Tuyệt kỹ chiến đấu của đài Nguyệt Rèn
Hạ Nhật Dịch Lãnh
2024-07-23 06:43:18
Cứ như vậy, Vu Nhai tiến vào tu luyện lực lượng tinh không. Đó là lực lượng, mà trên đại lục Thần
Huyền, thậm chí sợ rằng ngay cả Chân Thần cũng chưa từng nghe nói qua.
Vết thương trên thân thể hắn cũng khôi phục lại thật nhanh. Dưới huyền khí huy động, từng mảnh xương gãy rất nhanh được nối liền. Cùng lúc đó, lĩnh vực thời gian vốn chắc hẳn đạt đến cực hạn cũng bởi vì hắn khôi phục lại kéo dài, khiến hắn có nhiều thời gian tu luyện hơn. Tất cả đều giống như đang tiến về phía hy vọng mới.
Ầm...
Lại không biết thời gian trôi qua bao lâu, trong cơ thể Vu Nhai lại truyền tới những tiếng ầm ầm. Huyền khí của hắn lại phát sinh biến hóa. Thật sự bị ảnh hưởng bởi lực lượng tinh không, cảm giác vĩnh viễn không phai nhòa. Đương nhiên, đây cũng chỉ là nhập môn mà thôi.
- Cực hạn sao?
Vu Nhai chậm rãi đứng lên, cảm nhận toàn thân dâng trào huyền khí, thì thào tự nói:
- Tuy rằng cường đại hơn không ít, nhưng muốn dùng lực lượng này đối phó với Thần Hoàng, vẫn không có khả năng. Lực lượng tinh thần của ta tuy rằng khôi phục không ít, nhưng dùng để thời gian ngừng lại kéo dài thêm nữa, sợ rằng lát nữa tinh thần sẽ mệt mỏi, vậy còn đánh cái gì nữa. Ta phải làm sao bây giờ?
Đúng vậy, mặc dù có đan dược tinh thần chống đỡ, tinh thần Vu Nhai vận dụng thời gian Thần Vương chi đạo lâu, cũng sắp cạn sạch. Cũng không phải nói đã cạn hết. Hắn vẫn có thể chống đỡ. Nhưng giống như lời hắn nói, nếu tiếp tục như vậy nữa hắn sẽ không có tinh thần đánh nhau nữa. Nói cách khác, hiện tại hắn đã không còn nhiều thời gian để cảm ngộ bầu trời sao nữa. Hắn không có cách nào để huyền khí tiếp thu thêm lực lượng tinh không...
- Tiểu tử, triệu hồi ta ra, sau đó mở đạo thời gian chiến đấu!
Đúng lúc Vu Nhai không biết nên làm cái gì, đột nhiên trong đầu vang lên một giọng nói non nớt lại vô cùng khó nghe. Đó chính là tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn của chúng ta. Không đợi Vu Nhai kịp phản ứng, hắn lại nói:
- Bệ rèn cũng là Huyền Binh. Ta cũng có thể chiến đấu. Hơn nữa muốn ta phát huy lực lượng lớn nhất, nhất định phải sử dụng lực lượng tinh không!
Vu Nhai ngẩn người một lát hỏi:
- Cái gì? Sử dụng huyền khí có chứa lực lượng tinh không huy động đài Nguyệt Rèn chiến đấu có thể chiến thắng được Thần Hoàng sao?
- Ta cũng không nói như vậy. Lấy chút lực lượng tinh không của ngươi, muốn chiến thắng Thần Hoàng quả thực chính là nằm mơ. Nhưng nếu như Thần Hoàng muốn giết ngươi không thể dễ dàng như bóp chết con kiến nữa. Nói cách khác, ngươi có sức liều mạng!
Tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn nói. Nói xong, một truyền thừa của đài Nguyệt Rèn xông vào trong đầu Vu Nhai. Đó là tuyệt kỹ chiến đấu của đài Nguyệt Rèn.
Thấy phần truyền thừa này, trên mặt Vu Nhai trở nên thư giãn, mơ hồ mang theo sự hưng phấn. Hiện tại hắn được xem như là đại cao thủ Thần Huyền, làm sao có thể không nhìn ra được lực lượng thật sự của đài Nguyệt Rèn sau khi phát huy ra. Tuyệt đối có sức liều mạng, có thể chống lại Thiên Bằng Hoàng và Độc Cô Khúc Phong loại tồn tại ở trên con đường Thần Hoàng đã cường đại này. Tuy nhiên hắn không có khả năng đánh thắng được. Chỉ có điều rất rõ ràng Hoa Nộ Hải còn kém hơn so với Thiên Bằng Hoàng không ít...
- Ta nói này tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn, trước đó không phải ta đã bảo ngươi đưa tất cả truyền thừa cho ta sao? Thế nào còn chưa ra hết sức vậy.
Vu Nhai đột nhiên thâm trầm nói. Tâm tình hắn đã khá hơn nhiều, tất nhiên muốn đùa giỡn tiểu bằng hữu một chút.
- Ngươi còn gọi ta là tiểu bằng hữu, cút, ta không muốn lại nhìn thấy ngươi nữa.
- Ha ha... Chiến!
Vu Nhai chỉ cười ha ha, tất nhiên sẽ không thật sự đi tính toán gì với Nguyệt Rèn. Hắn trực tiếp triệu hồi ra đài Nguyệt Rèn, sau đó giải thần đạo thời gian. Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Hoa Nộ Hải, hắn cầm búa rèn của đài Nguyệt Rèn, nặng nề đập đài Nguyệt Rèn xuống...
Ừ, giống như đánh gôn, hắn đập đài Nguyệt Rèn về phía Hoa Nộ Hải...
Ở trong mắt Hoa Nộ Hải, Huyền Thiên Chân Thần và Ma Thiên Chân Thần ba vị siêu cấp trâu bò có thể nhìn thấy Tử Vực Tinh Không này, Vu Nhai vốn bị thương rất nặng trong nháy mắt đã khôi phục. Tuy rằng y phục toàn thân vẫn đầy máu, nhưng trạng thái lại khôi phục tới đỉnh phong. Điều này tất nhiên khiến cho bọn họ có chút kinh ngạc. Nhưng rất nhanh bọn họ lắc đầu bỏ qua. Chỉ là bọn họ có chút khiếp sợ. Bọn họ cũng không nghĩ tới Vu Nhai dám cả gan vận dụng thần đạo thời gian.
Có lẽ chỉ có Hoa Nộ Hải tương đối khiếp sợ. Bởi vì hai đại Chân Thần đều biết trong Tử Vực Tinh Không có thể vận dụng thần đạo thời gian. Nhưng Hoa Nộ Hải lại không biết. Hắn khiếp sợ cũng đại biểu hắn không ngờ lại không phát hiện ra Vu Nhai vận dụng thần đạo thời gian.
Đúng vậy, nếu như ở trên đại lục Thần Huyền hắn đã sớm phát hiện đồng thời loại bỏ.
Chỉ trong chớp mắt, Hoa Nộ Hải đã cảm thấy bình thường. Hóa ra Vu Nhai đi tới Tử Vực Tinh Không chỉ muốn khôi phục chiến lực sao? Nếu chỉ là như vậy hắn có gì phải lo lắng chứ? Nếu khôi phục lại, hắn giết chết một lần nữa là được. Hơn nữa, Vu Nhai còn lớn mật xoay người muốn chiến đấu với mình. Quả thực chính là không biết tự lượng sức mình. Hắn sợ nhất là Vu Nhai ở trong Tử Vực Tinh Không có thủ đoạn gì đó có thể tránh được sự truy sát của hắn.
- Muốn chết...
Nhìn thấy Vu Nhai lấy ra một đài rèn cổ quái đồng thời còn đập về phía mình, hắn chỉ cười lạnh. Chỉ cần Vu Nhai không thể giở thủ đoạn cổ quái gì ở trong Tử Vực Tinh Không, hắn không sợ... Nhưng khi bệ rèn mạnh mẽ ép xuống, nụ cười lạnh trên mặt hắn đột nhiên trở nên cứng đờ. Bởi vì hắn cảm giác được sự uy hiếp bên trong bệ rèn...
Ầm...
Bởi vì quá mức khinh địch, bây giờ hắn muốn trốn cũng không trốn nổi. Trong nháy mắt khi cảm giác được sự uy hiếp từ bên trong truyền tới, bệ rèn đã trực tiếp đập xuống. Điều hắn có thể làm chỉ là điên cuồng ngăn cản, thậm chí còn từ thần đạo thời gian của Vu Nhai tìm được linh cảm. Làm Thần Hoàng, đạo gì cũng đã tìm hiểu qua. Đúng vậy, ở trong nháy mắt khi trở thành Thần Hoàng, trong lòng gần như có thể hiểu rõ được quy tắc của đại lục Thần Huyền.
Đương nhiên, cũng không phải mỗi loại quy tắc Thần Huyền đều sẽ rất cường đại. Vẫn phải xem bản thân Thần Hoàng này coi trọng lực lượng nào.
Nói chung, Hoa Nộ Hải cũng sử dụng đạo thời gian. Nhưng điều khiến hắn khiếp sợ không gì sánh được chính là, bệ rèn không ngờ không để ý tới thời gian chi đạo của hắn, trực tiếp xuyên qua, đập lên trên người hắn...
- Cái gì...
Cùng lúc đó, hai đại Chân Thần đều phát ra tiếng kêu kinh ngạc. Bọn họ cũng không thể tin được Vu Nhai lại có thể khiến Hoa Nộ Hải bị thương. Hai chữ vượt cấp này áp dụng đối với loại cường giả Thần Hoàng căn bản là không có khả năng. Cho dù nghe cũng chưa từng nghe nói qua chuyện Thần Vương có thể chiến đấu vượt cấp với Thần Hoàng.
Phải biết rằng. Vu Nhai, Tiểu Hắc và Thủy Tinh, Đan Đạo Hùng bốn Thần Vương còn bị Hoa Nộ Hải đánh, chỉ có thể chạy trốn. Nhưng bây giờ chuyện này lại thật sự phát sinh.
- Giết...
Vu Nhai không để ý tới khiếp sợ gì đó.
Vết thương trên thân thể hắn cũng khôi phục lại thật nhanh. Dưới huyền khí huy động, từng mảnh xương gãy rất nhanh được nối liền. Cùng lúc đó, lĩnh vực thời gian vốn chắc hẳn đạt đến cực hạn cũng bởi vì hắn khôi phục lại kéo dài, khiến hắn có nhiều thời gian tu luyện hơn. Tất cả đều giống như đang tiến về phía hy vọng mới.
Ầm...
Lại không biết thời gian trôi qua bao lâu, trong cơ thể Vu Nhai lại truyền tới những tiếng ầm ầm. Huyền khí của hắn lại phát sinh biến hóa. Thật sự bị ảnh hưởng bởi lực lượng tinh không, cảm giác vĩnh viễn không phai nhòa. Đương nhiên, đây cũng chỉ là nhập môn mà thôi.
- Cực hạn sao?
Vu Nhai chậm rãi đứng lên, cảm nhận toàn thân dâng trào huyền khí, thì thào tự nói:
- Tuy rằng cường đại hơn không ít, nhưng muốn dùng lực lượng này đối phó với Thần Hoàng, vẫn không có khả năng. Lực lượng tinh thần của ta tuy rằng khôi phục không ít, nhưng dùng để thời gian ngừng lại kéo dài thêm nữa, sợ rằng lát nữa tinh thần sẽ mệt mỏi, vậy còn đánh cái gì nữa. Ta phải làm sao bây giờ?
Đúng vậy, mặc dù có đan dược tinh thần chống đỡ, tinh thần Vu Nhai vận dụng thời gian Thần Vương chi đạo lâu, cũng sắp cạn sạch. Cũng không phải nói đã cạn hết. Hắn vẫn có thể chống đỡ. Nhưng giống như lời hắn nói, nếu tiếp tục như vậy nữa hắn sẽ không có tinh thần đánh nhau nữa. Nói cách khác, hiện tại hắn đã không còn nhiều thời gian để cảm ngộ bầu trời sao nữa. Hắn không có cách nào để huyền khí tiếp thu thêm lực lượng tinh không...
- Tiểu tử, triệu hồi ta ra, sau đó mở đạo thời gian chiến đấu!
Đúng lúc Vu Nhai không biết nên làm cái gì, đột nhiên trong đầu vang lên một giọng nói non nớt lại vô cùng khó nghe. Đó chính là tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn của chúng ta. Không đợi Vu Nhai kịp phản ứng, hắn lại nói:
- Bệ rèn cũng là Huyền Binh. Ta cũng có thể chiến đấu. Hơn nữa muốn ta phát huy lực lượng lớn nhất, nhất định phải sử dụng lực lượng tinh không!
Vu Nhai ngẩn người một lát hỏi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Cái gì? Sử dụng huyền khí có chứa lực lượng tinh không huy động đài Nguyệt Rèn chiến đấu có thể chiến thắng được Thần Hoàng sao?
- Ta cũng không nói như vậy. Lấy chút lực lượng tinh không của ngươi, muốn chiến thắng Thần Hoàng quả thực chính là nằm mơ. Nhưng nếu như Thần Hoàng muốn giết ngươi không thể dễ dàng như bóp chết con kiến nữa. Nói cách khác, ngươi có sức liều mạng!
Tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn nói. Nói xong, một truyền thừa của đài Nguyệt Rèn xông vào trong đầu Vu Nhai. Đó là tuyệt kỹ chiến đấu của đài Nguyệt Rèn.
Thấy phần truyền thừa này, trên mặt Vu Nhai trở nên thư giãn, mơ hồ mang theo sự hưng phấn. Hiện tại hắn được xem như là đại cao thủ Thần Huyền, làm sao có thể không nhìn ra được lực lượng thật sự của đài Nguyệt Rèn sau khi phát huy ra. Tuyệt đối có sức liều mạng, có thể chống lại Thiên Bằng Hoàng và Độc Cô Khúc Phong loại tồn tại ở trên con đường Thần Hoàng đã cường đại này. Tuy nhiên hắn không có khả năng đánh thắng được. Chỉ có điều rất rõ ràng Hoa Nộ Hải còn kém hơn so với Thiên Bằng Hoàng không ít...
- Ta nói này tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn, trước đó không phải ta đã bảo ngươi đưa tất cả truyền thừa cho ta sao? Thế nào còn chưa ra hết sức vậy.
Vu Nhai đột nhiên thâm trầm nói. Tâm tình hắn đã khá hơn nhiều, tất nhiên muốn đùa giỡn tiểu bằng hữu một chút.
- Ngươi còn gọi ta là tiểu bằng hữu, cút, ta không muốn lại nhìn thấy ngươi nữa.
- Ha ha... Chiến!
Vu Nhai chỉ cười ha ha, tất nhiên sẽ không thật sự đi tính toán gì với Nguyệt Rèn. Hắn trực tiếp triệu hồi ra đài Nguyệt Rèn, sau đó giải thần đạo thời gian. Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Hoa Nộ Hải, hắn cầm búa rèn của đài Nguyệt Rèn, nặng nề đập đài Nguyệt Rèn xuống...
Ừ, giống như đánh gôn, hắn đập đài Nguyệt Rèn về phía Hoa Nộ Hải...
Ở trong mắt Hoa Nộ Hải, Huyền Thiên Chân Thần và Ma Thiên Chân Thần ba vị siêu cấp trâu bò có thể nhìn thấy Tử Vực Tinh Không này, Vu Nhai vốn bị thương rất nặng trong nháy mắt đã khôi phục. Tuy rằng y phục toàn thân vẫn đầy máu, nhưng trạng thái lại khôi phục tới đỉnh phong. Điều này tất nhiên khiến cho bọn họ có chút kinh ngạc. Nhưng rất nhanh bọn họ lắc đầu bỏ qua. Chỉ là bọn họ có chút khiếp sợ. Bọn họ cũng không nghĩ tới Vu Nhai dám cả gan vận dụng thần đạo thời gian.
Có lẽ chỉ có Hoa Nộ Hải tương đối khiếp sợ. Bởi vì hai đại Chân Thần đều biết trong Tử Vực Tinh Không có thể vận dụng thần đạo thời gian. Nhưng Hoa Nộ Hải lại không biết. Hắn khiếp sợ cũng đại biểu hắn không ngờ lại không phát hiện ra Vu Nhai vận dụng thần đạo thời gian.
Đúng vậy, nếu như ở trên đại lục Thần Huyền hắn đã sớm phát hiện đồng thời loại bỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ trong chớp mắt, Hoa Nộ Hải đã cảm thấy bình thường. Hóa ra Vu Nhai đi tới Tử Vực Tinh Không chỉ muốn khôi phục chiến lực sao? Nếu chỉ là như vậy hắn có gì phải lo lắng chứ? Nếu khôi phục lại, hắn giết chết một lần nữa là được. Hơn nữa, Vu Nhai còn lớn mật xoay người muốn chiến đấu với mình. Quả thực chính là không biết tự lượng sức mình. Hắn sợ nhất là Vu Nhai ở trong Tử Vực Tinh Không có thủ đoạn gì đó có thể tránh được sự truy sát của hắn.
- Muốn chết...
Nhìn thấy Vu Nhai lấy ra một đài rèn cổ quái đồng thời còn đập về phía mình, hắn chỉ cười lạnh. Chỉ cần Vu Nhai không thể giở thủ đoạn cổ quái gì ở trong Tử Vực Tinh Không, hắn không sợ... Nhưng khi bệ rèn mạnh mẽ ép xuống, nụ cười lạnh trên mặt hắn đột nhiên trở nên cứng đờ. Bởi vì hắn cảm giác được sự uy hiếp bên trong bệ rèn...
Ầm...
Bởi vì quá mức khinh địch, bây giờ hắn muốn trốn cũng không trốn nổi. Trong nháy mắt khi cảm giác được sự uy hiếp từ bên trong truyền tới, bệ rèn đã trực tiếp đập xuống. Điều hắn có thể làm chỉ là điên cuồng ngăn cản, thậm chí còn từ thần đạo thời gian của Vu Nhai tìm được linh cảm. Làm Thần Hoàng, đạo gì cũng đã tìm hiểu qua. Đúng vậy, ở trong nháy mắt khi trở thành Thần Hoàng, trong lòng gần như có thể hiểu rõ được quy tắc của đại lục Thần Huyền.
Đương nhiên, cũng không phải mỗi loại quy tắc Thần Huyền đều sẽ rất cường đại. Vẫn phải xem bản thân Thần Hoàng này coi trọng lực lượng nào.
Nói chung, Hoa Nộ Hải cũng sử dụng đạo thời gian. Nhưng điều khiến hắn khiếp sợ không gì sánh được chính là, bệ rèn không ngờ không để ý tới thời gian chi đạo của hắn, trực tiếp xuyên qua, đập lên trên người hắn...
- Cái gì...
Cùng lúc đó, hai đại Chân Thần đều phát ra tiếng kêu kinh ngạc. Bọn họ cũng không thể tin được Vu Nhai lại có thể khiến Hoa Nộ Hải bị thương. Hai chữ vượt cấp này áp dụng đối với loại cường giả Thần Hoàng căn bản là không có khả năng. Cho dù nghe cũng chưa từng nghe nói qua chuyện Thần Vương có thể chiến đấu vượt cấp với Thần Hoàng.
Phải biết rằng. Vu Nhai, Tiểu Hắc và Thủy Tinh, Đan Đạo Hùng bốn Thần Vương còn bị Hoa Nộ Hải đánh, chỉ có thể chạy trốn. Nhưng bây giờ chuyện này lại thật sự phát sinh.
- Giết...
Vu Nhai không để ý tới khiếp sợ gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro