Kiếm vải bông?
Hạ Nhật Dịch Lãnh
2024-07-23 06:43:18
Vu Nhai cũng chỉ có thực lực Linh Binh Sư, trên tay lại không phải là kiếm Huyền Binh bản mạng, đánh đệ tử tinh anh ngân bào của gia tộc đệ nhất thiên hạ kiếm phải nhờ người bên cạnh ra tay mới không chết. Cuối cùng còn muốn xuất động lực lượng lớn mới hóa giải tình thế nguy hiểm.
Trên mặt bọn họ nóng hừng hực. Chỉ cần là người họ Độc Cô, dường như đều bị người ta hung hăng tát mấy cái.
- Đi tìm chết đi!
Vừa rồi Độc Cô Cửu Tiên chỉ có chút tức giận nhỏ. Nhưng bây giờ hắn đã hoàn toàn nổi giận, sát ý hoàn toàn mở ra. Hắn dùng chém về phía Vu Nhai. Phải biết rằng, lát nữa mặc dù giết chết Vu Nhai, chỉ sợ ngân bào của hắn cũng sẽ không giữ được nữa.
Cũng không phải nói, đệ tử chi chính của Độc Cô gia sẽ không bị giáng cấp.
Vu Nhai giơ kiếm chống đỡ. Trong nháy mắt hai người quần đấu. Vu Nhai vẫn không đổi vũ khí, thậm chí không đổi thánh binh Thất Tinh Thần Kích mà có người đã biết. Hắn thầm nghĩ sử dụng loại kiếm bình thường hung hăng đánh vào mặt Độc Cô gia. Mặc dù hắn như vậy đối với Độc Cô gia mà nói vẫn là yếu một cách đáng thương, nhưng hắn vẫn muốn để cho một vài người biết, trước đây Độc Cô gia đuổi hắn ra khỏi gia môn là quyết định ngu xuẩn tới mức nào.
Có lẽ, trong lòng hắn còn muốn để cho vị phụ thân kia nhìn thấy, Vu Nhai đối với người gọi là phụ thân kia, đã không có cảm giác nữa. Đó lại không phải là phụ thân của hắn. Hắn chỉ là linh hồn phụ thể mà thôi. Hắn làm như vậy chỉ là muốn lên tiếng bất bình thay cho Vu Thiên Tuyết.
Vu Nhai cũng không biết người phụ thân kia có thể quan tâm tới hắn hay không. Hắn cũng không để ý tới. Cho dù không có người phụ thân kia, cho dù người phụ thân kia cũng không phải không muốn nhìn thấy bọn họ, mà là rơi vào tình thế bất đắc dĩ, hắn cũng phải sử dụng kiếm hung hăng chèn ép những người này.
Vừa rồi đã nói, hắn cũng muốn khiến cho Độc Cô gia coi trọng. Đồng thời hắn cũng phải báo thù chuyện trước đây mẫu thân bị rút đi huyền khí, bị đuổi ra khỏi Độc Cô gia. Đồng thời hắn cũng muốn rửa đi tội trạng kia.
Phải chiến đấu, phải ngăn chặn những đòn đánh hung ác của Độc Cô Cửu Tiên. Đây là trận đánh vượt rất nhiều cấp.
Cũng không phải mỗi người trong Độc Cô gia đều là đại cao thủ. Không phải mỗi người đều vô địch trong cùng giai. Chí ít Độc Cô Cửu Tiên cũng chỉ có thể cường đại hơn người cùng giai bình thường một chút mà thôi.
Dù vậy, bị một Kỳ Binh Giả trong tay cầm cũng không phải là kiếm bản mạng huyền, lại chiến đấu vượt cấp, chuyện này vẫn rất kỳ lạ. Nếu như không bị phía trên quan tâm mới là lạ. Ban đầu, hắn muốn đợi tới khi Huyền Điện Thánh Hội kết thúc mới xử lý chuyện của Độc Cô gia. Nếu như bọn họ đã tới, vậy hắn xử lý sớm.
Vu Nhai đã không có sự lựa chọn. Chạy trốn, không phải là vạn bất đắc dĩ. Tuyệt d đối không!
Đáng tiếc, vừa rồi một gã ngân bào khác ở bên cạnh vô sỉ ra tay, nếu không chuyện bây giờ đã lớn. Nếu không, Độc Cô Cửu Tiên đã chết. Mà bây giờ, Độc Cô Cửu Tiên đã phát động sát khí không còn khinh địch như vừa rồi nữa.
Vu Nhai vừa chiến đấu vừa lui, vẫn luôn sử dụng Khu Phong Cẩm. Tuy rằng thỉnh thoảng có dùng Minh Sát phản kích, lại không có mấy hiệu quả. Giới này giống như rắn cũng khiến cho Vu Nhai đặc biệt khó chịu. Hơn nữa, hắn cũng không dám tiếp tục dùng thủ ấn Huyền Binh Điển. Sử dụng thứ này có hạn chế. Hắn còn không biết mình phải chiến đấu ứng phó bao nhiêu lâu. Nếu có thể tiết kiệm thì tiết kiệm. Chỉ có điều nếu tiếp tục như vậy nữa, muốn không bại cũng khó!
Phải biết rằng, hai bên chênh lệch tròn bốn giai nhỏ. Nhưng hắn vẫn không có biện pháp nào! Chẳng lẽ lại dùng thái cực sao?
Nhưng thái cực đối phó với loại người chỉ biết sử dụng lực lượng như Lý Thân Phách còn có thể. Đối phó với người như Độc Gia Cửu Tiên, vẫn kém hơn rất nhiều. Đương nhiên, cho dù chỉ giảm đi một ít, nhưng vẫn có thể lợi dụng một chút...
Trong chớp mắt, Vu Nhai liền chỉnh đốn lại suy nghĩ. Đột nhiên thân thể hắn đứng nguyên tại chỗ. Thái cực vừa phát động. Trong mắt phần lớn mọi người, hắn giống như một người đã chết. Một số nhỏ trong đó lộ sắc măt cổ quái.
Vu Nhai bắt đầu sử dụng bộ pháp nhìn như vô sỉ chống đỡ công kích của Độc Cô Cửu Tiên.
- Trời ạ, chuyện gì xảy ra vậy? Tiểu tử này đang sử dụng kiếm pháp gì vậy?
- Lại là thứ này. Họ Vu kia tại sao lại không thể quang minh chính đại đánh một trận chứ? Sợ thua cái gì.
Lý Thân Phách nói.
- Sau quyền bông vải còn có kiếm bông sao?
Đám người Dạ Tình đứng đối diện, không hiểu nổi Vu Nhai học chiến kỹ vải bông này từ chỗ nào.
- Tiểu tử, đây là thứ gì?
Độc Cô Cửu Tiên đã quay sang công kích thái cực kiếm, nhưng tấn công đều không có kết quả.
- Tất nhiên cũng là kiếm pháp. Chỉ không biết Độc Cô gia các ngươi có thể phá được kiếm pháp vải bông này hay không?
Vu Nhai cười nói. Cuối cùng có thể nói chậm lại một chút. Đồng thời lại dùng lời nói tiếp tục làm Độc Cô Cửu Tiên tức giận. Độc Cô Cửu Tiên nghe thấy, tất nhiên lại càng thêm tức giận.
Càng tức giận, hắn tiếp tục ra tay càng lúc càng mạnh. Nhưng lần nào cũng công kích không được, lần nào cũng bị phản kích một cách khó hiểu, khiến cho hắn muốn thổ huyết...
Được rồi, điều khiến mọi người thổ huyết chính là, gia hỏa này vung kiếm rất chậm, hình như vừa rồi còn lại là kiếm vải bông?
Bất kể thế nào, loại kiếm pháp này nhìn như rác rưởi, nhưng lại khiến đệ tử ngân bào của Độc Cô gia hoàn toàn không thể công phá được. Điều này so với chuyện vừa rồi Độc Cô Cửu Tiên suýt bị giết chết còn khiến Độc Cô gia mất mặt hơn. Phải biết rằng, đây là thời gian dài, còn vừa nãy chỉ là chớp mắt.
Công kích a công kích...
Thời gian chậm rãi trôi qua. Mọi người xung quanh bắt đầu có người cảm thấy muốn ngủ. Có người trong lòng lại uất nghẹn muốn xông ra quần đấu với Vu Nhai. Có người lại bắt đầu nghiên cứu kiếm vải bông, muốn tìm ra sơ hở và sự thần kỳ ở trong đó. Cuối cùng rất nhiều người cho ra một kết luận, phải lấy lực lượng cường đại áp chế hắn mới có thể phá được. Lấy lực lượng của Độc Cô Cửu Tiên bây giờ có thể phá được không?
Vu Nhai càng lúc càng nhẹ nhàng thả lỏng, cũng càng lúc càng ngưng trọng.
Không thể phủ nhận, Độc Cô Cửu Tiên cũng không phải là phế vật. Thái cực kiếm khẳng định có sơ hở. Chí ít hắn xuất ra còn có sơ hở. Hơn nữa trong trường hợp đẳng cấp chênh lệch nhiêu như vậy, sơ hở này lại càng dễ bại lộ.
Trong thời gian dài, Độc Cô Cửu Tiên không công phá được, chỉ cảm thấy rất không thích ứng mà thôi.
- Hắc, tiểu tử, ngươi có thể đi chết được rồi!
Cuối cùng, Độc Cô Cửu Tiên phá được. Hắn phá được vòng phòng ngự của Vu Nhai vọt vào. Lúc này tức giận trong lòng được giải phóng. Thế đi của hắn cũng bởi vì giải được phóng không, khống chế được, tiến thẳng không lùi, không để lại đường lui.
- Thôn, Thiên, Nhất, Thức!
Vừa nãy, trong chớp mắt lúc mọi người cho rằng Vu Nhai sắp chết, lại nghe Vu Nhai chợt quát.
Cùng lúc đó, một lực lượng khủng bố từ phía Vu Nhai bạo phát ra.
Trên mặt bọn họ nóng hừng hực. Chỉ cần là người họ Độc Cô, dường như đều bị người ta hung hăng tát mấy cái.
- Đi tìm chết đi!
Vừa rồi Độc Cô Cửu Tiên chỉ có chút tức giận nhỏ. Nhưng bây giờ hắn đã hoàn toàn nổi giận, sát ý hoàn toàn mở ra. Hắn dùng chém về phía Vu Nhai. Phải biết rằng, lát nữa mặc dù giết chết Vu Nhai, chỉ sợ ngân bào của hắn cũng sẽ không giữ được nữa.
Cũng không phải nói, đệ tử chi chính của Độc Cô gia sẽ không bị giáng cấp.
Vu Nhai giơ kiếm chống đỡ. Trong nháy mắt hai người quần đấu. Vu Nhai vẫn không đổi vũ khí, thậm chí không đổi thánh binh Thất Tinh Thần Kích mà có người đã biết. Hắn thầm nghĩ sử dụng loại kiếm bình thường hung hăng đánh vào mặt Độc Cô gia. Mặc dù hắn như vậy đối với Độc Cô gia mà nói vẫn là yếu một cách đáng thương, nhưng hắn vẫn muốn để cho một vài người biết, trước đây Độc Cô gia đuổi hắn ra khỏi gia môn là quyết định ngu xuẩn tới mức nào.
Có lẽ, trong lòng hắn còn muốn để cho vị phụ thân kia nhìn thấy, Vu Nhai đối với người gọi là phụ thân kia, đã không có cảm giác nữa. Đó lại không phải là phụ thân của hắn. Hắn chỉ là linh hồn phụ thể mà thôi. Hắn làm như vậy chỉ là muốn lên tiếng bất bình thay cho Vu Thiên Tuyết.
Vu Nhai cũng không biết người phụ thân kia có thể quan tâm tới hắn hay không. Hắn cũng không để ý tới. Cho dù không có người phụ thân kia, cho dù người phụ thân kia cũng không phải không muốn nhìn thấy bọn họ, mà là rơi vào tình thế bất đắc dĩ, hắn cũng phải sử dụng kiếm hung hăng chèn ép những người này.
Vừa rồi đã nói, hắn cũng muốn khiến cho Độc Cô gia coi trọng. Đồng thời hắn cũng phải báo thù chuyện trước đây mẫu thân bị rút đi huyền khí, bị đuổi ra khỏi Độc Cô gia. Đồng thời hắn cũng muốn rửa đi tội trạng kia.
Phải chiến đấu, phải ngăn chặn những đòn đánh hung ác của Độc Cô Cửu Tiên. Đây là trận đánh vượt rất nhiều cấp.
Cũng không phải mỗi người trong Độc Cô gia đều là đại cao thủ. Không phải mỗi người đều vô địch trong cùng giai. Chí ít Độc Cô Cửu Tiên cũng chỉ có thể cường đại hơn người cùng giai bình thường một chút mà thôi.
Dù vậy, bị một Kỳ Binh Giả trong tay cầm cũng không phải là kiếm bản mạng huyền, lại chiến đấu vượt cấp, chuyện này vẫn rất kỳ lạ. Nếu như không bị phía trên quan tâm mới là lạ. Ban đầu, hắn muốn đợi tới khi Huyền Điện Thánh Hội kết thúc mới xử lý chuyện của Độc Cô gia. Nếu như bọn họ đã tới, vậy hắn xử lý sớm.
Vu Nhai đã không có sự lựa chọn. Chạy trốn, không phải là vạn bất đắc dĩ. Tuyệt d đối không!
Đáng tiếc, vừa rồi một gã ngân bào khác ở bên cạnh vô sỉ ra tay, nếu không chuyện bây giờ đã lớn. Nếu không, Độc Cô Cửu Tiên đã chết. Mà bây giờ, Độc Cô Cửu Tiên đã phát động sát khí không còn khinh địch như vừa rồi nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vu Nhai vừa chiến đấu vừa lui, vẫn luôn sử dụng Khu Phong Cẩm. Tuy rằng thỉnh thoảng có dùng Minh Sát phản kích, lại không có mấy hiệu quả. Giới này giống như rắn cũng khiến cho Vu Nhai đặc biệt khó chịu. Hơn nữa, hắn cũng không dám tiếp tục dùng thủ ấn Huyền Binh Điển. Sử dụng thứ này có hạn chế. Hắn còn không biết mình phải chiến đấu ứng phó bao nhiêu lâu. Nếu có thể tiết kiệm thì tiết kiệm. Chỉ có điều nếu tiếp tục như vậy nữa, muốn không bại cũng khó!
Phải biết rằng, hai bên chênh lệch tròn bốn giai nhỏ. Nhưng hắn vẫn không có biện pháp nào! Chẳng lẽ lại dùng thái cực sao?
Nhưng thái cực đối phó với loại người chỉ biết sử dụng lực lượng như Lý Thân Phách còn có thể. Đối phó với người như Độc Gia Cửu Tiên, vẫn kém hơn rất nhiều. Đương nhiên, cho dù chỉ giảm đi một ít, nhưng vẫn có thể lợi dụng một chút...
Trong chớp mắt, Vu Nhai liền chỉnh đốn lại suy nghĩ. Đột nhiên thân thể hắn đứng nguyên tại chỗ. Thái cực vừa phát động. Trong mắt phần lớn mọi người, hắn giống như một người đã chết. Một số nhỏ trong đó lộ sắc măt cổ quái.
Vu Nhai bắt đầu sử dụng bộ pháp nhìn như vô sỉ chống đỡ công kích của Độc Cô Cửu Tiên.
- Trời ạ, chuyện gì xảy ra vậy? Tiểu tử này đang sử dụng kiếm pháp gì vậy?
- Lại là thứ này. Họ Vu kia tại sao lại không thể quang minh chính đại đánh một trận chứ? Sợ thua cái gì.
Lý Thân Phách nói.
- Sau quyền bông vải còn có kiếm bông sao?
Đám người Dạ Tình đứng đối diện, không hiểu nổi Vu Nhai học chiến kỹ vải bông này từ chỗ nào.
- Tiểu tử, đây là thứ gì?
Độc Cô Cửu Tiên đã quay sang công kích thái cực kiếm, nhưng tấn công đều không có kết quả.
- Tất nhiên cũng là kiếm pháp. Chỉ không biết Độc Cô gia các ngươi có thể phá được kiếm pháp vải bông này hay không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vu Nhai cười nói. Cuối cùng có thể nói chậm lại một chút. Đồng thời lại dùng lời nói tiếp tục làm Độc Cô Cửu Tiên tức giận. Độc Cô Cửu Tiên nghe thấy, tất nhiên lại càng thêm tức giận.
Càng tức giận, hắn tiếp tục ra tay càng lúc càng mạnh. Nhưng lần nào cũng công kích không được, lần nào cũng bị phản kích một cách khó hiểu, khiến cho hắn muốn thổ huyết...
Được rồi, điều khiến mọi người thổ huyết chính là, gia hỏa này vung kiếm rất chậm, hình như vừa rồi còn lại là kiếm vải bông?
Bất kể thế nào, loại kiếm pháp này nhìn như rác rưởi, nhưng lại khiến đệ tử ngân bào của Độc Cô gia hoàn toàn không thể công phá được. Điều này so với chuyện vừa rồi Độc Cô Cửu Tiên suýt bị giết chết còn khiến Độc Cô gia mất mặt hơn. Phải biết rằng, đây là thời gian dài, còn vừa nãy chỉ là chớp mắt.
Công kích a công kích...
Thời gian chậm rãi trôi qua. Mọi người xung quanh bắt đầu có người cảm thấy muốn ngủ. Có người trong lòng lại uất nghẹn muốn xông ra quần đấu với Vu Nhai. Có người lại bắt đầu nghiên cứu kiếm vải bông, muốn tìm ra sơ hở và sự thần kỳ ở trong đó. Cuối cùng rất nhiều người cho ra một kết luận, phải lấy lực lượng cường đại áp chế hắn mới có thể phá được. Lấy lực lượng của Độc Cô Cửu Tiên bây giờ có thể phá được không?
Vu Nhai càng lúc càng nhẹ nhàng thả lỏng, cũng càng lúc càng ngưng trọng.
Không thể phủ nhận, Độc Cô Cửu Tiên cũng không phải là phế vật. Thái cực kiếm khẳng định có sơ hở. Chí ít hắn xuất ra còn có sơ hở. Hơn nữa trong trường hợp đẳng cấp chênh lệch nhiêu như vậy, sơ hở này lại càng dễ bại lộ.
Trong thời gian dài, Độc Cô Cửu Tiên không công phá được, chỉ cảm thấy rất không thích ứng mà thôi.
- Hắc, tiểu tử, ngươi có thể đi chết được rồi!
Cuối cùng, Độc Cô Cửu Tiên phá được. Hắn phá được vòng phòng ngự của Vu Nhai vọt vào. Lúc này tức giận trong lòng được giải phóng. Thế đi của hắn cũng bởi vì giải được phóng không, khống chế được, tiến thẳng không lùi, không để lại đường lui.
- Thôn, Thiên, Nhất, Thức!
Vừa nãy, trong chớp mắt lúc mọi người cho rằng Vu Nhai sắp chết, lại nghe Vu Nhai chợt quát.
Cùng lúc đó, một lực lượng khủng bố từ phía Vu Nhai bạo phát ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro