Lạc gia
Hạ Nhật Dịch Lãnh
2024-07-23 06:43:18
- Vu Nhai, đừng kích động. Chúng ta cùng đi với ngươi!
Thủy Tinh kêu lên, nhưng Tiểu Thúy đã bay lên trời cao, trong nháy mắt chỉ còn lại có một điểm đen nhỏ. Thủy Tinh miệng há hốc, muốn kêu lên nhưng không kêu được ra lời...
- Đi thôi, chúng ta quay về Bắc Đấu Thành!
Dạ Tình đã không còn lòng dạ nào để ý tới Vũ Qua, lạnh lùng nói.
...
- Làm sao bây giờ? Thông báo với Lạc gia sao?
Các giáo quan nhìn về phía xa, trong đó có một vị mở miệng nói. Sau đó đổi lấy ánh mắt mọi người nhìn hắn giống như nhìn một kẻ ngu ngốc. Người ta cưỡi Khu Phong Thứu đã từng tiến hóa hai lần. Ngươi thông báo thế nào? Ngươi có thể thuấn di sao?
- Không để ý tới hắn nữa. Để mặc hắn ầm ĩ đi thôi. Bất kể như thế nào, tiểu tử này cũng xong rồi!
Giáo quan mỉm cười nói:
- Chính hắn tự đi chịu chết. Kỵ vệ Bắc Đấu và Lạc gia cũng sẽ không để hắn sống tốt.
- Chúng ta không phải nên ngăn cản đám người Dạ Tình các nàng sao?
Mọi người lại đưa ánh mắt nhìn hắn như nhìn kẻ ngu ngốc.
Trời ạ, đã mất mặt một lần, còn muốn lại mất mặt lần nữa sao? Dù sao thời điểm đám người Dạ Tình bọn họ chạy tới trong thành, mọi chuyện chắc hẳn đã kết thúc rồi.
- Không cần. Điều chúng ta có thể làm dường như chỉ là đưa thi thể Lạc Cực và Lạc Minh đưa trở về!
...
- Bình tĩnh! Bình tĩnh! Nhất định phải bình tĩnh!
Vu Nhai lặng lẽ nói với chính mình, nhưng thân thể vẫn không ngừng run rẩy. Sự phẫn nộ trong lòng hắn lúc này căn bản không thể nào kìm chế được. Không được, phải bình tĩnh. Nếu không ngay cả mẫu thân cũng đừng mong cứu được!
Vu Nhai không ngừng hít sâu, trong tay lóe lên bạch quang. Hắn ném tất cả đan dược vào trong miệng, quẳng cái chai không xuống. Bất kỳ ai cũng không biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì. Lọ thuốc này là hắn cướp được từ trong tay Lý Đông Phách. Hủy diệt chứng cứ.
Vu Nhai ở trên lưng Tiểu Thúy điều tức, lặng lẽ cầu khẩn mẫu thân không xảy ra chuyện gì.
Đồng thời, hắn cố gắng chỉnh đốn suy nghĩ của mình, chỉnh đốn từng chuyện xảy ra sau khi ra ngoài Cốc Phản Nghịch.
Đầu tiên, hắn không biết kỵ vệ Bắc Đấu sử dụng phương pháp gì điều động binh phòng đại nhân đi ra ngoài, thậm chí còn không kịp đợi Dạ Tình trở về đã xuất chinh đi. Sau đó, chính là triển khai các loại chèn ép. Tổ Kỳ Binh chỉ là một trong số đó.
Lý Khai đều có tư thù với tổ Kỳ Binh và Dạ Tình, tự cao vì kỵ vệ Bắc Đấu đả kích tổ Kỳ Binh. Tổng chỉ huy kỵ vệ Bắc Đấu biết binh phòng đại nhân cũng là Kỳ Binh Giả, đối với đề nghị của Lý Khai tất nhiên sẽ ủng hộ. Sau đó Lý Khai lại tìm đến Tiếu Ly và Lạc Minh. Hai người đều có thù oán với Vu Nhai, đã liên kết với nhau. Mà nếu để Dạ Tình trở về, như vậy sợ rằng kế hoạch đả kích tổ Kỳ Binh sẽ thất bại.
Cho nên Lý Khai lại liên lạc với Lý Đông Phách, để hắn đi tìm Dạ Tình.
Vừa có thể giải quyết được Dạ Tình, lại có thể báo mối thù đứt tay, hắn cớ sao không làm chứ?
Nhưng đợi tròn ba ngày, còn không có tin tức của Lý Đông Phách truyền đến, Lý Khai cũng không đợi thêm nữa, triển khai hành động. Nhưng hắn vạn lần không ngờ tới chính là, Vu Nhai đã mất tích tám tháng đột nhiên xuất hiện, cũng phá vỡ tất cả kế hoạch của hắn, thậm chí còn kèm theo cả tính mạng của mình.
A không, trong kế hoạch của hắn còn có bước cuối cùng, đó chính là để chi thứ hai của Vu gia đem mẫu thân của Vu Nhai đưa tới Lạc gia.
Vu Nhai mất tích, vậy bắt mẫu thân hắn khai đao.
Đáng tiếc biểu muội của Vu Nhai ở trong học viện Bắc Đấu, hình như làm huấn luyện bí mật gì đó, nếu không ngay cả nàng hắn cũng muốn bắt cùng. Trước khi Dạ Tình giết chết hắn, hắn vẫn lộ ra ý cười tàn nhẫn.
Vu Nhai mở mắt ra, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. tường thành cực lớn đã xuất hiện ở trước mắt. Vu Nhai rất muốn bay thẳng vào trong thành, hét to:
- Lạc gia đi ra nhận lấy cái chết!
Nhưng mẫu thân còn ở trong tay bọn họ, hắn vẫn chưa đạt tới cảnh giới có thể một mình đấu lại với cả một gia tộc. Trước hết phải cứu mẫu thân ra rồi nói sau. Vu Nhai lặng lẽ nhảy xuống khỏi Tiểu Thúy, mang theo Tiểu Thúy đi về phía cửa thành.
- Đứng lại, vào thành kiểm tra!
- Quách đại thúc, là ta Tiểu Nhai!
Vu Nhai nhìn người đứng ở cửa thành vừa rống lớn, cố gắng bình tĩnh nói.
- A, ngươi là Vu Nhai sao? Không phải ngươi đã mất tích rồi sao?
- May mắn, mắn mắn thôi. Xin lỗi, ta không xếp hàng đã tiến vào. Cả nhà vẫn đang lo lắng cho ta!
Vu Nhai vội vàng đi tới.
- Quách đại thúc tất nhiên không nhiều nói nhiều, cho đi qua. Hắn mất tích lâu như vậy dĩ nhiên là phải nhớ nhà.
Đột nhiên, chỉ thấy Vu Nhai dừng lại một chút, nói:
- Đúng rồi, không biết Úy Trì Thiên Binh đại nhân còn ở đây hay không?
- Úy Trì Thiên Binh đại nhân sao? Ai, bộ binh phòng chúng ta có không ít đại nhân đều theo binh phòng đại nhân xuất chinh. Uất Trì đại nhân cũng không ở đây. Mẹ nó cũng thật là. Hiện tại chúng ta đều phải cẩn thận hơn một chút. Đám ngụy quân tử kỵ vệ Bắc Đấu kia không có việc gì làm sẽ tới gây chuyện!
Quách đại thúc oán thán nói.
Trong lòng Vu Nhai cảm thấy thất vọng vô cùng. Nếu như có thể tìm được Úy Trì Thiên Binh, như vậy chuyện sẽ dễ giải quyết hơn.
Trong lòng hắn có chút cảm giác sầu thảm. Không trợ giúp, không giúp đỡ, chỉ có thể dựa vào chính mình. Hắn vốn còn muốn báo cho Tiểu Dạ biết, mời Dương lão sư gì đó, nhưng suy nghĩ một chút vẫn bỏ qua ý định này. Hắn không muốn kéo Tiểu Dạ dính líu vào chuyện này.
Về phần Vu gia ở Dao Quang Thành, Vu Nhai không trông cậy được. Thực lực gia chủ Vu gia sợ rằng còn không cường đại được bằng hắn.
Vu Nhai không nghĩ nhiều nữa. Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn. Sau khi nói từ biệt với Quách đại thúc, hắn xoay người nhanh chóng tiến vào trong đám người. Quách đại thúc thấy lạ trợn trừng mắt, lắc đầu. Trong lòng hắn thầm nghĩ chắc hẳn tiểu huynh đệ Vu Nhai quá nhớ nhà.
- Đại thúc, người vừa nãy hình như là tiểu huynh đệ Vu Nhai?
Đúng lúc này, phía trước Quách đại thúc xuất hiện một nam tử chừng ba mươi tuổi. Nếu như Vu Nhai ở nơi này, khẳng định sẽ nhận ra hắn. Hắn chính là Mượn kiếm huynh.
- Đúng vậy, ngươi cũng quen với tiểu huynh đệ Vu Nhai sao?
- Ha hả, ta cũng từ tổ Kỳ Binh đi ra. Sao thần sắc hắn lại có vẻ nghiêm trọng như vậy?
- Đoán chừng là vừa trở về nhớ nhà!
- Không, trên người hắn có sát khí. Vừa nãy hắn không nói chuyện với ta!
Mượn kiếm huynh lắc đầu nói.
- Sát khí sao?
Quách đại thúc khẽ nhíu mày, không biết trên người Vu Nhai có sát khí gì, nhưng cũng không nói gì về chuyện đó. Đại thúc chỉ kể Vu Nhai muốn tìm Úy Trì Thiên Binh. Mượn kiếm huynh khẽ nhíu mày, gật đầu đi vào thành, phương hướng chính là phố Anh Hùng.
Vu Nhai chạy thật nhanh về nhà. Quả nhiên, cả nhà không có một người nào, cũng không có vẻ gì lộn xộn, không phát sinh tranh đấu, cũng không có bất kỳ manh mối nào. Hắn cũng không kìm chế được sự tức giận nữa, hỏi rõ phương hướng của Lạc gia sau đó không do dự lao đi.
Thủy Tinh kêu lên, nhưng Tiểu Thúy đã bay lên trời cao, trong nháy mắt chỉ còn lại có một điểm đen nhỏ. Thủy Tinh miệng há hốc, muốn kêu lên nhưng không kêu được ra lời...
- Đi thôi, chúng ta quay về Bắc Đấu Thành!
Dạ Tình đã không còn lòng dạ nào để ý tới Vũ Qua, lạnh lùng nói.
...
- Làm sao bây giờ? Thông báo với Lạc gia sao?
Các giáo quan nhìn về phía xa, trong đó có một vị mở miệng nói. Sau đó đổi lấy ánh mắt mọi người nhìn hắn giống như nhìn một kẻ ngu ngốc. Người ta cưỡi Khu Phong Thứu đã từng tiến hóa hai lần. Ngươi thông báo thế nào? Ngươi có thể thuấn di sao?
- Không để ý tới hắn nữa. Để mặc hắn ầm ĩ đi thôi. Bất kể như thế nào, tiểu tử này cũng xong rồi!
Giáo quan mỉm cười nói:
- Chính hắn tự đi chịu chết. Kỵ vệ Bắc Đấu và Lạc gia cũng sẽ không để hắn sống tốt.
- Chúng ta không phải nên ngăn cản đám người Dạ Tình các nàng sao?
Mọi người lại đưa ánh mắt nhìn hắn như nhìn kẻ ngu ngốc.
Trời ạ, đã mất mặt một lần, còn muốn lại mất mặt lần nữa sao? Dù sao thời điểm đám người Dạ Tình bọn họ chạy tới trong thành, mọi chuyện chắc hẳn đã kết thúc rồi.
- Không cần. Điều chúng ta có thể làm dường như chỉ là đưa thi thể Lạc Cực và Lạc Minh đưa trở về!
...
- Bình tĩnh! Bình tĩnh! Nhất định phải bình tĩnh!
Vu Nhai lặng lẽ nói với chính mình, nhưng thân thể vẫn không ngừng run rẩy. Sự phẫn nộ trong lòng hắn lúc này căn bản không thể nào kìm chế được. Không được, phải bình tĩnh. Nếu không ngay cả mẫu thân cũng đừng mong cứu được!
Vu Nhai không ngừng hít sâu, trong tay lóe lên bạch quang. Hắn ném tất cả đan dược vào trong miệng, quẳng cái chai không xuống. Bất kỳ ai cũng không biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì. Lọ thuốc này là hắn cướp được từ trong tay Lý Đông Phách. Hủy diệt chứng cứ.
Vu Nhai ở trên lưng Tiểu Thúy điều tức, lặng lẽ cầu khẩn mẫu thân không xảy ra chuyện gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đồng thời, hắn cố gắng chỉnh đốn suy nghĩ của mình, chỉnh đốn từng chuyện xảy ra sau khi ra ngoài Cốc Phản Nghịch.
Đầu tiên, hắn không biết kỵ vệ Bắc Đấu sử dụng phương pháp gì điều động binh phòng đại nhân đi ra ngoài, thậm chí còn không kịp đợi Dạ Tình trở về đã xuất chinh đi. Sau đó, chính là triển khai các loại chèn ép. Tổ Kỳ Binh chỉ là một trong số đó.
Lý Khai đều có tư thù với tổ Kỳ Binh và Dạ Tình, tự cao vì kỵ vệ Bắc Đấu đả kích tổ Kỳ Binh. Tổng chỉ huy kỵ vệ Bắc Đấu biết binh phòng đại nhân cũng là Kỳ Binh Giả, đối với đề nghị của Lý Khai tất nhiên sẽ ủng hộ. Sau đó Lý Khai lại tìm đến Tiếu Ly và Lạc Minh. Hai người đều có thù oán với Vu Nhai, đã liên kết với nhau. Mà nếu để Dạ Tình trở về, như vậy sợ rằng kế hoạch đả kích tổ Kỳ Binh sẽ thất bại.
Cho nên Lý Khai lại liên lạc với Lý Đông Phách, để hắn đi tìm Dạ Tình.
Vừa có thể giải quyết được Dạ Tình, lại có thể báo mối thù đứt tay, hắn cớ sao không làm chứ?
Nhưng đợi tròn ba ngày, còn không có tin tức của Lý Đông Phách truyền đến, Lý Khai cũng không đợi thêm nữa, triển khai hành động. Nhưng hắn vạn lần không ngờ tới chính là, Vu Nhai đã mất tích tám tháng đột nhiên xuất hiện, cũng phá vỡ tất cả kế hoạch của hắn, thậm chí còn kèm theo cả tính mạng của mình.
A không, trong kế hoạch của hắn còn có bước cuối cùng, đó chính là để chi thứ hai của Vu gia đem mẫu thân của Vu Nhai đưa tới Lạc gia.
Vu Nhai mất tích, vậy bắt mẫu thân hắn khai đao.
Đáng tiếc biểu muội của Vu Nhai ở trong học viện Bắc Đấu, hình như làm huấn luyện bí mật gì đó, nếu không ngay cả nàng hắn cũng muốn bắt cùng. Trước khi Dạ Tình giết chết hắn, hắn vẫn lộ ra ý cười tàn nhẫn.
Vu Nhai mở mắt ra, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. tường thành cực lớn đã xuất hiện ở trước mắt. Vu Nhai rất muốn bay thẳng vào trong thành, hét to:
- Lạc gia đi ra nhận lấy cái chết!
Nhưng mẫu thân còn ở trong tay bọn họ, hắn vẫn chưa đạt tới cảnh giới có thể một mình đấu lại với cả một gia tộc. Trước hết phải cứu mẫu thân ra rồi nói sau. Vu Nhai lặng lẽ nhảy xuống khỏi Tiểu Thúy, mang theo Tiểu Thúy đi về phía cửa thành.
- Đứng lại, vào thành kiểm tra!
- Quách đại thúc, là ta Tiểu Nhai!
Vu Nhai nhìn người đứng ở cửa thành vừa rống lớn, cố gắng bình tĩnh nói.
- A, ngươi là Vu Nhai sao? Không phải ngươi đã mất tích rồi sao?
- May mắn, mắn mắn thôi. Xin lỗi, ta không xếp hàng đã tiến vào. Cả nhà vẫn đang lo lắng cho ta!
Vu Nhai vội vàng đi tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Quách đại thúc tất nhiên không nhiều nói nhiều, cho đi qua. Hắn mất tích lâu như vậy dĩ nhiên là phải nhớ nhà.
Đột nhiên, chỉ thấy Vu Nhai dừng lại một chút, nói:
- Đúng rồi, không biết Úy Trì Thiên Binh đại nhân còn ở đây hay không?
- Úy Trì Thiên Binh đại nhân sao? Ai, bộ binh phòng chúng ta có không ít đại nhân đều theo binh phòng đại nhân xuất chinh. Uất Trì đại nhân cũng không ở đây. Mẹ nó cũng thật là. Hiện tại chúng ta đều phải cẩn thận hơn một chút. Đám ngụy quân tử kỵ vệ Bắc Đấu kia không có việc gì làm sẽ tới gây chuyện!
Quách đại thúc oán thán nói.
Trong lòng Vu Nhai cảm thấy thất vọng vô cùng. Nếu như có thể tìm được Úy Trì Thiên Binh, như vậy chuyện sẽ dễ giải quyết hơn.
Trong lòng hắn có chút cảm giác sầu thảm. Không trợ giúp, không giúp đỡ, chỉ có thể dựa vào chính mình. Hắn vốn còn muốn báo cho Tiểu Dạ biết, mời Dương lão sư gì đó, nhưng suy nghĩ một chút vẫn bỏ qua ý định này. Hắn không muốn kéo Tiểu Dạ dính líu vào chuyện này.
Về phần Vu gia ở Dao Quang Thành, Vu Nhai không trông cậy được. Thực lực gia chủ Vu gia sợ rằng còn không cường đại được bằng hắn.
Vu Nhai không nghĩ nhiều nữa. Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn. Sau khi nói từ biệt với Quách đại thúc, hắn xoay người nhanh chóng tiến vào trong đám người. Quách đại thúc thấy lạ trợn trừng mắt, lắc đầu. Trong lòng hắn thầm nghĩ chắc hẳn tiểu huynh đệ Vu Nhai quá nhớ nhà.
- Đại thúc, người vừa nãy hình như là tiểu huynh đệ Vu Nhai?
Đúng lúc này, phía trước Quách đại thúc xuất hiện một nam tử chừng ba mươi tuổi. Nếu như Vu Nhai ở nơi này, khẳng định sẽ nhận ra hắn. Hắn chính là Mượn kiếm huynh.
- Đúng vậy, ngươi cũng quen với tiểu huynh đệ Vu Nhai sao?
- Ha hả, ta cũng từ tổ Kỳ Binh đi ra. Sao thần sắc hắn lại có vẻ nghiêm trọng như vậy?
- Đoán chừng là vừa trở về nhớ nhà!
- Không, trên người hắn có sát khí. Vừa nãy hắn không nói chuyện với ta!
Mượn kiếm huynh lắc đầu nói.
- Sát khí sao?
Quách đại thúc khẽ nhíu mày, không biết trên người Vu Nhai có sát khí gì, nhưng cũng không nói gì về chuyện đó. Đại thúc chỉ kể Vu Nhai muốn tìm Úy Trì Thiên Binh. Mượn kiếm huynh khẽ nhíu mày, gật đầu đi vào thành, phương hướng chính là phố Anh Hùng.
Vu Nhai chạy thật nhanh về nhà. Quả nhiên, cả nhà không có một người nào, cũng không có vẻ gì lộn xộn, không phát sinh tranh đấu, cũng không có bất kỳ manh mối nào. Hắn cũng không kìm chế được sự tức giận nữa, hỏi rõ phương hướng của Lạc gia sau đó không do dự lao đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro