Chương 30 - Tiểu Đội Bốn Người
Chạy Thục Mạng
Hắc Tâm Đại Bạch
2024-08-12 18:06:53
Nhìn thấy bóng dáng to lớn của Simba càng lúc càng đến gần, Văn Vũ lập tức xé mở quyển trục dịch chuyển không gian.
Dịch chuyển tức thời, phía trước mười mét.
Sức mạnh dịch chuyển rất lớn, ngay khi Văn Vũ chạm hai chân xuống đất thì hầu như không lãng phí một chút thời gian nào mà tiếp tục điên cuồng chạy trốn, đồng thời cầm đao tự rạch mấy vết thương trên người mình.
Tốc độ vừa rồi của Simba khiến Văn Vũ giật mình, nếu chỉ dựa vào tốc độ của Văn Vũ bây giờ thì không thể thoát khỏi sự truy sát của nó.
Simba nhìn thấy Văn Vũ tránh được cú tấn công của mình thì hơi lảo đảo một cái.
Nó ngẩng đầu nhìn Văn Vũ, chỉ thấy trên người Văn Vũ xuất hiện thêm mấy vết thương, nhưng tốc độ càng lúc càng nhanh.
Sự tức giận đã nhấn chìm lí trí của Simba, nó gầm lên một cách điên cuồng, sau đó lại tiếp tục lao đến phía Văn Vũ.
Văn Vũ nghe được tiếng thở của Simba thì trong lòng không khỏi lo lắng, trái tim cũng trở nên tàn nhẫn, thanh đao trong tay đâm thẳng vào bụng.
Bụng lập tức truyền đến một cơn đau nhức, lưỡi đao sắc bén thậm chí còn cắt đứt ruột của Văn Vũ. Văn Vũ dùng đao rất chuyên nghiệp, vừa khiến cơ thể chịu tổn thương to lớn, vừa không ảnh hưởng đến tốc độ chạy của mình. Các vết thương cũng không cần nghĩ nhiều, chỉ cần an toàn thì chắc chắn có thể chữa lành.
Simba thấy Văn Vũ càng chạy càng nhanh thì cũng bám riết không buông, một người một thú nhanh chóng biến mất ở cuối con đường.
...
Bên trong công viên lại khôi phục lại sự yên tĩnh, bên cạnh lối vào bảo địa, thi thể Vạn An yên tĩnh nằm đó, mặt đất đầy máu đen, không khí đầy bi thương.
Nhóm ba người từ từ tiến lại, chính là ba người tiểu đội của Quan Đào.
Sau khi ba người trốn thoát thì căn bản không đi xa lắm. Nhìn thấy Văn Vũ chiến đấu với Độc Nhãn, dựa vào thực lực của Văn Vũ thì mọi người đều nghĩ Văn Vũ có thể làm Độc Nhãn bị thương. Chờ đến lúc đó họ sẽ lấy một số vật phẩm ra trao đổi với Văn Vũ để đổi lấy tính mạng của Độc Nhãn, sau đó tự tay giết nó báo thù cho Vạn An.
Nhưng tình hình trước mắt lại đột nhiên thay đổi. Đầu tiên là con chó kia càng đánh càng mạnh, chuyện báo thù cũng trở nên vô vọng. Sau đó, càng khủng bố hơn là đây lại là sào huyệt của một con sư tử, giờ nó đang đuổi theo Văn Vũ và Độc Nhãn.
Chờ đến khi Simba và Văn Vũ đi khuất thì ba người mới ra ngoài.
Vạn Bình yên lặng đi tới bên cạnh Vạn An, nhìn đứa em trai đã mất đi sinh mạng, yên lặng khóc.
Cởi trang phục phòng hộ trên người, Vạn Bình băng bó vết thương khổng lồ trên eo Vạn An, đảm bảo nội tạng của Vạn An không bị chảy ra ngoài rồi cõng Vạn An lên lưng.
Quan Đào và Lâm Lập lặng lẽ nhìn Vạn Bình bận rộn, không ai tiến lên.
Đây là một tang lễ đơn giản, cũng là một lễ tưởng niệm đơn giản.
Vạn Bình cõng em trai trên lưng, đi đến trước mặt Quan Đào, cầm điếu thuốc mà Quan Đào đưa, dùng sức hút một hơi.
Tàn thuốc lóe lên, điếu thuốc tàn một phần ba.
“Không thể để nó chết vô ích như thế, đúng không?” Vạn Bình tự nhủ.
“Không, tuyệt đối không, Vạn An không thể chết một cách vô ích, nhất định sẽ có người chôn cùng nó, cho dù không phải hiện tại.” Quan Đào ném tàn thuốc trong tay xuống, yên lặng nhìn gương mặt đầy máu của Vạn An, sau đó nhẹ nhàng vươn tay lau đi vệt máu, nhưng lau mãi cũng không sạch được.
Vạn Bình thở dài một hơi, lau nước mắt rồi mạnh mẽ xốc em trai trên lưng lên.
“Đi thôi.”
Quan Đào đi ở phía trước, ba người chậm rãi đi theo hướng đã đến. Mặc dù không ai nói thêm câu nào nhưng bầu không khí trầm mặc như sắp nổi lên một cơn bão dữ dội.
Ba người, cõng một thi thể, chậm rãi chìm vào bóng đêm.
...
“Phù, phù...”
Văn Vũ thở hổn hển, vết thương chảy rất nhiều máu nhưng cảm giác sát khí vẫn còn ở sau lưng, Văn Vũ không dám sơ suất.
Phán đoán của cậu không hề sai.
Sau khi kích hoạt Mệnh đấu, Văn Vũ không ngừng tự làm cơ thể bị thương, đồng thời máu cũng chảy ra càng ngày càng nhiều. Tố chất thân thể tăng lên nhanh chóng, thậm chí còn vượt qua cả chức nghiệp giả cấp hai.
Simba bị thương một chân nên tốc độ không được như cũ, Văn Vũ đã có thể ngang hàng với nó.
Nhưng điều đáng tiếc là Simba vẫn không chịu từ bỏ truy sát.
Văn Vũ chỉ có thể chạy không ngừng về phía trước, những zombie ven đường đều bị sức mạnh khổng lồ của Văn Vũ đánh bay. Có một số người may mắn sống sót và sinh vật biến dị nghe thấy tiếng gầm của Simba thì đều chạy trốn.
Văn Vũ càng lúc càng mất nhiều máu, đầu óc cũng nặng dần, nhưng tốc độ càng lúc càng nhanh.
Không biết đã chạy trốn bao lâu, Văn Vũ lảo đảo một cái, cơ thể mất máu quá nhiều làm khả năng phối hợp của cậu cũng giảm xuống, thậm chí còn không giữ được cân bằng cơ thể. Văn Vũ dần dần phục hồi tinh thần.
Nhìn quang cảnh xa lạ xung quanh, con đường thẳng tắp, khu đất nông nghiệp rộng lớn và những nhà máy nhỏ nằm rải rác bên cạnh.
“Chẳng lẽ mình đã chạy ra khỏi thành phố M rồi sao?” Văn Vũ quay lại phía sau, không thấy bóng dáng Simba.
Cố nén cảm giác đau nhức và choáng váng, Văn Vũ vào một nhà máy bỏ hoang. Không hiểu tại sao Simba lại không đuổi theo nữa, nhưng nếu giờ tiếp tục chạy thì Văn Vũ sợ mình sẽ mất máu mà chết.
“Hồn sủng gia trì.” Văn Vũ đọc thầm năng lực của mình, sau đó thu hồi kĩ năng Mệnh đấu, lựa chọn kĩ năng khác của Độc Nhãn: Chữa trị mạnh mẽ ( cấp B).
Khu nhà xưởng khổng lồ này không một bóng người, Văn Vũ lảo đảo đi vào phòng bảo vệ.
Căn phòng không lớn, hơn nữa không có vết máu, cũng không có dấu hiệu của sự sống.
Khóa chặt cửa lại, Văn Vũ ngã vật ra giường, cả người giống như bị rút hết sức lực, hôn mê bất tỉnh.
Sau khi kích hoạt năng lực chữa trị thì các vết thương trên người Văn Vũ đã ngừng chảy máu, năng lực cấp B khá hiệu quả, thậm chí còn có khả năng tạo máu. Sau khi Văn Vũ hôn mê thì sắc mặt dần dần hồng hào lên.
Lúc này, trên đường mà Văn Vũ vừa chạy qua, một con sư tử khổng lồ đang không ngừng xoay vòng ở trạm thu phí.
Simba đã mất dấu Văn Vũ.
Khứu giác của Simba rất nhạy bén, cho dù đến tận chân trời góc biển thì cũng đừng hòng thoát khỏi sự truy sát của nó.
Nhưng khi Simba đuổi theo Văn Vũ đến trạm thu phí thì cảm giác khủng hoảng khiến nó dừng bước.
Bên ngoài là lãnh thổ của một sinh vật mạnh mẽ khác, Simba có thể cảm nhận được điều đó, giống như Độc Nhãn cảm nhận được công viên là lãnh thổ của Simba.
Nếu Simba có thân hình nhỏ bé thì có thể tự do ra vào mà không sợ bị sinh vật kia biết.
Đáng tiếc là thực lực của Simba rất mạnh, nhưng nó lại cảm nhận được thự lực của sinh vật bí ẩn kia cũng không hề yếu. Nếu nó tiến vào lãnh thổ của sinh vật khác thì sẽ là hành vi khiêu khích, hậu quả chắc chắn chỉ có chết.
Vì truy sát hai con côn trùng mà liều mạng với sinh vật mạnh mẽ, chuyện này chỉ những sinh vật không có não mới làm.
Mà Simba lại không phải.
Nó gầm lên một tiếng, sau đó phun một luồng dung nham nóng bỏng vào trạm thu phí. Ngọn lửa bốc lên làm cơn tức giận của nó tiêu tan đi không ít.
Hít sâu một hơi, Simba ghi nhớ mùi của Văn Vũ và Độc Nhãn trong lòng.
Nếu có cơ hội, nó nhất định sẽ không tha cho hai con sâu đó.
Dịch chuyển tức thời, phía trước mười mét.
Sức mạnh dịch chuyển rất lớn, ngay khi Văn Vũ chạm hai chân xuống đất thì hầu như không lãng phí một chút thời gian nào mà tiếp tục điên cuồng chạy trốn, đồng thời cầm đao tự rạch mấy vết thương trên người mình.
Tốc độ vừa rồi của Simba khiến Văn Vũ giật mình, nếu chỉ dựa vào tốc độ của Văn Vũ bây giờ thì không thể thoát khỏi sự truy sát của nó.
Simba nhìn thấy Văn Vũ tránh được cú tấn công của mình thì hơi lảo đảo một cái.
Nó ngẩng đầu nhìn Văn Vũ, chỉ thấy trên người Văn Vũ xuất hiện thêm mấy vết thương, nhưng tốc độ càng lúc càng nhanh.
Sự tức giận đã nhấn chìm lí trí của Simba, nó gầm lên một cách điên cuồng, sau đó lại tiếp tục lao đến phía Văn Vũ.
Văn Vũ nghe được tiếng thở của Simba thì trong lòng không khỏi lo lắng, trái tim cũng trở nên tàn nhẫn, thanh đao trong tay đâm thẳng vào bụng.
Bụng lập tức truyền đến một cơn đau nhức, lưỡi đao sắc bén thậm chí còn cắt đứt ruột của Văn Vũ. Văn Vũ dùng đao rất chuyên nghiệp, vừa khiến cơ thể chịu tổn thương to lớn, vừa không ảnh hưởng đến tốc độ chạy của mình. Các vết thương cũng không cần nghĩ nhiều, chỉ cần an toàn thì chắc chắn có thể chữa lành.
Simba thấy Văn Vũ càng chạy càng nhanh thì cũng bám riết không buông, một người một thú nhanh chóng biến mất ở cuối con đường.
...
Bên trong công viên lại khôi phục lại sự yên tĩnh, bên cạnh lối vào bảo địa, thi thể Vạn An yên tĩnh nằm đó, mặt đất đầy máu đen, không khí đầy bi thương.
Nhóm ba người từ từ tiến lại, chính là ba người tiểu đội của Quan Đào.
Sau khi ba người trốn thoát thì căn bản không đi xa lắm. Nhìn thấy Văn Vũ chiến đấu với Độc Nhãn, dựa vào thực lực của Văn Vũ thì mọi người đều nghĩ Văn Vũ có thể làm Độc Nhãn bị thương. Chờ đến lúc đó họ sẽ lấy một số vật phẩm ra trao đổi với Văn Vũ để đổi lấy tính mạng của Độc Nhãn, sau đó tự tay giết nó báo thù cho Vạn An.
Nhưng tình hình trước mắt lại đột nhiên thay đổi. Đầu tiên là con chó kia càng đánh càng mạnh, chuyện báo thù cũng trở nên vô vọng. Sau đó, càng khủng bố hơn là đây lại là sào huyệt của một con sư tử, giờ nó đang đuổi theo Văn Vũ và Độc Nhãn.
Chờ đến khi Simba và Văn Vũ đi khuất thì ba người mới ra ngoài.
Vạn Bình yên lặng đi tới bên cạnh Vạn An, nhìn đứa em trai đã mất đi sinh mạng, yên lặng khóc.
Cởi trang phục phòng hộ trên người, Vạn Bình băng bó vết thương khổng lồ trên eo Vạn An, đảm bảo nội tạng của Vạn An không bị chảy ra ngoài rồi cõng Vạn An lên lưng.
Quan Đào và Lâm Lập lặng lẽ nhìn Vạn Bình bận rộn, không ai tiến lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây là một tang lễ đơn giản, cũng là một lễ tưởng niệm đơn giản.
Vạn Bình cõng em trai trên lưng, đi đến trước mặt Quan Đào, cầm điếu thuốc mà Quan Đào đưa, dùng sức hút một hơi.
Tàn thuốc lóe lên, điếu thuốc tàn một phần ba.
“Không thể để nó chết vô ích như thế, đúng không?” Vạn Bình tự nhủ.
“Không, tuyệt đối không, Vạn An không thể chết một cách vô ích, nhất định sẽ có người chôn cùng nó, cho dù không phải hiện tại.” Quan Đào ném tàn thuốc trong tay xuống, yên lặng nhìn gương mặt đầy máu của Vạn An, sau đó nhẹ nhàng vươn tay lau đi vệt máu, nhưng lau mãi cũng không sạch được.
Vạn Bình thở dài một hơi, lau nước mắt rồi mạnh mẽ xốc em trai trên lưng lên.
“Đi thôi.”
Quan Đào đi ở phía trước, ba người chậm rãi đi theo hướng đã đến. Mặc dù không ai nói thêm câu nào nhưng bầu không khí trầm mặc như sắp nổi lên một cơn bão dữ dội.
Ba người, cõng một thi thể, chậm rãi chìm vào bóng đêm.
...
“Phù, phù...”
Văn Vũ thở hổn hển, vết thương chảy rất nhiều máu nhưng cảm giác sát khí vẫn còn ở sau lưng, Văn Vũ không dám sơ suất.
Phán đoán của cậu không hề sai.
Sau khi kích hoạt Mệnh đấu, Văn Vũ không ngừng tự làm cơ thể bị thương, đồng thời máu cũng chảy ra càng ngày càng nhiều. Tố chất thân thể tăng lên nhanh chóng, thậm chí còn vượt qua cả chức nghiệp giả cấp hai.
Simba bị thương một chân nên tốc độ không được như cũ, Văn Vũ đã có thể ngang hàng với nó.
Nhưng điều đáng tiếc là Simba vẫn không chịu từ bỏ truy sát.
Văn Vũ chỉ có thể chạy không ngừng về phía trước, những zombie ven đường đều bị sức mạnh khổng lồ của Văn Vũ đánh bay. Có một số người may mắn sống sót và sinh vật biến dị nghe thấy tiếng gầm của Simba thì đều chạy trốn.
Văn Vũ càng lúc càng mất nhiều máu, đầu óc cũng nặng dần, nhưng tốc độ càng lúc càng nhanh.
Không biết đã chạy trốn bao lâu, Văn Vũ lảo đảo một cái, cơ thể mất máu quá nhiều làm khả năng phối hợp của cậu cũng giảm xuống, thậm chí còn không giữ được cân bằng cơ thể. Văn Vũ dần dần phục hồi tinh thần.
Nhìn quang cảnh xa lạ xung quanh, con đường thẳng tắp, khu đất nông nghiệp rộng lớn và những nhà máy nhỏ nằm rải rác bên cạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chẳng lẽ mình đã chạy ra khỏi thành phố M rồi sao?” Văn Vũ quay lại phía sau, không thấy bóng dáng Simba.
Cố nén cảm giác đau nhức và choáng váng, Văn Vũ vào một nhà máy bỏ hoang. Không hiểu tại sao Simba lại không đuổi theo nữa, nhưng nếu giờ tiếp tục chạy thì Văn Vũ sợ mình sẽ mất máu mà chết.
“Hồn sủng gia trì.” Văn Vũ đọc thầm năng lực của mình, sau đó thu hồi kĩ năng Mệnh đấu, lựa chọn kĩ năng khác của Độc Nhãn: Chữa trị mạnh mẽ ( cấp B).
Khu nhà xưởng khổng lồ này không một bóng người, Văn Vũ lảo đảo đi vào phòng bảo vệ.
Căn phòng không lớn, hơn nữa không có vết máu, cũng không có dấu hiệu của sự sống.
Khóa chặt cửa lại, Văn Vũ ngã vật ra giường, cả người giống như bị rút hết sức lực, hôn mê bất tỉnh.
Sau khi kích hoạt năng lực chữa trị thì các vết thương trên người Văn Vũ đã ngừng chảy máu, năng lực cấp B khá hiệu quả, thậm chí còn có khả năng tạo máu. Sau khi Văn Vũ hôn mê thì sắc mặt dần dần hồng hào lên.
Lúc này, trên đường mà Văn Vũ vừa chạy qua, một con sư tử khổng lồ đang không ngừng xoay vòng ở trạm thu phí.
Simba đã mất dấu Văn Vũ.
Khứu giác của Simba rất nhạy bén, cho dù đến tận chân trời góc biển thì cũng đừng hòng thoát khỏi sự truy sát của nó.
Nhưng khi Simba đuổi theo Văn Vũ đến trạm thu phí thì cảm giác khủng hoảng khiến nó dừng bước.
Bên ngoài là lãnh thổ của một sinh vật mạnh mẽ khác, Simba có thể cảm nhận được điều đó, giống như Độc Nhãn cảm nhận được công viên là lãnh thổ của Simba.
Nếu Simba có thân hình nhỏ bé thì có thể tự do ra vào mà không sợ bị sinh vật kia biết.
Đáng tiếc là thực lực của Simba rất mạnh, nhưng nó lại cảm nhận được thự lực của sinh vật bí ẩn kia cũng không hề yếu. Nếu nó tiến vào lãnh thổ của sinh vật khác thì sẽ là hành vi khiêu khích, hậu quả chắc chắn chỉ có chết.
Vì truy sát hai con côn trùng mà liều mạng với sinh vật mạnh mẽ, chuyện này chỉ những sinh vật không có não mới làm.
Mà Simba lại không phải.
Nó gầm lên một tiếng, sau đó phun một luồng dung nham nóng bỏng vào trạm thu phí. Ngọn lửa bốc lên làm cơn tức giận của nó tiêu tan đi không ít.
Hít sâu một hơi, Simba ghi nhớ mùi của Văn Vũ và Độc Nhãn trong lòng.
Nếu có cơ hội, nó nhất định sẽ không tha cho hai con sâu đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro