Triệu Hoán Thần Binh

Liệp Thủ, chết!

Hạ Nhật Dịch Lãnh

2024-07-23 06:43:18

Bước chân của Liệp Thủ có chút quỷ dị. Nếu như không phải tu luyện ám sát thuật của U Hoang Kiếm Linh, có lẽ hắn không nhìn ra. Bước chân này dường như có một loại thủ thuật che mắt. Hình như mang theo thứ gì đó. Mang theo thứ gì...

Trong lòng Vu Nhai chấn động kịch liệt.

Chỉ có điều chỉ dừng lại một lát, Vu Nhai lại tiếp tục xông vào. Người không chú ý căn bản không nhìn ra Vu Nhai vừa rồi có thoáng dừng lại, mà giống như muốn cứu Liệp Thủ. Nhưng ngay thời điểm Vu Nhai gần xuất thủ, thân hình hơi nghiêng sang một bên. Trong thời khắc đó, Liệp Thủ đã lao ra thật ra. Cùng lúc đó, Thanh Tê Vương cũng từ bên người Vu Nhai đột ngột lao ra ngoài. Nếu như vừa rồi không phải nghiêng người...

Vu Nhai hít một hơi thật sâu, trường kích đập xuống, sau đó lui ra thật nhanh, sau đó lại lao nhanh tới. Nhưng phương hướng không còn là Thanh Tê Vương, mà là Liệp Thủ với vẻ mặt tiếc nuối, quát:

- Liệp Thủ, chết đi!

- Vu Nhai, ngươi làm gì vậy?

Đúng lúc này, mọi người trong tổ Kỳ Binh kêu lên.

Liệp Thủ cũng lập tức tỏ ra hoảng loạn:

- Vu Nhai, ngươi muốn làm gì?

- Giết ngươi!

Vu Nhai cũng không nhiều lời vô ích. Đối với nguy hiểm hắn thích bóp chết từ trong trứng nước. Hắn lười nói nhiều lời vô nghĩa. Đúng vào lúc này, mấy đạo nhân ảnh rất nhanh đã bắn qua. Động tác trên tay Vu Nhai thoáng dừng lại.

- Vu Nhai, ngươi điên rồi sao? Tại sao lại đột nhiên ra tay với Liệp Thủ!

Người ngăn cản Vu Nhai tất nhiên là người của tổ Kỳ Binh.

- Người muốn ta chết tất nhiên đáng chết!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vu Nhai lạnh lùng trả lời, sau đó nhìn về phía Liệp Thủ.

Liệp Thủ lộ ra biểu tình hoảng loạn. Nhưng rất nhanh hắn bình tĩnh nói:

- Đội trưởng Vu Nhai, ngươi điên rồi sao? Ta làm sao có thể giết ngươi? Cũng không giết được ngươi. Đúng, ta là bất mãn đối với ngươi, ta cũng muốn khiêu chiến ngươi, đánh bại ngươi. Nhưng ta sẽ quang minh chính đại đánh bại ngươi. Vừa rồi là ta không đúng. Ta không nên không nghe mệnh lệnh của ngươi, vẫn tiếp tục xông vào ra tay với Thanh Tê Vương. Nhưng ngươi cũng không thể dùng lý do như thế để giết ta.

Thoáng cái Vu Nhai rơi vào tình trạng bị động. Tất cả mọi người khẩn trương theo dõi hắn. Chỉ cần hắn dám ra tay với Liệp Thủ, bọn họ sẽ ngăn cản hắn trước tiên. Vu Nhai thật sự có lý do gì cũng phải chờ lát nữa nói sau. Bây giờ còn có Thanh Tê Vương ở bên cạnh!

Lại nói, mọi người cũng không tin Liệp Thủ sẽ giết Vu Nhai. Thời gian mọi người và Liệp Thủ quen biết cũng nhiều hơn. Vu Nhai chỉ có thể tính là tân binh.

Vu Nhai dò xét xung quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt hắn rơi vào Dạ Tình.

Dạ Tình nhún vai, đột ngột hất đầu về phía Thanh Tê Vương... Ý kia là ta giúp ngươi ngăn lại Thanh Tê Vương. Bản thân ngươi làm gì thì làm!

- Này, Liệp Thủ, ta chỉ đùa với ngươi thôi. Chúng ta nội chiến ầm ĩ, xem Thanh Tê Vương có thể chậm trễ hơn không. Nhìn tới mức không đi được. Gia hỏa này chỉ số thông minh quá thấp!

Vu Nhai bỗng nhiên cười khẽ, sau đó nói ra những lời rất không đáng tin. Nói chung Vu Nhai nói lại làm cho tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm. Chí ít tạm thời thở phào. Nếu như Vu Nhai thật sự muốn giết Liệp Thủ, thật ra bọn họ cũng không biết nên xử lý như thế nào mới tốt:

- Lui ra đi, Lữ Nham phối hợp cùng ta. Thủy Tinh đánh xa. Những người khác cưỡi vật cưỡi, lui càng xa càng tốt!

Giọng nói Vu Nhai chợt trở nên lạnh lùng cay nghiệt. Trên người hắn đột nhiên xuất hiện khí chất lạ thường. Không quan tâm lúc trước thế nào, cũng không loại cảm giác này. Mà bây giờ loại cảm giác này lại làm cho người ta không dám nghi vấn.

Hình như vào giờ phút này Vu Nhai trở nên… trở nên vô cùng đáng sợ.

Đồng thời, có người cẩn thận tỉ mỉ, nói ví dụ như Thủy Tinh, cũng đột nhiên phát hiện bên khóe miệng Vu Nhai có một nụ cười tự giễu. Không biết vì sao, trong lòng nàng không nhịn được cảm thấy chấn động. Giờ phút này hình như Vu Nhai trở thành người vô cùng đáng tin, dường như không cho phép bất kỳ ai nghi vấn!

Đây là ảo giác sao?

Tự giễu của Vu Nhai rất phức tạp. Đối với đội ngũ này, hắn có cảm tình. Đối với chuyện mọi người không tín nhiệm mình, hắn cũng có chút tiếc nuối. Nhưng chủ yếu nhất là hắn tự giễu mình không đủ lý do để cho bọn họ tín nhiệm, cũng không đủ uy tín để cho bọn họ tín nhiệm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dù sao lúc trước Liệp Thủ vẫn biểu hiện rất tốt, hoàn toàn không có chút dấu hiệu nào muốn giết mình. Nếu như lúc này muốn động thủ với hắn, ngoại trừ là phải có chứng cứ vững như thép, còn phải có uy tín vững như thép. Nhưng mình vẫn luôn không muốn làm đội trưởng tổ trưởng gì đó. Vì không muốn làm tổ trưởng, không ngờ hắn lại cảm thấy buồn bã vì mình không có được uy tín vững như thép. Vậy hắn không cười tự giễu còn có thể làm gì?

Liệp Thủ, cái tên rất tốt, biết ẩn nấp.

Vu Nhai không nhịn được xem trọng hắn vài phần. Đồng thời hắn quyết định, chắc chắn phải giết chết người này, hơn nữa còn phải giết mà tất cả mọi người tâm phục khẩu phục.

Ngươi muốn ẩn nấp, nên giả ngây giả dại. Lão tử cũng sẽ ẩn nấp sẽ giả ngây giả dại. Ngươi lợi dụng thời gian ngươi ở trong đội ngũ lâu hơn ta, tình cảm với mọi người sâu đậm hơn ta. Lão tử tạm thời không tính toán với ngươi. Nhưng sẽ có ngươi phải lộ ra chân ngựa.

Lão tử cũng không phải là người cao ngạo. Có thể ngươi giết không được ta, còn mong mỏi ta trực tiếp không để ý tới mọi người, trực tiếp rời khỏi đội ngũ này, sau đó ngươi có thể cùng Thủy Tinh... Con mẹ nó, ngươi không có cửa đâu. Lão tử không chỉ muốn giết ngươi, còn muốn cho mọi người hối hận bởi vì vừa rồi đã không tín nhiệm ta. Sau đó lão tử có thể tạo dựng uy tín, đạp ngươi xuống để dựng uy tín!

Đáng tiếc đến lúc đó ngươi khẳng định đã chết. Nếu không ngươi sẽ thấy mọi người tâm phục khẩu phục gọi ta là tổ trưởng!

Trong lòng Vu Nhai nảy sinh sự ác độc thầm nói. Lần đầu tiên hắn có quyết tâm làm tổ trưởng, sợ trên sợ dưới cảm giác này quá khó chịu.

- Phong Doanh, để ý người kia cho ta. Ta luôn cảm thấy hắn còn có thể có hậu chiêu!

- Được!

Vu Nhai nói xong, tâm tình bình phục một chút. Hắn nhìn về phía Dạ Tình đang cùng Thanh Tê Vương đối chiến, trong lòng chấn động kịch liệt.

Không ngờ thực lực Dạ Tình đáng sợ như thế. Dạ Tình sử dụng không phải kiếm, mà là hai cái châm cỡ lớn, hoặc nói là trùy. Nàng mặc trang phục màu đen giống như đang múa trong hỏa diễm, lại thật giống như người cá đang bơi trong ngọn lửa màu xanh. Thân pháp của nàng thật đáng sợ. Nếu như vừa rồi Liệp Thủ có một nửa thân pháp của nàng, sợ rằng mình thật sự sẽ bị Thanh Tê Vương vừa vặn đụng trúng. Thực lực của nàng, tuyệt đối là Linh Binh Sư. Hai cái trùy trên tay nàng cảm giác như có linh tính, giống như khống chế hai tay vậy.

Trời ạ, không hổ danh là người có tên trong bảng Tinh Anh. Cái gì là đệ nhất cao thủ Tướng Binh Sư đỉnh phong?

- A, đó là Tiểu... Mỹ?

Đúng lúc này, Vu Nhai thấy được một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi. Chỉ thấy một tấm lá chắn cực lớn đột ngột xuất hiện ở chân trời, che chắn một thân ảnh linh hoạt ở phía sau.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Triệu Hoán Thần Binh

Số ký tự: 0