Kiếm trận cùng phù văn
Hạ Nhật Dịch Lãnh
2024-07-23 06:43:18
Vu Nhai ngẩn người một lát, nhìn linh thể Vu Thuấn rõ ràng mờ ảo, nhưng lúc này lại cảm giác nặng như núi vậy.
Nhưng hắn chỉ đưa mắt nhìn một cái, sau đó không chút do dự xoay người, lao về phía Thủy Tinh và Hắc Nguyệt Thần Vương, nóng nảy hét lên một tiếng:
- Thủy Tinh, đây là lần cuối cùng của nàng. Không thể lại dùng Lưu Tinh Đồng nữa. Chuyện kế tiếp cứ giao cho ta. Ta còn có biện pháp ngăn chặn Hắc Nguyệt Thần Vương...
- Định...
Thủy Tinh cắn răng dùng tiếp một lần nữa. Hai mắt của nàng đã chảy ra máu.
Môi Vu Nhai cũng bị răng cắn ra máu. Hắn trực tiếp chắn ở trước người Thủy Tinh. Chủ yếu nhất là ngăn cản ánh mắt của nàng. Hắn rất sợ nàng lại dùng thuật chữ định. Trên người hắn đột nhiên có hai trăm tịch giống như gió bão lao ra, lấy tịch trận do Độc Cô Diệt Ninh dạy cho bao vây xung quanh Hắc Nguyệt Thần Vương. Mà trong lúc hắn đang hoàn thành tịch trận kia, trong chớp mắt, một giây trôi qua, Hắc Nguyệt Thần Vương lại tỉnh táo...
- Đây là tịch trận mà đại quản sự đã nói tới sao? Thực sự thần kỳ. Không nghĩ tới một mình ngươi rốt cuộc có thể khống chế nhiều Huyền Binh bản mạng như vậy. Nhưng ngươi thật sự cho rằng chỉ với tịch trận này là có thể vây khốn được ta sao?
Hắc Nguyệt Thần Vương không dao động, nói.
Không chỉ Hắc Nguyệt Thần Vương, hiện tại bất kỳ ai cũng không nhìn được Vu Nhai. Hắc Nguyệt Thần Vương thật đáng sợ. Ngay cả Vu Thuấn cũng chỉ là trấn áp một lát mà thôi.
- Chỉ là tịch trận sao, nhìn rõ đi.
Trong mắt Vu Nhai mang theo sự kiên định. Bất kể thế nào, hắn cũng phải đánh đến thời khắc cuối cùng. Hắn vừa nói dứt lời, trên mỗi tịch chợt lóe ra phù văn. Phù văn rất nhanh liên tiếp lao ra. Một phù văn trận cực lớn đột nhiên xuất hiện ở trên bầu trời, mỹ lệ một cách quỷ dị. Tịch trận lại không có tịch sát khí, chỉ có phù văn vô cùng thần bí kia.
- Ừ. . .
Trong khi không có bất kỳ người nào phát hiện, trên không trung cũng chính là nơi xuất hiện tịch trận kinh thiên kia, đột nhiên phát ra một tiếng động khẽ. Giống như cảm thấy được phù văn này, nhưng không nói gì, cũng không có xuống, chỉ nhìn mà thôi.
- Phù văn trận sao? Chỉ dựa vào phù văn trận này đã muốn vây khốn ta sao?
Hắc Nguyệt Thần Vương hờ hững nói.
Vu Nhai không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào phù văn trận. Đây là thủ đoạn cuối cùng của hắn. Trước đó hắn có nghĩ cách dùng hai trăm tịch bố trí phù văn trận. Hắn cảm thấy tịch trận nghịch thiên như thế, nếu có thể bố trí lại thành một khốn trận thì tốt rồi. Đặc biệt là lúc đại quản sự Hắc Nguyệt chạy trốn. . . Nếu như lúc ấy có khốn trận này, như vậy đại quản sự Hắc Nguyệt nhất định sẽ trốn không thoát đâu.
Sau đó, hắn sắp xếp, sử dụng phù văn Huyền Binh Điển bố trí ra.
Hắn cũng không nghĩ tới, thoáng cái đã thành công. Xem ra, hắn đối với phù văn của Huyền Binh Điển xem như có chút thành tựu. Chỉ có điều bây giờ không phải là thời điểm suy nghĩ tới vấn đề có được hay không, mà là có thể vây khốn được Hắc Nguyệt Thần Vương hay không.
Ầm...
Bán nguyệt nhận của Hắc Nguyệt Thần Vương nhẹ nhàng câu dẫn ra. Lực lượng kinh khủng đập vào phía trên phù văn trận. Bầu trời dường như bị chấn động đập nát. Nhưng rất may mắn, phù văn trận vẫn còn, cũng không bị phá hủy. Đúng vậy, ngăn cản. Vẫn có hi vọng, vẫn có hi vọng...
Vu Thuấn hiện tại gần như đã quên hết mọi chuyện xung quanh, chỉ chuyên tâm chém giết Thanh Mộc Thần Vương.
Cấp Thần Tướng của hai phe cũng đã ngừng chiến. Hiện tại bọn họ thật sự không có tâm trạng nào nghĩ tới chuyện đánh tiếp nữa. Bọn họ lại không có cách nào quyết định sự thắng bại của cuộc chiến tranh này. Nói chung bọn họ lại thấy được hi vọng. Hi vọng lần này không lại khiến cho bọn họ tuyệt vọng nữa.
Lần này thật sự, thật sự có thể là cơ hội cuối cùng.
- Có chút thú vị, nhưng còn chưa đủ...
Hắc Nguyệt Thần Vương bình tĩnh. Hiển nhiên hắn đã nhìn ra uy lực của phù văn trận này. Nó quả thực có thể vây khốn cấp bậc Thần Vương một lát. Phù văn trận đặc biệt có thể vây khốn cấp bậc như Hắc Nguyệt Thần Vương này một lát, đã là tồn tại đặc biệt nghịch thiên.
Lúc này Vu Nhai lại điên cuồng dùng thuốc. Bất kể là bổ sung huyền khí hay bổ sung trên phương diện lực lượng tinh thần, hắn cũng nỗ lực bảo vệ chỗ phù văn trận này.
Ầm ầm ầm...
Một, hai, ba, bốn, năm...
Ầm!
Cuối cùng, sau năm giây phù văn trận vẫn bị đánh nổ. Từng thân kiếm xoay tròn, bắn ngược trở về bên trong cơ thể Vu Nhai. Năm giây vẫn quá ngắn ngủi. Phía bên Vu Thuấn còn chưa xong. Mỗi người lại tuyệt vọng. Vì sao Thanh Mộc Thần Vương khó chết như vậy?
- Tiểu Hắc, dùng không gian di chuyển Hắc Nguyệt Thần Vương rời đi. Có thể di chuyển xa bao xa thì cố gắng di chuyển xa bấy nhiêu...
Vu Nhai đang khống chế phù văn trận. Hắn hiểu rõ ràng nhất tình hình phù văn trận. Trong thời điểm giây thứ tư, hắn rống lên với Tiểu Hắc. Sau khi hét xong, một ngụm máu tươi cũng theo đó phun ra ngoài. Phù văn trận kia là do hắn sử dụng hai trăm Huyền Binh bản mạng tạo ra. Huyền Binh bản mạng bị tổn thương nặng, bản thân hắn cũng sẽ bị thương theo. Nhưng hắn cũng không để ý tới điều này, chỉ nhìn về phía Tiểu Hắc...
Ai, Luân Chuyển Thần Ấn gì đó thật ra rất nghịch thiên. Nhưng thực lực của hắn quá yếu, đối với Hắc Nguyệt Thần Vương hoàn toàn không có nửa điểm tác dụng. Hắn chỉ có thể dựa vào Tiểu Hắc.
- Chit...
Tốc độ của Tiểu Hắc rất nhanh, dường như trời sinh cực kỳ nhạy bén. Trong nháy mắt khi phù văn trận của Vu Nhai nổ nát, nó lập tức cắt phá không gian, ném Hắc Nguyệt Thần Vương từ phía xa ra ngoài. A, đúng vậy, trong nháy mắt Hắc Nguyệt Thần Vương lập tức biến mất.
Hình như lại có hi vọng? Có thể đừng như vậy được không? Liên tục hi vọng và tuyệt vọng dày vò thật sự quá thống khổ.
- Tiểu Hắc, truyền tống đi thật xa. Có thể kéo dài được bao nhiêu thời gian?
- Chít!
Tiểu Hắc khẽ kêu một tiếng sau đó ra hiệu làm dấu chữ thập.
- Nói cách khác, chỉ 10 giây sao?
Tim Vu Nhai chìm vào đáy cốc.
Hắc Nguyệt Thần Vương thật đáng sợ. Mặc dù sử dụng không gian dịch chuyển cũng không thể đưa hắn đi quá xa. Tốc độ của hắn lại quá nhanh, sẽ bay trở về. Cho dù truyền tống đến tuyệt địa cũng vô dụng. Trong Bách Tộc Loạn Địa làm gì có tuyệt địa nào có thể nhốt được Hắc Nguyệt Thần Vương?
Cùng lúc đó, mọi người mới biết lực lượng không gian của Thủy Tinh là thế nào. Không ngờ là dp con chuột nhỏ không chớp mắt kia làm ra!
- 10 giây, Vu Thuấn giết chết được Thanh Mộc Thần Vương không?
Tất cả mọi người Bách tộc ở đây đều có ý nghĩ này, bao gồm cả Vu Nhai. 10 giây quá ngắn ngủi. Ngay cả cơ hội thở dốc cũng không có.
Có lẽ… có lẽ chỉ có thể sử dụng thời điểm này để chạy trốn? Hắc Nguyệt Thần Vương đã một lần trúng chiêu, không có khả năng lại bị Tiểu Hắc dời đi nữa. Hắn cũng không có khả năng lại bị Thủy Tinh định trụ. Thủy Tinh cũng thật sự đến cực hạn, không thể lại sử dụng Lưu Tinh Đồng nữa.
- Chạy trốn sao?
Trong lòng mọi người Bách tộc đồng thời xuất hiện ý nghĩ như vậy. Ngay cả Vu Nhai cũng có ý nghĩ này.
Nhưng hắn chỉ đưa mắt nhìn một cái, sau đó không chút do dự xoay người, lao về phía Thủy Tinh và Hắc Nguyệt Thần Vương, nóng nảy hét lên một tiếng:
- Thủy Tinh, đây là lần cuối cùng của nàng. Không thể lại dùng Lưu Tinh Đồng nữa. Chuyện kế tiếp cứ giao cho ta. Ta còn có biện pháp ngăn chặn Hắc Nguyệt Thần Vương...
- Định...
Thủy Tinh cắn răng dùng tiếp một lần nữa. Hai mắt của nàng đã chảy ra máu.
Môi Vu Nhai cũng bị răng cắn ra máu. Hắn trực tiếp chắn ở trước người Thủy Tinh. Chủ yếu nhất là ngăn cản ánh mắt của nàng. Hắn rất sợ nàng lại dùng thuật chữ định. Trên người hắn đột nhiên có hai trăm tịch giống như gió bão lao ra, lấy tịch trận do Độc Cô Diệt Ninh dạy cho bao vây xung quanh Hắc Nguyệt Thần Vương. Mà trong lúc hắn đang hoàn thành tịch trận kia, trong chớp mắt, một giây trôi qua, Hắc Nguyệt Thần Vương lại tỉnh táo...
- Đây là tịch trận mà đại quản sự đã nói tới sao? Thực sự thần kỳ. Không nghĩ tới một mình ngươi rốt cuộc có thể khống chế nhiều Huyền Binh bản mạng như vậy. Nhưng ngươi thật sự cho rằng chỉ với tịch trận này là có thể vây khốn được ta sao?
Hắc Nguyệt Thần Vương không dao động, nói.
Không chỉ Hắc Nguyệt Thần Vương, hiện tại bất kỳ ai cũng không nhìn được Vu Nhai. Hắc Nguyệt Thần Vương thật đáng sợ. Ngay cả Vu Thuấn cũng chỉ là trấn áp một lát mà thôi.
- Chỉ là tịch trận sao, nhìn rõ đi.
Trong mắt Vu Nhai mang theo sự kiên định. Bất kể thế nào, hắn cũng phải đánh đến thời khắc cuối cùng. Hắn vừa nói dứt lời, trên mỗi tịch chợt lóe ra phù văn. Phù văn rất nhanh liên tiếp lao ra. Một phù văn trận cực lớn đột nhiên xuất hiện ở trên bầu trời, mỹ lệ một cách quỷ dị. Tịch trận lại không có tịch sát khí, chỉ có phù văn vô cùng thần bí kia.
- Ừ. . .
Trong khi không có bất kỳ người nào phát hiện, trên không trung cũng chính là nơi xuất hiện tịch trận kinh thiên kia, đột nhiên phát ra một tiếng động khẽ. Giống như cảm thấy được phù văn này, nhưng không nói gì, cũng không có xuống, chỉ nhìn mà thôi.
- Phù văn trận sao? Chỉ dựa vào phù văn trận này đã muốn vây khốn ta sao?
Hắc Nguyệt Thần Vương hờ hững nói.
Vu Nhai không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào phù văn trận. Đây là thủ đoạn cuối cùng của hắn. Trước đó hắn có nghĩ cách dùng hai trăm tịch bố trí phù văn trận. Hắn cảm thấy tịch trận nghịch thiên như thế, nếu có thể bố trí lại thành một khốn trận thì tốt rồi. Đặc biệt là lúc đại quản sự Hắc Nguyệt chạy trốn. . . Nếu như lúc ấy có khốn trận này, như vậy đại quản sự Hắc Nguyệt nhất định sẽ trốn không thoát đâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó, hắn sắp xếp, sử dụng phù văn Huyền Binh Điển bố trí ra.
Hắn cũng không nghĩ tới, thoáng cái đã thành công. Xem ra, hắn đối với phù văn của Huyền Binh Điển xem như có chút thành tựu. Chỉ có điều bây giờ không phải là thời điểm suy nghĩ tới vấn đề có được hay không, mà là có thể vây khốn được Hắc Nguyệt Thần Vương hay không.
Ầm...
Bán nguyệt nhận của Hắc Nguyệt Thần Vương nhẹ nhàng câu dẫn ra. Lực lượng kinh khủng đập vào phía trên phù văn trận. Bầu trời dường như bị chấn động đập nát. Nhưng rất may mắn, phù văn trận vẫn còn, cũng không bị phá hủy. Đúng vậy, ngăn cản. Vẫn có hi vọng, vẫn có hi vọng...
Vu Thuấn hiện tại gần như đã quên hết mọi chuyện xung quanh, chỉ chuyên tâm chém giết Thanh Mộc Thần Vương.
Cấp Thần Tướng của hai phe cũng đã ngừng chiến. Hiện tại bọn họ thật sự không có tâm trạng nào nghĩ tới chuyện đánh tiếp nữa. Bọn họ lại không có cách nào quyết định sự thắng bại của cuộc chiến tranh này. Nói chung bọn họ lại thấy được hi vọng. Hi vọng lần này không lại khiến cho bọn họ tuyệt vọng nữa.
Lần này thật sự, thật sự có thể là cơ hội cuối cùng.
- Có chút thú vị, nhưng còn chưa đủ...
Hắc Nguyệt Thần Vương bình tĩnh. Hiển nhiên hắn đã nhìn ra uy lực của phù văn trận này. Nó quả thực có thể vây khốn cấp bậc Thần Vương một lát. Phù văn trận đặc biệt có thể vây khốn cấp bậc như Hắc Nguyệt Thần Vương này một lát, đã là tồn tại đặc biệt nghịch thiên.
Lúc này Vu Nhai lại điên cuồng dùng thuốc. Bất kể là bổ sung huyền khí hay bổ sung trên phương diện lực lượng tinh thần, hắn cũng nỗ lực bảo vệ chỗ phù văn trận này.
Ầm ầm ầm...
Một, hai, ba, bốn, năm...
Ầm!
Cuối cùng, sau năm giây phù văn trận vẫn bị đánh nổ. Từng thân kiếm xoay tròn, bắn ngược trở về bên trong cơ thể Vu Nhai. Năm giây vẫn quá ngắn ngủi. Phía bên Vu Thuấn còn chưa xong. Mỗi người lại tuyệt vọng. Vì sao Thanh Mộc Thần Vương khó chết như vậy?
- Tiểu Hắc, dùng không gian di chuyển Hắc Nguyệt Thần Vương rời đi. Có thể di chuyển xa bao xa thì cố gắng di chuyển xa bấy nhiêu...
Vu Nhai đang khống chế phù văn trận. Hắn hiểu rõ ràng nhất tình hình phù văn trận. Trong thời điểm giây thứ tư, hắn rống lên với Tiểu Hắc. Sau khi hét xong, một ngụm máu tươi cũng theo đó phun ra ngoài. Phù văn trận kia là do hắn sử dụng hai trăm Huyền Binh bản mạng tạo ra. Huyền Binh bản mạng bị tổn thương nặng, bản thân hắn cũng sẽ bị thương theo. Nhưng hắn cũng không để ý tới điều này, chỉ nhìn về phía Tiểu Hắc...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ai, Luân Chuyển Thần Ấn gì đó thật ra rất nghịch thiên. Nhưng thực lực của hắn quá yếu, đối với Hắc Nguyệt Thần Vương hoàn toàn không có nửa điểm tác dụng. Hắn chỉ có thể dựa vào Tiểu Hắc.
- Chit...
Tốc độ của Tiểu Hắc rất nhanh, dường như trời sinh cực kỳ nhạy bén. Trong nháy mắt khi phù văn trận của Vu Nhai nổ nát, nó lập tức cắt phá không gian, ném Hắc Nguyệt Thần Vương từ phía xa ra ngoài. A, đúng vậy, trong nháy mắt Hắc Nguyệt Thần Vương lập tức biến mất.
Hình như lại có hi vọng? Có thể đừng như vậy được không? Liên tục hi vọng và tuyệt vọng dày vò thật sự quá thống khổ.
- Tiểu Hắc, truyền tống đi thật xa. Có thể kéo dài được bao nhiêu thời gian?
- Chít!
Tiểu Hắc khẽ kêu một tiếng sau đó ra hiệu làm dấu chữ thập.
- Nói cách khác, chỉ 10 giây sao?
Tim Vu Nhai chìm vào đáy cốc.
Hắc Nguyệt Thần Vương thật đáng sợ. Mặc dù sử dụng không gian dịch chuyển cũng không thể đưa hắn đi quá xa. Tốc độ của hắn lại quá nhanh, sẽ bay trở về. Cho dù truyền tống đến tuyệt địa cũng vô dụng. Trong Bách Tộc Loạn Địa làm gì có tuyệt địa nào có thể nhốt được Hắc Nguyệt Thần Vương?
Cùng lúc đó, mọi người mới biết lực lượng không gian của Thủy Tinh là thế nào. Không ngờ là dp con chuột nhỏ không chớp mắt kia làm ra!
- 10 giây, Vu Thuấn giết chết được Thanh Mộc Thần Vương không?
Tất cả mọi người Bách tộc ở đây đều có ý nghĩ này, bao gồm cả Vu Nhai. 10 giây quá ngắn ngủi. Ngay cả cơ hội thở dốc cũng không có.
Có lẽ… có lẽ chỉ có thể sử dụng thời điểm này để chạy trốn? Hắc Nguyệt Thần Vương đã một lần trúng chiêu, không có khả năng lại bị Tiểu Hắc dời đi nữa. Hắn cũng không có khả năng lại bị Thủy Tinh định trụ. Thủy Tinh cũng thật sự đến cực hạn, không thể lại sử dụng Lưu Tinh Đồng nữa.
- Chạy trốn sao?
Trong lòng mọi người Bách tộc đồng thời xuất hiện ý nghĩ như vậy. Ngay cả Vu Nhai cũng có ý nghĩ này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro