Chương 30 - Tiểu Đội Bốn Người

Bắt Đầu Khiêu C...

Hắc Tâm Đại Bạch

2024-08-12 18:06:53

Văn Vũ giật giật khóe miệng, không để ý tới bốn người đối diện mà đi thẳng đến trụ đá trước lôi đài.

Chỉ cần thông qua tư thế đứng và hô hấp, Văn Vũ có thể hiểu đại khái tố chất của những người ở đây.

Đây là kinh nghiệm đời trước của cậu, tất nhiên chỉ giới hạn cho các chức nghiệp giả cấp một, bởi vì Văn Vũ quen thuộc với giai đoạn này nhất.

Người mạnh nhất trong số bốn người kia là người đàn ông to con đứng ở phía trước. Tố chất thân thể có thể được 4 điểm, khoảng này đã có thể gọi là cao thủ.

Người cầm cung tên đứng sau anh ta cũng được 3 điểm.

Còn hai người còn lại là chức nghiệp giả bình thường, chưa được đào tạo.

Nói chung cũng là một tiểu đội mạnh.

Nhưng ở trước mặt Văn Vũ thì cũng chỉ như tôm cá mà thôi.

Văn Vũ chạm vào trụ đá, đọc những quy tắc về bảo địa.

“Quy tắc thử thách bảo địa như sau:

Ở trong bảo địa không được công kích nhau, nếu làm trái sẽ bị dịch chuyển tức thời ra ngoài, đồng thời tước đoạt tất cả những đồ đã được thu hoạch trong bảo địa.

Người sống sót có thể thông qua trụ đá tiến vào võ đài khiêu chiến, các thử thách sẽ tăng dần theo cấp độ.

Xin lưu ý: Một khi bắt đầu khiêu chiến thì chỉ khi nào kết thúc mỗi giai đoạn mới có thể chọn thoát ra. Người chơi hãy lượng sức mà làm, một khi bắt đầu khiêu chiến thì không có cách nào kết thúc.

Vượt qua các màn khó nhất định sẽ nhận được bảo vật cuối cùng, sau đó bảo địa sẽ bị đóng vĩnh viễn.

Mỗi người chỉ có một cơ hội khiêu chiến.”

Đây là lần đầu tiên Văn Vũ tiếp xúc với khiêu chiến bảo địa. Kiếp trước cậu còn không có tư cách động vào bảo địa.

“Bảo vật cuối cùng?” Văn Vũ nhìn thấy mấy chữ này thì không nhịn được nhíu mày.

“Thú vị đấy!”

Lần này Văn Vũ quyết tâm giành được bảo vật cuối cùng.

Chỉ là không biết cấp độ khó khăn ở đây như thế nào. Nếu đây là bảo địa cấp một thì chắc cũng có giới hạn.

Văn Vũ nhìn bốn người bên cạnh, nói thẳng.

“Các anh tới trước, vậy thì mời các anh lên trước.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thấy Văn Vũ ra dấu mời, bốn người nhóm Quan Đào hơi do dự.

“Vạn Bình? Làm sao bây giờ?” Quan Đào biết thời điểm này không phải lúc để mình đưa ra quyết định, thế nên dứt khoát hỏi Vạn Bình.

“Vạn An, em đi đi.” Vạn Bình nói với em trai.

Vạn Bình cũng có kế hoạch của riêng mình, bên này có bốn người thì cũng coi như có bốn cơ hội để thử sức.

Chưa biết tình hình trước mắt như thế nào thì để bên mình tìm hiểu tình huống trước, như thế cũng có lợi cho ba người thử thách phía sau.

Thứ hai, Vạn Bình không đoán được độ khó của bảo địa, biết đâu độ khó cao nhất ở đây lại có thiết lập đơn giản thì rất dễ lấy được bảo vật cuối cùng. Lấy được bảo vật cuối cùng thì bảo địa cũng đóng lại, thế thì tiểu đội của mình cũng kiếm được rồi.

Hơn nữa, Vạn Bình cũng để ý đến Văn Vũ vẫn rất bình tĩnh đứng bên kia.

Anh ta hoàn toàn không nhìn ra được thực lực của người đàn ông trước mặt. Nếu như thực lực cậu ta yếu thì chỉ cần cậu ta không tham gia khiêu chiến đầu tiên thì sẽ không ảnh hưởng gì đến nhóm của Quan Đào.

Còn nếu thực lực cậu ta mạnh, vậy thì càng không thể để người này khiêu chiến đầu tiên.

Văn Vũ tất nhiên cũng âm thầm chú ý bốn người trước mặt.

Không có ý gì, Văn Vũ hiểu rõ tính chất của bảo địa, độ khó nhất định phải cần một người có thực lực đỉnh cao cấp một, thậm chí là cao hơn. Mấy người trước mặt cậu hoàn toàn không được.

Vạn An nghe anh trai gọi tên thì dứt khoát cầm một khẩu súng ngắn và nhận lấy đao thép của Quan Đào, đi thẳng đến cột trụ đá, ấn chọn khiêu chiến.

Trụ đá sáng bừng lên, một luồng ánh sáng trắng lập tức bao trùm Vạn An.

Bóng dáng Vạn An biến mất với tốc độ cực nhanh, ngay sau đó đã xuất hiện trên võ đài.

“Bắt đầu khiêu chiến, cửa thứ nhất, một zombie bình thường.”

Nghe được âm thanh thông báo của bảo địa, mấy người có mặt ở đây lập tức thở phào nhẹ nhõm. Cấp độ khiêu chiến này quá đơn giản.

“Anh Đào, A Bình, hai người nói xem Tiểu An có thể trực tiếp lấy được bảo vật cuối cùng không? Tôi thấy độ khó của bảo địa này cũng chẳng ra sao, chắc chúng ta cũng chẳng cần ra tay đâu nhỉ?” Lâm Lập hỏi, giọng rất huyên hoang.

“Đây chỉ là cửa thứ nhất, không biết đằng sau còn có bao nhiêu cửa nữa. Thực ra tôi luôn cảm thấy chúng ta mở bảo địa quá sớm.” Vạn Bình cau mày, anh ta luôn có cảm giác mở bảo địa không đơn giản như vậy.

Văn Vũ nghe giọng điệu khoe khoang của Lâm Lập thì suýt bật cười ra tiếng.

Mặc dù các bảo vật xuất hiện chủ yếu mang ý nghĩa phúc lợi, nhưng độ nguy hiểm vẫn rất cao. Những kẻ dễ chết nhất luôn là những tên không biết tự lượng sức mình như thế kia.

Vạn An trên võ đài nhìn thấy zombie xuất hiện. Zombie này không có dấu hiệu tiến hóa, là một zombie hoàn toàn phổ thông như âm thanh điện tử đã nói.

Cậu ta không do dự nữa, nhấc đao đi tới.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mặc dù Vạn An là xạ thủ, nhưng đối phó với loại zombie cấp thấp thế này thì hoàn toàn không cần lãng phí đạn dược.

Nâng đao chém một cái, đầu của zombie lập tức bị chặt làm đôi.

“Khiêu chiến thành công, phần thưởng là một đao thép cấp F. Xin hỏi, bạn có muốn khiêu chiến cửa ải tiếp theo không?”

Khi âm thanh nhắc nhở vang lên thì một ánh sáng lóe lên, sau khi ánh sáng tan biến thì một thanh đao thép cấp F đã nằm ở đó.

Quay đầu thấy Vạn Bình gật đầu với mình, Vạn An hít sâu một hơi: “Khiêu chiến.”

“Bắt đầu khiêu chiến, cửa thứ hai, ba con zombie phổ thông.”

“Fuck! Cái này là muốn tặng quà đúng không? Cấp độ đơn giản như vậy.” Lâm Lập nghe xong thì hét lên.

“Đúng là rất đơn giản.” Quan Đào gật đầu đồng ý.

Văn Vũ thở ra một hơi, có suy nghĩ của riêng mình.

“Xem ra độ khó của các thử thách của địa bảo này không nguy hiểm lắm. Độ khó cao nhất chắc tập trung ở cửa ải cuối cùng.”

Theo kinh nghiệm đời trước của Văn Vũ, địa bảo cũng có suy nghĩ của nó, có phần rất thân thiện, nhưng cũng có lúc xấu bụng chỉ muốn giết người. Vận may của Văn Vũ không tệ, nếu như địa bảo lần này toàn là bẫy rập thì chắc cậu khóc không ra nước mắt.

Nhìn thấy Vạn An chặt đầu ba con zombie kia, mấy người ở đây không hề thấy căng thẳng.

“Khiêu chiến thành công, phần thưởng là một bộ trang phục bảo hộ cấp F. Xin hỏi, bạn có muốn khiêu chiến cửa ải tiếp theo không?”

Vạn An không quay đầu lại mà trực tiếp trả lời: “Khiêu chiến.”

“Bắt đầu khiêu chiến, cửa thứ ba, một con zombie cấp một sơ cấp.”

“Cấp một sơ cấp? Thực lực cụ thể là bao nhiêu?” Vạn Bình đột nhiên nhíu mày, không được ung dung thoải mái như trước nữa.

“Từ hai điểm đến bốn điểm, cụ thể là bao nhiêu thì còn phải xem đã.” Văn Vũ hờ hững trả lời.

Quan Đào và hai người kia đều biến sắc, nếu là hai điểm thì Vạn An có thể giải quyết dễ dàng, nhưng nếu là bốn điểm thì không nói trước được điều gì.

Nhìn thấy đối tượng khiêu chiến ra ngoài, Vạn An cũng vô cùng căng thẳng, hiển nhiên đã nghe thấy câu nói vừa rồi của Văn Vũ.

Zombie đối diện gào lên một tiếng, nhanh chóng lao tới.

Nhìn thấy hành động của zombie, mấy người nhóm Quan Đào thở phào một hơi.

“Cũng may, mới chỉ ba điểm.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Tiểu Đội Bốn Người

Số ký tự: 0