Việc nghĩa không từ
Hạ Nhật Dịch Lãnh
2024-07-23 06:43:18
Theo thực lực Vu Nhai càng ngày càng mạnh, hắn có thể cảm giác được sự cường đại của miếng đá này.
Nhưng bây giờ ánh sáng của miếng đá có cường đại cũng vô dụng, phải giải được Hoa tuyết bảy màu trước mắt mới được.
Oong...
Ngay thời điểm Vu Nhai đang ngơ ngác nhìn miếng đá trước mắt, không biết nên hạ thủ thế nào, miếng đá bỗng nhiên run rẩy, cũng tản ra thứ giống như như Hoa tuyết bảy màu xung quanh, tuyệt đẹp giống như thiên nữ dưới những cánh hoa rơi. Khi Vu Nhai vẫn chưa phản ứng được, không gian hoa tuyết bảy màu xung quanh hắn đột nhiên chuyển động. Đúng hơn là những bông hoa tuyết xung quanh đều đang chuyển động.
Ban đầu chúng vốn cũng chuyển động. Nhưng chúng chỉ chậm rãi bay xung quanh. Hiện tại tốc độ chuyển động lại nhanh hơn. Vu Nhai thậm chí có thể cảm giác được áp lực nào đó. Dường như những bông hoa tuyết sẽ từ bức tường không gian quỷ dị xung quanh lao tới.
Không, không phải dường như, mà là thật sự lao tới.
Từng mảnh hoa tuyết hợp thành dòng nước, vẽ ra một gợn sóng mỹ lệ lao về phía miếng đá thần bí. Khi lao đến chỗ miếng đá, lại không có va chạm gì kịch liệt, mà nhẹ nhàng xuyên qua miếng đá, đồng thời một lần nữa lại tuôn phía xung quanh.
Nếu như xem Hoa tuyết bảy màu chỗ bức tường không gian xung quanh thành một hồ nước, như vậy, gợn sóng mỹ lệ hiện tại này giống như mở ra một lỗ thủng ở bên cạnh bờ hồ tạo thành rãnh nước, dẫn nước tới. Sau khi chảy qua miếng đá lại dẫn nước trở lại.
A, những hoa tuyết dường như chỉ tới bắt tay miếng đá, giống như chào hỏi.
- Vu Nhai, không thể để cho những bông hoa tuyết bảy màu trở lại. Chúng chỉ là qua miếng đá giải thứ ma pháp trên đó, lại không có bất kỳ tiêu hao nào. Phải nhân lúc chúng chảy ra còn chưa tiêu hao hết. Nếu không lát nữa ngươi có thể giải được bí mật trên miếng đá này, nhưng vẫn không có biện pháp rời khỏi nơi này.
Vừa rồi khi Vu Nhai đang choáng váng, giọng nói của Thôn Thiên Kiếm Linh đột nhiên vang lên.
- Tiêu hao? Ta phải làm thế nào mới tiêu hao hết chúng được? Châm trận sao?
- Sợ rằng không được. Những bông hoa tuyết này cũng không phải do nguyên tố tạo thành, mà là truyền thừa ý thức nào đó. Hoặc nói là tinh thần lực. Vừa rồi khi chúng chảy ra ta mới cảm giác được... Nếu là ý thức, ngươi nhất định phải hấp thu hết, tiếp nhận vào trong đầu ngươi, giống như tiếp nhận truyền thừa của Binh Linh chúng ta.
Thôn Thiên Kiếm Linh nói thật nhanh. Nếu không nói nhanh một chút, sợ rằng những hoa tuyết này sẽ trở về hết.
- Truyền thừa, ta hiểu được.
Thật ra Vu Nhai căn bản không hiểu rõ lắm. Hắn chỉ hiểu hoa tuyết giống như truyền thừa của Binh Linh. Hắc hắc, hiện tại lại là truyền thừa Thần Chi Nguyên Giới. Hơn nữa còn là truyền thừa, từ trước đến nay hắn chưa từng tiếp xúc qua. Bất kể thế nào, hiện tại hắn không có thời gian suy nghĩ nhiều.
Thân ảnh Vu Nhai chợt lóe lên. Ngay thời điểm gợn sóng hoa tuyết bảy màu tuôn trở lại chưa đầy một thước đã bị hắn chặn lại.
Mười hai loại nguyên tố thần đạo đồng thời bạo phát. Linh giác kéo dài. Đầu muốn lơn lên. Vu Nhai bất chấp tất cả, trực tiếp hút vào.
- A...
Thành công, Vu Nhai không ngờ thật sự thành công, hút hết những bông hoa tuyết bảy màu vào trong đầu hắn. Nhưng cùng lúc đó hắn cũng hét thảm một tiếng.
Con mẹ nó, vẫn như vậy. Hắn chưa từng học qua ma pháp, cũng chưa từng học qua ma pháp trận. Ngươi bảo hắn làm thế nào thích ứng được với những hoa tuyết phức tạp kia?
Truyền thừa, quả thực chính là đánh ký ức trực tiếp vào trong ý thức ngươi. Nhưng vấn đề là ngươi có thể tiếp nhận hay không. Một mảnh hoa tuyết chính là một ma pháp trận thần bí bị ép lại. Ngươi nói hắn có thể tiếp nhận hay không?
Cũng ví dụ như một người Âu Châu, từ trước đến nay chưa từng tiếp xúc qua chữ Hán, ngươi đột nhiên đánh chữ Hán vào bên trong trí nhớ của hắn, hắn có cảm giác gì? Không hiểu ra sao. Nhưng nhiều chữ Hán như vậy, tất nhiên vẫn không đến mức khiến hắn thần kinh thác loạn. Nhưng nếu như số lượng chữ Hắn tăng lên gấp vạn lần, hắn có thể trực tiếp phát điên hay không? Nhưng nếu như là một người hiểu được chữ Hán, ngươi cho số lượng chữ Hán gấp vạn lần, tuy rằng hắn cũng sẽ đặc biệt thống khổ, nhưng những thứ này đều là thứ hắn quen thuộc, cho dù nhiều hơn nữa cũng sẽ không phát điên.
Trước mắt Vu Nhai chính là tình trạng này. Chỉ một phần nhỏ hoa tuyết bảy màu hắn còn có thể miễn cưỡng chịu đựng được. Nhưng lượng hoa tuyết bảy màu trước mắt chính là một hồ nước nhiều như vậy, hơn nữa còn phức tạp hơn chữ Hán rất nhiều. Ngươi bảo hắn làm sao bây giờ?
Thứ hoàn toàn chưa từng học qua...
- Nhanh lên. Các ngươi nhanh chóng nghĩ biện pháp. Ta sắp không chịu nổi nữa.
Sau khi cố gắng chịu đựng khoảng hai mươi thước hoa tuyết bảy màu, khóe miệng Vu Nhai cũng rịn ra máu tươi, trong đầu bị tổn thương. Phải biết rằng đó là ma pháp trận phức tạp hắn chưa từng tiếp xúc qua. Chúng bị ép lại, mạnh hơn nhiều so với những gì hắn thấy từ trước tới nay. Hắn có thể chống đỡ được hai mươi thước đã là rất kinh khủng. Cho dù với thực lực như hắn cũng chỉ chịu đựng được hai mươi thước mà thôi. Nhưng phía sau còn có không biết bao nhiêu đoạn hai mươi thước nữa. Ngươi bảo hắn làm sao chịu được?
Buông tha chẳng khác nào thất bại trong gang tấc. Hắn sẽ bị nhốt ở chỗ này, mãi đến khi hoàn toàn nhớ được tất cả ma pháp trận.
Không, chỉ sợ là phải học, mà không phải chỉ nhớ là được. Bởi vì sợ rằng miếng đá không thể lại dẫn chúng qua một lần nữa.
- Ta đến đây...
Đúng vào lúc này, một đạo kiếm ảnh đột nhiên từ trong cơ thể hắn lao ra ngoài. Cảnh tượng này đặc biệt quen thuộc. Đó chính là cách thức lên sân khấu quen thuộc của Thôn Thiên Kiếm. Nhưng lần này lại có phần khác trước. Bởi vì trong nháy mắt khi Thôn Thiên Kiếm đi ra, một đạo thân ảnh cũng theo đó hiện lên. Không ngờ chính là Thôn Thiên Kiếm Linh. Chỉ thấy nàng vẫn mặc trang phục do phù văn màu trắng bạc tạo thành, mang theo sự cổ điển. Biểu tình trên mặt vô cùng ngưng trọng, lại đặc biệt kiên định chắn ở trước mặt Vu Nhai. Trong nháy mắt, từng bông hoa tuyết bảy màu tiến vào linh thể trong nàng.
- Lão bà Thôn Thiên Kiếm, sao nàng lại...
Cuối cùng Vu Nhai đã có thể thở phào một cái. Nhưng rất nhanh hắn lại lo lắng. Trước đó Vu Nhai đã từng hỏi Thôn Thiên Kiếm Linh, có thể để cho Huyền Binh Điển thu không gian trước mắt vào hay không. Hắn có được câu trả lời: Đã gọi là Huyền Binh Điển còn thu ma pháp thế nào?
Nhưng bây giờ Thôn Thiên Kiếm Linh lại việc nghĩa không chùn bước, hấp thu. Nàng chỉ là Binh Linh, cũng không phải là ma linh...
- Đừng thể hiện biểu tình xúc động như vậy, ta thật sự không quen. Tuy rằng ta là Binh Linh, nhưng không có nghĩa là ta không có khả năng hấp thu ma pháp. Ma pháp cũng là một phần của lực lượng. Ngươi không nhìn thấy mặc dù là ma pháp nhưng Thần Chi Nguyên Giới này cũng có kiếm sao?
Nhưng vào lúc này, Thôn Thiên Kiếm Linh lại nói chuyện. Không ngờ nàng vừa hấp thu số hoa tuyết bảy màu kia, đồng thời còn có thể nói chuyện.
Đúng vậy. Trước đó vẫn luôn nói phải lấy được ma kiếm. Đế quốc Ma Pháp cũng có ma binh cường đại.
Nhưng bây giờ ánh sáng của miếng đá có cường đại cũng vô dụng, phải giải được Hoa tuyết bảy màu trước mắt mới được.
Oong...
Ngay thời điểm Vu Nhai đang ngơ ngác nhìn miếng đá trước mắt, không biết nên hạ thủ thế nào, miếng đá bỗng nhiên run rẩy, cũng tản ra thứ giống như như Hoa tuyết bảy màu xung quanh, tuyệt đẹp giống như thiên nữ dưới những cánh hoa rơi. Khi Vu Nhai vẫn chưa phản ứng được, không gian hoa tuyết bảy màu xung quanh hắn đột nhiên chuyển động. Đúng hơn là những bông hoa tuyết xung quanh đều đang chuyển động.
Ban đầu chúng vốn cũng chuyển động. Nhưng chúng chỉ chậm rãi bay xung quanh. Hiện tại tốc độ chuyển động lại nhanh hơn. Vu Nhai thậm chí có thể cảm giác được áp lực nào đó. Dường như những bông hoa tuyết sẽ từ bức tường không gian quỷ dị xung quanh lao tới.
Không, không phải dường như, mà là thật sự lao tới.
Từng mảnh hoa tuyết hợp thành dòng nước, vẽ ra một gợn sóng mỹ lệ lao về phía miếng đá thần bí. Khi lao đến chỗ miếng đá, lại không có va chạm gì kịch liệt, mà nhẹ nhàng xuyên qua miếng đá, đồng thời một lần nữa lại tuôn phía xung quanh.
Nếu như xem Hoa tuyết bảy màu chỗ bức tường không gian xung quanh thành một hồ nước, như vậy, gợn sóng mỹ lệ hiện tại này giống như mở ra một lỗ thủng ở bên cạnh bờ hồ tạo thành rãnh nước, dẫn nước tới. Sau khi chảy qua miếng đá lại dẫn nước trở lại.
A, những hoa tuyết dường như chỉ tới bắt tay miếng đá, giống như chào hỏi.
- Vu Nhai, không thể để cho những bông hoa tuyết bảy màu trở lại. Chúng chỉ là qua miếng đá giải thứ ma pháp trên đó, lại không có bất kỳ tiêu hao nào. Phải nhân lúc chúng chảy ra còn chưa tiêu hao hết. Nếu không lát nữa ngươi có thể giải được bí mật trên miếng đá này, nhưng vẫn không có biện pháp rời khỏi nơi này.
Vừa rồi khi Vu Nhai đang choáng váng, giọng nói của Thôn Thiên Kiếm Linh đột nhiên vang lên.
- Tiêu hao? Ta phải làm thế nào mới tiêu hao hết chúng được? Châm trận sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Sợ rằng không được. Những bông hoa tuyết này cũng không phải do nguyên tố tạo thành, mà là truyền thừa ý thức nào đó. Hoặc nói là tinh thần lực. Vừa rồi khi chúng chảy ra ta mới cảm giác được... Nếu là ý thức, ngươi nhất định phải hấp thu hết, tiếp nhận vào trong đầu ngươi, giống như tiếp nhận truyền thừa của Binh Linh chúng ta.
Thôn Thiên Kiếm Linh nói thật nhanh. Nếu không nói nhanh một chút, sợ rằng những hoa tuyết này sẽ trở về hết.
- Truyền thừa, ta hiểu được.
Thật ra Vu Nhai căn bản không hiểu rõ lắm. Hắn chỉ hiểu hoa tuyết giống như truyền thừa của Binh Linh. Hắc hắc, hiện tại lại là truyền thừa Thần Chi Nguyên Giới. Hơn nữa còn là truyền thừa, từ trước đến nay hắn chưa từng tiếp xúc qua. Bất kể thế nào, hiện tại hắn không có thời gian suy nghĩ nhiều.
Thân ảnh Vu Nhai chợt lóe lên. Ngay thời điểm gợn sóng hoa tuyết bảy màu tuôn trở lại chưa đầy một thước đã bị hắn chặn lại.
Mười hai loại nguyên tố thần đạo đồng thời bạo phát. Linh giác kéo dài. Đầu muốn lơn lên. Vu Nhai bất chấp tất cả, trực tiếp hút vào.
- A...
Thành công, Vu Nhai không ngờ thật sự thành công, hút hết những bông hoa tuyết bảy màu vào trong đầu hắn. Nhưng cùng lúc đó hắn cũng hét thảm một tiếng.
Con mẹ nó, vẫn như vậy. Hắn chưa từng học qua ma pháp, cũng chưa từng học qua ma pháp trận. Ngươi bảo hắn làm thế nào thích ứng được với những hoa tuyết phức tạp kia?
Truyền thừa, quả thực chính là đánh ký ức trực tiếp vào trong ý thức ngươi. Nhưng vấn đề là ngươi có thể tiếp nhận hay không. Một mảnh hoa tuyết chính là một ma pháp trận thần bí bị ép lại. Ngươi nói hắn có thể tiếp nhận hay không?
Cũng ví dụ như một người Âu Châu, từ trước đến nay chưa từng tiếp xúc qua chữ Hán, ngươi đột nhiên đánh chữ Hán vào bên trong trí nhớ của hắn, hắn có cảm giác gì? Không hiểu ra sao. Nhưng nhiều chữ Hán như vậy, tất nhiên vẫn không đến mức khiến hắn thần kinh thác loạn. Nhưng nếu như số lượng chữ Hắn tăng lên gấp vạn lần, hắn có thể trực tiếp phát điên hay không? Nhưng nếu như là một người hiểu được chữ Hán, ngươi cho số lượng chữ Hán gấp vạn lần, tuy rằng hắn cũng sẽ đặc biệt thống khổ, nhưng những thứ này đều là thứ hắn quen thuộc, cho dù nhiều hơn nữa cũng sẽ không phát điên.
Trước mắt Vu Nhai chính là tình trạng này. Chỉ một phần nhỏ hoa tuyết bảy màu hắn còn có thể miễn cưỡng chịu đựng được. Nhưng lượng hoa tuyết bảy màu trước mắt chính là một hồ nước nhiều như vậy, hơn nữa còn phức tạp hơn chữ Hán rất nhiều. Ngươi bảo hắn làm sao bây giờ?
Thứ hoàn toàn chưa từng học qua...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Nhanh lên. Các ngươi nhanh chóng nghĩ biện pháp. Ta sắp không chịu nổi nữa.
Sau khi cố gắng chịu đựng khoảng hai mươi thước hoa tuyết bảy màu, khóe miệng Vu Nhai cũng rịn ra máu tươi, trong đầu bị tổn thương. Phải biết rằng đó là ma pháp trận phức tạp hắn chưa từng tiếp xúc qua. Chúng bị ép lại, mạnh hơn nhiều so với những gì hắn thấy từ trước tới nay. Hắn có thể chống đỡ được hai mươi thước đã là rất kinh khủng. Cho dù với thực lực như hắn cũng chỉ chịu đựng được hai mươi thước mà thôi. Nhưng phía sau còn có không biết bao nhiêu đoạn hai mươi thước nữa. Ngươi bảo hắn làm sao chịu được?
Buông tha chẳng khác nào thất bại trong gang tấc. Hắn sẽ bị nhốt ở chỗ này, mãi đến khi hoàn toàn nhớ được tất cả ma pháp trận.
Không, chỉ sợ là phải học, mà không phải chỉ nhớ là được. Bởi vì sợ rằng miếng đá không thể lại dẫn chúng qua một lần nữa.
- Ta đến đây...
Đúng vào lúc này, một đạo kiếm ảnh đột nhiên từ trong cơ thể hắn lao ra ngoài. Cảnh tượng này đặc biệt quen thuộc. Đó chính là cách thức lên sân khấu quen thuộc của Thôn Thiên Kiếm. Nhưng lần này lại có phần khác trước. Bởi vì trong nháy mắt khi Thôn Thiên Kiếm đi ra, một đạo thân ảnh cũng theo đó hiện lên. Không ngờ chính là Thôn Thiên Kiếm Linh. Chỉ thấy nàng vẫn mặc trang phục do phù văn màu trắng bạc tạo thành, mang theo sự cổ điển. Biểu tình trên mặt vô cùng ngưng trọng, lại đặc biệt kiên định chắn ở trước mặt Vu Nhai. Trong nháy mắt, từng bông hoa tuyết bảy màu tiến vào linh thể trong nàng.
- Lão bà Thôn Thiên Kiếm, sao nàng lại...
Cuối cùng Vu Nhai đã có thể thở phào một cái. Nhưng rất nhanh hắn lại lo lắng. Trước đó Vu Nhai đã từng hỏi Thôn Thiên Kiếm Linh, có thể để cho Huyền Binh Điển thu không gian trước mắt vào hay không. Hắn có được câu trả lời: Đã gọi là Huyền Binh Điển còn thu ma pháp thế nào?
Nhưng bây giờ Thôn Thiên Kiếm Linh lại việc nghĩa không chùn bước, hấp thu. Nàng chỉ là Binh Linh, cũng không phải là ma linh...
- Đừng thể hiện biểu tình xúc động như vậy, ta thật sự không quen. Tuy rằng ta là Binh Linh, nhưng không có nghĩa là ta không có khả năng hấp thu ma pháp. Ma pháp cũng là một phần của lực lượng. Ngươi không nhìn thấy mặc dù là ma pháp nhưng Thần Chi Nguyên Giới này cũng có kiếm sao?
Nhưng vào lúc này, Thôn Thiên Kiếm Linh lại nói chuyện. Không ngờ nàng vừa hấp thu số hoa tuyết bảy màu kia, đồng thời còn có thể nói chuyện.
Đúng vậy. Trước đó vẫn luôn nói phải lấy được ma kiếm. Đế quốc Ma Pháp cũng có ma binh cường đại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro