết nguy rồi, chỉ cần có mớ dược vật này thì biến thái tóc bạc sẽ càng biến thái hơn. Mặc dù Vu Nhai toàn đưa dược vật bình thường nhưng có trời mới biết thanh niên tóc bạc sẽ điều phối ra thứ gì, xung quanh còn có các loại phấn hoa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vu Nhai cười thầm trong bụng, nhưng bây giờ không thể kéo dài thời gian, Tiểu Hắc sắc không kiềm được dùng Ám Hắc Ma Vân căn uy hiếp hắn. Vu Nhai ném phù văn bí ẩn đã vẽ sẵn cho Liễu đại sư, lão biến mất ngay tại chỗ. Có lẽ trong mấy ngày tiếp theo Liễu đại sư sẽ chiếm trong nghiên cứu điên cuồng.
Giải quyết xong xước hẹn với Liễu đại sư, Vu Nhai nhìn hướng thanh niên tóc bạc:
- Bạch tiền bối . . .
- Ta không họ Bạch, chẳng qua tóc sớm trắng, ta tên là Tư Mã Tường.
Thanh niên tóc bạc không quan tâm Liễu đại sư đã đi hoặc chưa, lạnh lùng trả mấy bình dược lại cho Vu Nhai kèm tự giới thiệu.
Không đợi Vu Nhai trả lời, thanh niên tóc bạc tiếp tục bảo:
- Lão Liễu mang ngươi đến đây chắc có gì cần nhờ vả? Nói đi, giá khám bệnh của ta rất mắc.
- Ta . . .
- Khoan, cho ta một viên dược vật tinh thần kỳ lạ của ngươi, để ta nhìn xem thứ kia có tư cách khiến ta ra tay không.
Tư Mã Tường cắt nngag lời Vu Nhai như không muốn lãng phí thời gian.
Vu Nhai biết loại quái nhân cường đại này rất khó ở chung, nếu không phải Liễu đại sư mang hắn vào sợ là Vu Nhai không có tư cách bước chân vào hoa viên. Đừng nhìn thanh niên tóc bạc ngủ, trời biết kẻ biến thái hơn một trăm tuổi này có thật sự ngủ không. May mắn những quái nhân này có chung một điểm là thích những thứ bọn họ chưa từng thấy. Vu Nhai tràn đầy tự tin lấy thần minh quả ra đưa cho Tư Mã Tường.
- A? Đúng là trái cây rất thần kỳ, có thể phối hợp luyện chế với nhiều loại dượt vật tinh thần, có lẽ sẽ giúp ích nhiều cho ma pháp đế quốc nhưng không mấy quan trọng với Huyền Binh đế quốc. Có rất nhiều dược vật tương tự.
Tư Mã Tường nói:
- Thứ này rất lãng phí, hấp thu binh linh trưởng thành. Có nhiều dược vật dùng binh linh làm chất dinh dưỡng và mạnh hơn nó nhiều, đáng tiếc.
Vu Nhai giật nảy mình, đặc biệt câu cuối của Tư Mã Tường. Thanh niên tóc bạc có thể nhìn thấu bản chất thần minh quả, lời của gã khiến Vu Nhai thở pahò. Nếu thần minh quả có tác dụng nghịch thiên thì dưới Thiên Tội Uyên tặng mấy trăm viên chẳng phải là đau lòng muốn chết?
Tư Mã Tường vẫn cho rằng Vu Nhai đến xin chữa bệnh, nói:
- Cũng dược, thứ này xem như giống loài mới, có thể nghiên cứu chút cho qua thời gian. Ngươi lại cho ta mười viên thì ta nhận khám.
Trong không gian giới chỉ của Vu Nhai còn mấy chục thần minh quả, không có chút tác dụng với hắn nên có cho Tư Mã Tường cũng không đaa lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tư Mã Tường nhận thần minh quả xong lạnh nhạt nói:
- Nói đi, ngươi có yêu cầu gì? Muốn chữa bệnh gì?
Vu Nhai hít sâu, nói:
- Tư Mã tiền bối, tại hạ không cần chữa bệnh, ta chỉ xin tiền bối nghiệm chứng tác dụng của vài loại dược vật. Ta đã mang dược vật đến, chúng ở trong không gian giới chỉ của ta.
Tư Mã Tường nghe Vu Nhai nói xong cảm giác hắn đang chất vấn năng lực của gã, tức giận nói:
- Cái gì? Nghiệm chứng dược vật? Mà còn bỏ trong không gian giới chỉ? Tiểu tử, ngươi bị lão Liễu lừa qua quậy ta sao? Mới rồi ta đã nói là chỉ cần dược vật ở g . . . A!
Tư Mã Tường mới nói được một nửa thì Vu Nhai lấy ra một cái bình, đổ ra hai viên đan dược. Với ánh mắt của Tư Mã Tường nhưng không nhìn ra được đây là thuốc gì.
Tư Mã Tường lại độc mồm:
- Không thể nào, chẳng lẽ là bi đất ngươi mấy ngày không tắm cạo ra?
Tư Mã Tường độc miệng mà vẫn nghiêm trang, đến khi gã giành dược vật trong tay đệ tử thì ngớ người.
- Đây . . . Đây là . . . Bên trong ẩn chứa thiên long hương, phần long dịch, các loại dược vật cực phẩm. Nhưng tại sao không có mùi thuốc toát ra?
Tư Mã Tường lại nhìn kỹ nguyên liệu bên trong, nói:
- Không đúng, viên đan dược kia cất chứa quá lâu, dược lực hầu như tản ra ngoài. Dược này không giống như cho nhân loại ăn, là để nuôi ma thú?
Vu Nhai không quan tâm điều khác, hỏi dồn:
- Tư Mã tiền bối, không biết thần minh quả có đủ giá nghiệm chứng dược vật không?
Mắt Tư Mã Tường trợn trắng:
- Tiểu tử, đừng tưởng rằng ngươi ra oai thì ta không biết, lão tử là người từng trải.
Tư Mã Tường nhìn thấu ý xấu trong bụng Vu Nhai. Biết rõ Tư Mã Tường có hứng thú với đan dược này nhưng Vu Nhai cố tình hỏi, muốn thấy gã xấu mặt. Không có cửa!
- Yên tâm, ngươi đưa thứ làm ta rất có hứng thú. Ta chẳng những nghiệm chứng công dụng dược vật thậm chí hồi phục nó đến đỉnh cao. Nhưng trước đó ngươi có thể cho ta biết ngươi lấy mấy thứ này từ đâu không?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro