Kiếm của Độc Cô (hạ).
Hạ Nhật Dịch Lãnh
2024-07-23 06:43:18
Độc Cô Thanh Hải cười âm hiểm nói:
- Đương nhiên chúng ta sẽ không ra tay, nhưng ngươi dể bọn họ đi chịu chết như vậy có được không?
Mông thân vương cười phá lên sau đó lạnh lùng nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Không ngờ đường đường là trưởng lão Độc Cô gia lại đi lẫn lộn trắng đen. Đúng vậy, dù để bọn họ đi chịu chết thì ta sẽ không rút mệnh lệnh về.
Độc Cô Thanh Hải lắc đầu, nói:
- Ài, không nghe lời người già, chịu thiệt ngay trước mắt.
Độc Cô Thanh Hải kéo lão già Mê Thành hoang mang đứng một bên xem kịch vui, còn làm động tác mời.
- Ra tay đi!
Tuy Mông thân vương thầm thắc mắc nhưng nghĩ tình huống bên dưới Dao Quang thành có bí ẩn cách mấy cũng không ngăn được hai thánh binh sư công kích. ít nhất thiên binh sư trong Dao Quang thành sẽ chạy ra nghênh chiến, không làm chuyện bí ẩn nữa thì binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh sẽ không sợ.
- Ha, là người trong thành này giết tử tôn Vương gia ta đúng không? Bây giờ các ngươi tàn đời rồi.
Tuy Vương gia huynh đệ nghe Độc Cô Thanh Hải, Mông thân vương đối thoại nhưng không cảm thấy thánh binh sư cường đại như bọn họ sẽ chết. Vương giah uynh đệ bay lên nội thành, lấy huyền binh bản mệnh ra. Lực lượng siêu cường đại dâng trào trong tay bọn họ. Vương gia huynh đệ muốn thể hiện tốt nhất trước mặt Mông thân vương, vậy không chừng Vương gia sẽ nhảy lên hàng gia tộc đỉnh cao trong Kích Lĩnh hành tỉnh.
Trong Dao Quang thành, bốn cao thủ thiên binh sư Độc Cô gia biểu tình trầm trọng nói:
- Vu thiếu gia, chúng ta đi lên ứng đối với bọn họ. A? Vu thiếu gia?
Bốn cao thủ thiên binh sư Độc Cô gia có nắm chắc sẽ kéo chân Vương gia huynh đệ một đoạn thời gian, nhưng khi bọn họ xuất hiện thì binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh bên ngoài sẽ không còn cảm giác sợ hãi bí ẩn nữa. Nhưng hết cách, trừ điều này ra không còn cách nào khác. Khi bốn cao thủ thiên binh sư Độc Cô gia hỏi ý Vu Nhai thì thấy hắn ngây người nhìn lên trời. Vu Nhai rất mệt sao?
Vu Nhai cười khẩy nói:
- Không cần, bọn họ chết chắc rồi, chúng ta sống.
- Là sao?
Bốn cao thủ thiên binh sư Độc Cô gia chớp mắt khó hiểu.
- Vỡ nát . . . Đi!
Vương gia huynh đệ định ra tay, nhưng chưa tuyên bố lời ra oai trọn câu chợt cảm giác chân bị vướng, có cái gì đó là lạ. Vương gia huynh đệ cảm thấy không phát ra lực lượng được, nguy hiểm mãnh liệt từ bốn phương tám hướng ập đến. Vương gia huynh đệ cảm giác nguy hiểm đến từ đâu, vụt ngẩng đầu.
Rào rào rào!
Bầu trời sáng sớm bỗng tối sầm, mưa dày đặc đột nhiên từ trên trời giáng xuống như cuồng long.
Mưa sao? Xem như là mưa đi, bởi vì đó là kiếm vũ.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Sau đó Vương gia huynh đệ không nghe thấy thanh âm gì nữa, bởi vì kiếm vũ xuyên qua cơ thể hai người. Giây sau Vương gia huynh đệ xuống địa ngục.
Keng keng keng!
kiếm vũ không rơi xuống mà xoay tròn trên Dao Quang thành, phát ra tiếng va chạm khe khẽ, trong trẻo mà không hỗn độn.
Một thanh âm vang lên:
- Ta là Độc Cô Chiến Huyền, Vu Nhai là tử tôn kim bào của Độc Cô gia ta, trước khi sự việc chưa rõ ràng ai dám giết người? Chờ khi điều tra ra manh mối, nếu là lỗi của Vu Nhai thì không sao. Nếu không phải dù lên trời xuống đất Độc Cô gia ta sẽ giết kẻ đó, mặc kệ hắn có thân phận gì!
Thanh âm không lớn nhưng tràn ngập uy nghiêm, bá đạo hướng về Mông thân vương.
Độc Cô Chiến Huyền là Độc Cô gia chủ hiện thời, tồn tại thiên tài nhất mấy chục năm qua. Hiện giờ thù là cao thủ hàng chữ thanh cũng không mấy người là đối thủ của Độc Cô Chiến Huyền, tuổi gã không lớn, với hàng chữ chiến có thể lên làm gia chủ chủ biết năng lực giỏi cỡ nào.
Keng!
Độc Cô Chiến Huyền dứt lời, kiếm quang xoay vòng chợt rơi xuống.
Từng hàng kiếm quang cắm trên ba mặt tường thành chưa chưa bị phá hoại, từng thanh chớp lóe kiếm khí tùy thời công kích. Nếu quan sát kỹ sẽ thấy đó không phải kiếm thực chất mà do kiếm khí tổ thành.
kiếm khí phát ra khí thế vang tiếng keng keng thì quá nghịch thiên.
binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh nuốt nước bọt khan:
- Ực ực.
Bởi vì thanh âm cùng lúc nên khá to. Thánh binh sư bên cạnh Mông thân vương cũng nuốt nước miếng, những thanh kiếm này quá kinh khủng.
- Mông thân vương, vậy chúng ta đi trước. Còn ngươi, muốn theo cũng được nhưng sợ là mấy thanh kiếm đã thiết kế trừ Độc Cô gia ta ra sẽ tấn công các cao thủ thánh binh sư khác. Ta không quá chắc chắn, các ngươi cứ đến thử xem?
Độc Cô Thanh Hải cười gian sau đó bay qua.
Lão già Mê Thành nhún vai bay đi. Không ai ngăn cản được hai lão nhân này, bọn họ mơ hồ nghe Độc Cô Thanh Hải nói:
- Ài, không nghe lời người già chịu thiệt ngay trước mắt, đáng tiếc Huyền Binh đế quốc lại thiếu hai thánh binh sư, bất hạnh cho quốc gia.
- Thân vương điện hạ, chúng ta . . .
Thánh binh sư của Mông thân vương nhìn hướng đệ nhất thân vương, không nói nên lời.
Mông thân vương liên tục biến sắc mặt, nhìn chằm chằm Dao Quang thành rách nát, tay siết lại rồi thả ra, cuối cùng gã vẫn không dám nhúc nhích.
Độc Cô gia chủ uy hiếp nhất định sẽ làm, không ai dám xem đó là lời nói đùa.
Đúng vậy, không ai dám tới gần. Một hàng kiếm ắm trên Dao Quang thành, không một ai dám nhúc nhích.
Ngươi đừng quên hàng kiếm này tiêu diệt ngay hai thánh binh sư Vương gia huynh đệ, nếu không đoán sai thì chúng nó bay từ Độc Cô gia Kiếm vực hành tỉnh. Quá đáng sợ, đây chính là đệ nhất gia tộc sao của Thần Huyền đại lục sao?
Lão già Mê Thành nghi hoặc hỏi:
- Nói này Thanh Hải lão bất tử, thanh kiếm này là sao? Tại sao lúc trước ta không cảm ứng được nhưng ngươi thì biết?
Nếu lão già Mê Thành biết Vu Nhai cũng cảm giác được kiếm khí này chắc sẽ liên tưởng được ngay, nhưng lão không hỏi thế sự, rất khó hiểu. Từ khi nào tiểu tử Độc Cô Chiến Huyền có lực lượng mạnh như vậy?
Độc Cô Thanh Hải trợn trắng mắt nói:
- Là mượn lực lượng kiếm ảnh trận, nếu ta không cảm giác được thì còn ai cảm ứng?
Lúc trước Độc Cô Thanh Hải là trưởng lão phụ trách kiếm ảnh trận, đương nhiên gã là người đầu tiên cảm ứng được kiếm khí.
Lúc trước Vu Nhai dung hợp kiếm ảnh trận của Độc Cô gia dẫn động kiếm tâm, cho nên hắn cũng cảm ứng được. Dù vậy Vu Nhai vẫn rất giật mình, vì hắn nghĩ đến nhất kiếm kinh thiên. Kiếm ảnh trận có chút bóng dáng của nhất kiếm kinh thiên.
- Nhưng tiểu tử Độc Cô Chiến Huyền vì Vu tiểu tử sử dụng lực lượng khủng bố như vậy, hắn càng ngày càng xem trọng tiểu tử này này. Nhưng không có lý nào, tại sao Độc Cô Chiến Huyền chú trọng như vậy?
Độc Cô Thanh Hải hiểu rõ sử dụng kiếm ảnh trận một lần mất bao nhiêu lực lượng, Độc Cô gia chủ làm như vậy thật kỳ lạ.
Độc Cô Thanh Hải không biết Vu Nhai giao phong thư cho Độc Cô gia chủ quan trọng cỡ nào, không đơn giản như nội dung phong thư, hắn khiến Độc Cô Chiến Huyền có cảm giác nhìn đến 'chúa cứu thế'.
Độc Cô Chiến Huyền từ nhàm chán nhìn người khác họ Độc Cô gia bắt đầu từ đó tiểu tử này không làm gã thất vọng.
- Đương nhiên chúng ta sẽ không ra tay, nhưng ngươi dể bọn họ đi chịu chết như vậy có được không?
Mông thân vương cười phá lên sau đó lạnh lùng nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Không ngờ đường đường là trưởng lão Độc Cô gia lại đi lẫn lộn trắng đen. Đúng vậy, dù để bọn họ đi chịu chết thì ta sẽ không rút mệnh lệnh về.
Độc Cô Thanh Hải lắc đầu, nói:
- Ài, không nghe lời người già, chịu thiệt ngay trước mắt.
Độc Cô Thanh Hải kéo lão già Mê Thành hoang mang đứng một bên xem kịch vui, còn làm động tác mời.
- Ra tay đi!
Tuy Mông thân vương thầm thắc mắc nhưng nghĩ tình huống bên dưới Dao Quang thành có bí ẩn cách mấy cũng không ngăn được hai thánh binh sư công kích. ít nhất thiên binh sư trong Dao Quang thành sẽ chạy ra nghênh chiến, không làm chuyện bí ẩn nữa thì binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh sẽ không sợ.
- Ha, là người trong thành này giết tử tôn Vương gia ta đúng không? Bây giờ các ngươi tàn đời rồi.
Tuy Vương gia huynh đệ nghe Độc Cô Thanh Hải, Mông thân vương đối thoại nhưng không cảm thấy thánh binh sư cường đại như bọn họ sẽ chết. Vương giah uynh đệ bay lên nội thành, lấy huyền binh bản mệnh ra. Lực lượng siêu cường đại dâng trào trong tay bọn họ. Vương gia huynh đệ muốn thể hiện tốt nhất trước mặt Mông thân vương, vậy không chừng Vương gia sẽ nhảy lên hàng gia tộc đỉnh cao trong Kích Lĩnh hành tỉnh.
Trong Dao Quang thành, bốn cao thủ thiên binh sư Độc Cô gia biểu tình trầm trọng nói:
- Vu thiếu gia, chúng ta đi lên ứng đối với bọn họ. A? Vu thiếu gia?
Bốn cao thủ thiên binh sư Độc Cô gia có nắm chắc sẽ kéo chân Vương gia huynh đệ một đoạn thời gian, nhưng khi bọn họ xuất hiện thì binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh bên ngoài sẽ không còn cảm giác sợ hãi bí ẩn nữa. Nhưng hết cách, trừ điều này ra không còn cách nào khác. Khi bốn cao thủ thiên binh sư Độc Cô gia hỏi ý Vu Nhai thì thấy hắn ngây người nhìn lên trời. Vu Nhai rất mệt sao?
Vu Nhai cười khẩy nói:
- Không cần, bọn họ chết chắc rồi, chúng ta sống.
- Là sao?
Bốn cao thủ thiên binh sư Độc Cô gia chớp mắt khó hiểu.
- Vỡ nát . . . Đi!
Vương gia huynh đệ định ra tay, nhưng chưa tuyên bố lời ra oai trọn câu chợt cảm giác chân bị vướng, có cái gì đó là lạ. Vương gia huynh đệ cảm thấy không phát ra lực lượng được, nguy hiểm mãnh liệt từ bốn phương tám hướng ập đến. Vương gia huynh đệ cảm giác nguy hiểm đến từ đâu, vụt ngẩng đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rào rào rào!
Bầu trời sáng sớm bỗng tối sầm, mưa dày đặc đột nhiên từ trên trời giáng xuống như cuồng long.
Mưa sao? Xem như là mưa đi, bởi vì đó là kiếm vũ.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Sau đó Vương gia huynh đệ không nghe thấy thanh âm gì nữa, bởi vì kiếm vũ xuyên qua cơ thể hai người. Giây sau Vương gia huynh đệ xuống địa ngục.
Keng keng keng!
kiếm vũ không rơi xuống mà xoay tròn trên Dao Quang thành, phát ra tiếng va chạm khe khẽ, trong trẻo mà không hỗn độn.
Một thanh âm vang lên:
- Ta là Độc Cô Chiến Huyền, Vu Nhai là tử tôn kim bào của Độc Cô gia ta, trước khi sự việc chưa rõ ràng ai dám giết người? Chờ khi điều tra ra manh mối, nếu là lỗi của Vu Nhai thì không sao. Nếu không phải dù lên trời xuống đất Độc Cô gia ta sẽ giết kẻ đó, mặc kệ hắn có thân phận gì!
Thanh âm không lớn nhưng tràn ngập uy nghiêm, bá đạo hướng về Mông thân vương.
Độc Cô Chiến Huyền là Độc Cô gia chủ hiện thời, tồn tại thiên tài nhất mấy chục năm qua. Hiện giờ thù là cao thủ hàng chữ thanh cũng không mấy người là đối thủ của Độc Cô Chiến Huyền, tuổi gã không lớn, với hàng chữ chiến có thể lên làm gia chủ chủ biết năng lực giỏi cỡ nào.
Keng!
Độc Cô Chiến Huyền dứt lời, kiếm quang xoay vòng chợt rơi xuống.
Từng hàng kiếm quang cắm trên ba mặt tường thành chưa chưa bị phá hoại, từng thanh chớp lóe kiếm khí tùy thời công kích. Nếu quan sát kỹ sẽ thấy đó không phải kiếm thực chất mà do kiếm khí tổ thành.
kiếm khí phát ra khí thế vang tiếng keng keng thì quá nghịch thiên.
binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh nuốt nước bọt khan:
- Ực ực.
Bởi vì thanh âm cùng lúc nên khá to. Thánh binh sư bên cạnh Mông thân vương cũng nuốt nước miếng, những thanh kiếm này quá kinh khủng.
- Mông thân vương, vậy chúng ta đi trước. Còn ngươi, muốn theo cũng được nhưng sợ là mấy thanh kiếm đã thiết kế trừ Độc Cô gia ta ra sẽ tấn công các cao thủ thánh binh sư khác. Ta không quá chắc chắn, các ngươi cứ đến thử xem?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Độc Cô Thanh Hải cười gian sau đó bay qua.
Lão già Mê Thành nhún vai bay đi. Không ai ngăn cản được hai lão nhân này, bọn họ mơ hồ nghe Độc Cô Thanh Hải nói:
- Ài, không nghe lời người già chịu thiệt ngay trước mắt, đáng tiếc Huyền Binh đế quốc lại thiếu hai thánh binh sư, bất hạnh cho quốc gia.
- Thân vương điện hạ, chúng ta . . .
Thánh binh sư của Mông thân vương nhìn hướng đệ nhất thân vương, không nói nên lời.
Mông thân vương liên tục biến sắc mặt, nhìn chằm chằm Dao Quang thành rách nát, tay siết lại rồi thả ra, cuối cùng gã vẫn không dám nhúc nhích.
Độc Cô gia chủ uy hiếp nhất định sẽ làm, không ai dám xem đó là lời nói đùa.
Đúng vậy, không ai dám tới gần. Một hàng kiếm ắm trên Dao Quang thành, không một ai dám nhúc nhích.
Ngươi đừng quên hàng kiếm này tiêu diệt ngay hai thánh binh sư Vương gia huynh đệ, nếu không đoán sai thì chúng nó bay từ Độc Cô gia Kiếm vực hành tỉnh. Quá đáng sợ, đây chính là đệ nhất gia tộc sao của Thần Huyền đại lục sao?
Lão già Mê Thành nghi hoặc hỏi:
- Nói này Thanh Hải lão bất tử, thanh kiếm này là sao? Tại sao lúc trước ta không cảm ứng được nhưng ngươi thì biết?
Nếu lão già Mê Thành biết Vu Nhai cũng cảm giác được kiếm khí này chắc sẽ liên tưởng được ngay, nhưng lão không hỏi thế sự, rất khó hiểu. Từ khi nào tiểu tử Độc Cô Chiến Huyền có lực lượng mạnh như vậy?
Độc Cô Thanh Hải trợn trắng mắt nói:
- Là mượn lực lượng kiếm ảnh trận, nếu ta không cảm giác được thì còn ai cảm ứng?
Lúc trước Độc Cô Thanh Hải là trưởng lão phụ trách kiếm ảnh trận, đương nhiên gã là người đầu tiên cảm ứng được kiếm khí.
Lúc trước Vu Nhai dung hợp kiếm ảnh trận của Độc Cô gia dẫn động kiếm tâm, cho nên hắn cũng cảm ứng được. Dù vậy Vu Nhai vẫn rất giật mình, vì hắn nghĩ đến nhất kiếm kinh thiên. Kiếm ảnh trận có chút bóng dáng của nhất kiếm kinh thiên.
- Nhưng tiểu tử Độc Cô Chiến Huyền vì Vu tiểu tử sử dụng lực lượng khủng bố như vậy, hắn càng ngày càng xem trọng tiểu tử này này. Nhưng không có lý nào, tại sao Độc Cô Chiến Huyền chú trọng như vậy?
Độc Cô Thanh Hải hiểu rõ sử dụng kiếm ảnh trận một lần mất bao nhiêu lực lượng, Độc Cô gia chủ làm như vậy thật kỳ lạ.
Độc Cô Thanh Hải không biết Vu Nhai giao phong thư cho Độc Cô gia chủ quan trọng cỡ nào, không đơn giản như nội dung phong thư, hắn khiến Độc Cô Chiến Huyền có cảm giác nhìn đến 'chúa cứu thế'.
Độc Cô Chiến Huyền từ nhàm chán nhìn người khác họ Độc Cô gia bắt đầu từ đó tiểu tử này không làm gã thất vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro