Triệu Hoán Thần Binh

Khủng khiếp hơn mười tám tầng địa ngục

Hạ Nhật Dịch Lãnh

2024-07-23 06:43:18

- Nàng đối với ta đã không còn bất cứ uy hiếp gì nữa. Đến lúc đó ta cho nàng khôi phục chút năng lực hành động đã là không tồi. Nhưng điều kiện trước tiên là... Nàng cầu xin ta.

Vu Nhai không chờ bọn họ nói tiếp, lại nói:

- Được rồi. Hiện tại chúng ta vẫn nhanh vào đi thôi. Chắc hẳn người của các thế lực khác đã tiến vào sâu trong Ma Uyên. Chúng ta cũng không thể chậm hơn người khác quá nhiều được. Đi thôi!

Nói xong, Vu Nhai liền đi về phía hố đen tản ra chùm tia sáng kia.

Ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người hắn, theo hắn di chuyển mà di chuyển. Bốn người trẻ tuổi của Lan Quân gia đã hoàn toàn nói không ra lời. Bọn họ thật sự không biết có thể nói được điều gì. Quả thực, sai là ở trên người Nhân nãi nãi. Ngụy Linh đã cho Nhân nãi nãi cơ hội. Nói thế này, bọn họ cũng không thể nói gì hơn. Chỉ có điều muốn Nhân nãi nãi cầu xin người khác sao? Trong lòng bọn họ điên cuồng lắc đầu.

Không biết vì sao, bọn họ cũng không hận Ngụy Linh, thậm chí có cảm giác, Ngụy Linh dường như thay thế thần hoặc nói là Hoàng hậu nương nương đang trừng phạt Nhân nãi nãi. Lúc này hắn dường như trở nên rất cao lớn. Đương nhiên, thủ đoạn vẫn có phần giống ác ma.

Nói chung, tất cả chờ sau khi trở lại Lan Quân gia lại do gia chủ tới xử lý. Bọn họ quả thực không có thực lực có thể xử lý được chuyện này.

- Ta nhổ vào. Chuyện gì xảy ra, cái hắc động này tới để hãm hại phụ thân sao? Tại sao ta không vào được?

Đúng lúc này, nam nhân rất cao lớn ở trong mắt bọn họ đột nhiên rất không thoải mái kêu lên thành tiếng. Giọng nói tràn ngập nghi ngờ và không có nửa điểm phong phạm của cao thủ. Chỉ thấy hắn ở trên hố đen, giống như giẫm trên đất bằng, dù thế nào cũng không rơi xuống.

- Chuyện gì xảy ra vậy. Vừa nãy thời điểm ta dung hợp tinh thạch, rõ ràng nhận được một tin tức, cái hố đen này có thể, a...

Thủy Tinh cũng nghi ngờ đi tới. Nàng vừa đi vừa nói chuyện. Sau đó khi nàng bước lên trên hố đen, nàng nói không ra lời. Bởi vì nàng trực tiếp rơi xuống, phát ra một tiếng kêu, cả người biến mất ở trong bóng tối.

- Thủy... Tiểu Hắc, ngươi nhanh tới thử xem.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


May là Vu Nhai vẫn đủ bình tĩnh. Lấy thực lực Thủy Tinh bây giờ, ngược lại cũng không sợ nàng sẽ nhanh chóng phát sinh nguy hiểm gì. Nhưng hắn vẫn bảo Tiểu Hắc nhanh chóng đi lên thử một chút. Sau đó Tiểu Hắc kêu Chít một tiếng xông lại, trực tiếp vọt vào bên trong hố đen.

- Trời ạ, các ngươi cũng thử xem.

Tiểu Hắc tiến vào, tim Vu Nhai cũng hoàn toàn buông xuống. Chỉ có điều con mẹ nó, thế nào lại chỉ có mình hắn là không rơi xuống?

Hắn vội vàng nhìn sang người khác nói. Hiện tại những người khác nào có ai dám làm ngược với lời Vu Nhai nói. Có mấy người đi ra, sau đó đều nhảy xuống, không gặp bất kỳ trở ngại nào. Cuối cùng hai người của Lan Quân gia cũng đi tới, cũng rơi thẳng theo.

Chuyện chứng minh, chỉ có một mình Vu Nhai hắn không vào được. Nguyên nhân vì sao?

- Chuyện gì xảy ra vậy? Lẽ nào...

Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái. Loại Thần Chi Nguyên Giới này tràn ngập cảm giác hãm hại phụ thân. Nhưng rất nhanh hắn đã hiểu ra. Theo bản năng nhìn lên bầu trời một chút. Phía trên còn có một cánh cửa lớn đặc biệt mở ra vì hắn. Những người khác không nhìn thấy cánh cửa này. Hắn thì thào tự nói:

- Lẽ nào người mở ra cánh cửa này, những cánh cửa khác không vào được? Ừ, thử xem...

Nói xong, Vu Nhai đột nhiên phá không bay lên, lao về phía cánh cửa đặc biệt mở ra cho hắn sau khi hắn dung hợp mười hai đạo quang ảnh, khiến các loại nguyên tố thành thần. Quả nhiên, khi hắn tới gần, có thể cảm ứng bên trong đó có lực hút rất mạnh.

- Tất cả các ngươi đi xuống. Ta vào từ nơi này.

Vu Nhai quay đầu lại nhìn từng gương mặt thật thà phía dưới một chút. Bọn họ cũng không hiểu tại sao Ngụy Linh không vào được. Lẽ nào bởi vì hắn quá mức biến thái? Đồng thời, bọn họ cũng không biết vì sao Ngụy Linh lại đột nhiên bay lên, càng không biết tại sao lại đột nhiên nói ra những lời như vậy. Thời điểm bọn họ nghe hắn nói như vậy, theo bản năng đều trợn trừng mắt. Rất không thú vị. Người nào chớp mắt chậm sẽ không nhìn thấy Ngụy Linh nữa. Bởi vì trong nháy mắt đó hắn đã tiến vào cánh cửa kia.

Người nào chớp mắt nhanh còn thấy sau khi Ngụy Linh nói xong lại đột nhiên dung nhập không trung, trực tiếp biến mất.

- Đã xảy ra chuyện gì vậy?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mọi người hai mặt nhìn nhau. Cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Lan Quân Hi và Lan Quân Khôi. khóe miệng Lan Quân Hi giật giật vài cái. Lan Quân Khôi nói chuyện trước:

- Chúng ta cứ vào đi thôi. Đừng đoán bậy. Các ngươi cảm thấy các ngươi có thể nhìn thấu tên biến thái kia sao?

- Không không không...

Tất cả mọi người điên cuồng lắc đầu, trong miệng phát ra tiếng không. Sau đó, mỗi người đều đi tới nhảy vào trong hố đen kia. Trong đó còn có một thân ảnh mỹ lệ chớp hiện lao vào. Không ngờ đó chính là thánh nữ Quang Minh Lộ Luân Na...



- Chuyện gì xảy ra vậy. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Vì sao ta vẫn không thể khai thông cùng Ma Uyên? Là do máu tươi và linh hồn còn chưa đủ sao?

Sâu trong Ma Uyên, trên quảng trường ma pháp trận vô cùng thần bí kia, sắc mặt Băng Tuyết Ma Vương lạnh như băng, hai mắt gần như sắp kết thành băng. Ở xung quanh hắn còn có hai mươi cường giả Thần cấp trở lên và cả Nguyệt Ninh Á. Cùng lúc đó, ma pháp trận cực lớn ở giữa bọn họ vẫn vang lên tiếng gào khóc thảm thiết, dường như còn khủng khiếp hơn so với mười tám tầng địa ngục.

Nhưng Băng Tuyết Ma Vương tâm cũng lạnh. Cho dù là mười tám tầng địa ngục thật sự hắn cũng sẽ không chút nhíu mày. Điều hắn để ý là vì sao đến bây giờ hắn vẫn chưa thể nắm giữ Ma Uyên. Đã qua lâu như vậy, theo suy đoán trước đó của hắn mà nói, sau khi đã hút nhiều máu tươi và linh hồn như vậy tất cả ma pháp trận xung quanh đều sẽ mở ra. Hoặc nói là sẽ tỉnh lại, đồng thời lập tức truyền lực lượng vào trên người hắn. Trong nháy mắt đó, hắn có thể cùng Ma Uyên khai thông. Chí ít tinh thần lực của hắn có thể hoàn toàn bao trùm Ma Uyên. Tiếp đó chín là một bước cuối cùng, bắt đầu nghi thức hiến tế, đưa Nguyệt Lâm Sa ra dâng hiến. Cuối cùng, hắn có thể hoàn toàn nắm giữ Ma Uyên.

Nhưng bây giờ ngay cả một chút cảm giác khai thông cùng Ma Uyên hắn cũng không có.

Cảm giác duy nhất chính là, khí tức Ma Uyên càng ngày càng mạnh, cho hắn áp lực càng lúc càng lớn. Chỉ vậy không hơn.

Áp lực càng lớn, chứng minh máu tươi và linh hồn có hiệu quả đối với Ma Uyên. Nhưng hiệu quả này giống như đang đút cho một con chó giảo hoạt. Ngươi cho nó ăn đồ ăn, nó ăn không ai. Nhưng khi ngươi muốn nó cắn người, nó lại chẳng thèm để ý tới ngươi.

Nói chung, Băng Tuyết Ma Vương không kích hoạt được tất cả ma pháp trận thần bí trên quảng trường, cũng không khai thông được với Ma Uyên. Thậm chí ngay cả ma kiếm cắm ở trên ngọn núi cao nhất trên quảng trường cũng không nhúc nhích... Ừ, ma kiếm ở trên ngọn núi cao nhất, cắm ở trên vách đá.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Triệu Hoán Thần Binh

Số ký tự: 0