San bằng.
Hạ Nhật Dịch Lãnh
2024-07-23 06:43:18
Một người Xích Sắc quân đoàn ở lại nghe tiếng rống, tim đập nhanh nói với những người khác:
- Ta tìm một chỗ xem tình huống.
Không lăng hạc bị đám người Võ Qua mang đi nên gã nhảy lên chỗ cao. Bên cạnh có một người cưỡi ma thú bay, dường như định bay lên cao xem náo nhiệt. Người Xích Sắc quân đoàn nhảy lên cò kè với chủ nhân cưỡi ma thú bay.
Cùng lúc đó, đám người Võ Qua, Từ Hắc Tử chưa bay được bao xa cũng nghe thấy thanh âm kia. Thực lực như Võ Qua tất nhiên cảm giác được lực lượng cường đại trong thanh âm, lòng hoảng hốt.
Võ Qua nói nhanh:
- Đi, chúng ta tăng tốc.
Từ Hắc Tử càng chắc chắn nói:
- Hắn đúng là Vu Nhai rồi, cảm giác tương khí này tuyệt đối không sai.
Từ Hắc Tử nhếch môi cười thoải mái:
- Thực lực này nếu không phải thiên binh sư thì cũng gần đến thiên binh sư. Qua khúc gỗ, ngươi bị áp lực không nhỏ đây.
Khóe môi Võ Qua co giật, biểu tình nghiêm nghị.
Đám người Từ Hắc Tử cưỡi không lăng hạc lao nhanh. Võ Qua tin tưởng với tốc độ của không lăng hạc chắc chắn có thể chạy tới kịp chỗ chiến đấu, Bắc Đẩu thành so với Độc Cô Thần thành thì khá nhỏ. Nhưng Võ Qua đã sai, sai rất nhiều.
Võ Qua không tới kịp cuộc chiến.
Nửa phút sau, tiếng rống lại vang lên.
- Lạc gia các ngươi vẫn vênh váo như ngày nào, nhưng bây giờ ta không có thời gian rảnh, lười nói chuyện với các ngươi. Vừa rồi ta chỉ biểu thị ta rất tức giận, tuyên bố muốn tiêu diệt toàn tộc các ngươi chứ không phải đến chửi lộn, hay nghe các ngươi kiêu ngạo nói gì. Đúng vậy, ta nói mấy câu đó là cho các ngươi biết ta muốn tiêu diệt toàn tộc các ngươi!
Thanh âm vẫn rất to, kiêu căng không ai bì nổi, có chút cuồng, tự phụ, não rỗng.
- Ngươi là ai, ngươi đùa giỡn cái gì? Đồ điên, diệt Lạc gia ta? Ngươi đang đùa đúng không?
- Các ngươi có thể tùy tiện đòi diệt tộc người ta thì tại sao ta không thể diệt các ngươi? A, đã nói ta không có thời gian, không nói nhảm với các ngươi nữa. Bây giờ tất cả chết hết đi, grao!!!
Thanh âm kia lại vang lên, cuối cùng lời nói hơi giống báo thù.
Khi người nguyên thủy dứt lời, thanh âm khủng bố như ma thú gầm rống, như tiếng rồng ngâm cao vút trong truyền thuyết. Sóng âm thẳng hướng Lạc gia.
- Grao!
Thanh âm bao phủ Lạc gia kéo dài không giảm.
Những người có thể chịu được thanh âm này hoặc cách xa vẫn nhìn chăm chú vào Lạc gia, nghe thấy hướng đó phát ra tiếng nổ. Là tiếng phòng sụp, ngoài ra bọn họ không trông thấy gì.
- A a a!!!
Khi mọi người cảm giác Bắc Đẩu thành sắp đến tận thế, người Lạc gia bắt đầu phản kích. Đó là Lạc gia chủ nhiều người đều biết mặt, gã có thực lực địa binh sư. Còn ba cường giả địa binh sư cũng xông ra, một số cường giả đã lâu không lộ mặt hợp sức tấn công người nguyên thủy đứng trong không trung.
Những người nhìn cuộc chiến thầm nghĩ:
- Sắp bắt đầu đại chiến.
Mọi người cảm thấy thực lực của người nguyên thủy này rất bạo lực.
Nhưng đối diện bốn địa binh sư hợp tác vẫn áp lực nặng nề. Nghe nói gần đây Lạc gia chủ thực lực tăng vùn vụt, đã đến địa binh sư trung đoạn. Bốn địa binh sư hợp tác công kích, người nguyên thủy có mạnh đến mấy cũng khó chống lại.
- Không ngờ Lạc gia có được bốn địa binh sư.
Có người cảm thán như vậy. Lạc gia chỉ là gia tộc trong Bắc Đẩu thành, so sánh đại gia tộc Huyền Binh đế quốc thì là con kiến trong kiến, nhưng địa vị ở Bắc Đẩu thành thì không tệ. Tuy nhiên điều đó không có nghĩa là Lạc gia rất mạnh, lúc trước Hồng Đại Bảo với thực lực địa binh sư đã cứu đám người Vu Nhai đi. Tức là Lạc gia có một, hai địa binh sư nhưng không quá mạnh, không ngờ Lạc gia một hơi chạy ra bốn địa binh sư, thực lực gia tộc tổng thể không yếu.
Bắc Đẩu thành thê thảm như vậy đấy. Tại đây một gia tộc nổi một chút chỉ có bấy nhiêu thực lực, nếu không thì tại sao người Bắc Đẩu hành tỉnh đi ra ngoài bị xem thường? Vì quá yếu.
Có người thầm nghĩ:
- Phải tính toán lại thực lực của Lạc gia, sau này giao tiếp cần cẩn thận hơn.
Tức là không ai xem trọng người nguyên thủy có thể đứng trong không trung. Đưng trong không trung thì ghê gớm lắm sao?
Quả nhiên người nguyên thủy ngừng rống, xem bộ dáng sắp chiến đấu.
Có người ánh mắt thấy xa rống to:
- Không đúng, hắn đang cười! Mau nhìn kia, hắn đang cười!
Mọi người đưa mắt nhìn, hình ảnh khiến toàn Bắc Đẩu thành khiếp sợ xuất hiện.
Người nguyên thủy há to mồm rống với bốn địa binh sư của Lạc gia:
- Grao!
- Phụt!
Bốn búng máu phun ra, cao thủ Lạc gia xông lên phun máu ra hụt hơi rơi cái vèo xuống.
Ầm ầm ầm ầm!
Bốn thanh âm điếc tai, đất cát bốc lên.
Tiêp theo là lặng yên.
Mọi người chờ cao thủ Lạc gia lại vọt lên, nhưng trong tường vây không quá cao, không một bóng người lao lên. Mọi người kinh ngạc há hốc mồm nhìn hình ảnh này, trong lòng có một suy nghĩ không chấp nhận được đó là: Chết rồi, bốn cao thủ Lạc gia bị một tiếng rống giết hết?
- Ực ực.
Đám người nuốt nước miếng, vẫn thấy nghi ngờ. Thanh âm tiếp theo làm bọn họ không thể không tin tưởng.
Người nguyên thủy nói:
- Ngươi không nên uy hiếp ta nói cái gì mà nếu ta dám giết ngươi thì Lạc gia, Bắc Đẩu kỵ vệ đội sẽ đến giết ta. Ngươi nhìn xem, Lạc gia vì ngươi mà biến thành như vậy, trong lòng ngươi thấy dễ chịu không?
Mọi người không hiểu đầu cua tai nheo gì. Người nguyên thủy có ý gì? Đúng rồi, tay người nguyên thủy luôn xách một người, đó là ai?
Có người nhận ra kẻ bị người nguyên thủy xách trong tay:
- Lạc Minh, đó là Lạc Minh, từng là thiên tài của Lạc gia!
Mọi người nhanh chóng hiểu ra ý của người nguyên thủy, trợn mắt há hốc mồm. Chẳng lẽ vì một câu uy hiếp của Lạc Minh mà người nguyên thủy tiêu diệt toàn bộ Lạc gia?
Hình như là Lạc Minh đánh không lại người nguyên thủy, hắn mốn giết gã, sau đó Lạc Minh buông lời uy hiếp người nguyên thủy.
Lạc Minh nhìn hai tiếng rống hầu như san bằng Lạc gia, gã run rẩy không nói nên lời:
- Ngươi . . . Ngươi . . . Ngươi . . .
Lạc Minh đứt dây thần kinh, thầm nghĩ:
- Tại sao? Tại sao ta uy hiếp hắn làm chi? Lạc gia tiêu rồi, ta cũng tàn đời.
Người nguyên thủy nhỏ giọng nói với Lạc Minh:
- Ngươi không cần buồn bực, ta tên là Vu Nhai.
Lạc Minh trợn to mắt sau đó gã không nhìn thấy gì nữa, vì gã đã chết. Lạc Minh chết nhắm mắt, ít nhất gã biết tại sao mình chết, biết không phải gã nói một câu khiến Lạc gia bị diệt tộc. Lạc gia không thật sự bị diệt tộc, Vu Nhai không hứng thú giết không chừa một cọng cỏ. Chẳng qua nhân vật trụ cột trong Lạc gia đều chết hết.
Đám người Lạc gia chủ đáng thương từng ở trước mặt Bắc Đẩu thành chủ muốn đưa Vu Nhai vào chỗ chết, giờ đến lúc chết bọn họ cũng không biết tên hề trong mắt họ đã có thực lực khủng bố như vậy.
Trên đường xuống suối vàng Lạc Minh sẽ phải tốn nước miếng giải thích.
Tầm!
Vu Nhai ném Lạc Minh vào Lạc gia, hắn lầm bầm cái gì đó không ai nghe rõ. Vu Nhai đạp mấy bước hướng phủ thành chủ, đáp xuống nóc nhà lao nhanh đi.
Gió nhẹ thổi, không gian tĩnh lặng.
- Ta tìm một chỗ xem tình huống.
Không lăng hạc bị đám người Võ Qua mang đi nên gã nhảy lên chỗ cao. Bên cạnh có một người cưỡi ma thú bay, dường như định bay lên cao xem náo nhiệt. Người Xích Sắc quân đoàn nhảy lên cò kè với chủ nhân cưỡi ma thú bay.
Cùng lúc đó, đám người Võ Qua, Từ Hắc Tử chưa bay được bao xa cũng nghe thấy thanh âm kia. Thực lực như Võ Qua tất nhiên cảm giác được lực lượng cường đại trong thanh âm, lòng hoảng hốt.
Võ Qua nói nhanh:
- Đi, chúng ta tăng tốc.
Từ Hắc Tử càng chắc chắn nói:
- Hắn đúng là Vu Nhai rồi, cảm giác tương khí này tuyệt đối không sai.
Từ Hắc Tử nhếch môi cười thoải mái:
- Thực lực này nếu không phải thiên binh sư thì cũng gần đến thiên binh sư. Qua khúc gỗ, ngươi bị áp lực không nhỏ đây.
Khóe môi Võ Qua co giật, biểu tình nghiêm nghị.
Đám người Từ Hắc Tử cưỡi không lăng hạc lao nhanh. Võ Qua tin tưởng với tốc độ của không lăng hạc chắc chắn có thể chạy tới kịp chỗ chiến đấu, Bắc Đẩu thành so với Độc Cô Thần thành thì khá nhỏ. Nhưng Võ Qua đã sai, sai rất nhiều.
Võ Qua không tới kịp cuộc chiến.
Nửa phút sau, tiếng rống lại vang lên.
- Lạc gia các ngươi vẫn vênh váo như ngày nào, nhưng bây giờ ta không có thời gian rảnh, lười nói chuyện với các ngươi. Vừa rồi ta chỉ biểu thị ta rất tức giận, tuyên bố muốn tiêu diệt toàn tộc các ngươi chứ không phải đến chửi lộn, hay nghe các ngươi kiêu ngạo nói gì. Đúng vậy, ta nói mấy câu đó là cho các ngươi biết ta muốn tiêu diệt toàn tộc các ngươi!
Thanh âm vẫn rất to, kiêu căng không ai bì nổi, có chút cuồng, tự phụ, não rỗng.
- Ngươi là ai, ngươi đùa giỡn cái gì? Đồ điên, diệt Lạc gia ta? Ngươi đang đùa đúng không?
- Các ngươi có thể tùy tiện đòi diệt tộc người ta thì tại sao ta không thể diệt các ngươi? A, đã nói ta không có thời gian, không nói nhảm với các ngươi nữa. Bây giờ tất cả chết hết đi, grao!!!
Thanh âm kia lại vang lên, cuối cùng lời nói hơi giống báo thù.
Khi người nguyên thủy dứt lời, thanh âm khủng bố như ma thú gầm rống, như tiếng rồng ngâm cao vút trong truyền thuyết. Sóng âm thẳng hướng Lạc gia.
- Grao!
Thanh âm bao phủ Lạc gia kéo dài không giảm.
Những người có thể chịu được thanh âm này hoặc cách xa vẫn nhìn chăm chú vào Lạc gia, nghe thấy hướng đó phát ra tiếng nổ. Là tiếng phòng sụp, ngoài ra bọn họ không trông thấy gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- A a a!!!
Khi mọi người cảm giác Bắc Đẩu thành sắp đến tận thế, người Lạc gia bắt đầu phản kích. Đó là Lạc gia chủ nhiều người đều biết mặt, gã có thực lực địa binh sư. Còn ba cường giả địa binh sư cũng xông ra, một số cường giả đã lâu không lộ mặt hợp sức tấn công người nguyên thủy đứng trong không trung.
Những người nhìn cuộc chiến thầm nghĩ:
- Sắp bắt đầu đại chiến.
Mọi người cảm thấy thực lực của người nguyên thủy này rất bạo lực.
Nhưng đối diện bốn địa binh sư hợp tác vẫn áp lực nặng nề. Nghe nói gần đây Lạc gia chủ thực lực tăng vùn vụt, đã đến địa binh sư trung đoạn. Bốn địa binh sư hợp tác công kích, người nguyên thủy có mạnh đến mấy cũng khó chống lại.
- Không ngờ Lạc gia có được bốn địa binh sư.
Có người cảm thán như vậy. Lạc gia chỉ là gia tộc trong Bắc Đẩu thành, so sánh đại gia tộc Huyền Binh đế quốc thì là con kiến trong kiến, nhưng địa vị ở Bắc Đẩu thành thì không tệ. Tuy nhiên điều đó không có nghĩa là Lạc gia rất mạnh, lúc trước Hồng Đại Bảo với thực lực địa binh sư đã cứu đám người Vu Nhai đi. Tức là Lạc gia có một, hai địa binh sư nhưng không quá mạnh, không ngờ Lạc gia một hơi chạy ra bốn địa binh sư, thực lực gia tộc tổng thể không yếu.
Bắc Đẩu thành thê thảm như vậy đấy. Tại đây một gia tộc nổi một chút chỉ có bấy nhiêu thực lực, nếu không thì tại sao người Bắc Đẩu hành tỉnh đi ra ngoài bị xem thường? Vì quá yếu.
Có người thầm nghĩ:
- Phải tính toán lại thực lực của Lạc gia, sau này giao tiếp cần cẩn thận hơn.
Tức là không ai xem trọng người nguyên thủy có thể đứng trong không trung. Đưng trong không trung thì ghê gớm lắm sao?
Quả nhiên người nguyên thủy ngừng rống, xem bộ dáng sắp chiến đấu.
Có người ánh mắt thấy xa rống to:
- Không đúng, hắn đang cười! Mau nhìn kia, hắn đang cười!
Mọi người đưa mắt nhìn, hình ảnh khiến toàn Bắc Đẩu thành khiếp sợ xuất hiện.
Người nguyên thủy há to mồm rống với bốn địa binh sư của Lạc gia:
- Grao!
- Phụt!
Bốn búng máu phun ra, cao thủ Lạc gia xông lên phun máu ra hụt hơi rơi cái vèo xuống.
Ầm ầm ầm ầm!
Bốn thanh âm điếc tai, đất cát bốc lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêp theo là lặng yên.
Mọi người chờ cao thủ Lạc gia lại vọt lên, nhưng trong tường vây không quá cao, không một bóng người lao lên. Mọi người kinh ngạc há hốc mồm nhìn hình ảnh này, trong lòng có một suy nghĩ không chấp nhận được đó là: Chết rồi, bốn cao thủ Lạc gia bị một tiếng rống giết hết?
- Ực ực.
Đám người nuốt nước miếng, vẫn thấy nghi ngờ. Thanh âm tiếp theo làm bọn họ không thể không tin tưởng.
Người nguyên thủy nói:
- Ngươi không nên uy hiếp ta nói cái gì mà nếu ta dám giết ngươi thì Lạc gia, Bắc Đẩu kỵ vệ đội sẽ đến giết ta. Ngươi nhìn xem, Lạc gia vì ngươi mà biến thành như vậy, trong lòng ngươi thấy dễ chịu không?
Mọi người không hiểu đầu cua tai nheo gì. Người nguyên thủy có ý gì? Đúng rồi, tay người nguyên thủy luôn xách một người, đó là ai?
Có người nhận ra kẻ bị người nguyên thủy xách trong tay:
- Lạc Minh, đó là Lạc Minh, từng là thiên tài của Lạc gia!
Mọi người nhanh chóng hiểu ra ý của người nguyên thủy, trợn mắt há hốc mồm. Chẳng lẽ vì một câu uy hiếp của Lạc Minh mà người nguyên thủy tiêu diệt toàn bộ Lạc gia?
Hình như là Lạc Minh đánh không lại người nguyên thủy, hắn mốn giết gã, sau đó Lạc Minh buông lời uy hiếp người nguyên thủy.
Lạc Minh nhìn hai tiếng rống hầu như san bằng Lạc gia, gã run rẩy không nói nên lời:
- Ngươi . . . Ngươi . . . Ngươi . . .
Lạc Minh đứt dây thần kinh, thầm nghĩ:
- Tại sao? Tại sao ta uy hiếp hắn làm chi? Lạc gia tiêu rồi, ta cũng tàn đời.
Người nguyên thủy nhỏ giọng nói với Lạc Minh:
- Ngươi không cần buồn bực, ta tên là Vu Nhai.
Lạc Minh trợn to mắt sau đó gã không nhìn thấy gì nữa, vì gã đã chết. Lạc Minh chết nhắm mắt, ít nhất gã biết tại sao mình chết, biết không phải gã nói một câu khiến Lạc gia bị diệt tộc. Lạc gia không thật sự bị diệt tộc, Vu Nhai không hứng thú giết không chừa một cọng cỏ. Chẳng qua nhân vật trụ cột trong Lạc gia đều chết hết.
Đám người Lạc gia chủ đáng thương từng ở trước mặt Bắc Đẩu thành chủ muốn đưa Vu Nhai vào chỗ chết, giờ đến lúc chết bọn họ cũng không biết tên hề trong mắt họ đã có thực lực khủng bố như vậy.
Trên đường xuống suối vàng Lạc Minh sẽ phải tốn nước miếng giải thích.
Tầm!
Vu Nhai ném Lạc Minh vào Lạc gia, hắn lầm bầm cái gì đó không ai nghe rõ. Vu Nhai đạp mấy bước hướng phủ thành chủ, đáp xuống nóc nhà lao nhanh đi.
Gió nhẹ thổi, không gian tĩnh lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro