Tu luyện phù văn
Hạ Nhật Dịch Lãnh
2024-07-23 06:43:18
Đối với địa thế của Kinh Thiên Nguyên Giới thật ra hắn cũng không hiểu lắm, cảm ngộ cũng không sâu khắc.
Dù sao khi đó thực lực của hắn vẫn chỉ là Thiên Binh Sư đỉnh phong mà thôi. Vừa rồi, thời điểm hắn từ trên nhìn xuống ao đầm rừng sương, phát hiện bất kể là rừng sương hay đầm lầy trước đó chỉ có ma thú đều có một trận pháp. Chỉ là hắn xem hoàn toàn không hiểu.
Nếu không phải trên phương diện trận pháp, hắn vô cùng cường đại, chỉ sợ cũng sẽ không cảm thấy đó là một trận pháp. Không, thậm chí nếu như không phải thấy được tâm trận thảo nguyên và phù văn trận sa mạc, hắn cũng sẽ không ý thức, suy nghĩ về phương diện trận pháp này.
Nhưng ở đây có dân thổ cư đặc biệt tương tự với dân Cổ Duệ. Bọn họ lại không thể rời khỏi rừng sương. Đã rất rõ ràng.
- Có lẽ chỉ sau khi cảm ngộ được địa thế của nơi này, mới có thể giải ra nhiều mê hoặc hơn nữa.
Vu Nhai thì thào tự nói. Đáng tiếc, địa thế của nơi này thật sự quá khó khăn. Lấy thực lực của hắn bây giờ chỉ có thể cảm ngộ được như vậy, khiến hắn buồn bực là chuyện bình thường không có gì lạ. Hắn căn bản cũng không biết nên bắt tay vào làm từ chỗ nào. Có thể khi bay đến vị trí cao nhất, thấy rõ toàn bộ nơi thần bí mới có khả năng cảm ngộ. Nhưng bầu trời hung hiểm như vậy, làm thế nào để bay đến vị trí cao nhất. Nan giải, thật sự nan giải...
- Có lẽ còn có một biện pháp. Chính là tìm được trung tâm của nơi thần bí này, hoặc là tìm được nơi ở của vị cao nhân đã chế tạo ra nơi thần bí này, mới có thể giải được. Đương nhiên, có lẽ phiến đá thần bí cũng có thể chỉ dẫn điều gì đó.
Vu Nhai lại thầm nói với mình. Hắn lắc đầu. Tất cả cũng không phải có thể tưởng tượng là được. Vẫn phải tiếp tục đi sâu vào bên trong, tìm hiểu rõ hơn nữa mới được.
- Bách Tộc Vương, không biết ngươi đã phát hiện ra điều gì?
Trưởng công chúa phát giác Vu Nhai phát hiện ra điều gì đó, đã hạ mình đi tới trước mặt Vu Nhai dò hỏi.
Vu Nhai ngước mắt lên nhìn trưởng công chúa trước mắt giống như yêu bà, thân thể nhảy phát lên một cái, nhổ cọng cỏ trong miệng ra sau đó nói:
- Quả thực phát hiện ra vài điều. Chỉ có điều còn chưa thực sự xác định được. Có lẽ phải tiến vào sâu hơn nữa mới có thể hiểu rõ hơn.
Quả nhiên có phát hiện...
Trong mắt các nhân vật trọng yếu của đế quốc Huyền Binh đều có tinh quang chớp hiện. Trong lòng tất nhiên càng khẳng định cách làm của Huyền Binh Đại Đế là đúng đắn. Xem ra Vu Nhai thật sự hiểu được rất nhiều điều mà đế quốc Huyền Binh không hiểu rõ. Chỉ có điều muốn hắn nói ra là chuyện không có khả năng. Hiện tại hắn có thể nói như vậy, cũng không phải sau khi hiểu được, hắn sẽ thật sự chia sẽ với những người khác. Chẳng qua là khiến tim mọi người thêm ngứa ngái mà thôi.
Chủ yếu nhất là hắn nói như vậy, đế quốc Huyền Binh muốn tiêu diệt hắn cũng phải cân nhắc một chút.
Vu Nhai phát hiện ra điều gì, nếu như trực tiếp giết chết hắn, tất nhiên không có cách nào nhận được thêm tin tức từ trong miệng hắn.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của mọi người lại chớp hiện, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ lui lại. Sau đó mọi người tiếp tục xuất phát. Mọi người tiến vào trong sa mạc đầy ảo cảnh. Đối với Vu Nhai mà nói, sa mạc này đối với hắn căn bản không tạo thành vấn đề. Vấn đề chủ yếu vẫn là có thể không mượn phù văn trận cực lớn của sa mạc này để phù văn của hắn tiến bước, đồng thời xác định được có thể dẫn động phù văn trận trong sa mạc hay không.
Nếu như có thể mượn lực lượng của nơi thần bí này, như vậy hắn ở chỗ này sẽ càng thuận buồm xuôi gió hơn.
- Mọi người theo sát nhau một chút, tập trung linh giác lại cùng một chỗ. Nếu như lạc đường, các ngươi sẽ lập tức biến mất, đồng thời chết ở trong huyễn cảnh khủng khiếp của sa mạc này.
Tiến vào sa mạc, mọi người liên kết linh giác, một người khóa chặt một người. Chỉ có như vậy, mới không sợ có người sẽ lạc đường. Nếu ở trên địa đồ đế quốc Huyền Binh đã vẽ rất rõ ràng nơi đây, tất nhiên là không khó đi qua.
Nói trắng ra là, mấy tuyệt địa trước cũng chỉ để mọi người thích ứng một chút mà thôi. Trưởng công chúa nói nguy hiểm như vậy, thật ra cũng chỉ muốn biểu thị nàng hiện tại chính là lão đại, muốn lập uy tín ở trong đội ngũ này mà thôi.
- Luyện Khinh Vũ, ngươi có cần đi vào tiểu thế giới Binh Linh của ta không?
Trưởng công chúa nhìn về phía Luyện Khinh Vũ hỏi.
Luyện Khinh Vũ mỉm cười, trả lời:
- Đa tạ trưởng công chúa, ta không cần. Ở đây vẫn không nhốt được ta, cũng không cần khóa linh giác ở trên người ta. Ta sẽ không lạc đường, cũng tuyệt sẽ không biến thành một bộ hài cốt.
Luyện Khinh Vũ trước sau vẫn bộ dạng bình tĩnh. Hắn hiện tại giống như cao nhân ẩn nấp ở trong đội ngũ.
- Bách Tộc Vương?
Trưởng công chúa không biết vì sao lại tin Luyện Khinh Vũ như vậy. Dường như lời của hắn có ma lực gì đó. Sau đó nàng lại dò xét, nhìn về phía Vu Nhai. Nàng thật sự tò mò, không biết có phải Vu Nhai thật sự phát hiện ra điều gì hay không.
- Ta cũng không cần.
Vu Nhai cũng bình tĩnh mỉm cười. Nực cười, phù văn trận làm sao có thể vây khốn được hắn. Cho dù hắn còn chưa học được toàn bộ, mặc dù không biết còn lại bao nhiêu góc cần tiếp tục học. Hơn nữa, hắn còn thuận tiện nghiên cứu phù văn trận sa mạc này. Chủ động để linh giác bị khóa lại sao? Làm sao có thể? Lại nói, chủ động thả lỏng thể xác và tinh thần để linh giác khóa lại cũng là một chuyện vô cùng nguy hiểm.
Trưởng công chúa gật đầu. Nàng thật tò mò không hiểu Vu Nhai dựa vào đâu mà tự tin như vậy. Chỉ có điều nàng cũng không hỏi nhiều. Nàng chỉ âm thầm cười lạnh. Có lẽ lấy thực lực của hắn bây giờ có thể vượt qua sa mạc. Nhưng phía sau còn có nhiều huyễn cảnh nguy hiểm hơn. Hắn có thể vĩnh viễn không cần liên kết với linh giác của mọi người sao? Bất kể thế nào, mọi người càng lúc càng cảm thấy Vu Nhai có bí mật rất cường đại.
Tiến vào sa mạc, mọi người nối liền thành một đội, bắt đầu lĩnh hội huyễn cảnh nơi này.
Tuy rằng Luyện Khinh Vũ nói như vậy, nhưng tất cả mọi người vẫn có ý thức bảo vệ hắn. Người này lại là điểm mấu chốt bảo đảm tuyệt sát Vu Nhai thậm chí là Độc Cô Chiến Huyền. Nếu như hắn có chuyện gì, làm không tốt Huyền Binh Đại Đế sẽ trực tiếp giết chết mọi người.
Còn lại Vu Nhai tự động tách ra. Chỉ có đám người Lữ Nham và Lý Thân Phách đi theo phía sau hắn.
Dường như thoáng cái đội ngũ đã chia ra rõ ràng làm hai thế lực. Một thế thuộc về đế quốc Huyền Binh, một thế lực còn có thuộc về Vu Nhai.
Vu Nhai không để ý đến những người khác, thậm chí không để ý tới đám người Lữ Nham. Phải biết rằng, cho dù bọn họ bị huyễn trận làm cho mê hoặc, Vu Nhai vẫn có thể tìm bọn họ trở về. Hiện tại nhiệm vụ của Vu Nhai là cố gắng tu luyện địa thế và nghiên cứu phù văn trận.
Địa thế, Vu Nhai tất nhiên muốn mượn huyễn ảnh của Thần Huyền Khí Điển để tu luyện; Phù văn trận, không chỉ phải nghiên cứu phù văn trận sa mạc ở đây, còn phải tiếp tục tu luyện phù văn của Huyền Binh Điển.
Dù sao khi đó thực lực của hắn vẫn chỉ là Thiên Binh Sư đỉnh phong mà thôi. Vừa rồi, thời điểm hắn từ trên nhìn xuống ao đầm rừng sương, phát hiện bất kể là rừng sương hay đầm lầy trước đó chỉ có ma thú đều có một trận pháp. Chỉ là hắn xem hoàn toàn không hiểu.
Nếu không phải trên phương diện trận pháp, hắn vô cùng cường đại, chỉ sợ cũng sẽ không cảm thấy đó là một trận pháp. Không, thậm chí nếu như không phải thấy được tâm trận thảo nguyên và phù văn trận sa mạc, hắn cũng sẽ không ý thức, suy nghĩ về phương diện trận pháp này.
Nhưng ở đây có dân thổ cư đặc biệt tương tự với dân Cổ Duệ. Bọn họ lại không thể rời khỏi rừng sương. Đã rất rõ ràng.
- Có lẽ chỉ sau khi cảm ngộ được địa thế của nơi này, mới có thể giải ra nhiều mê hoặc hơn nữa.
Vu Nhai thì thào tự nói. Đáng tiếc, địa thế của nơi này thật sự quá khó khăn. Lấy thực lực của hắn bây giờ chỉ có thể cảm ngộ được như vậy, khiến hắn buồn bực là chuyện bình thường không có gì lạ. Hắn căn bản cũng không biết nên bắt tay vào làm từ chỗ nào. Có thể khi bay đến vị trí cao nhất, thấy rõ toàn bộ nơi thần bí mới có khả năng cảm ngộ. Nhưng bầu trời hung hiểm như vậy, làm thế nào để bay đến vị trí cao nhất. Nan giải, thật sự nan giải...
- Có lẽ còn có một biện pháp. Chính là tìm được trung tâm của nơi thần bí này, hoặc là tìm được nơi ở của vị cao nhân đã chế tạo ra nơi thần bí này, mới có thể giải được. Đương nhiên, có lẽ phiến đá thần bí cũng có thể chỉ dẫn điều gì đó.
Vu Nhai lại thầm nói với mình. Hắn lắc đầu. Tất cả cũng không phải có thể tưởng tượng là được. Vẫn phải tiếp tục đi sâu vào bên trong, tìm hiểu rõ hơn nữa mới được.
- Bách Tộc Vương, không biết ngươi đã phát hiện ra điều gì?
Trưởng công chúa phát giác Vu Nhai phát hiện ra điều gì đó, đã hạ mình đi tới trước mặt Vu Nhai dò hỏi.
Vu Nhai ngước mắt lên nhìn trưởng công chúa trước mắt giống như yêu bà, thân thể nhảy phát lên một cái, nhổ cọng cỏ trong miệng ra sau đó nói:
- Quả thực phát hiện ra vài điều. Chỉ có điều còn chưa thực sự xác định được. Có lẽ phải tiến vào sâu hơn nữa mới có thể hiểu rõ hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quả nhiên có phát hiện...
Trong mắt các nhân vật trọng yếu của đế quốc Huyền Binh đều có tinh quang chớp hiện. Trong lòng tất nhiên càng khẳng định cách làm của Huyền Binh Đại Đế là đúng đắn. Xem ra Vu Nhai thật sự hiểu được rất nhiều điều mà đế quốc Huyền Binh không hiểu rõ. Chỉ có điều muốn hắn nói ra là chuyện không có khả năng. Hiện tại hắn có thể nói như vậy, cũng không phải sau khi hiểu được, hắn sẽ thật sự chia sẽ với những người khác. Chẳng qua là khiến tim mọi người thêm ngứa ngái mà thôi.
Chủ yếu nhất là hắn nói như vậy, đế quốc Huyền Binh muốn tiêu diệt hắn cũng phải cân nhắc một chút.
Vu Nhai phát hiện ra điều gì, nếu như trực tiếp giết chết hắn, tất nhiên không có cách nào nhận được thêm tin tức từ trong miệng hắn.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của mọi người lại chớp hiện, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ lui lại. Sau đó mọi người tiếp tục xuất phát. Mọi người tiến vào trong sa mạc đầy ảo cảnh. Đối với Vu Nhai mà nói, sa mạc này đối với hắn căn bản không tạo thành vấn đề. Vấn đề chủ yếu vẫn là có thể không mượn phù văn trận cực lớn của sa mạc này để phù văn của hắn tiến bước, đồng thời xác định được có thể dẫn động phù văn trận trong sa mạc hay không.
Nếu như có thể mượn lực lượng của nơi thần bí này, như vậy hắn ở chỗ này sẽ càng thuận buồm xuôi gió hơn.
- Mọi người theo sát nhau một chút, tập trung linh giác lại cùng một chỗ. Nếu như lạc đường, các ngươi sẽ lập tức biến mất, đồng thời chết ở trong huyễn cảnh khủng khiếp của sa mạc này.
Tiến vào sa mạc, mọi người liên kết linh giác, một người khóa chặt một người. Chỉ có như vậy, mới không sợ có người sẽ lạc đường. Nếu ở trên địa đồ đế quốc Huyền Binh đã vẽ rất rõ ràng nơi đây, tất nhiên là không khó đi qua.
Nói trắng ra là, mấy tuyệt địa trước cũng chỉ để mọi người thích ứng một chút mà thôi. Trưởng công chúa nói nguy hiểm như vậy, thật ra cũng chỉ muốn biểu thị nàng hiện tại chính là lão đại, muốn lập uy tín ở trong đội ngũ này mà thôi.
- Luyện Khinh Vũ, ngươi có cần đi vào tiểu thế giới Binh Linh của ta không?
Trưởng công chúa nhìn về phía Luyện Khinh Vũ hỏi.
Luyện Khinh Vũ mỉm cười, trả lời:
- Đa tạ trưởng công chúa, ta không cần. Ở đây vẫn không nhốt được ta, cũng không cần khóa linh giác ở trên người ta. Ta sẽ không lạc đường, cũng tuyệt sẽ không biến thành một bộ hài cốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Luyện Khinh Vũ trước sau vẫn bộ dạng bình tĩnh. Hắn hiện tại giống như cao nhân ẩn nấp ở trong đội ngũ.
- Bách Tộc Vương?
Trưởng công chúa không biết vì sao lại tin Luyện Khinh Vũ như vậy. Dường như lời của hắn có ma lực gì đó. Sau đó nàng lại dò xét, nhìn về phía Vu Nhai. Nàng thật sự tò mò, không biết có phải Vu Nhai thật sự phát hiện ra điều gì hay không.
- Ta cũng không cần.
Vu Nhai cũng bình tĩnh mỉm cười. Nực cười, phù văn trận làm sao có thể vây khốn được hắn. Cho dù hắn còn chưa học được toàn bộ, mặc dù không biết còn lại bao nhiêu góc cần tiếp tục học. Hơn nữa, hắn còn thuận tiện nghiên cứu phù văn trận sa mạc này. Chủ động để linh giác bị khóa lại sao? Làm sao có thể? Lại nói, chủ động thả lỏng thể xác và tinh thần để linh giác khóa lại cũng là một chuyện vô cùng nguy hiểm.
Trưởng công chúa gật đầu. Nàng thật tò mò không hiểu Vu Nhai dựa vào đâu mà tự tin như vậy. Chỉ có điều nàng cũng không hỏi nhiều. Nàng chỉ âm thầm cười lạnh. Có lẽ lấy thực lực của hắn bây giờ có thể vượt qua sa mạc. Nhưng phía sau còn có nhiều huyễn cảnh nguy hiểm hơn. Hắn có thể vĩnh viễn không cần liên kết với linh giác của mọi người sao? Bất kể thế nào, mọi người càng lúc càng cảm thấy Vu Nhai có bí mật rất cường đại.
Tiến vào sa mạc, mọi người nối liền thành một đội, bắt đầu lĩnh hội huyễn cảnh nơi này.
Tuy rằng Luyện Khinh Vũ nói như vậy, nhưng tất cả mọi người vẫn có ý thức bảo vệ hắn. Người này lại là điểm mấu chốt bảo đảm tuyệt sát Vu Nhai thậm chí là Độc Cô Chiến Huyền. Nếu như hắn có chuyện gì, làm không tốt Huyền Binh Đại Đế sẽ trực tiếp giết chết mọi người.
Còn lại Vu Nhai tự động tách ra. Chỉ có đám người Lữ Nham và Lý Thân Phách đi theo phía sau hắn.
Dường như thoáng cái đội ngũ đã chia ra rõ ràng làm hai thế lực. Một thế thuộc về đế quốc Huyền Binh, một thế lực còn có thuộc về Vu Nhai.
Vu Nhai không để ý đến những người khác, thậm chí không để ý tới đám người Lữ Nham. Phải biết rằng, cho dù bọn họ bị huyễn trận làm cho mê hoặc, Vu Nhai vẫn có thể tìm bọn họ trở về. Hiện tại nhiệm vụ của Vu Nhai là cố gắng tu luyện địa thế và nghiên cứu phù văn trận.
Địa thế, Vu Nhai tất nhiên muốn mượn huyễn ảnh của Thần Huyền Khí Điển để tu luyện; Phù văn trận, không chỉ phải nghiên cứu phù văn trận sa mạc ở đây, còn phải tiếp tục tu luyện phù văn của Huyền Binh Điển.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro