Phản quốc.
Hạ Nhật Dịch Lãnh
2024-07-23 06:43:18
Đại Tượng giận dữ quát:
- Muốn chúng ta chết? Ngươi không thấy kỵ sĩ dự bị cũng huấn luyện chung sao? Chẳng lẽ hắn muốn các kỵ sĩ này chết? Còn mấy nữ nhân, các ngươi không thua cả nữ nhân?
Đám người Dạ Tình, Nghiêm Sương huấn luyện cho các tội phạm đã lâu không gặp nữ nhân tăng thêm động lực. Các tội phạm quyết tâm không thua nữ nhân, nhưng vẫn có một số ít người không chịu nổi vất vả. Bọn họ mặc kệ nữ nhân gì, nhiệt huyết và động lực gì, có tồn tại trên thế giới hay không. Như đã nói, bọn họ chỉ đến ăn nằm chờ chết.
Nhân phẩm của bọn họ rác rưởi, Cẩu Đản nằm trong số đó.
- Ta mặc kệ, cứ tiếp tục thế này thì ta sẽ chết. Ta làm thông báo binh, ta không huấn luyện nữa! Ta không muốn liều mạng với Ma Pháp đế quốc!
Cẩu Đản sải bước chạy tới trước mặt Vu Nhai, nói:
- Này Vu Nhai huynh đệ, ta muốn làm thông báo binh. Yên tâm, đến lúc các ngươi chặn Ma Pháp đế quốc ta nhất định sẽ đưa tình huống của các ngươi báo về Kiếm Sơn hùng quan.
Vu Nhai mỉm cười nói:
- Vậy sao? Thế thi được rồi, nhưng muốn làm thông báo binh e rằng một mình ngươi khôngđủ.
Các các tội phạm lao đến, Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị thì tiếp tục huấn luyện. Các tội phạm nghe Vu Nhai nói, cả đám ngẩn ngơ.
Vu Nhai lặp lại:
- Nếu ai không chịu nổi nữa thì bây giờ hãy đứng ra đi, nếu không sẽ chẳng còn cơ hội.
Nếu trước mắt là binh sĩ Kiếm Sơn hùng quan hay Dương Tiên Tuấn, nhìn nụ cười của Vu Nhai rất quen mắt, đám người Dạ Tình thì quá quen thuộc nụ cười này.
- Ta rút!
- Ta cũng rút!
Thêm vài người đi ra, cuộc huấn luyện quá vất vả. Hai mươi mấy người đứng ra.
Cẩu Đản cười nói:
- Mới hơn hai mươi người sao? Xem ra còn nhiều người muốn huấn luyện đến chết, hay các ngươi vừa mắt mấy cô nương này? Đừng hy vọng nữa, các nàng quá lợi hại, hầu như không thể chinh phục được. Chẳng bằng cùng ta trở về lều ăn ngon uống đã, chờ cơ hội mới xuống tay. Ta có thuốc mê quý giá năm xưa cất giấu . . .
Xoẹt!
- A!
Cẩu Đản chưa nói xong đã rú lên. Từ khi nào tay Vu Nhai cầm một thanh kiếm, trên kiếm nhỏ giọt máu. Cẩu Đản quỳ một gối bịt chặt tay mình.
Cẩu Đản tức giận quát:
- Ư a . . . Ngươi . . . Ngươi dám ra tay? Họ Vu, ngươi cho rằng ngươi là ai?
Cẩu Đản cảm thấy Vu Nhai là một người tốt bụng hay nên nói là người thành thật, kiểu đồ ngốc lấy đức phục người. Cẩu Đản không phải thứ tốt, đức chỉ là đống phân trong mắt gã. Nếu những kỵ sĩ dự bị không chạy tới thì Cẩu Đản nói chuyện không ngại miệng, dù sao Vu Nhai người tốt không dám làm gì gã. Tiếc rằng Cẩu Đản sai quá sai.
- Ta chưa từng cho rằng mình là người tốt, còn ngươi thì càng tệ hại hơn.
Vu Nhai nhìn thanh kiếm, nói:
- Đương nhiên ta dám ra tay. Có phải ngươi đang nghĩ không nên dùng những nữ nhân này chọc giận ta? Rất đáng tiếc, nhát kiếm này không trừng phạt ngươi vì câu nói sau cùng mà là trừng phạt ngươi rút khỏi cuộc huấn luyện. Mới rồi ta đã nói gì? Ai dám rút lui thì đừng trách ta không khách sáo!
Giọng Vu Nhai ngày càng âm u, đặc biệt câu cuối cùng làm hai mươi mấy tội phạm rút lui rởn tóc gáy.
- Các ngươi nghĩ đúng, ta cũng muốn trừng phạt các ngươi như vậy!
Vu Nhai vụt ngoái đầu, nụ cười kỳ dị như ma quỷ. Dưới chân các tội phạm càng lúc càng lạnh run, Vu Nhai chợt biến mất.
- Vu Nhai huynh . . .
Đại Tượng muốn nói gì nhưng đã muộn.
- A a a!!!
Đại Tượng thấy một huyễn ảnh xông vào trong đám người, sau đó là tiếng hú hét liên miên. Chỉ ba giây Vu Nhai quay về bên đài rèn nóng bức của hắn. Hai mươi mấy người ngồi xổm che tay. Đại Tượng không cảm thấy đài rèn nóng bức nữa, người lúc trước còn dịu dàng nay biến âm u đáng sợ.
- Còn ai muốn rút lui cứ đứng ra đây.
Nụ cười kỳ dị biến mất, Vu Nhai vẫn thân thiết như vậy, nhưng các tội phạm đánh rùng mình. Đám người lúc trước do dự nay thầm mừng, may mắn vừa rồi đã không xúc động.
Vu Nhai phất tay:
- Nếu không có ai thì trở về huấn luyện đi.
Vu Nhai mặc kệ các tội phạm có đi hay không, hắn nhìn hướng người tên Cẩu Đản.
Vu Nhai mỉm cười nói:
- Cẩu Đản, ngươi tên là Cẩu Đản đúng không? Trừng phạt rút lui đã xong, những lời người vừa nói cũng phải phạt. Nói đi, ta nên trừng phạt ngươi như thế nào?
Tuy chuyện trước mắt chưa đáng sợ nhất nhưng Cẩu Đản nghĩ đến ban đầu Vu Nhai cảnh cáo mà cả đám nghĩ là ảo giác, nhớ đến sát ý cuồn cuộn làm chân gã mềm nhũn.
Cẩu Đản phản xạ nói:
- Vu . . . Vu . . . Vu Nhai huynh đệ, mới rồi ta nói đùa, thật sự, ta không có . . .
Giọng Vu Nhai ngày càng lạnh:
- Vậy sao? Nhưng ta cảm thấy ngươi thật sự có ý đó.
Vu Nhai xòe tay ra, giữa năm ngón tay ló lên lưỡi dao gió bay hướng Cẩu Đản, cắt nát y phục của gã. Một bao màu vàng nằm trong tay Vu Nhai.
- Quả nhiên đúng thật, ngươi đúng là muốn làm như vậy.
Cẩu Đản nhìn y phục bị cắt rách, nghĩ đến Vu Nhai tùy tay phát hiện lực lượng đáng sợ thế này, thì ra hắn là sói khoác da dê.
Cẩu Đản vội nhận sai:
- Vu Nhai huynh đệ, Vu Nhai đại ca, ta sai rồi, tha thứ ta đi, hãy cho ta thêm một cơ hội.
Trước kia Cẩu Đản sống được là vì gã nhận sai kịp lúc.
Vị quan phán xử Cẩu Đản là quan tốt, gã lại giỏi biểu diễn.
Nhưng Cẩu Đản đối diện là Vu Nhai vua điện ảnh. Xoẹt một tiếng, một lưỡi dao gió đâm thủng cổ họng Cẩu Đản.
Cẩu Đản không kịp phản ứng lại, gã đang vắt óc nghĩ cách làm sao trả thù Vu Nhai đã bị giết.
- Cẩu . . .
Các tội phạm định rời đi ngơ ngác nhìn xác chết trước mắt, không biết nói cái gì cho phải. Những người rít lui che vết thương trên tay rùng mình sởn gai ốc, không biết Vu Nhai sẽ làm gì bọn họ. Đại Tượng thì từ đầu đến cuối không đi, yên lặng nhìn mọi chuyện trước mắt. Lòng Đại Tượng rối loạn, gã không hiểu người trước mắt là loại người gì.
Đại Tượng không cần rối rắm, vì Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị cũng muốn biết con người thật của Vu Nhai.
- Đại Tượng!
Đại Tượng phản xạ đáp:
- Có!
Vu Nhai không còn cười, thản nhiên nói:
- Lúc trước ngươi nói nếu có ai rút lui thì hỏi ngươi, giờ nhiều người rút lui, chuyện xử lý giao cho ngươi làm.
Vu Nhai nói xong tiếp tục rèn trang bị.
Đại Tượng đáp một chữ:
- Vâng!
Đại Tượng do dự không biết nên giải quyết thế nào.
Một tội phạm nói:
- Đại Tượng, chúng ta không rút.
- Đúng đúng, chúng ta không rút, mới rồi chúng ta nghe theo Cẩu Đản xúi giục.
Các tội phạm rất chú trọng mạng sống, đặc biệt khi Vu Nhai cho cơ hội bọn họ càng muốn sống. Nhìn Cẩu Đản chết không nhắm mắt các tội phạm mới biết thì ra những kỵ sĩ dự bị sẽ giết người, cái người dịu dàng này ẩn giấu ma quỷ đáng sợ.
Đại Tượng lạnh lùng nói:
- Được, ta cho các ngươi thêm một cơ hội, nếu còn muốn rút lui thì không cần Vu Nhai huynh đệ ra tay, lão tử phế kẻ đó trước!
- Muốn chúng ta chết? Ngươi không thấy kỵ sĩ dự bị cũng huấn luyện chung sao? Chẳng lẽ hắn muốn các kỵ sĩ này chết? Còn mấy nữ nhân, các ngươi không thua cả nữ nhân?
Đám người Dạ Tình, Nghiêm Sương huấn luyện cho các tội phạm đã lâu không gặp nữ nhân tăng thêm động lực. Các tội phạm quyết tâm không thua nữ nhân, nhưng vẫn có một số ít người không chịu nổi vất vả. Bọn họ mặc kệ nữ nhân gì, nhiệt huyết và động lực gì, có tồn tại trên thế giới hay không. Như đã nói, bọn họ chỉ đến ăn nằm chờ chết.
Nhân phẩm của bọn họ rác rưởi, Cẩu Đản nằm trong số đó.
- Ta mặc kệ, cứ tiếp tục thế này thì ta sẽ chết. Ta làm thông báo binh, ta không huấn luyện nữa! Ta không muốn liều mạng với Ma Pháp đế quốc!
Cẩu Đản sải bước chạy tới trước mặt Vu Nhai, nói:
- Này Vu Nhai huynh đệ, ta muốn làm thông báo binh. Yên tâm, đến lúc các ngươi chặn Ma Pháp đế quốc ta nhất định sẽ đưa tình huống của các ngươi báo về Kiếm Sơn hùng quan.
Vu Nhai mỉm cười nói:
- Vậy sao? Thế thi được rồi, nhưng muốn làm thông báo binh e rằng một mình ngươi khôngđủ.
Các các tội phạm lao đến, Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị thì tiếp tục huấn luyện. Các tội phạm nghe Vu Nhai nói, cả đám ngẩn ngơ.
Vu Nhai lặp lại:
- Nếu ai không chịu nổi nữa thì bây giờ hãy đứng ra đi, nếu không sẽ chẳng còn cơ hội.
Nếu trước mắt là binh sĩ Kiếm Sơn hùng quan hay Dương Tiên Tuấn, nhìn nụ cười của Vu Nhai rất quen mắt, đám người Dạ Tình thì quá quen thuộc nụ cười này.
- Ta rút!
- Ta cũng rút!
Thêm vài người đi ra, cuộc huấn luyện quá vất vả. Hai mươi mấy người đứng ra.
Cẩu Đản cười nói:
- Mới hơn hai mươi người sao? Xem ra còn nhiều người muốn huấn luyện đến chết, hay các ngươi vừa mắt mấy cô nương này? Đừng hy vọng nữa, các nàng quá lợi hại, hầu như không thể chinh phục được. Chẳng bằng cùng ta trở về lều ăn ngon uống đã, chờ cơ hội mới xuống tay. Ta có thuốc mê quý giá năm xưa cất giấu . . .
Xoẹt!
- A!
Cẩu Đản chưa nói xong đã rú lên. Từ khi nào tay Vu Nhai cầm một thanh kiếm, trên kiếm nhỏ giọt máu. Cẩu Đản quỳ một gối bịt chặt tay mình.
Cẩu Đản tức giận quát:
- Ư a . . . Ngươi . . . Ngươi dám ra tay? Họ Vu, ngươi cho rằng ngươi là ai?
Cẩu Đản cảm thấy Vu Nhai là một người tốt bụng hay nên nói là người thành thật, kiểu đồ ngốc lấy đức phục người. Cẩu Đản không phải thứ tốt, đức chỉ là đống phân trong mắt gã. Nếu những kỵ sĩ dự bị không chạy tới thì Cẩu Đản nói chuyện không ngại miệng, dù sao Vu Nhai người tốt không dám làm gì gã. Tiếc rằng Cẩu Đản sai quá sai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ta chưa từng cho rằng mình là người tốt, còn ngươi thì càng tệ hại hơn.
Vu Nhai nhìn thanh kiếm, nói:
- Đương nhiên ta dám ra tay. Có phải ngươi đang nghĩ không nên dùng những nữ nhân này chọc giận ta? Rất đáng tiếc, nhát kiếm này không trừng phạt ngươi vì câu nói sau cùng mà là trừng phạt ngươi rút khỏi cuộc huấn luyện. Mới rồi ta đã nói gì? Ai dám rút lui thì đừng trách ta không khách sáo!
Giọng Vu Nhai ngày càng âm u, đặc biệt câu cuối cùng làm hai mươi mấy tội phạm rút lui rởn tóc gáy.
- Các ngươi nghĩ đúng, ta cũng muốn trừng phạt các ngươi như vậy!
Vu Nhai vụt ngoái đầu, nụ cười kỳ dị như ma quỷ. Dưới chân các tội phạm càng lúc càng lạnh run, Vu Nhai chợt biến mất.
- Vu Nhai huynh . . .
Đại Tượng muốn nói gì nhưng đã muộn.
- A a a!!!
Đại Tượng thấy một huyễn ảnh xông vào trong đám người, sau đó là tiếng hú hét liên miên. Chỉ ba giây Vu Nhai quay về bên đài rèn nóng bức của hắn. Hai mươi mấy người ngồi xổm che tay. Đại Tượng không cảm thấy đài rèn nóng bức nữa, người lúc trước còn dịu dàng nay biến âm u đáng sợ.
- Còn ai muốn rút lui cứ đứng ra đây.
Nụ cười kỳ dị biến mất, Vu Nhai vẫn thân thiết như vậy, nhưng các tội phạm đánh rùng mình. Đám người lúc trước do dự nay thầm mừng, may mắn vừa rồi đã không xúc động.
Vu Nhai phất tay:
- Nếu không có ai thì trở về huấn luyện đi.
Vu Nhai mặc kệ các tội phạm có đi hay không, hắn nhìn hướng người tên Cẩu Đản.
Vu Nhai mỉm cười nói:
- Cẩu Đản, ngươi tên là Cẩu Đản đúng không? Trừng phạt rút lui đã xong, những lời người vừa nói cũng phải phạt. Nói đi, ta nên trừng phạt ngươi như thế nào?
Tuy chuyện trước mắt chưa đáng sợ nhất nhưng Cẩu Đản nghĩ đến ban đầu Vu Nhai cảnh cáo mà cả đám nghĩ là ảo giác, nhớ đến sát ý cuồn cuộn làm chân gã mềm nhũn.
Cẩu Đản phản xạ nói:
- Vu . . . Vu . . . Vu Nhai huynh đệ, mới rồi ta nói đùa, thật sự, ta không có . . .
Giọng Vu Nhai ngày càng lạnh:
- Vậy sao? Nhưng ta cảm thấy ngươi thật sự có ý đó.
Vu Nhai xòe tay ra, giữa năm ngón tay ló lên lưỡi dao gió bay hướng Cẩu Đản, cắt nát y phục của gã. Một bao màu vàng nằm trong tay Vu Nhai.
- Quả nhiên đúng thật, ngươi đúng là muốn làm như vậy.
Cẩu Đản nhìn y phục bị cắt rách, nghĩ đến Vu Nhai tùy tay phát hiện lực lượng đáng sợ thế này, thì ra hắn là sói khoác da dê.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cẩu Đản vội nhận sai:
- Vu Nhai huynh đệ, Vu Nhai đại ca, ta sai rồi, tha thứ ta đi, hãy cho ta thêm một cơ hội.
Trước kia Cẩu Đản sống được là vì gã nhận sai kịp lúc.
Vị quan phán xử Cẩu Đản là quan tốt, gã lại giỏi biểu diễn.
Nhưng Cẩu Đản đối diện là Vu Nhai vua điện ảnh. Xoẹt một tiếng, một lưỡi dao gió đâm thủng cổ họng Cẩu Đản.
Cẩu Đản không kịp phản ứng lại, gã đang vắt óc nghĩ cách làm sao trả thù Vu Nhai đã bị giết.
- Cẩu . . .
Các tội phạm định rời đi ngơ ngác nhìn xác chết trước mắt, không biết nói cái gì cho phải. Những người rít lui che vết thương trên tay rùng mình sởn gai ốc, không biết Vu Nhai sẽ làm gì bọn họ. Đại Tượng thì từ đầu đến cuối không đi, yên lặng nhìn mọi chuyện trước mắt. Lòng Đại Tượng rối loạn, gã không hiểu người trước mắt là loại người gì.
Đại Tượng không cần rối rắm, vì Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị cũng muốn biết con người thật của Vu Nhai.
- Đại Tượng!
Đại Tượng phản xạ đáp:
- Có!
Vu Nhai không còn cười, thản nhiên nói:
- Lúc trước ngươi nói nếu có ai rút lui thì hỏi ngươi, giờ nhiều người rút lui, chuyện xử lý giao cho ngươi làm.
Vu Nhai nói xong tiếp tục rèn trang bị.
Đại Tượng đáp một chữ:
- Vâng!
Đại Tượng do dự không biết nên giải quyết thế nào.
Một tội phạm nói:
- Đại Tượng, chúng ta không rút.
- Đúng đúng, chúng ta không rút, mới rồi chúng ta nghe theo Cẩu Đản xúi giục.
Các tội phạm rất chú trọng mạng sống, đặc biệt khi Vu Nhai cho cơ hội bọn họ càng muốn sống. Nhìn Cẩu Đản chết không nhắm mắt các tội phạm mới biết thì ra những kỵ sĩ dự bị sẽ giết người, cái người dịu dàng này ẩn giấu ma quỷ đáng sợ.
Đại Tượng lạnh lùng nói:
- Được, ta cho các ngươi thêm một cơ hội, nếu còn muốn rút lui thì không cần Vu Nhai huynh đệ ra tay, lão tử phế kẻ đó trước!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro