Không phải là nam nhân?
Hạ Nhật Dịch Lãnh
2024-07-23 06:43:18
Tuy rằng bọn họ đều là Huyền Binh Giả, một hai ngày không ngủ cũng không có vấn đề gì. Nhưng ngày hôm qua dù sao cũng đã tiêu hao vô số thể lực, lại bị kỵ sĩ giáo quan đánh một trận. Hơn nữa trong lòng đối với Vu Nhai đầy căm phẫn, so với bình thường sẽ mệt hơn rất nhiều.
Khi Vu Nhai đi ra, những đôi mắt vốn đang mơ hồ, thoáng cái đã sáng lên. Vu Nhai lập tức biến thành Vu Nhai đồng hồ báo thức. Mọi người nhìn chằm chằm vào Vu Nhai, muốn nuốt sống hắn.
Vu Nhai cũng không có để ý tới bọn họ, lên tiếng chào Nghiêm Sương và Tiểu Dạ sau đó lại bắt đầu ngẫm nghĩ về vấn đề Khống Bàn Quyết và huyền khí. Dù sao liên tục rơi giai cùng đột phá như vậy, cảm giác vô cùng quỷ dị, không thể xuất hiện nửa điểm sai lầm.
- A...
Kỵ sĩ giáo quan nhìn chằm chằm vào Vu Nhai một hồi, khẽ a một tiếng. Hiển nhiên hắn nhìn ra Vu Nhai có chút khác thường.
Ngày hôm qua tuy rằng hắn nghỉ ngơi, nhưng cũng quan sát Vu Nhai. Vu Nhai mặc dù có vòng hắc ám, nhưng lúc đột phá muốn giấu được ánh mắt hắn cũng không dễ dàng. Nhưng lúc này hắn phát hiện khí tức của Vu Nhai hình như rất cổ quái, giữa thất đoạn cùng bát đoạn, rất không ổn định. Nhưng so với đêm qua, dường như lại cường đại hơn rất nhiều.
- Đứng thẳng, mỗi người giống như không ăn cơm vậy!
Kỵ sĩ giáo quan chỉ thoáng quan tâm một chút, sau đó không để ý tới nữa. Mỗi người đều có bí mật, đều không có người nào giống người nào. Hắn sẽ không quan tâm tới mấy vấn đề này. Điều hắn phải làm chỉ là hoàn thành nhiệm vụ của bản thân hắn.
- Đúng là không ăn cơm, hơn nữa còn chưa ngủ!
Trong lòng không ít người mắng to, nhưng không ai dám nói ra nửa chữ không. Rốt cuộc bọn họ đã biết kỵ sĩ giáo quan tàn nhẫn tới mức nào. Cuối cùng bọn họ đã chấp nhận từ bỏ cao ngạo cúi đầu. Trong lòng bọn họ lặng lẽ cầu nguyện, tâm tình có chút thông cảm với giáo quan.
- A, dường như ta còn chưa tự giới thiệu. Ta là Hạng Phi, kỵ sĩ ngoài điện của Huyền Binh Điện, giáo quan của các ngươi!
Kỵ sĩ giáo quan dường như không nhìn thấy ánh mắt mọi người, tự nhiên nói:
- Những cái khác ta không nói nhiều. mục tiêu lớn các ngươi đều biết. Hiện nay, điều các ngươi phải làm chỉ có ba chuyện. Chính là phục tùng mệnh lệnh, tăng cao thực lực và cai sữa!
- Lộ Côn, Chu Chanh Chanh, ra khỏi hàng!
Không đợi mọi người kịp tức giận sau khi nghe được hai chữ Cai Sữa, Hạng Phi đột nhiên quát lớn. Hai học sinh Bắc Đấu sắc mặt trắng nhợt, chậm rãi đi ra ngoài. Hắn cười hắc hắc nói:
- Biết ta gọi các ngươi ra ngoài làm gì không?
- Biết, biết!
- Rất tốt. Chạy năm vòng ở sơn đạo thứ nhất!
- Giáo quan!
- Tám vòng, chạy!
- Vâng!
Vẻ mặt hai người đầy cầu xin, lại hung hăng trừng mắt với Vu Nhai xong mới chạy về phía sơn đạo thứ nhất.
Tám vòng. Bọn họ sẽ phải chạy bao lâu? Bọn họ vừa đói lại vừa mệt, nhưng không ai dám nói lời nào gì. Không ai muốn bị phạt!
- Đây là kết quả của hành động ăn lén!
Hạng Phi thản nhiên nói.
Điều này làm cho mọi người bừng tỉnh hiểu ra. Bọn họ chợt cảm thấy mình may mắn đêm qua không lén ăn thứ gì. Chỉ có điều rất nhanh lại có người gặp bi kịch. Ba người lại bị kêu tên. Vẫn là chạy năm vòng ở sơn đạo thứ nhất. Bởi vì bọn họ buổi tối châu đầu ghé tai nói chuyện với nhau. Kế tiếp còn có mấy người lén nghỉ ngơi một hồi cũng bị bắt chạy năm vòng. Thoáng cái, đã có hai mươi mấy người phải chạy. Đương nhiên, mỗi người trước khi chạy về phía sơn đạo đều sẽ trừng mắt với Vu Nhai.
Lúc này Vu Nhai nào để ý tới nhiều điều như vậy. Hắn đang suy tính vấn đề của mình.
- Được, mọi người nghỉ ngơi vận công tại chỗ. Ở đây có một quyển bí tịch điều trị mệt mỏi, là bí tịch nhập môn của Huyền Thần Điện. Tuy rằng không phải thứ gì tốt, nhưng có trợ giúp đối với các ngươi.
Cuối cùng Hạng Phi làm một chuyện khiến người ta thở phào.
Tất cả mọi người nhận được một quyển sách nhỏ, cũng không dầy. Tất cả khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu điều tức.
Vu Nhai cũng nhận được một quyển. Chỉ có điều hắn chỉ lướt mắt nhìn qua một chút, sau đó ném vào trong chiếc nhẫn không gian. Hắn cũng ngồi xuống, nhưng không tu luyện, mà tiếp tục tu luyện Khống Bàn Quyết và Thần Huyền Khí Điển luân phiên, có chút thần bí...
Hạng Phi tất nhiên vẫn đang chú ý tới Vu Nhai. Thấy hắn hành động như vậy, không nhịn được nhướng mày, lắc đầu không để ý tới nữa. Thích tu luyện hay không tùy hắn.
Vu Nhai là tổ trưởng, trên người có hung sát khí rất mạnh, tuyệt đối là một người đã được trải qua nhiều cuộc chiến sinh tử. Tất nhiên, Hạng Phi rất thích người như thế. Sử dụng được, cả đội ngũ sẽ có biến hóa lớn. Hắn thường xuyên quan tâm cũng là chuyện rất bình thường.
- A...
Đột nhiên, Hạng Phi lại phát hiện ra một vấn đề. Huyền khí của Vu Nhai không ngờ lại nhỏ đi, sau đó rơi cấp. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Hắn rất muốn nhắc nhở một chút, cuối cùng vẫn không nói gì. Nếu như Vu Nhai không tu luyện pháp quyết điều tức của Huyền Thần Điện, vậy hắn sẽ trả giá thật lớn. Đương nhiên, cũng không nhất định là trả giá. Rốt cuộc là cái gì cần quan sát một chút mới biết được.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu. Người chạy cuối cùng đã chạy xong. Hạng Phi trực tiếp ra lệnh dược sư điều trị cho bọn họ. Có mấy người hôn mê bất tỉnh.
Sau đó, hắn cũng không để cho bọn họ về nghỉ, mà cùng mọi người, điều tức tại chỗ.
Mãi đến buổi trưa, Hạng Phi mới gọi mọi người đứng dậy:
- Được rồi, thời gian đã tới. Rất nhanh sẽ có đồ ăn. Rất nhanh các ngươi có thể đi ngủ một giấc. Trước đó, để tổ trưởng của các ngươi đi ra nói vài câu.
Mặc dù Vu Nhai đứng lên nhưng vẫn đang suy nghĩ về vấn đề tu luyện. Vừa rồi hắn lại liên tục rơi giai sau đó lại đột phá. Đột nhiên nghe được Hạng Phi nói, hắn còn không kịp phản ứng. Mãi đến khi từng đôi mắt thù địch nhìn hắn chằm chằm, hắn mới bất đắc dĩ đi tới, nói:
- Trước đó, khi còn ở học viện, ta đã giới thiệu qua, ta là Vu Nhai. Về phần tổ trưởng, a, giáo quan, có thể thu hồi lại lệnh bài tổ trưởng hay không?
- Ngươi nói thử xem?
Vu Nhai nhún vai. Hắn vốn biết kết quả này. Hắn không nói gì nữa, trực tiếp quay về hàng ngũ. Hạng Phi tuyên bố giải tán. Nhìn bộ dạng Vu Nhai muốn rời khỏi, hắn lại cau mày. Tại sao tiểu tử này lại ngây ngốc nữa rồi?
Hình như cấp bậc lại tăng lên. Đây là gia hỏa cổ quái gì vậy?
- Cố ý che giấu thực lực sao? Hừ hừ, lão tử ghét nhất là bị người khác giả vờ ở trước mặt ta!
Trong miệng giáo quan khẽ thì thầm.
- Họ Vu kia, ta phải khiêu chiến với ngươi, một đấu một, khiêu chiến công bằng!
Đúng lúc này, có người kêu lên. Hạng Phi cười. Hắn để Vu Nhai đi ra nói chuyện chính là muốn khiến người ta tới khiêu chiến. Hắc hắc, hắn thật sự muốn xem thử thực lực của tiểu tử này thật sự mạnh tới mức nào. Xem thử hắn rốt cuộc còn có thể giả vờ được nữa hay không.
- Ta tại sao phải tiếp nhận khiêu chiến của ngươi?
Vu Nhai hỏi lại.
- Không chấp nhận, vậy cách xa bạn học Tiểu Dạ ra một chú. Bởi vì ngươi không là nam nhân!
Khi Vu Nhai đi ra, những đôi mắt vốn đang mơ hồ, thoáng cái đã sáng lên. Vu Nhai lập tức biến thành Vu Nhai đồng hồ báo thức. Mọi người nhìn chằm chằm vào Vu Nhai, muốn nuốt sống hắn.
Vu Nhai cũng không có để ý tới bọn họ, lên tiếng chào Nghiêm Sương và Tiểu Dạ sau đó lại bắt đầu ngẫm nghĩ về vấn đề Khống Bàn Quyết và huyền khí. Dù sao liên tục rơi giai cùng đột phá như vậy, cảm giác vô cùng quỷ dị, không thể xuất hiện nửa điểm sai lầm.
- A...
Kỵ sĩ giáo quan nhìn chằm chằm vào Vu Nhai một hồi, khẽ a một tiếng. Hiển nhiên hắn nhìn ra Vu Nhai có chút khác thường.
Ngày hôm qua tuy rằng hắn nghỉ ngơi, nhưng cũng quan sát Vu Nhai. Vu Nhai mặc dù có vòng hắc ám, nhưng lúc đột phá muốn giấu được ánh mắt hắn cũng không dễ dàng. Nhưng lúc này hắn phát hiện khí tức của Vu Nhai hình như rất cổ quái, giữa thất đoạn cùng bát đoạn, rất không ổn định. Nhưng so với đêm qua, dường như lại cường đại hơn rất nhiều.
- Đứng thẳng, mỗi người giống như không ăn cơm vậy!
Kỵ sĩ giáo quan chỉ thoáng quan tâm một chút, sau đó không để ý tới nữa. Mỗi người đều có bí mật, đều không có người nào giống người nào. Hắn sẽ không quan tâm tới mấy vấn đề này. Điều hắn phải làm chỉ là hoàn thành nhiệm vụ của bản thân hắn.
- Đúng là không ăn cơm, hơn nữa còn chưa ngủ!
Trong lòng không ít người mắng to, nhưng không ai dám nói ra nửa chữ không. Rốt cuộc bọn họ đã biết kỵ sĩ giáo quan tàn nhẫn tới mức nào. Cuối cùng bọn họ đã chấp nhận từ bỏ cao ngạo cúi đầu. Trong lòng bọn họ lặng lẽ cầu nguyện, tâm tình có chút thông cảm với giáo quan.
- A, dường như ta còn chưa tự giới thiệu. Ta là Hạng Phi, kỵ sĩ ngoài điện của Huyền Binh Điện, giáo quan của các ngươi!
Kỵ sĩ giáo quan dường như không nhìn thấy ánh mắt mọi người, tự nhiên nói:
- Những cái khác ta không nói nhiều. mục tiêu lớn các ngươi đều biết. Hiện nay, điều các ngươi phải làm chỉ có ba chuyện. Chính là phục tùng mệnh lệnh, tăng cao thực lực và cai sữa!
- Lộ Côn, Chu Chanh Chanh, ra khỏi hàng!
Không đợi mọi người kịp tức giận sau khi nghe được hai chữ Cai Sữa, Hạng Phi đột nhiên quát lớn. Hai học sinh Bắc Đấu sắc mặt trắng nhợt, chậm rãi đi ra ngoài. Hắn cười hắc hắc nói:
- Biết ta gọi các ngươi ra ngoài làm gì không?
- Biết, biết!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Rất tốt. Chạy năm vòng ở sơn đạo thứ nhất!
- Giáo quan!
- Tám vòng, chạy!
- Vâng!
Vẻ mặt hai người đầy cầu xin, lại hung hăng trừng mắt với Vu Nhai xong mới chạy về phía sơn đạo thứ nhất.
Tám vòng. Bọn họ sẽ phải chạy bao lâu? Bọn họ vừa đói lại vừa mệt, nhưng không ai dám nói lời nào gì. Không ai muốn bị phạt!
- Đây là kết quả của hành động ăn lén!
Hạng Phi thản nhiên nói.
Điều này làm cho mọi người bừng tỉnh hiểu ra. Bọn họ chợt cảm thấy mình may mắn đêm qua không lén ăn thứ gì. Chỉ có điều rất nhanh lại có người gặp bi kịch. Ba người lại bị kêu tên. Vẫn là chạy năm vòng ở sơn đạo thứ nhất. Bởi vì bọn họ buổi tối châu đầu ghé tai nói chuyện với nhau. Kế tiếp còn có mấy người lén nghỉ ngơi một hồi cũng bị bắt chạy năm vòng. Thoáng cái, đã có hai mươi mấy người phải chạy. Đương nhiên, mỗi người trước khi chạy về phía sơn đạo đều sẽ trừng mắt với Vu Nhai.
Lúc này Vu Nhai nào để ý tới nhiều điều như vậy. Hắn đang suy tính vấn đề của mình.
- Được, mọi người nghỉ ngơi vận công tại chỗ. Ở đây có một quyển bí tịch điều trị mệt mỏi, là bí tịch nhập môn của Huyền Thần Điện. Tuy rằng không phải thứ gì tốt, nhưng có trợ giúp đối với các ngươi.
Cuối cùng Hạng Phi làm một chuyện khiến người ta thở phào.
Tất cả mọi người nhận được một quyển sách nhỏ, cũng không dầy. Tất cả khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu điều tức.
Vu Nhai cũng nhận được một quyển. Chỉ có điều hắn chỉ lướt mắt nhìn qua một chút, sau đó ném vào trong chiếc nhẫn không gian. Hắn cũng ngồi xuống, nhưng không tu luyện, mà tiếp tục tu luyện Khống Bàn Quyết và Thần Huyền Khí Điển luân phiên, có chút thần bí...
Hạng Phi tất nhiên vẫn đang chú ý tới Vu Nhai. Thấy hắn hành động như vậy, không nhịn được nhướng mày, lắc đầu không để ý tới nữa. Thích tu luyện hay không tùy hắn.
Vu Nhai là tổ trưởng, trên người có hung sát khí rất mạnh, tuyệt đối là một người đã được trải qua nhiều cuộc chiến sinh tử. Tất nhiên, Hạng Phi rất thích người như thế. Sử dụng được, cả đội ngũ sẽ có biến hóa lớn. Hắn thường xuyên quan tâm cũng là chuyện rất bình thường.
- A...
Đột nhiên, Hạng Phi lại phát hiện ra một vấn đề. Huyền khí của Vu Nhai không ngờ lại nhỏ đi, sau đó rơi cấp. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn rất muốn nhắc nhở một chút, cuối cùng vẫn không nói gì. Nếu như Vu Nhai không tu luyện pháp quyết điều tức của Huyền Thần Điện, vậy hắn sẽ trả giá thật lớn. Đương nhiên, cũng không nhất định là trả giá. Rốt cuộc là cái gì cần quan sát một chút mới biết được.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu. Người chạy cuối cùng đã chạy xong. Hạng Phi trực tiếp ra lệnh dược sư điều trị cho bọn họ. Có mấy người hôn mê bất tỉnh.
Sau đó, hắn cũng không để cho bọn họ về nghỉ, mà cùng mọi người, điều tức tại chỗ.
Mãi đến buổi trưa, Hạng Phi mới gọi mọi người đứng dậy:
- Được rồi, thời gian đã tới. Rất nhanh sẽ có đồ ăn. Rất nhanh các ngươi có thể đi ngủ một giấc. Trước đó, để tổ trưởng của các ngươi đi ra nói vài câu.
Mặc dù Vu Nhai đứng lên nhưng vẫn đang suy nghĩ về vấn đề tu luyện. Vừa rồi hắn lại liên tục rơi giai sau đó lại đột phá. Đột nhiên nghe được Hạng Phi nói, hắn còn không kịp phản ứng. Mãi đến khi từng đôi mắt thù địch nhìn hắn chằm chằm, hắn mới bất đắc dĩ đi tới, nói:
- Trước đó, khi còn ở học viện, ta đã giới thiệu qua, ta là Vu Nhai. Về phần tổ trưởng, a, giáo quan, có thể thu hồi lại lệnh bài tổ trưởng hay không?
- Ngươi nói thử xem?
Vu Nhai nhún vai. Hắn vốn biết kết quả này. Hắn không nói gì nữa, trực tiếp quay về hàng ngũ. Hạng Phi tuyên bố giải tán. Nhìn bộ dạng Vu Nhai muốn rời khỏi, hắn lại cau mày. Tại sao tiểu tử này lại ngây ngốc nữa rồi?
Hình như cấp bậc lại tăng lên. Đây là gia hỏa cổ quái gì vậy?
- Cố ý che giấu thực lực sao? Hừ hừ, lão tử ghét nhất là bị người khác giả vờ ở trước mặt ta!
Trong miệng giáo quan khẽ thì thầm.
- Họ Vu kia, ta phải khiêu chiến với ngươi, một đấu một, khiêu chiến công bằng!
Đúng lúc này, có người kêu lên. Hạng Phi cười. Hắn để Vu Nhai đi ra nói chuyện chính là muốn khiến người ta tới khiêu chiến. Hắc hắc, hắn thật sự muốn xem thử thực lực của tiểu tử này thật sự mạnh tới mức nào. Xem thử hắn rốt cuộc còn có thể giả vờ được nữa hay không.
- Ta tại sao phải tiếp nhận khiêu chiến của ngươi?
Vu Nhai hỏi lại.
- Không chấp nhận, vậy cách xa bạn học Tiểu Dạ ra một chú. Bởi vì ngươi không là nam nhân!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro