Chương 30 - Tiểu Đội Bốn Người
Đột Phá Liên Tụ...
Hắc Tâm Đại Bạch
2024-08-12 18:06:53
“Phi...” Quan Đào nhổ một bãi nước bọt lên người con zombie đã bị đánh không ra hình người.
Sau đó giẫm nát đầu nó.
“Khiêu chiến thành công, phần thưởng là 300 điểm. Xin hỏi, bạn có muốn khiêu chiến cửa ải tiếp theo không?”
“Từ bỏ.” Quan Đào thất vọng nặng nề. Mặc dù ai cũng biết cửa thứ tư không thể là cửa ải cuối cùng, nhưng anh ta vẫn không nhịn được mong chờ một chút.
Hơn nữa, vết thương trên người không cho phép anh ta đánh tiếp.
Bình tĩnh trong cơn điên cuồng, đây là bản năng chiến đấu của người đàn ông này.
“Anh Đào, anh không sao chứ?” Vạn Bình thấy Quan Đào ra ngoài thì nhanh chóng tiến lên, đưa cho anh ta bình thuốc trị liệu sơ cấp của mình.
Quan Đào cũng không khách sáo, nhận lấy uống.
Cảm thấy trên người có một luồng điện ấm áo, vết thương nhanh chóng được cầm máu, Quan Đào thở dài.
“Nếu vết thương không nghiêm trọng thì tôi còn muốn tiếp tục khiêu chiến, nhưng tiếc là tay trái không động đậy nổi.”
Vẻ mặt Quan Đào ảm đạm.
“Anh đã làm rất tốt rồi, chúng em vượt qua cửa thứ ba còn chật vật đây.” Vạn Bình an ủi.
“Ừ.” Vẻ mặt Quan Đào khá hơn một chút, sau đó lại rơi vào trầm tư.
“Tôi phát hiện ra một vấn đề.”
“Vấn đề gì?” Không chỉ ba người Vạn Bình chăm chú mà Văn Vũ cũng dựng thẳng lỗ tai lên.”
“Con mẹ nó, ông đây là một thiên tài, mọi người có nhìn thấy không? Vừa rồi ông đây sút một cái đá bay...” Quan Đào lật mặt còn nhanh hơn lật sách, vừa rồi còn buồn bã ủ dột mà giờ đã đầy vẻ đắc ý.
“Phụt.” Không chỉ ba người đồng đội của anh ta lộ ra vẻ mặt chán ghét và Văn Vũ cũng không nhịn được cười.
Nghe thấy tiếng cười của Văn Vũ thì Quan Đào mới ý thức được nơi này vẫn có người ngoài. Tính cách anh ta hay khoe khoang, vừa rồi quên mất không chú ý.
Thế nên lập tức ngượng ngùng cười với Văn Vũ.
“Người này thật thú vị.” Văn Vũ nhìn vẻ mặt muốn khoe khoang mà không được của Quan Đào nhìn như đang bị táo bón thì khóe miệng càng nhếch lên.
...
“Nếu mọi người đã kết thúc khiêu chiến thì đến lượt tôi nhé.” Văn Vũ nói với mầy người trước mặt.
Những người này chỉ có được mấy phần thưởng cấp thấp, ít điểm và thuốc trị liệu, Văn Vũ không có ý định cướp.
“Người anh em, xin mời, nếu không ngại thì chúng tôi đứng đây xem được chứ?”
Quan Đào rất tò mò về sức chiến đấu của Văn Vũ, quả cầu trên vai người này rất thu hút chú ý. Hơn nữa, nhìn Văn Vũ vô cùng bình tĩnh ung dung, rõ ràng không để ý đến những con zombie cấp một.
Quan Đào tự cho rằng tốc độ tiến hóa của mình đã rất nhanh, ít nhất thì anh ta là người mạnh nhất trong số những chức nghiệp giả mấy hôm nay gặp được, thế nên cũng rất muốn biết thực lực của Văn Vũ đến đâu.
“Không sao, tôi không ngại.” Để mấy người nhìn cũng không sao, chỉ sợ mấy người sẽ phải chịu đả kích.
Văn Vũ khá tự tin vào thực lực của bản thân. Chưa nói đến chuyện những người sống sót, cho dù có là sinh vật biến dị thì cả thành phố M này cũng không có mấy sinh vật có thể so sánh được với cậu.
Chạm tay vào trụ đá, âm thanh nhắc nhở lại vang lên, có khiêu chiến hay không. Văn Vũ âm thầm trả lời “Có”, ngay sau đó đã được dịch chuyển tức thời vào trong võ đài.
“Anh Đào, tên nhóc kia cũng khá biết cách giả vờ đó. Lúc này anh dũng mãnh như vậy, thế mà tên nhóc đó chẳng có chút biểu cảm nào. Ban đầu em còn tưởng nó bị liệt mặt.” Lâm Lập nhìn Văn Vũ trên võ đài, bĩu môi một cái.
“Người này chắc có chút bản lĩnh, mọi người cũng nhìn thấy quả cầu trên vai cậu ta chứ?” Vạn Bình nhìn linh thú trên vai Văn Vũ.
“Em cứ thắc mắc không biết đó là gì, còn tưởng ma thuật gì đó, nhưng mà vừa rồi em nhìn ra thứ đó cử động, nó là một vật thể sống.” Vạn An giải thích.
“Các chức nghiệp trên đời này đều giống như chơi game, không biết tên nhóc đó có bảo bối gì.” Quan Đào thì thầm: “Chúng ta cứ quan sát đã, nếu thực lực tên đó không mạnh thì ra ngoài chúng ta sẽ giết nó cướp đồ.” Tiền tài động lòng người, từ xưa đã thế.
Ba người còn lại nhẹ nhàng gật đầu.
Văn Vũ không biết mấy tính toán của bốn người kia, sau khi nghe được tiếng nhắc nhở chuẩn bị khiêu chiến thì cậu đã tập trung ngay lập tức.
Hai cửa đầu là zombie phổ thông, Văn Vũ một đao chém chết, phần thường cũng ném luôn xuống đất chứ không thèm nhìn lấy một cái.
“Hai cửa này cũng chẳng nhìn ra được gì.” Lâm Lập lẩm bẩm.
Vạn Bình nhìn anh ta: “Không phải là không nhìn ra được gì, tối thiếu cũng có thể thấy kinh nghiệm chiến đấu phong phú, ra tay nhanh chuẩn ác, tố chất thân thể chắc chắn rất cao.”
Văn Vũ khẽ thả lỏng vai. Đây là thói quen khi cậu dốc toàn lực chiến đấu. Cậu không thích chiến đấu hời hợt, nghiền ép toàn lực mới là tác phong của cậu. Văn Vũ không thích đánh kiểu mèo vờn chuột.
Cửa thứ ba xuất hiện, zombie cấp một sơ kì nhanh chóng đi ra. Văn Vũ vừa nhìn thấy thì hơi dùng sức, cả người lao ra ngoài, chém thẳng vào đầu nó.
Zombie kia thậm chí còn chưa lấy lại được cân bằng sau khi dịch chuyển tức thời thì đã bị Văn Vũ chém môt đao vào gáy, chiến đao dũng mãnh chẻ một đường, zombie nổ tung, cả người chia làm đôi.
Hai nửa thi thể bay ra, từ từ tan biến vào không khí.
Bốn người dưới đài còn chưa kịp phản ứng, ai cũng nghĩ sẽ chứng kiến một màn hành động lớn. Nào ngờ zombie còn chưa kịp kêu thì đã bị Văn Vũ chẻ làm đôi.
Mấy người kia đứng dại ra, nhìn chằm chằm bóng người bên trên.
“Chuyện... Chuyện gì thế? Giết... Giết rồi?” Vạn An vẫn chưa phục hồi lại được sau cú sốc.
Quan Đào nuốt nước bọt: “Giết rồi, sao có thể ung dung và dễ dàng như thế chứ?”
“Nhìn tốc độ của cậu ta thì hình như thuộc tính thân thể còn cao hơn cả anh Đào, sao chưa từng nghe thấy một người mạnh mẽ như thế? Chẳng lẽ vì quá mạnh nên chúng ta không thể nào nhìn ra được thuộc tính thân thể của cậu ta sao? Nói chung là rất mạnh.” Vạn Bình tương đối bình tĩnh, nhưng nét mặt vẫn đầy sự kinh ngạc.
“Vậy, thế thì... Chúng ta có còn đánh cướp nữa không?” Giọng nói của Lâm Lập nhỏ như muỗi kêu, chỉ sợ người khác nghe được.
Quan Đào nhìn chằm chằm vào Văn Vũ trên võ đài, phớt lờ câu hỏi ngớ ngẩn của Lâm Lập.
“Khiêu chiến thành công, phần thưởng là một bình thuốc trị liệu sơ cấp. Xin hỏi, bạn có muốn khiêu chiến cửa ải tiếp theo không?”
Không biết có phải ảo giác hay không mà bốn người kia cảm thấy giọng nói điện tử vốn lạnh lẽo lại hơi thay đổi một chút.
“Có.”
Văn Vũ không chút do dự, ngay cả thuốc trị liệu cũng tiện tay nhét vào trong túi, nhanh chóng lao tới nơi có ánh sáng lóe lên.
Ánh sáng trắng vừa lóe lên, mấy người dưới đài còn chưa nhìn thấy gì thì đã thấy ba cái đầu lăn dưới đất. Văn Vũ vẫn hờ hững đứng trên võ đài. Lần này, ngay cả Lâm Lập lắm lời nhất cũng không nói được câu nào.
“Khiêu chiến thành công, phần thưởng là 300 điểm. Xin hỏi, bạn có muốn khiêu chiến tiếp không?”
“Tiếp tục.”
Sau đó giẫm nát đầu nó.
“Khiêu chiến thành công, phần thưởng là 300 điểm. Xin hỏi, bạn có muốn khiêu chiến cửa ải tiếp theo không?”
“Từ bỏ.” Quan Đào thất vọng nặng nề. Mặc dù ai cũng biết cửa thứ tư không thể là cửa ải cuối cùng, nhưng anh ta vẫn không nhịn được mong chờ một chút.
Hơn nữa, vết thương trên người không cho phép anh ta đánh tiếp.
Bình tĩnh trong cơn điên cuồng, đây là bản năng chiến đấu của người đàn ông này.
“Anh Đào, anh không sao chứ?” Vạn Bình thấy Quan Đào ra ngoài thì nhanh chóng tiến lên, đưa cho anh ta bình thuốc trị liệu sơ cấp của mình.
Quan Đào cũng không khách sáo, nhận lấy uống.
Cảm thấy trên người có một luồng điện ấm áo, vết thương nhanh chóng được cầm máu, Quan Đào thở dài.
“Nếu vết thương không nghiêm trọng thì tôi còn muốn tiếp tục khiêu chiến, nhưng tiếc là tay trái không động đậy nổi.”
Vẻ mặt Quan Đào ảm đạm.
“Anh đã làm rất tốt rồi, chúng em vượt qua cửa thứ ba còn chật vật đây.” Vạn Bình an ủi.
“Ừ.” Vẻ mặt Quan Đào khá hơn một chút, sau đó lại rơi vào trầm tư.
“Tôi phát hiện ra một vấn đề.”
“Vấn đề gì?” Không chỉ ba người Vạn Bình chăm chú mà Văn Vũ cũng dựng thẳng lỗ tai lên.”
“Con mẹ nó, ông đây là một thiên tài, mọi người có nhìn thấy không? Vừa rồi ông đây sút một cái đá bay...” Quan Đào lật mặt còn nhanh hơn lật sách, vừa rồi còn buồn bã ủ dột mà giờ đã đầy vẻ đắc ý.
“Phụt.” Không chỉ ba người đồng đội của anh ta lộ ra vẻ mặt chán ghét và Văn Vũ cũng không nhịn được cười.
Nghe thấy tiếng cười của Văn Vũ thì Quan Đào mới ý thức được nơi này vẫn có người ngoài. Tính cách anh ta hay khoe khoang, vừa rồi quên mất không chú ý.
Thế nên lập tức ngượng ngùng cười với Văn Vũ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Người này thật thú vị.” Văn Vũ nhìn vẻ mặt muốn khoe khoang mà không được của Quan Đào nhìn như đang bị táo bón thì khóe miệng càng nhếch lên.
...
“Nếu mọi người đã kết thúc khiêu chiến thì đến lượt tôi nhé.” Văn Vũ nói với mầy người trước mặt.
Những người này chỉ có được mấy phần thưởng cấp thấp, ít điểm và thuốc trị liệu, Văn Vũ không có ý định cướp.
“Người anh em, xin mời, nếu không ngại thì chúng tôi đứng đây xem được chứ?”
Quan Đào rất tò mò về sức chiến đấu của Văn Vũ, quả cầu trên vai người này rất thu hút chú ý. Hơn nữa, nhìn Văn Vũ vô cùng bình tĩnh ung dung, rõ ràng không để ý đến những con zombie cấp một.
Quan Đào tự cho rằng tốc độ tiến hóa của mình đã rất nhanh, ít nhất thì anh ta là người mạnh nhất trong số những chức nghiệp giả mấy hôm nay gặp được, thế nên cũng rất muốn biết thực lực của Văn Vũ đến đâu.
“Không sao, tôi không ngại.” Để mấy người nhìn cũng không sao, chỉ sợ mấy người sẽ phải chịu đả kích.
Văn Vũ khá tự tin vào thực lực của bản thân. Chưa nói đến chuyện những người sống sót, cho dù có là sinh vật biến dị thì cả thành phố M này cũng không có mấy sinh vật có thể so sánh được với cậu.
Chạm tay vào trụ đá, âm thanh nhắc nhở lại vang lên, có khiêu chiến hay không. Văn Vũ âm thầm trả lời “Có”, ngay sau đó đã được dịch chuyển tức thời vào trong võ đài.
“Anh Đào, tên nhóc kia cũng khá biết cách giả vờ đó. Lúc này anh dũng mãnh như vậy, thế mà tên nhóc đó chẳng có chút biểu cảm nào. Ban đầu em còn tưởng nó bị liệt mặt.” Lâm Lập nhìn Văn Vũ trên võ đài, bĩu môi một cái.
“Người này chắc có chút bản lĩnh, mọi người cũng nhìn thấy quả cầu trên vai cậu ta chứ?” Vạn Bình nhìn linh thú trên vai Văn Vũ.
“Em cứ thắc mắc không biết đó là gì, còn tưởng ma thuật gì đó, nhưng mà vừa rồi em nhìn ra thứ đó cử động, nó là một vật thể sống.” Vạn An giải thích.
“Các chức nghiệp trên đời này đều giống như chơi game, không biết tên nhóc đó có bảo bối gì.” Quan Đào thì thầm: “Chúng ta cứ quan sát đã, nếu thực lực tên đó không mạnh thì ra ngoài chúng ta sẽ giết nó cướp đồ.” Tiền tài động lòng người, từ xưa đã thế.
Ba người còn lại nhẹ nhàng gật đầu.
Văn Vũ không biết mấy tính toán của bốn người kia, sau khi nghe được tiếng nhắc nhở chuẩn bị khiêu chiến thì cậu đã tập trung ngay lập tức.
Hai cửa đầu là zombie phổ thông, Văn Vũ một đao chém chết, phần thường cũng ném luôn xuống đất chứ không thèm nhìn lấy một cái.
“Hai cửa này cũng chẳng nhìn ra được gì.” Lâm Lập lẩm bẩm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vạn Bình nhìn anh ta: “Không phải là không nhìn ra được gì, tối thiếu cũng có thể thấy kinh nghiệm chiến đấu phong phú, ra tay nhanh chuẩn ác, tố chất thân thể chắc chắn rất cao.”
Văn Vũ khẽ thả lỏng vai. Đây là thói quen khi cậu dốc toàn lực chiến đấu. Cậu không thích chiến đấu hời hợt, nghiền ép toàn lực mới là tác phong của cậu. Văn Vũ không thích đánh kiểu mèo vờn chuột.
Cửa thứ ba xuất hiện, zombie cấp một sơ kì nhanh chóng đi ra. Văn Vũ vừa nhìn thấy thì hơi dùng sức, cả người lao ra ngoài, chém thẳng vào đầu nó.
Zombie kia thậm chí còn chưa lấy lại được cân bằng sau khi dịch chuyển tức thời thì đã bị Văn Vũ chém môt đao vào gáy, chiến đao dũng mãnh chẻ một đường, zombie nổ tung, cả người chia làm đôi.
Hai nửa thi thể bay ra, từ từ tan biến vào không khí.
Bốn người dưới đài còn chưa kịp phản ứng, ai cũng nghĩ sẽ chứng kiến một màn hành động lớn. Nào ngờ zombie còn chưa kịp kêu thì đã bị Văn Vũ chẻ làm đôi.
Mấy người kia đứng dại ra, nhìn chằm chằm bóng người bên trên.
“Chuyện... Chuyện gì thế? Giết... Giết rồi?” Vạn An vẫn chưa phục hồi lại được sau cú sốc.
Quan Đào nuốt nước bọt: “Giết rồi, sao có thể ung dung và dễ dàng như thế chứ?”
“Nhìn tốc độ của cậu ta thì hình như thuộc tính thân thể còn cao hơn cả anh Đào, sao chưa từng nghe thấy một người mạnh mẽ như thế? Chẳng lẽ vì quá mạnh nên chúng ta không thể nào nhìn ra được thuộc tính thân thể của cậu ta sao? Nói chung là rất mạnh.” Vạn Bình tương đối bình tĩnh, nhưng nét mặt vẫn đầy sự kinh ngạc.
“Vậy, thế thì... Chúng ta có còn đánh cướp nữa không?” Giọng nói của Lâm Lập nhỏ như muỗi kêu, chỉ sợ người khác nghe được.
Quan Đào nhìn chằm chằm vào Văn Vũ trên võ đài, phớt lờ câu hỏi ngớ ngẩn của Lâm Lập.
“Khiêu chiến thành công, phần thưởng là một bình thuốc trị liệu sơ cấp. Xin hỏi, bạn có muốn khiêu chiến cửa ải tiếp theo không?”
Không biết có phải ảo giác hay không mà bốn người kia cảm thấy giọng nói điện tử vốn lạnh lẽo lại hơi thay đổi một chút.
“Có.”
Văn Vũ không chút do dự, ngay cả thuốc trị liệu cũng tiện tay nhét vào trong túi, nhanh chóng lao tới nơi có ánh sáng lóe lên.
Ánh sáng trắng vừa lóe lên, mấy người dưới đài còn chưa nhìn thấy gì thì đã thấy ba cái đầu lăn dưới đất. Văn Vũ vẫn hờ hững đứng trên võ đài. Lần này, ngay cả Lâm Lập lắm lời nhất cũng không nói được câu nào.
“Khiêu chiến thành công, phần thưởng là 300 điểm. Xin hỏi, bạn có muốn khiêu chiến tiếp không?”
“Tiếp tục.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro