Chương 30 - Tiểu Đội Bốn Người
Điên Cuồng Và T...
Hắc Tâm Đại Bạch
2024-08-12 18:06:53
Cơn đau dữ dội khiến Văn Vũ gào thét điên cuồng, nhìn Độc nhãn phía sau cắn chặt lấy bắp chân mình, Văn Vũ liền không ôm bất kỳ may mắn nào nữa, sự tàn nhẫn từ tận đáy lòng đã hoàn toàn được dấy lên.
Ngọn giáo sớm đã vứt trong lúc chạy trốn, tay trái còn sót lại chộp lấy con dao làm bếp lớn đeo sau lưng, chém mạnh về phía đầu Độc nhãn.
Con dao làm bếp nhanh chóng rơi xuống, một dao mất mạng Văn Vũ hy vọng không xuất hiện, một là tay phải Văn Vũ quen dùng đã không còn, sức lực tay trái lại không lớn, hai là sau khi trải qua vài trận chiến, độ sắc bén của dao làm bếp cũng không còn như lúc đầu.
Quan trọng nhất là, Độc nhãn thân là sinh vật đột biến cấp một, độ cứng của da và xương tuyệt đối không phải zombie bị ma khí ăn mòn có thể so sánh.
Con dao làm bếp chém mạnh vào đầu chó Độc nhãn, chém ra một vết thương không sâu không cạn, nhưng, Độc nhãn căn bản không nhúc nhích, chỉ là trong mắt bắt đầu đỏ lên một cách kỳ lạ, đồng thời, móng vuốt sắc bén không ngừng bắt lấy nửa người dưới của Văn Vũ, móng vuốt như con dao nhỏ cào ra từng vết máu trên người Văn Vũ.
“Đi chết đi, đi chết cho tao.”
Văn Vũ hoàn toàn phát điên, vào phút này, Văn Vũ chỉ có thể liều mạng cầm dao làm bếp, không ngừng chém vào từng nhát.
Còn Độc nhãn cũng là dữ tợn quá độ, hồng quang trong con mắt còn lại càng ngày càng mạnh mẽ, mặc kệ trên đầu có bao nhiêu vết dao, cũng chỉ hung hăng cắn vào chân Văn Vũ.
Ngay cả khi một nhát dao trong đó của Văn Vũ chém trúng vào mũi Độc nhãn, khiến chiếc mũi mềm mại của Độc nhãn bị chém ra một khe hở cực kỳ lớn, thì Độc nhãn vẫn không hề động đậy, chỉ là hồng quang trong mắt càng đậm hơn.
Văn Vũ biết rõ nếu cứ tiếp tục như vậy, thì mình sẽ bị Độc nhãn hành hạ tới chết, trong lòng liền hạ quyết tâm, tay trái giơ dao làm bếp trong tay lên, rồi chém mạnh xuống.
“Ya, ya, ya”
Văn Vũ chém một cách điên cuồng, chém từng dao vào chân bị cắn của mình.
Cơn đau dữ dội không ngừng kích thích thần kinh của Văn Vũ, vũ khí cùn chắc chắn sẽ làm cơn đau của Văn Vũ trầm trọng hơn.
Văn Vũ cố nén cơn đau.
Giơ tay chém xuống.
Răng rắc, một tiếng vang giòn.
Văn Vũ cảm giác được sức lực túm lấy phía dưới của mình lập tức biến mất.
Bất chấp nhớ tới cái chân gãy của mình, dùng hết sức lực cuối cùng trong tay, vung con dao làm bếp trong tay lên, dùng sức chém vào mũi Độc nhãn, sau đó, dùng tay chân còn lại, nhanh chóng bò về phía vòng xoáy.
Độc nhãn bị sự vùng lên của Văn Vũ làm cho hoảng sợ, dường như không dám tin loài người trước mặt vậy mà lại quyết đoán như thế. Hơi ngây ra một lúc.
Vết thương lớn trên mũi khiến Độc nhãn cảm thấy rất khó chịu, nhưng, do năng lực sau khi tiến hóa, vết thương khiến Độc nhãn càng thêm điên cuồng, cũng càng thêm dữ tợn, nhai mạnh cái chân gãy trong miệng, sau đó, lại lao về phía Văn Vũ lần nữa.
Lần này, Độc nhãn không dự định chơi đùa con mồi trước mặt nữa, bởi vì, loài người này, mang tới đau đớn cho mình.
Cho nên, lần này, hàm răng sắc nhọn của Độc nhãn nhắm ngay vào vị trí cổ của Văn Vũ.
Nghe tiếng gió và mùi máu tanh truyền tới phía sau, Văn Vũ hiểu, lần này, thời gian còn lại cho mình, thật sự không nhiều, có thể là một giây? Có lẽ cũng không tới một giây.
Văn Vũ dùng sức đạp chân còn lại, dùng hết sức lực toàn thân lao ra ngoài.
......
Độc nhãn nhìn chằm chằm vòng xoáy lớn bằng nắm tay trước mặt, trí tuệ sau khi nói cho nó biết, con mồi của mình, sẽ biến mất trong vòng xoáy trước mặt.
Vào lúc Văn Vũ và Độc nhãn đồng thời lao lên vừa rồi, cuối cùng, lúc răng nanh Độc nhãn cách Văn Vũ có thể chỉ còn vài cm, Văn Vũ đã chạm được vào vòng xoáy bạc trước.
Một luồng sức mạnh to lớn truyền tới, Văn Vũ cảm giác được lực hút, từ tay truyền khắp toàn thân, tiếp đó cơ thể không ngừng xoay tròn giống như được cho vào trong máy giặt, vù một chút liền biến mất trong vòng xoáy bạc.
Bảo địa, hiển nhiên Văn Vũ đã từng nghe nói qua, nhưng lại chưa từng tiến vào đó lần nào.
Dù sao thì, trước hết không nói tới việc Văn Vũ có thể giành được tư cách tiến vào Bảo địa không, cho dù có thể tiến vào, thì một nhân vật cấp vật hy sinh, cũng không có được thứ gì tốt ở Bảo địa, ngược lại có thể mất đi cái mạng nhỏ trong đủ loại huấn luyện cùng với trong tay người khác.
Văn Vũ đánh giá Bảo địa trước mặt một cách cẩn thận, Bảo địa này rõ ràng không lớn, không gian vừa phải, ngoại trừ có đặt một cái rương kho báu không khóa lại màu vàng ở giữa.
Ngoại trừ thứ đó ra, thì không có gì khác, hơn nữa cũng không có quái vật canh giữ cùng với đủ loại huấn luyện biến thái kiếp trước mình đã từng nghe nói qua.
Nhưng, kích thước Bảo địa, quyết định số lượng báu vật trong Bảo địa.
Bảo địa trước mặt, kích thước cũng chỉ lớn bằng căn nhà thuê ban đầu của mình, loại Bảo địa cấp bậc này, hiển nhiên báu vật sẽ rất ít, mà báu vật càng ít, thì cơ hội sống sót của Văn Vũ cũng càng ít.
Mất máu quá nhiều, đã khiến Văn Vũ không cảm giác được nỗi đau quá lớn, Văn Vũ xử lý vết thương qua loa một chút, không còn nghĩ đến tình cảnh càng ngày càng tuyệt vọng trước mặt nữa, dùng hết chút sức lực cuối cùng, bò tới bên cạnh rương bảo vật, mở ra rương bảo vật duy nhất trong toàn bộ Bảo địa.
Một tia sáng lóe lên, sau đó lập tức biến mất.
Văn Vũ nheo mắt lại, sau khi đợi ánh sáng tản đi, ổn định lại tâm trạng tuyệt vọng một chút, nhìn vào rương bảo vật.
Ngọn giáo sớm đã vứt trong lúc chạy trốn, tay trái còn sót lại chộp lấy con dao làm bếp lớn đeo sau lưng, chém mạnh về phía đầu Độc nhãn.
Con dao làm bếp nhanh chóng rơi xuống, một dao mất mạng Văn Vũ hy vọng không xuất hiện, một là tay phải Văn Vũ quen dùng đã không còn, sức lực tay trái lại không lớn, hai là sau khi trải qua vài trận chiến, độ sắc bén của dao làm bếp cũng không còn như lúc đầu.
Quan trọng nhất là, Độc nhãn thân là sinh vật đột biến cấp một, độ cứng của da và xương tuyệt đối không phải zombie bị ma khí ăn mòn có thể so sánh.
Con dao làm bếp chém mạnh vào đầu chó Độc nhãn, chém ra một vết thương không sâu không cạn, nhưng, Độc nhãn căn bản không nhúc nhích, chỉ là trong mắt bắt đầu đỏ lên một cách kỳ lạ, đồng thời, móng vuốt sắc bén không ngừng bắt lấy nửa người dưới của Văn Vũ, móng vuốt như con dao nhỏ cào ra từng vết máu trên người Văn Vũ.
“Đi chết đi, đi chết cho tao.”
Văn Vũ hoàn toàn phát điên, vào phút này, Văn Vũ chỉ có thể liều mạng cầm dao làm bếp, không ngừng chém vào từng nhát.
Còn Độc nhãn cũng là dữ tợn quá độ, hồng quang trong con mắt còn lại càng ngày càng mạnh mẽ, mặc kệ trên đầu có bao nhiêu vết dao, cũng chỉ hung hăng cắn vào chân Văn Vũ.
Ngay cả khi một nhát dao trong đó của Văn Vũ chém trúng vào mũi Độc nhãn, khiến chiếc mũi mềm mại của Độc nhãn bị chém ra một khe hở cực kỳ lớn, thì Độc nhãn vẫn không hề động đậy, chỉ là hồng quang trong mắt càng đậm hơn.
Văn Vũ biết rõ nếu cứ tiếp tục như vậy, thì mình sẽ bị Độc nhãn hành hạ tới chết, trong lòng liền hạ quyết tâm, tay trái giơ dao làm bếp trong tay lên, rồi chém mạnh xuống.
“Ya, ya, ya”
Văn Vũ chém một cách điên cuồng, chém từng dao vào chân bị cắn của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cơn đau dữ dội không ngừng kích thích thần kinh của Văn Vũ, vũ khí cùn chắc chắn sẽ làm cơn đau của Văn Vũ trầm trọng hơn.
Văn Vũ cố nén cơn đau.
Giơ tay chém xuống.
Răng rắc, một tiếng vang giòn.
Văn Vũ cảm giác được sức lực túm lấy phía dưới của mình lập tức biến mất.
Bất chấp nhớ tới cái chân gãy của mình, dùng hết sức lực cuối cùng trong tay, vung con dao làm bếp trong tay lên, dùng sức chém vào mũi Độc nhãn, sau đó, dùng tay chân còn lại, nhanh chóng bò về phía vòng xoáy.
Độc nhãn bị sự vùng lên của Văn Vũ làm cho hoảng sợ, dường như không dám tin loài người trước mặt vậy mà lại quyết đoán như thế. Hơi ngây ra một lúc.
Vết thương lớn trên mũi khiến Độc nhãn cảm thấy rất khó chịu, nhưng, do năng lực sau khi tiến hóa, vết thương khiến Độc nhãn càng thêm điên cuồng, cũng càng thêm dữ tợn, nhai mạnh cái chân gãy trong miệng, sau đó, lại lao về phía Văn Vũ lần nữa.
Lần này, Độc nhãn không dự định chơi đùa con mồi trước mặt nữa, bởi vì, loài người này, mang tới đau đớn cho mình.
Cho nên, lần này, hàm răng sắc nhọn của Độc nhãn nhắm ngay vào vị trí cổ của Văn Vũ.
Nghe tiếng gió và mùi máu tanh truyền tới phía sau, Văn Vũ hiểu, lần này, thời gian còn lại cho mình, thật sự không nhiều, có thể là một giây? Có lẽ cũng không tới một giây.
Văn Vũ dùng sức đạp chân còn lại, dùng hết sức lực toàn thân lao ra ngoài.
......
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Độc nhãn nhìn chằm chằm vòng xoáy lớn bằng nắm tay trước mặt, trí tuệ sau khi nói cho nó biết, con mồi của mình, sẽ biến mất trong vòng xoáy trước mặt.
Vào lúc Văn Vũ và Độc nhãn đồng thời lao lên vừa rồi, cuối cùng, lúc răng nanh Độc nhãn cách Văn Vũ có thể chỉ còn vài cm, Văn Vũ đã chạm được vào vòng xoáy bạc trước.
Một luồng sức mạnh to lớn truyền tới, Văn Vũ cảm giác được lực hút, từ tay truyền khắp toàn thân, tiếp đó cơ thể không ngừng xoay tròn giống như được cho vào trong máy giặt, vù một chút liền biến mất trong vòng xoáy bạc.
Bảo địa, hiển nhiên Văn Vũ đã từng nghe nói qua, nhưng lại chưa từng tiến vào đó lần nào.
Dù sao thì, trước hết không nói tới việc Văn Vũ có thể giành được tư cách tiến vào Bảo địa không, cho dù có thể tiến vào, thì một nhân vật cấp vật hy sinh, cũng không có được thứ gì tốt ở Bảo địa, ngược lại có thể mất đi cái mạng nhỏ trong đủ loại huấn luyện cùng với trong tay người khác.
Văn Vũ đánh giá Bảo địa trước mặt một cách cẩn thận, Bảo địa này rõ ràng không lớn, không gian vừa phải, ngoại trừ có đặt một cái rương kho báu không khóa lại màu vàng ở giữa.
Ngoại trừ thứ đó ra, thì không có gì khác, hơn nữa cũng không có quái vật canh giữ cùng với đủ loại huấn luyện biến thái kiếp trước mình đã từng nghe nói qua.
Nhưng, kích thước Bảo địa, quyết định số lượng báu vật trong Bảo địa.
Bảo địa trước mặt, kích thước cũng chỉ lớn bằng căn nhà thuê ban đầu của mình, loại Bảo địa cấp bậc này, hiển nhiên báu vật sẽ rất ít, mà báu vật càng ít, thì cơ hội sống sót của Văn Vũ cũng càng ít.
Mất máu quá nhiều, đã khiến Văn Vũ không cảm giác được nỗi đau quá lớn, Văn Vũ xử lý vết thương qua loa một chút, không còn nghĩ đến tình cảnh càng ngày càng tuyệt vọng trước mặt nữa, dùng hết chút sức lực cuối cùng, bò tới bên cạnh rương bảo vật, mở ra rương bảo vật duy nhất trong toàn bộ Bảo địa.
Một tia sáng lóe lên, sau đó lập tức biến mất.
Văn Vũ nheo mắt lại, sau khi đợi ánh sáng tản đi, ổn định lại tâm trạng tuyệt vọng một chút, nhìn vào rương bảo vật.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro