Ngươi muốn làm cái gì?
Hạ Nhật Dịch Lãnh
2024-07-23 06:43:18
- Sao thôi được? Ta đã hứa với ngươi là nhất định sẽ tranh thủ giúp ngươi. Kỵ sĩ chính thức không được nhưng ít nhất phải giành được danh hiệu 'thần binh mạnh nhât'. Hơn nữa lão tử thích nhất là đánh kỵ sĩ chính thức tơi bời, ta hy vọng nhà ngươi không phải kỵ sĩ chính thức sẽ đánh đám kỵ sĩ chính thức kia thành đầu heo. Tốt nhất là khiến chúng phá tượng, để xem còn giữ hình tượng được không?
Hạng giáo quan tức điên, nhưng đừng nói gã còn đứng trong tù, dù gã ra ngoài cũng không có cách nào. Hạng giáo quan nóng nảy như kiến bò chảo nóng.
- Phải rồi Vu tiểu tử, ngươi có thể đi tìm thất hoàng tử, có lẽ hắn sẽ giúp được ngươi.
Vu Nhai vội lắc đầu, nói:
- Ta không muốn bị trói buộc.
Thất hoàng tử đang chờ Vu Nhai đến cửa xin giúp, nhân tình này không dễ cho qua. Bán mạng cho Thất hoàng tử? Vu Nhai không ngốc như thế.
Hạng giáo quan cảm thán rằng:
- Ài, như ta, như lão Yến, như ngươi thật là nửa bước khó đi trong thế giới này.
Nếu không phải Yến đại nhân, cả đám không ham quyền thế thì làm sao bị phái đi Bắc Đầu hành tỉnh? Những người này kiêu ngạo, bọn họ sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà buông bỏ nguyên tắc, có thể khiến bọn họ leo lên đỉnh chỉ có vũ lực cường đại.
Con đường bọn họ đi đầy chông gai hơn bất cứ ai. Không phải họ không hiểu đạo lý xu lợi nịnh hót, chẳng qua họ khinh thường không làm.
Vu Nhai hơi khác với bọn họ, ở một vài mặt hắn hích mưu lợi. Ví dụ Vu Nhai sẽ nịnh hót vài cường giả, như đối xử với Hoàng Phủ đại tướng quân. Nhưng Vu Nhai sẽ không bị người lợi dụng, càng không bán mạng cho ai.
Về bản chất thì Vu Nhai cũng khá kiêu ngạo.
Huyết Lệnh là loại người như vậy, trên Thần Huyền đại lục có nhiều võ si rất phục Độc Cô gia. Không phải nói người Độc Cô gia cũng giống thế, đặc biệt là Độc Cô gia phát triển đã lâu, rồng rắn hỗn tạp. Chẳng qua Độc Cô gia luôn bồi dưỡng theo chiều hướng này, bây giờ lực lượng chủ thể của Độc Cô gia vẫn có một đám người khiến người ta vừa sợ vừa hận vừa câm nín.
Vu Nhai, Hạng giáo quan không nhắc đến chuyện tìm người giúp đỡ nữa, hai người cùng uống rượu.
- Khà, nếu ngươi muốn biết tình huống nội điện thì được thôi, tuy lão tử là kỵ sĩ ngoại điện nhưng đã vào nội điện vô số lần, có khi là đánh vào, ha ha ha ha ha ha! Năm xưa đánh sướng cả người!
Hạng giáo quan buồn bực nên uống hơi nhiều, bắt đầu nói một đống chuyện. Hạng giáo quan kể các loại sự việc trong nội điện cho Vu Nhai nghe.
Vu Nhai vội vàng ghi nhớ, đặc biệt khi Hạng giáo quan nói đến Huyền Bảo Lâu hắn càng phải nhớ kỹ hơn.
Có Thôn Thiên kiếm nên Vu Nhai không sợ không tìm được Huyền Bảo Lâu, nhưng hắn không dám bảo đảm nó có nổi hứng lên làm khó mình không.
Vu Nhai không nói ý định của mình ra, với tính cách của Hạng giáo quan chắ chắn sẽ không cho hắn làm bậy. Mấy ngày trước Vu Nhai vừa quậy tưng lên, lần này lại phá tiếp, trái tim của Hạng giáo quan không mạnh mẽ như bề ngoài.
Trộm thần binh, cái này có khác gì bị thần kinh?
Không biết qua bao lâu, Vu Nhai rời khỏi nhà tù. Hạng giáo quan đáng thương phải ngủ một đêm đến sáng mới được thả ra.
Trời đã tối, Vu Nhai quay về chỗ kỵ sĩ dự bị Bắc Đầu cư ngụ. Mọi người đã ra khỏi Độc Cô Cửu Tà, ai nấy hào hứng kể chuyện hôm nay, nói là rất sung sướng, cả đám đông người đều vượt qua, khiến những kẻ chất vấn Bắc Đầu hành tỉnh đều im miệng. Nhưng khi thấy Vu Nhai đi vào thì toàn bộ lặng đi, mọi cặp mắt nhìn hắn. Hôm nay kỵ sĩ dự bị Bắc Đầu biểu hiện hoàn mỹ nhưng bị bóp chết, ngay từ đầu đã sứt mẻ.
- Đừng nhìn ta như vậy, ta đã nói là ta chưa bao giờ gạt người, chẳn qua bây giờ dựa vào mọi người tiên phong cho ta. Mọi người cố gắng tiến tới đi, đừng đến lúc ta có thể tham gia mà các ngươi đều thành khán giả.
Trong lòng Vu Nhai rất tuyệt vọng nhưng hắn không nói ra đả kích người.
Vu Nhai nói:
- Bây giờ chúng ta uống rượu trước, chúc mừng chiến thắng hôm nay.
- Được!
Nghĩ đến Vu Nhai không gì không làm được, tâm tình kỵ sĩ dự bị Bắc Đầu tốt lên, bắt đầu chúc mừng chèn chén. Vu Nhai không cho cả đám uống say xỉn, ngày mai còn phải thi tiếp.
Buổi tối Vu Tiểu Dạ tìm Vu Nhai, hai biểu huynh muội lâu không gặp, có nhiều điều tâm sự. Đa phần là Vu Tiểu Dạ nói chuyện, nàng kể những gì trải qua trong Kiếm vực hành tỉnh.
Nếu đám thế hệ trẻ Dương gia thấy Vu Tiểu Dạ líu ríu không dứt sẽ trừng rớt tròng mắt, ghen tỵ lồng lộn lên. Chỉ là biểu ca, tại sao thân mật quá vậy?
Chuyến đi Dương gia Kiếm vực hành tỉnh của Vu Tiểu Dạ khá suôn sẻ, Dương Như Tiêm thuộc dòng chính Dương gia, Dương lão sư của Bắc Đầu học viện. Mạch của Dương Như Tiêm hầu như chết hết trong chiến đấu, chỉ còn lại một mình nàng. Lúc trước mạch của Dương Như Tiêm toàn do gia chủ Dương gia mà ra, nên nàng không vội chiêu nam nhân ở rể, chuyện của Vu Tiểu Dạ khá suôn sẻ.
Dương Như Tiêm không gả cũng không sao, đến khi đó Vu Tiểu Dạ có thể tìm một nam nhân Dương gia, sinh con rồi vào mạch Dương Như Tiêm là được. Mới đầu Dương Như Tiêm nghĩ như thế, nhưng sau này thấy Vu Tiểu Dạ, Vu Nhai ở chung thì nàng dần bỏ ý định.
Dương Như Tiêm thật sự thích Vu Tiểu Dạ, mạch của nàng đã như vậy, không cưỡng cầu, cùng lắm là nhận nuôi nhi tử của bằng. Trong lòng Vu Tiểu Dạ đã xác nhận thích biểu ca, Dương Như Tiêm không ép buộc nàng.
Ở ngoài sáng Dương gia không có hành động gì, dù sao bọn họ có lỗi với Dương Như Tiêm. Ngầm thì Dương gia cổ vũ thế hệ trẻ cua Vu Tiểu Dạ, bọn họ không tin nam nhân tốt của Dương gia Kiếm vực hành tỉnh không bằng dân bản xứ Bắc Đầu hành tỉnh. Vu Tiểu Dạ đáng thương mỗi ngày đối mặt đám người này, ứng đối muốn nôn, mỗi lần nàng đều lấy biểu ca ra làm tấm chắn.
- Ta đã có vị hôn phu, là biểu ca của ta.
Nghe đến đây khóe môi Vu Nhai co giật, hèn gì lúc trước Dương Tiên Tuấn thù hằn hắn như thế, hèn gì người Dương gia hận không thể nuốt sống hắn. Được rồi, dù nam nhân Dương gia ban đầu không mấy thích Vu Tiểu Dạ nhưng mỗi khi nghe nàng nhắc đến dân bản xứ Bắc Đầu hành tỉnh, nghe lâu sẽ buồn bực rất muốn đánh Vu Nhai một trận.
Đường đường là tử tôn thiên tài của Dương gia, mỗi ngày bị đánh đồng với một dân bản xứ Bắc Đầu hành tỉnh, không ngứa tay mới là lạ.
- À à, biểu ca vĩnh viễn là mũi tên, a không, tường chắn gió cho nàng.
Vu Nhai suýt lỡ mồm may mắn hắn nhanh nhảu sửa lại. Vu Tiểu Dạ cười ngọt ngào. Hai người tâm sự thêm một lúc, bất giác Vu Tiểu Dạ đã theo vào phòng ngủ của Vu Nhai.
Đổi làm bình thường Vu Nhai sẽ hành động xấu xa, nhưng bây giờ hắn chỉ lo nghĩ về báu vật quý hiếm kia, cộng với tâm tình lâu ngày gặp lại nên không làm gì táy máy.
Lúc ngủ Vu Tiểu Dạ còn 'bạch tuộc' hơn Tiểu Mỹ, hắn không muốn đánh thứ nàng nên đành nằm im cho nàng 'sàm sỡ', bất giác hắn thiếp ngủ.
Hạng giáo quan tức điên, nhưng đừng nói gã còn đứng trong tù, dù gã ra ngoài cũng không có cách nào. Hạng giáo quan nóng nảy như kiến bò chảo nóng.
- Phải rồi Vu tiểu tử, ngươi có thể đi tìm thất hoàng tử, có lẽ hắn sẽ giúp được ngươi.
Vu Nhai vội lắc đầu, nói:
- Ta không muốn bị trói buộc.
Thất hoàng tử đang chờ Vu Nhai đến cửa xin giúp, nhân tình này không dễ cho qua. Bán mạng cho Thất hoàng tử? Vu Nhai không ngốc như thế.
Hạng giáo quan cảm thán rằng:
- Ài, như ta, như lão Yến, như ngươi thật là nửa bước khó đi trong thế giới này.
Nếu không phải Yến đại nhân, cả đám không ham quyền thế thì làm sao bị phái đi Bắc Đầu hành tỉnh? Những người này kiêu ngạo, bọn họ sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà buông bỏ nguyên tắc, có thể khiến bọn họ leo lên đỉnh chỉ có vũ lực cường đại.
Con đường bọn họ đi đầy chông gai hơn bất cứ ai. Không phải họ không hiểu đạo lý xu lợi nịnh hót, chẳng qua họ khinh thường không làm.
Vu Nhai hơi khác với bọn họ, ở một vài mặt hắn hích mưu lợi. Ví dụ Vu Nhai sẽ nịnh hót vài cường giả, như đối xử với Hoàng Phủ đại tướng quân. Nhưng Vu Nhai sẽ không bị người lợi dụng, càng không bán mạng cho ai.
Về bản chất thì Vu Nhai cũng khá kiêu ngạo.
Huyết Lệnh là loại người như vậy, trên Thần Huyền đại lục có nhiều võ si rất phục Độc Cô gia. Không phải nói người Độc Cô gia cũng giống thế, đặc biệt là Độc Cô gia phát triển đã lâu, rồng rắn hỗn tạp. Chẳng qua Độc Cô gia luôn bồi dưỡng theo chiều hướng này, bây giờ lực lượng chủ thể của Độc Cô gia vẫn có một đám người khiến người ta vừa sợ vừa hận vừa câm nín.
Vu Nhai, Hạng giáo quan không nhắc đến chuyện tìm người giúp đỡ nữa, hai người cùng uống rượu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Khà, nếu ngươi muốn biết tình huống nội điện thì được thôi, tuy lão tử là kỵ sĩ ngoại điện nhưng đã vào nội điện vô số lần, có khi là đánh vào, ha ha ha ha ha ha! Năm xưa đánh sướng cả người!
Hạng giáo quan buồn bực nên uống hơi nhiều, bắt đầu nói một đống chuyện. Hạng giáo quan kể các loại sự việc trong nội điện cho Vu Nhai nghe.
Vu Nhai vội vàng ghi nhớ, đặc biệt khi Hạng giáo quan nói đến Huyền Bảo Lâu hắn càng phải nhớ kỹ hơn.
Có Thôn Thiên kiếm nên Vu Nhai không sợ không tìm được Huyền Bảo Lâu, nhưng hắn không dám bảo đảm nó có nổi hứng lên làm khó mình không.
Vu Nhai không nói ý định của mình ra, với tính cách của Hạng giáo quan chắ chắn sẽ không cho hắn làm bậy. Mấy ngày trước Vu Nhai vừa quậy tưng lên, lần này lại phá tiếp, trái tim của Hạng giáo quan không mạnh mẽ như bề ngoài.
Trộm thần binh, cái này có khác gì bị thần kinh?
Không biết qua bao lâu, Vu Nhai rời khỏi nhà tù. Hạng giáo quan đáng thương phải ngủ một đêm đến sáng mới được thả ra.
Trời đã tối, Vu Nhai quay về chỗ kỵ sĩ dự bị Bắc Đầu cư ngụ. Mọi người đã ra khỏi Độc Cô Cửu Tà, ai nấy hào hứng kể chuyện hôm nay, nói là rất sung sướng, cả đám đông người đều vượt qua, khiến những kẻ chất vấn Bắc Đầu hành tỉnh đều im miệng. Nhưng khi thấy Vu Nhai đi vào thì toàn bộ lặng đi, mọi cặp mắt nhìn hắn. Hôm nay kỵ sĩ dự bị Bắc Đầu biểu hiện hoàn mỹ nhưng bị bóp chết, ngay từ đầu đã sứt mẻ.
- Đừng nhìn ta như vậy, ta đã nói là ta chưa bao giờ gạt người, chẳn qua bây giờ dựa vào mọi người tiên phong cho ta. Mọi người cố gắng tiến tới đi, đừng đến lúc ta có thể tham gia mà các ngươi đều thành khán giả.
Trong lòng Vu Nhai rất tuyệt vọng nhưng hắn không nói ra đả kích người.
Vu Nhai nói:
- Bây giờ chúng ta uống rượu trước, chúc mừng chiến thắng hôm nay.
- Được!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ đến Vu Nhai không gì không làm được, tâm tình kỵ sĩ dự bị Bắc Đầu tốt lên, bắt đầu chúc mừng chèn chén. Vu Nhai không cho cả đám uống say xỉn, ngày mai còn phải thi tiếp.
Buổi tối Vu Tiểu Dạ tìm Vu Nhai, hai biểu huynh muội lâu không gặp, có nhiều điều tâm sự. Đa phần là Vu Tiểu Dạ nói chuyện, nàng kể những gì trải qua trong Kiếm vực hành tỉnh.
Nếu đám thế hệ trẻ Dương gia thấy Vu Tiểu Dạ líu ríu không dứt sẽ trừng rớt tròng mắt, ghen tỵ lồng lộn lên. Chỉ là biểu ca, tại sao thân mật quá vậy?
Chuyến đi Dương gia Kiếm vực hành tỉnh của Vu Tiểu Dạ khá suôn sẻ, Dương Như Tiêm thuộc dòng chính Dương gia, Dương lão sư của Bắc Đầu học viện. Mạch của Dương Như Tiêm hầu như chết hết trong chiến đấu, chỉ còn lại một mình nàng. Lúc trước mạch của Dương Như Tiêm toàn do gia chủ Dương gia mà ra, nên nàng không vội chiêu nam nhân ở rể, chuyện của Vu Tiểu Dạ khá suôn sẻ.
Dương Như Tiêm không gả cũng không sao, đến khi đó Vu Tiểu Dạ có thể tìm một nam nhân Dương gia, sinh con rồi vào mạch Dương Như Tiêm là được. Mới đầu Dương Như Tiêm nghĩ như thế, nhưng sau này thấy Vu Tiểu Dạ, Vu Nhai ở chung thì nàng dần bỏ ý định.
Dương Như Tiêm thật sự thích Vu Tiểu Dạ, mạch của nàng đã như vậy, không cưỡng cầu, cùng lắm là nhận nuôi nhi tử của bằng. Trong lòng Vu Tiểu Dạ đã xác nhận thích biểu ca, Dương Như Tiêm không ép buộc nàng.
Ở ngoài sáng Dương gia không có hành động gì, dù sao bọn họ có lỗi với Dương Như Tiêm. Ngầm thì Dương gia cổ vũ thế hệ trẻ cua Vu Tiểu Dạ, bọn họ không tin nam nhân tốt của Dương gia Kiếm vực hành tỉnh không bằng dân bản xứ Bắc Đầu hành tỉnh. Vu Tiểu Dạ đáng thương mỗi ngày đối mặt đám người này, ứng đối muốn nôn, mỗi lần nàng đều lấy biểu ca ra làm tấm chắn.
- Ta đã có vị hôn phu, là biểu ca của ta.
Nghe đến đây khóe môi Vu Nhai co giật, hèn gì lúc trước Dương Tiên Tuấn thù hằn hắn như thế, hèn gì người Dương gia hận không thể nuốt sống hắn. Được rồi, dù nam nhân Dương gia ban đầu không mấy thích Vu Tiểu Dạ nhưng mỗi khi nghe nàng nhắc đến dân bản xứ Bắc Đầu hành tỉnh, nghe lâu sẽ buồn bực rất muốn đánh Vu Nhai một trận.
Đường đường là tử tôn thiên tài của Dương gia, mỗi ngày bị đánh đồng với một dân bản xứ Bắc Đầu hành tỉnh, không ngứa tay mới là lạ.
- À à, biểu ca vĩnh viễn là mũi tên, a không, tường chắn gió cho nàng.
Vu Nhai suýt lỡ mồm may mắn hắn nhanh nhảu sửa lại. Vu Tiểu Dạ cười ngọt ngào. Hai người tâm sự thêm một lúc, bất giác Vu Tiểu Dạ đã theo vào phòng ngủ của Vu Nhai.
Đổi làm bình thường Vu Nhai sẽ hành động xấu xa, nhưng bây giờ hắn chỉ lo nghĩ về báu vật quý hiếm kia, cộng với tâm tình lâu ngày gặp lại nên không làm gì táy máy.
Lúc ngủ Vu Tiểu Dạ còn 'bạch tuộc' hơn Tiểu Mỹ, hắn không muốn đánh thứ nàng nên đành nằm im cho nàng 'sàm sỡ', bất giác hắn thiếp ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro