Ngươi không biết ta là ai sao?
Hạ Nhật Dịch Lãnh
2024-07-23 06:43:18
Trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện suy nghĩ quỷ dị này!
Đồng thời, Vu Nhai cũng đột nhiên nghĩ đến giấc mơ gần đây, nghĩ tới vòng tay màu đen gần đây hình như cho hắn cảm giác thân cận. Để xem mua chiếc vòng tay nhái này về, nó có cho mình cảm giác thân thiết hay không. Nếu như không có, chỉ sợ cũng không phải là ảo giác.
Tiểu thư bán hàng lộ vẻ tươi cười, dẫn Vu Nhai tới quầy hàng, tính tiền. Chiếc vòng cũng không quá đắt. Đối với chút tiền phi nghĩa, Vu Nhai lấy được ở trong di tích Kim Khí Thiên, số tiền này không tính là gì. Đồng thời lại đối phó với mấy nữ hài kia. Giải quyết xong, hắn liền đeo vào tay ngay dưới ánh mắt của mấy nữ hài. Điều này khiến mấy nữ tử đều trợn mắt há hốc mồm. Tiểu thư bán hàng còn muốn xem kịch vui, không nghĩ tới tiểu tử này không ngờ...
- Ách, làm gì vậy? Các ngươi mua xong đồ chưa?
Trong lòng Vu Nhai thoáng động. Quả nhiên không có cảm giác thân thiết. Hừ, sau khi trở về phải lập tức thử xem có thể sử dụng lực lượng của U Hoang Kiếm Linh thức tỉnh vòng tay màu đen kia hay không. Hoặc nghiên cứu một chút về giấc mộng kia. Đột nhiên hắn phát hiện ánh mắt của mấy nữ tử này có phần cổ quái.
Có vấn đề gì sao?
Tiễn Linh đảo mắt. Nàng cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Sao mình có thể nghĩ để gia hỏa này đưa vòng tay cho mình chứ? Chắc hẳn do mình quá chờ mong bạch mã vương tử. A, có lẽ hắn chuẩn bị đưa cho Thủy Tinh. Gia hỏa này và Thủy Tinh luôn có chút cổ quái. Gần đây Thủy Tinh lúc nào cũng hốt hoảng. Một hồi cười, một hồi lại lộ ra tình cảm mãnh liệt giống như có mục tiêu nào đó cần phấn đấu. Một hồi lại nghiến răng nghiến lợi. Có người nói khi yêu đều có biểu hiện như vậy. Chỉ có điều, tiểu tử này là một kẻ sắc lang. Mình có nên ngăn cản một chút? hay không
Trong lòng các nữ tử khác quả thực thất vọng. Các nàng không giống như Tiễn Linh.
Tiễn Linh thực lực mạnh, nội tình đủ, dáng vẻ xinh đẹp. Mặc dù nàng không phải là dòng chính kỳ binh, tương lai vẫn có thể tìm được nam nhân tốt. Với các nàng chỉ sợ cũng khó khăn. Vu Nhai rất cường đại. Nam nhân như vậy thật ra chính là lựa chọn tốt.
Vu Nhai căn bản không biết tâm tư của các nữ nhân. Tâm tư của hắn lại bay tới phương diện ám sát.
- Chào ngươi, xin hỏi chiếc vòng tay màu trắng lúc trước đâu?
Đúng lúc này, một giọng nói ôn nhu vang lên, khiến bọn họ tỉnh táo lại. Không biết từ lúc nào, một đôi nam nữ giống như Kim Đồng Ngọc Nữ tới gần. Nam nhân kia rất lịch sự quay lại mỉm cười với người bán hàng nói.
- Hắc, hóa ra là Tiếu đại soái ca. Vòng tay, ngươi nói tới chiếc vòng tay ánh sáng sao? Thật đáng tiếc, nó đã được vị binh ca ca này mua rồi.
Người bán hàng tinh thần chấn động, nheo mắt lại nói. Người đối diện này có thể mạnh hơn binh ca ca bên cạnh nhiều.
- Cái gì, bị mua rồi sao? Tiếu Ly ca ca, ta đột nhiên rất muốn có chiếc vòng tay này!
Nữ tử bên cạnh Tiếu Ly làm nũng, còn thoáng liếc mắt nhìn đám người Vu Nhai, ngạo nghễ hất cằm lên.
- Được, ta lấy về cho muội!
Tiếu Ly khẽ mỉm cười, sau đó đánh mắt ra hiệu cho đám người phía sau. Một người trong đó bước thật nhanh đến trước mặt Vu Nhai, nói:
- Vòng tay kia bao nhiêu tiền, ta ra gấp đôi. Lấy ra đi!
Vu Nhai nhướng mắt. Hắn là loại người thích hòa khí sinh tài. Nếu đã xác định chiếc vòng tay ánh sáng này không cho hắn cảm giác thân thiết, xác định vòng tay màu đen quả thật có biến hóa, với hắn mà nói, hiện tại có cũng được mà không có cũng được. Nếu như Tiếu Ly tới, cứ thương lượng thật tốt với hắn, cho dù là nhượng lại với giá gốc, hắn cũng sẽ nhường. Nhưng thái độ như vậy, mặc dù là hắn cũng không nhịn được phải nhướng mày.
- Thế nào, chê tiền ít sao?
Vu Nhai chỉ do dự một chút, đối phương lập tức tỏ ý bất mãn. Hắn khẽ thở dài. Xem ra thật sự phải đối mặt với những kẻ gọi là thiên tài này, xem bọn họ đáng sợ tới mức nào. Hắn mỉm cười, cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, quay về phía Tiễn Linh nói:
- Đồ cũng mua rồi, chúng ta đi thôi!
Tiễn Linh có phần sững sờ. Nàng do dự. Thái độ của Vu Nhai rất rõ ràng, nhưng đối phương là đệ nhất thiên tài Văn Khúc Doanh!
- Tiểu tử, ta nói với ngươi, ngươi tai điếc hay là mắt mù? Đem đồ ra đây, cầm tiền lập tức cút cho ta.
Thủ hạ của Tiếu Ly liền nổi giận. Bình thường gặp loại chuyện này, có người nào không phải mặt mày xám xịt cút đi.
- A, cẩn thận nghe một chút, thì ra ngươi nói thật đúng là tiếng người. Ta còn tưởng rằng có con chó nhà nào không buộc cẩn thận, chạy đến đây sủa loạn!
Vu Nhai xoay đầu lại, giả vờ kinh ngạc nói. Nếu đã quyết định sẽ đối kháng, vậy sẽ không lưu lại dư lực.
- Ngươi muốn chết!
Thủ hạ của Tiếu Ly có thói quen kiêu ngạo, sao chịu được sự châm chọc như vậy. Hắn đưa tay qua tính nắm áo ngực Vu Nhai. Nhưng vẫn chưa bắt được, hắn đã lập tức dừng lại.
Vu Nhai đã nắm chặt cổ tay hắn, nhẹ nhàng lắc một cái.
Crắc.
Một âm thanh vang lên:
- Ai nha... Buông tay. Ngươi biết đứng ở trước mặt ngươi là ai không? Lập tức buông tay ra cho ta. Tiếu… Tiếu lão đại. Cứu… cứu ta... A!
- Một vừa hai phải thôi!
Cuối cùng Tiếu Ly đã mở miệng. Hắn vỗ nhẹ chiếc quạt giấy trên tay, sắc mặt không vui nói.
- Ngươi đang nói chuyện với ta phải không?
Vu Nhai nhìn chằm chằm vào Tiếu Ly nói.
- Hừ, ngươi là tân binh, không biết ta là ai sao?
Trên mặt Tiếu Ly rất lạnh lùng, rất xem thường. Cảm giác ưu việt đã ngấm vào trong xương cốt hắn. Thái độ của hắn ở trước mặt người bán hàng lúc này, rõ ràng rất dối trá, giả vờ cho bạn gái bên cạnh nhìn.
- Vu Nhai, đưa đồ cho bọn họ, chúng ta đi thôi. Hắn tên là Tiếu Ly, là người đứng đầu Văn Khúc Doanh.
Tiễn Linh không nhịn được nhỏ giọng nhắc nhở. Nàng thật sự sợ rằng trước đó Vu Nhai không có nghe được chuyện các nàng nói tới Tiếu Ly. Tổ Kỳ Binh thật sự không có tư cách gây sự. Lần này Thủy Tinh còn đặc biệt căn dặn, không quan tâm là chuyện lớn gì, cũng không nên chọc vào. Hiện tại đang trong thời kì binh doanh cần nghỉ ngơi dưỡng sức!
- Nghe chưa, hiện tại biết ta là ai chưa?
Tiếu Ly nhìn về phía Tiễn Linh, ánh mắt sáng ngời, lại nói:
- Nể tình vị mỹ nữ này, giao vòng tay ra, nói lời xin lỗi với thủ hạ của ta, để hắn xin bớt giận, chuyện này coi như xong!
- Ách, lực lượng của mỹ nữ quả nhiên cường đại. Cuối cùng ta đã nghe rõ ngươi đang nói cái gì. Ai, tiếng người tốt như vậy không nói, tại sao phải học tiếng chó chứ?
Nếu Vu Nhai đã quyết định ra tay, có lý nào lại thu hồi. Thủy Tinh không cho hắn gây sự, không có gì. Từ trước đến nay hắn không mấy nghe lời. Lại nói, hắn cũng không nghe được Thủy Tinh nói vậy. Ba nàng Tiễn Linh vành mắt đã biến thành màu đen!
- Ngươi dám mắng ta!
Cuối cùng, trên mặt Tiếu Ly không còn vẻ ưu việt nữa. Hắn nhìn chằm chằm vào Vu Nhai, sau đó cười nói:
- Được được được. Rất lâu không có người nào dám mắng ta. Xem ra ta đã quá lâu không ra tay, người khác thật sự cho rằng Tiếu Ly ta đã không ổn.
Đồng thời, Vu Nhai cũng đột nhiên nghĩ đến giấc mơ gần đây, nghĩ tới vòng tay màu đen gần đây hình như cho hắn cảm giác thân cận. Để xem mua chiếc vòng tay nhái này về, nó có cho mình cảm giác thân thiết hay không. Nếu như không có, chỉ sợ cũng không phải là ảo giác.
Tiểu thư bán hàng lộ vẻ tươi cười, dẫn Vu Nhai tới quầy hàng, tính tiền. Chiếc vòng cũng không quá đắt. Đối với chút tiền phi nghĩa, Vu Nhai lấy được ở trong di tích Kim Khí Thiên, số tiền này không tính là gì. Đồng thời lại đối phó với mấy nữ hài kia. Giải quyết xong, hắn liền đeo vào tay ngay dưới ánh mắt của mấy nữ hài. Điều này khiến mấy nữ tử đều trợn mắt há hốc mồm. Tiểu thư bán hàng còn muốn xem kịch vui, không nghĩ tới tiểu tử này không ngờ...
- Ách, làm gì vậy? Các ngươi mua xong đồ chưa?
Trong lòng Vu Nhai thoáng động. Quả nhiên không có cảm giác thân thiết. Hừ, sau khi trở về phải lập tức thử xem có thể sử dụng lực lượng của U Hoang Kiếm Linh thức tỉnh vòng tay màu đen kia hay không. Hoặc nghiên cứu một chút về giấc mộng kia. Đột nhiên hắn phát hiện ánh mắt của mấy nữ tử này có phần cổ quái.
Có vấn đề gì sao?
Tiễn Linh đảo mắt. Nàng cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Sao mình có thể nghĩ để gia hỏa này đưa vòng tay cho mình chứ? Chắc hẳn do mình quá chờ mong bạch mã vương tử. A, có lẽ hắn chuẩn bị đưa cho Thủy Tinh. Gia hỏa này và Thủy Tinh luôn có chút cổ quái. Gần đây Thủy Tinh lúc nào cũng hốt hoảng. Một hồi cười, một hồi lại lộ ra tình cảm mãnh liệt giống như có mục tiêu nào đó cần phấn đấu. Một hồi lại nghiến răng nghiến lợi. Có người nói khi yêu đều có biểu hiện như vậy. Chỉ có điều, tiểu tử này là một kẻ sắc lang. Mình có nên ngăn cản một chút? hay không
Trong lòng các nữ tử khác quả thực thất vọng. Các nàng không giống như Tiễn Linh.
Tiễn Linh thực lực mạnh, nội tình đủ, dáng vẻ xinh đẹp. Mặc dù nàng không phải là dòng chính kỳ binh, tương lai vẫn có thể tìm được nam nhân tốt. Với các nàng chỉ sợ cũng khó khăn. Vu Nhai rất cường đại. Nam nhân như vậy thật ra chính là lựa chọn tốt.
Vu Nhai căn bản không biết tâm tư của các nữ nhân. Tâm tư của hắn lại bay tới phương diện ám sát.
- Chào ngươi, xin hỏi chiếc vòng tay màu trắng lúc trước đâu?
Đúng lúc này, một giọng nói ôn nhu vang lên, khiến bọn họ tỉnh táo lại. Không biết từ lúc nào, một đôi nam nữ giống như Kim Đồng Ngọc Nữ tới gần. Nam nhân kia rất lịch sự quay lại mỉm cười với người bán hàng nói.
- Hắc, hóa ra là Tiếu đại soái ca. Vòng tay, ngươi nói tới chiếc vòng tay ánh sáng sao? Thật đáng tiếc, nó đã được vị binh ca ca này mua rồi.
Người bán hàng tinh thần chấn động, nheo mắt lại nói. Người đối diện này có thể mạnh hơn binh ca ca bên cạnh nhiều.
- Cái gì, bị mua rồi sao? Tiếu Ly ca ca, ta đột nhiên rất muốn có chiếc vòng tay này!
Nữ tử bên cạnh Tiếu Ly làm nũng, còn thoáng liếc mắt nhìn đám người Vu Nhai, ngạo nghễ hất cằm lên.
- Được, ta lấy về cho muội!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếu Ly khẽ mỉm cười, sau đó đánh mắt ra hiệu cho đám người phía sau. Một người trong đó bước thật nhanh đến trước mặt Vu Nhai, nói:
- Vòng tay kia bao nhiêu tiền, ta ra gấp đôi. Lấy ra đi!
Vu Nhai nhướng mắt. Hắn là loại người thích hòa khí sinh tài. Nếu đã xác định chiếc vòng tay ánh sáng này không cho hắn cảm giác thân thiết, xác định vòng tay màu đen quả thật có biến hóa, với hắn mà nói, hiện tại có cũng được mà không có cũng được. Nếu như Tiếu Ly tới, cứ thương lượng thật tốt với hắn, cho dù là nhượng lại với giá gốc, hắn cũng sẽ nhường. Nhưng thái độ như vậy, mặc dù là hắn cũng không nhịn được phải nhướng mày.
- Thế nào, chê tiền ít sao?
Vu Nhai chỉ do dự một chút, đối phương lập tức tỏ ý bất mãn. Hắn khẽ thở dài. Xem ra thật sự phải đối mặt với những kẻ gọi là thiên tài này, xem bọn họ đáng sợ tới mức nào. Hắn mỉm cười, cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, quay về phía Tiễn Linh nói:
- Đồ cũng mua rồi, chúng ta đi thôi!
Tiễn Linh có phần sững sờ. Nàng do dự. Thái độ của Vu Nhai rất rõ ràng, nhưng đối phương là đệ nhất thiên tài Văn Khúc Doanh!
- Tiểu tử, ta nói với ngươi, ngươi tai điếc hay là mắt mù? Đem đồ ra đây, cầm tiền lập tức cút cho ta.
Thủ hạ của Tiếu Ly liền nổi giận. Bình thường gặp loại chuyện này, có người nào không phải mặt mày xám xịt cút đi.
- A, cẩn thận nghe một chút, thì ra ngươi nói thật đúng là tiếng người. Ta còn tưởng rằng có con chó nhà nào không buộc cẩn thận, chạy đến đây sủa loạn!
Vu Nhai xoay đầu lại, giả vờ kinh ngạc nói. Nếu đã quyết định sẽ đối kháng, vậy sẽ không lưu lại dư lực.
- Ngươi muốn chết!
Thủ hạ của Tiếu Ly có thói quen kiêu ngạo, sao chịu được sự châm chọc như vậy. Hắn đưa tay qua tính nắm áo ngực Vu Nhai. Nhưng vẫn chưa bắt được, hắn đã lập tức dừng lại.
Vu Nhai đã nắm chặt cổ tay hắn, nhẹ nhàng lắc một cái.
Crắc.
Một âm thanh vang lên:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ai nha... Buông tay. Ngươi biết đứng ở trước mặt ngươi là ai không? Lập tức buông tay ra cho ta. Tiếu… Tiếu lão đại. Cứu… cứu ta... A!
- Một vừa hai phải thôi!
Cuối cùng Tiếu Ly đã mở miệng. Hắn vỗ nhẹ chiếc quạt giấy trên tay, sắc mặt không vui nói.
- Ngươi đang nói chuyện với ta phải không?
Vu Nhai nhìn chằm chằm vào Tiếu Ly nói.
- Hừ, ngươi là tân binh, không biết ta là ai sao?
Trên mặt Tiếu Ly rất lạnh lùng, rất xem thường. Cảm giác ưu việt đã ngấm vào trong xương cốt hắn. Thái độ của hắn ở trước mặt người bán hàng lúc này, rõ ràng rất dối trá, giả vờ cho bạn gái bên cạnh nhìn.
- Vu Nhai, đưa đồ cho bọn họ, chúng ta đi thôi. Hắn tên là Tiếu Ly, là người đứng đầu Văn Khúc Doanh.
Tiễn Linh không nhịn được nhỏ giọng nhắc nhở. Nàng thật sự sợ rằng trước đó Vu Nhai không có nghe được chuyện các nàng nói tới Tiếu Ly. Tổ Kỳ Binh thật sự không có tư cách gây sự. Lần này Thủy Tinh còn đặc biệt căn dặn, không quan tâm là chuyện lớn gì, cũng không nên chọc vào. Hiện tại đang trong thời kì binh doanh cần nghỉ ngơi dưỡng sức!
- Nghe chưa, hiện tại biết ta là ai chưa?
Tiếu Ly nhìn về phía Tiễn Linh, ánh mắt sáng ngời, lại nói:
- Nể tình vị mỹ nữ này, giao vòng tay ra, nói lời xin lỗi với thủ hạ của ta, để hắn xin bớt giận, chuyện này coi như xong!
- Ách, lực lượng của mỹ nữ quả nhiên cường đại. Cuối cùng ta đã nghe rõ ngươi đang nói cái gì. Ai, tiếng người tốt như vậy không nói, tại sao phải học tiếng chó chứ?
Nếu Vu Nhai đã quyết định ra tay, có lý nào lại thu hồi. Thủy Tinh không cho hắn gây sự, không có gì. Từ trước đến nay hắn không mấy nghe lời. Lại nói, hắn cũng không nghe được Thủy Tinh nói vậy. Ba nàng Tiễn Linh vành mắt đã biến thành màu đen!
- Ngươi dám mắng ta!
Cuối cùng, trên mặt Tiếu Ly không còn vẻ ưu việt nữa. Hắn nhìn chằm chằm vào Vu Nhai, sau đó cười nói:
- Được được được. Rất lâu không có người nào dám mắng ta. Xem ra ta đã quá lâu không ra tay, người khác thật sự cho rằng Tiếu Ly ta đã không ổn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro