Triệu Hoán Thần Binh

Vẫn yếu như cũ.

Hạ Nhật Dịch Lãnh

2024-07-23 06:43:18

Đại Tượng mở miệng nói:

- Kỵ sĩ đến từ Bắc Đẩu, hãy nói đi, chúng ta nên làm như thế nào?

Cùng lúc đó, các tội phạm tụ tập lại, tính sơ khoảng hơn một trăm người.

Vu Nhai quét linh giác qua, vừa vui vừa buồn. Mừng là thực lực những người này không yếu, tệ nhất cỡ tương binh sư, mạnh nhất khoảng hoàng binh sư sơ đoạn. Nếu huấn luyện các tội phạm thì sức chiến đấu sẽ không yếu, đừng quên bọn họ từng là kẻ dữ dằn.

Buồn là thời gian dài không chiến đấu, thậm chí không huấn luyện nên huyền khí trong cơ thể các tội phạm trầm lắng. Với thể chất như vậy không chừng bây giờ bùng nổ huyền binh thì đám người Đại Tượng sẽ nứt toác mà chết.

Vu Nhai mỉm cười nói:

- Nên làm sao? Có rất nhiều điều phải làm, bây giờ quan trọng nhất là ăn cơm. Chắc các ngươi đã lâu không ăn bữa cơm đàng hoàng? Vừa lúc chỗ ta mang nhiều vật tư.

Vu Nhai xòe tay ra:

- Tiểu Mỹ!

- Vâng!

Tiểu Mỹ nhanh chóng lục túi nhỏ đeo bên hông lấy ra một không gian giới chỉ đặt vào tay Vu Nhai.

Vu Nhai phất tay, một đống đồ ăn đập vào mặt các tội phạm. Những thức ăn này là Vu Nhai trấn lột trong Hàn Kiếm thành, khi đó hắn không phải giải quyết thế nào, không tiện độc chiếm nên giao cho Tiểu Mỹ quản lý.

Có vẻ Tiểu Mỹ rất thích nghề 'nữ quản gia'.

Không ngờ hôm nay cần dùng số vật tư này. Nhìn xem, các tội phạm như quỷ chết đói đầu thai thèm thuồng nhìn thực vật, nước miếng nhễu ròng ròng. Các tội phạm đáng thương ăn một bữa đói một bữa, đôi khi phải gặm cỏ.

Không phải Kiếm Sơn hùng quan không cho các tội phạm thực vật, chỉ vì bên Kiếm Sơn hùng quan thường hay quên mất Tiền Tiêu Doanh Kiếm Phong lĩnh.

Xung quanh Kiếm Phong lĩnh hoang vắng, nếu may mắn bắt được mấy con chuột chũi đã làm các tội phạm khóc ròng huống chi là nhiều thực vật như thế? Bên trong có các loại thịt các tội phạm đã lâu chưa thấy.

- Ực ực!

Vu Nhai nhìn các tội phạm quỷ đói, hắn phát hiện lúc trước nói nhiều lời khích lệ là dư thừa. Vu Nhai nghi ngờ lúc vừa đến đây ném đống đồ ăn vào mặt các tội phạm không chừng bọn họ sẽ kêu đại ca ngay.

Tất nhiên đây là điều không thể, Vu Nhai chỉ nghĩ chơi. Nếu Vu Nhai thật sự ném thức ăn ra chắc chắn các tội phạm biến thành kẻ dữ dằn nhất, lại làm tội phạm lần nữa. Bây giờ Vu Nhai nói những lời dẫn dắt, đem đến khích lệ, hy vọng, các tội phạm không dữ nổi nữa, vì bọn họ biết đi theo người này sẽ có phiếu cơm dài hạn.

Dựng lều dựng lán, Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị được dẫn đến chỗ thoải mái, xa hoa nhất Tiền Tiêu Doanh Kiếm Phong lĩnh, nhà đất chưa hoàn toàn sụp đổ.

Quanh nhà đất có mấy bức tường thành đất, nhờ vậy nhà đất mới không sụp. Vu Nhai lắc đầu, hắn không hứng thú với nhà đất này. Vu Nhai vung tay quyết định cho các cô nương ở, rất là lịch sự quý ông.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhà đất không lớn, để các nữ nhân ở vừa lúc. Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị nhanh chóng dựng lều quanh nhà đất. Trong số vật t bóc lột từ Kim Mã săn ma đoàn có lều. Các tội phạm lại khóc mếu, rốt cuộc có thể bỏ đồng nát vào ở lều mới, còn có chăn mới thoang thoảng mùi hương. Đã lâu rồi các tội phạm không thoải mái như vậy.

Tiền Tiêu Doanh Kiếm Phong lĩnh đêm nay là một đêm khó quên với các tội phạm, ăn ngon, ngủ kỹ, quan trọng nhất là nhìn đến hy vọng.

Lấy nhà đất làm trung tâm, bên ngoài là mấy chục lều trắng một người ở, ngoài cùng là hai mươi mấy lều to. Tiền Tiêu Doanh Kiếm Phong lĩnh bình yên qua một đêm.

Đinh đinh đinh đinh đinh!

Thanh âm điếc tai bỗng vang lên trên Kiếm Phong lĩnh.

- Tổ cha nó, mới sáng sớm ồn ào gì vậy?

Các tội phạm tức giận. Bọn họ là đống phân chờ bị người đạp, thích nhất là buổi tối và sáng sớm, thích nhất đi ngủ. Kết quả mới ăn ngon một đêm, chưa ngủ kỹ đã bị người đánh thức, hỏi sao không tức giận? Nhưng khi các tội phạm nhìn lều chắc chắn trên đỉnh đầu thì xì hơi.

Các tội phạm xấu hổ rời giường, nhanh chóng chạy hướng phát ra thanh âm.

Thanh âm đến từ đất trống bên ngoài tường đất, là kỵ sĩ trẻ đại nhân ngày hôm qua phát ra. Các tội phạm biết hắn họ Vu, tên Nhai. Không phải kỵ sĩ đại nhân cố ý đánh thức các tội phạm mà vì hắn đang rèn sắt.

- Chào buổi sáng, đêm qua ngủ như thế nào?

Các tội phạm rụt rè nói:

- Chào buổi sáng, Vu Nhai kỵ sĩ.

Các tội phạm ngướ nhìn trời, từ khi nào mặt trời đã treo cao trên đỉnh đầu, chân đạp bóng của mình.

Vu Nhai cười tủm tỉm:

- Ngại quá, kẻ địch của chúng ta là Quang Minh thần điện nên phải chuẩn bị trước, đã đánh thức các ngươi.

Bộ dạng thân thiết, vô hại, người Vu Nhai ướt đẫm mồ hôi dường như đã rèn sắt được một lúc. Cách Vu Nhai không xa các kỵ sĩ dự bị đang huấn luyện, có vẻ đã luyện tập rất lâu.

Tiểu Mỹ ngày càng hiểu Vu Nhai:

- Kẻ lừa dảo lại sắp gạt người.

Mấy nữ nhân Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ không huấn luyện mà đang trò chuyện cái gì, vấn đề liên quan công pháp. Các nữ nhân cách Vu Nhai không xa nên thấy rõ tình hình.

Các tội phạm chột dạ:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Vu Nhai kỵ sĩ chê cười, chúng ta ham ngủ, trong một lúc khó sửa lại

Nhìn xem người ta đang huấn luyện, nhìn lại đám người mình ăn, ở của người ta còn chổng mông ngủ đến trưa, quá xấu hổ. Vu Nhai kỵ sĩ đúng là người tốt, hắn nên tức giận.

- Cái kia, Vu Nhai kỵ sĩ . . .

Vu Nhai cười nói:

- Đừng gọi xa lạ như vậy, bảo ta Vu Nhai hay Vu huynh đệ được rồi.

Vu Nhai tiếp tục rèn, cây búa giã xuống.

- Vậy chúng ta gọi ngươi là Vu Nhai huynh đệ.

Đại Tượng không còn bộ dạng hung dữ ngày hôm qua, có vẻ chân chất.

Đại Tượng nói:

- Vu Nhai huynh đệ, nếu muốn đối kháng với Ma Pháp đế quốc thì chúng ta cũng sẽ góp sức, không biết có gì cần chúng ta làm không?

Vu Nhai vẫn cười hiền:

- Làm? Đương nhiên là có. Ta đang chế tạo trang bị cho các ngươi, vũ khí khôngquá mạnh nhưng có thể làm một bộ trang bị đỉnh tam giai, chờ Ma Pháp đế quốc đến xác suất sống sót của các ngươi sẽ cao hơn chút.

Vu Nhai vừa rèn xong giáp ngực, nói:

- Các ngươi lại đây để ta đo kích cơ, chế tạo vừa người hơn.

Các tội phạm ngơ ngác nhìn giáp ngực trong tay Vu Nhai.

Các tội phạm cứ cho rằng Vu Nhai đang rèn cho hắn hoặc kỵ sĩ dự bị khác, không ngờ là rèn cho bọn họ. Các tội phạm xúc động đã bao nhiêu năm không có, ấm áp, cảm động.

Vu Nhai hối:

- Các ngươi còn đứng đó làm gì? Mau lại đây.

Các tội phạm không biết nên nói cái gì. Không nói đến gần hai năm qua bọn họ không nói chuyện nhiều, trước kia cũng không giỏi ăn nói. Đại Tượng đi ra cho Vu Nhai đo kích cỡ.

- Ha ha ha ha ha ha! Xem ra sức phán đoán của ta không tệ, đây là giáp ngực tặng ngươi, rất vừa người đúng không?

Đại Tượng ngơ ngác nghe Vu Nhai nói, sau đó thấy hắn cầm giáp ngực giơ trước mặt gã, thì ra là cho gã. Trái tim kiên cường rung rinh, Đại Tượng muốn khóc nhưng gã không giỏi ăn nói. Khi Vu Nhai kêu Tiểu Mỹ tới ghi lại số đo của Đại Tượng, gã lặng lẽ rời đi, tay siết chặt, cơ bắp lỏng lẽo bỗng căng cứng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Triệu Hoán Thần Binh

Số ký tự: 0