Tâm sự của Nguyệt Lâm Sa.
Hạ Nhật Dịch Lãnh
2024-07-23 06:43:18
Vu Nhai vô cùng bình tĩnh nói:
- Chỗ dựa của công chúa là ma pháp không gian đúng không? Ma pháp không gian của công chúa Nguyệt Lâm Sa thật là càng lúc càng tinh tế.
Vu Nhai dứt lên, ánh mắt công chúa Nguyệt Lâm Sa càng sắc bén hơn:
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Tuy ma pháp không gian chẳng phải chuyện bí mật gì nhưng người bình thường không biết được. U Linh sát thủ nhìn thấu ma pháp không gian xung quanh thì dĩ nhiên cũng có năng lực ẩn giấu rất mạnh.
Vu Nhai cũng không nhìn ra ma pháp không gian nhưng ai kêu hắn có Thôn Thiên kiếm? Khi Vu Nhai nói câu này rất mịt mờ nhưng ý thì rõ ràng: Ta nhìn thấu ma pháp không gian của nàng, dù có chết ta cũng có thể khiến nàng chết trước.
Vu Nhai vẫn không bỏ cuộc:
- Công chúa hứa cứu người giúp ta thì công chúa sẽ được biết ta là ai.
Giữa Vu Nhai và công chúa Nguyệt Lâm Sa không biết là kẻ thù hay quan hệ gì, trời biết công chúa có còn hận hắn không. Tóm lại trước tiên đòi một lời hứa, chờ khi Vu Nhai công khai thân phận không đến mức bị động. Tuy bây giờ Vu Nhai công khai ra vẫn tin chắc sẽ được công chúa Nguyệt Lâm Sa giúp đỡ nhưng kèm theo điều kiện quá đáng thì tàn đời.
Chắc chắn công chúa Nguyệt Lâm Sa sẽ đòi điều kiện quá đáng, ví dụ như nô lệ nam.
- Ta có thể . . .
- Gri!!!
Mắt công chúa Nguyệt Lâm Sa nhấp nháy, đang định đồng ý vàn êu điều kiện thì chợt có tiếng chim hót, không trung vặn vẹo. Một con phi cầm màu trắng cực kỳ hoa lệ xuất hiện, con ngươi màu bạc nhìn Vu Nhai chằm chằm. Một lúc lâu sau con chim nghiêng dầu kêu với công chúa Nguyệt Lâm Sa.
Công chúa Nguyệt Lâm Sa vui mừng hỏi:
- Cái gì? Bạch Loan biết hắn?
Bạch Loan. Trong đầu Vu Nhai hiện lên một thân hình mập mạp. Khi đó Vu Nhai cưỡi Tiểu Thúy bị con này đuổi theo đến nỗi lên trời không đường, xuống đất không cửa. Thứ đẳng cấp thần thú có bản năng thường đáng sợ hơn nhân loại.
- Gỉ gỉ!
Bạch Loan kêu lên, bộ dạng hình như đang giải thích cái gì.
Công chúa Nguyệt Lâm Sa càng nghe càng mơ hồ, Bạch Loan chưa tới trình độ trực tiếp giao lưu cùng nàng, chắc nó đang miêu tả tình huống và địa điểm khi gặp Vu Nhai. Vu Nhai biết Nguyệt Lâm Sa tạm thời mờ mịt nhưng nàng sẽ nhanh chóng nghe hiểu, lòng thầm thấy. Kế hoạch che giấu thân phận sắp ngâm nước nóng, Vu Nhai nhìn Bạch Loan chằm chằm, rất muốn nướng nó ăn.
Bạch Loan ú ớ nửa ngày chợt cảm giác có ánh mắt nguy hiểm nhìn mình, nó quay đầu nhìn hướng Vu Nhai.
Tâm tình muốn nướng Bạch Loan biến mất ngay, nụ cười ưu nhã trên mặt Vu Nhai cũng không còn, biến thành nụ cười xấu xa rất riêng. Vu Nhai cười to, thanh âm trở về bình thường.
- Chẳng lẽ là con bồ câu mập? Ha ha, đã lâu không gặp, không ngờ ngươi lớn và trở nên Tiểu Thúy đẹp như vậy. Tiểu Thúy nhà ta chưa lấy vợ, ngươi thấy đấy . . .
Thật ra Tiểu Thúy là cái, không biết chim bồ câu mập là cái hay đực, nhưng giờ kệ nó đi.
- Bồ câu mập . . .
Công chúa Nguyệt Lâm Sa ngẩn người, kết hợp Bạch Loan giải thích, giọng của Vu Nhai, nàng nghĩ ra điều gì. Mặt Nguyệt Lâm Sa vặn vẹo, nàng run rẩy chỉ tay.
- Ngươi . . . Ngươi . . . Ngươi . . .
- U oa!
Vu Nhai vươn hai cánh tay phát ra tiếng kêu rồi lao lên ôm chặt công chúa Nguyệt Lâm Sa, nghẹn ngào nói:
- Công chúa Nguyệt Lâm Sa, đúng là ta! Van cầu công chúa hãy cứu đồng bạn của ta đi! Nghĩ tình chúng ta đã từng cùng chung hoạn nạn, đã từng cùng nhau qua tám tháng, từng cùng nhau cố gắng, đã từng biển cạn đá mòn, đã từng thề non hẹn biển, xin hãy cứu đồng bạn của ta!
Vu Nhai gào khóc làm người nghe đau lòng, người gặp rơi lệ, nhưng câu nói càng về sau càng đáng đánh. Vẫn còn, Vu Nhai không nặn ra giọt nước mắt nào nên cố nặn nước mũi, tay quẹt sạch rồi chùi vào áo công chúa Nguyệt Lâm Sa.
Dù sao đều là ẩm ướt, khiến công chúa Nguyệt Lâm Sa cảm giác đến nỗi bi thương của hắn là được.
Vu Nhai tiếp tục bảo:
- Công chúa có biết mấy ngày nay ta sống như thế nào không? Ta sống trong phập phồng lo sợ, ài, ta thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt. Những đồng bạn này rất quan trọng với ta, không thể không cứu.
Nếu không che giấu được nữa thì tấn công bằng tình cảm. Vu Nhai ở chung với công chúa Nguyệt Lâm Sa tám tháng, có lẽ hắn là người hiểu rõ nàng nhất thế giới. Có khi Nguyệt Lâm Sa cứng miệng mà mềm lòng, ở chung lâu có lẽ nàng hận hắn nhưng cũngc có tình cảm nhất định, không phải tình yêu mà là tình bằng hữu, tình cùng chung hoạn nạn.
Đây chính là nguyên nhân Vu Nhai tin tưởng có thể thuyết phục công chúa Nguyệt Lâm Sa. Dĩ nhiên nói là một chuyện, nêu điều kiện lại là chuyện khác. Vu Nhai hành động rất có hiệu quả, Nguyệt Lâm Sa đã định đồng ý.
Tuy nhiên có thứ khiến công chúa Nguyệt Lâm Sa giật mình tỉnh lại. Nguyệt Lâm Sa cảm giác có vật cứng, nóng cọ vào bụng, nàng nghĩ ngay đến cái gì.
Công chúa Nguyệt Lâm Sa hét lên:
- Ngươi đi chết đi!
Nguyệt Lâm Sa vội đẩy Vu Nhai ra.
Không phải đâu? Hình như ta biểu diễn không có sơ hở gì đi?
Vu Nhai ngẩn người, chợt phát hiện tiểu Vu Nhai tự dưng chào cờ, đều tại nó làm hỏng việc. Lão tử đã không là xử nam nhưng vẫn không giỏi kiềm chế, thật tình là vì nín quá lâu, mấy ngày nay gặp áp lực quá lớn.
Thời gian chậm rãi trôi, công chúa Nguyệt Lâm Sa, Vu Nhai không biết bình tĩnh. Cuối cùng kế mưu lợi của Vu Nhai không thành công, đúng ông trời có mắt. Hai người phải ngồi xuống thảo luận, Vu Nhai bất đắc dĩ chuẩn bị tinh thần sẽ bị bắt chẹt.
Vu Nhai thầm nghĩ:
- Nô lệ nam thì nô lệ nam, lão tử bất chấp. Nhưng nếu làm nô lệ nam cho Tang Ma Ma thì ta thà chết chứ không khuất phục!
Qua một lúc hậu hoa viên phủ công chúa chỉ còn một mình Vu Nhai. Tháo Luân Đặc giả không thể ở lại quá lâu, công chúa Nguyệt Lâm Sa cần đi ra ngoài xử lý một chút. Tháo Luân Đặc thật ở trên xe bị Vu Nhai lột sạch đồ, chỉ cần không ai phát hiện ra gã thì Vu Nhai tin tưởng Nguyệt Lâm Sa nàng sẽ có cách hoàn mỹ xử lý chuyện này, hắn không quá lo. Vu Nhai chờ trong hoa viên.
- Đã đợi lâu, đi, chúng ta đến trong đình nói chuyện.
Vu Nhai chờ nửa canh giờ, còn đang nghi ngờ không biết cô nàng này có đi mật báo không thì công chúa Nguyệt Lâm Sa trở về. Vu Nhai ngoái đầu, thấy Nguyệt Lâm Sa đổi y phục màu lam hồng, tóc còn chưa khô như đóa sen trồi lên mặt nước. Vu Nhai nhìn ngẩn ngơ.
Vu Nhai phản ứng lại, nói:
- Không cần khoa trương như vậy đi? Chỉ ôm một cái, chúng ta cũng từng ôm nhau.
Khuôn mặt kiêu ngạo, nghiêm túc của công chúa Nguyệt Lâm Sa suýt nứt ra, nàng nhớ đến lúc xưa suýt bị Vu Nhai làm cái kia là lòng gợn sóng.
Công chúa Nguyệt Lâm Sa cáu kỉnh nói:
- Ngươi còn dám nói? Ngươi trét thứ dơ bẩn của ngươi lên khắp người ta!
Ý của công chúa Nguyệt Lâm Sa là nước mũi, tuy không đến mức toàn thân nhưng nàng cố ý phóng đại.
- Thứ dơ bẩn trét lên người nàng?
Vu Nhai quên sạch nước mũi, cúi đầu nhìn tiểu Vu Nhai, chớp chớp mắt.
- Chỗ dựa của công chúa là ma pháp không gian đúng không? Ma pháp không gian của công chúa Nguyệt Lâm Sa thật là càng lúc càng tinh tế.
Vu Nhai dứt lên, ánh mắt công chúa Nguyệt Lâm Sa càng sắc bén hơn:
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Tuy ma pháp không gian chẳng phải chuyện bí mật gì nhưng người bình thường không biết được. U Linh sát thủ nhìn thấu ma pháp không gian xung quanh thì dĩ nhiên cũng có năng lực ẩn giấu rất mạnh.
Vu Nhai cũng không nhìn ra ma pháp không gian nhưng ai kêu hắn có Thôn Thiên kiếm? Khi Vu Nhai nói câu này rất mịt mờ nhưng ý thì rõ ràng: Ta nhìn thấu ma pháp không gian của nàng, dù có chết ta cũng có thể khiến nàng chết trước.
Vu Nhai vẫn không bỏ cuộc:
- Công chúa hứa cứu người giúp ta thì công chúa sẽ được biết ta là ai.
Giữa Vu Nhai và công chúa Nguyệt Lâm Sa không biết là kẻ thù hay quan hệ gì, trời biết công chúa có còn hận hắn không. Tóm lại trước tiên đòi một lời hứa, chờ khi Vu Nhai công khai thân phận không đến mức bị động. Tuy bây giờ Vu Nhai công khai ra vẫn tin chắc sẽ được công chúa Nguyệt Lâm Sa giúp đỡ nhưng kèm theo điều kiện quá đáng thì tàn đời.
Chắc chắn công chúa Nguyệt Lâm Sa sẽ đòi điều kiện quá đáng, ví dụ như nô lệ nam.
- Ta có thể . . .
- Gri!!!
Mắt công chúa Nguyệt Lâm Sa nhấp nháy, đang định đồng ý vàn êu điều kiện thì chợt có tiếng chim hót, không trung vặn vẹo. Một con phi cầm màu trắng cực kỳ hoa lệ xuất hiện, con ngươi màu bạc nhìn Vu Nhai chằm chằm. Một lúc lâu sau con chim nghiêng dầu kêu với công chúa Nguyệt Lâm Sa.
Công chúa Nguyệt Lâm Sa vui mừng hỏi:
- Cái gì? Bạch Loan biết hắn?
Bạch Loan. Trong đầu Vu Nhai hiện lên một thân hình mập mạp. Khi đó Vu Nhai cưỡi Tiểu Thúy bị con này đuổi theo đến nỗi lên trời không đường, xuống đất không cửa. Thứ đẳng cấp thần thú có bản năng thường đáng sợ hơn nhân loại.
- Gỉ gỉ!
Bạch Loan kêu lên, bộ dạng hình như đang giải thích cái gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Công chúa Nguyệt Lâm Sa càng nghe càng mơ hồ, Bạch Loan chưa tới trình độ trực tiếp giao lưu cùng nàng, chắc nó đang miêu tả tình huống và địa điểm khi gặp Vu Nhai. Vu Nhai biết Nguyệt Lâm Sa tạm thời mờ mịt nhưng nàng sẽ nhanh chóng nghe hiểu, lòng thầm thấy. Kế hoạch che giấu thân phận sắp ngâm nước nóng, Vu Nhai nhìn Bạch Loan chằm chằm, rất muốn nướng nó ăn.
Bạch Loan ú ớ nửa ngày chợt cảm giác có ánh mắt nguy hiểm nhìn mình, nó quay đầu nhìn hướng Vu Nhai.
Tâm tình muốn nướng Bạch Loan biến mất ngay, nụ cười ưu nhã trên mặt Vu Nhai cũng không còn, biến thành nụ cười xấu xa rất riêng. Vu Nhai cười to, thanh âm trở về bình thường.
- Chẳng lẽ là con bồ câu mập? Ha ha, đã lâu không gặp, không ngờ ngươi lớn và trở nên Tiểu Thúy đẹp như vậy. Tiểu Thúy nhà ta chưa lấy vợ, ngươi thấy đấy . . .
Thật ra Tiểu Thúy là cái, không biết chim bồ câu mập là cái hay đực, nhưng giờ kệ nó đi.
- Bồ câu mập . . .
Công chúa Nguyệt Lâm Sa ngẩn người, kết hợp Bạch Loan giải thích, giọng của Vu Nhai, nàng nghĩ ra điều gì. Mặt Nguyệt Lâm Sa vặn vẹo, nàng run rẩy chỉ tay.
- Ngươi . . . Ngươi . . . Ngươi . . .
- U oa!
Vu Nhai vươn hai cánh tay phát ra tiếng kêu rồi lao lên ôm chặt công chúa Nguyệt Lâm Sa, nghẹn ngào nói:
- Công chúa Nguyệt Lâm Sa, đúng là ta! Van cầu công chúa hãy cứu đồng bạn của ta đi! Nghĩ tình chúng ta đã từng cùng chung hoạn nạn, đã từng cùng nhau qua tám tháng, từng cùng nhau cố gắng, đã từng biển cạn đá mòn, đã từng thề non hẹn biển, xin hãy cứu đồng bạn của ta!
Vu Nhai gào khóc làm người nghe đau lòng, người gặp rơi lệ, nhưng câu nói càng về sau càng đáng đánh. Vẫn còn, Vu Nhai không nặn ra giọt nước mắt nào nên cố nặn nước mũi, tay quẹt sạch rồi chùi vào áo công chúa Nguyệt Lâm Sa.
Dù sao đều là ẩm ướt, khiến công chúa Nguyệt Lâm Sa cảm giác đến nỗi bi thương của hắn là được.
Vu Nhai tiếp tục bảo:
- Công chúa có biết mấy ngày nay ta sống như thế nào không? Ta sống trong phập phồng lo sợ, ài, ta thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt. Những đồng bạn này rất quan trọng với ta, không thể không cứu.
Nếu không che giấu được nữa thì tấn công bằng tình cảm. Vu Nhai ở chung với công chúa Nguyệt Lâm Sa tám tháng, có lẽ hắn là người hiểu rõ nàng nhất thế giới. Có khi Nguyệt Lâm Sa cứng miệng mà mềm lòng, ở chung lâu có lẽ nàng hận hắn nhưng cũngc có tình cảm nhất định, không phải tình yêu mà là tình bằng hữu, tình cùng chung hoạn nạn.
Đây chính là nguyên nhân Vu Nhai tin tưởng có thể thuyết phục công chúa Nguyệt Lâm Sa. Dĩ nhiên nói là một chuyện, nêu điều kiện lại là chuyện khác. Vu Nhai hành động rất có hiệu quả, Nguyệt Lâm Sa đã định đồng ý.
Tuy nhiên có thứ khiến công chúa Nguyệt Lâm Sa giật mình tỉnh lại. Nguyệt Lâm Sa cảm giác có vật cứng, nóng cọ vào bụng, nàng nghĩ ngay đến cái gì.
Công chúa Nguyệt Lâm Sa hét lên:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ngươi đi chết đi!
Nguyệt Lâm Sa vội đẩy Vu Nhai ra.
Không phải đâu? Hình như ta biểu diễn không có sơ hở gì đi?
Vu Nhai ngẩn người, chợt phát hiện tiểu Vu Nhai tự dưng chào cờ, đều tại nó làm hỏng việc. Lão tử đã không là xử nam nhưng vẫn không giỏi kiềm chế, thật tình là vì nín quá lâu, mấy ngày nay gặp áp lực quá lớn.
Thời gian chậm rãi trôi, công chúa Nguyệt Lâm Sa, Vu Nhai không biết bình tĩnh. Cuối cùng kế mưu lợi của Vu Nhai không thành công, đúng ông trời có mắt. Hai người phải ngồi xuống thảo luận, Vu Nhai bất đắc dĩ chuẩn bị tinh thần sẽ bị bắt chẹt.
Vu Nhai thầm nghĩ:
- Nô lệ nam thì nô lệ nam, lão tử bất chấp. Nhưng nếu làm nô lệ nam cho Tang Ma Ma thì ta thà chết chứ không khuất phục!
Qua một lúc hậu hoa viên phủ công chúa chỉ còn một mình Vu Nhai. Tháo Luân Đặc giả không thể ở lại quá lâu, công chúa Nguyệt Lâm Sa cần đi ra ngoài xử lý một chút. Tháo Luân Đặc thật ở trên xe bị Vu Nhai lột sạch đồ, chỉ cần không ai phát hiện ra gã thì Vu Nhai tin tưởng Nguyệt Lâm Sa nàng sẽ có cách hoàn mỹ xử lý chuyện này, hắn không quá lo. Vu Nhai chờ trong hoa viên.
- Đã đợi lâu, đi, chúng ta đến trong đình nói chuyện.
Vu Nhai chờ nửa canh giờ, còn đang nghi ngờ không biết cô nàng này có đi mật báo không thì công chúa Nguyệt Lâm Sa trở về. Vu Nhai ngoái đầu, thấy Nguyệt Lâm Sa đổi y phục màu lam hồng, tóc còn chưa khô như đóa sen trồi lên mặt nước. Vu Nhai nhìn ngẩn ngơ.
Vu Nhai phản ứng lại, nói:
- Không cần khoa trương như vậy đi? Chỉ ôm một cái, chúng ta cũng từng ôm nhau.
Khuôn mặt kiêu ngạo, nghiêm túc của công chúa Nguyệt Lâm Sa suýt nứt ra, nàng nhớ đến lúc xưa suýt bị Vu Nhai làm cái kia là lòng gợn sóng.
Công chúa Nguyệt Lâm Sa cáu kỉnh nói:
- Ngươi còn dám nói? Ngươi trét thứ dơ bẩn của ngươi lên khắp người ta!
Ý của công chúa Nguyệt Lâm Sa là nước mũi, tuy không đến mức toàn thân nhưng nàng cố ý phóng đại.
- Thứ dơ bẩn trét lên người nàng?
Vu Nhai quên sạch nước mũi, cúi đầu nhìn tiểu Vu Nhai, chớp chớp mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro