Chương 30 - Tiểu Đội Bốn Người
Đùa Giỡn
Hắc Tâm Đại Bạch
2024-08-12 18:06:53
Nhìn thấy mình sắp bị dịch chuyển tức thời ra bên ngoài không gian, Văn Vũ không muốn nghĩ tới nữa.
Cậu nhanh chóng lấy ma tinh của vua chuột cấp hai lấy được trước đó ra, nhanh chóng hấp thụ.
Chưa đến mười giây, toàn bộ ma tinh đã được Văn Vũ hấp thụ, cậu âm thầm ước tính tố chất thân thể của mình.
“Hừm, đại khái tăng thêm được 0,5 điểm. Quá chậm. Nếu dựa theo tình huống này thì cần phải có 80 viên ma tinh cấp hai. Nếu như muốn cải thiện thể lực, đạt đến đỉnh phong cấp hai thì cần đến tận bốn mươi nghìn điểm, con số này quá lớn.”
Nghĩ đến con số trên trời đó, văn Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.
Trên thực tế, nếu chỉ dựa vào phương thức trao đổi của cột đá thì số ma tinh hoàn toàn không đáp ứng được nhu cầu của các chức nghiệp giả.
Đến tận khi ma tai bạo phát thì tốc độ thăng cấp của các chức nghiệp giả mới được cải thiện. Nhưng các sinh vật biến dị cũng sẽ tiến hóa thi ma tai xảy ra.
Đây là cuộc sinh tồn cả những người mạnh nhất, chỉ cần sống sót qua ma tai là có thể tiến hóa thăng cấp một cách nhanh chóng.
Tất nhiên, kẻ yếu sẽ trở thành thức ăn và bia đỡ đạn.
Cảm giác được lực đẩy của không gian càng ngày càng mạnh, Văn Vũ lại tiếp tục tiến vào trạng thái chiến đấu, bình tĩnh chờ đợi hiểm nguy sau khi ra khỏi bảo địa. Mấy giây sau, ánh sáng trắng lại bao phủ lấy Văn Vũ, đưa cậu ra ngoài.
Cảm giác hoa mắt chóng mặt lại ập tới, Văn Vũ còn chưa phân biết được phương hướng. Nếu bây giờ vô tình đụng phải Simba thì đúng là chết một cách oan uổng.
Chờ đến khi mọi thứ trước mắt trở nên rõ ràng, Văn Vũ cũng không dám có hành động gì.
Simba và Độc Nhãn đang đứng cách đó không xa. Thấy Văn Vũ đột nhiên xuất hiện, Simba đang nằm nhoài trên mặt đất chậm rãi đứng lên. Văn Vũ cảm thấy sự áp đảo ngột ngạt trên người Simba càng lúc càng lớn, sự áp đảo đó làm cậu không có dũng khí ra tay.
Đôi mắt to lớn nhìn cậu chằm chằm, bên trong ánh mắt là sự tàn khốc, độc ác, tàn bạo, khiến cả người Văn Vũ phát run.
Simba đang đợi Văn Vũ. Mấy phút Văn Vũ ở bên trong, Simba thậm chí còn không ra tay với Độc Nhãn mà chỉ nhìn chằm chằm nó, đề phòng nó chạy trốn. Bởi vì, Simba vẫn đang chờ Văn Vũ xuất hiện.
Lòng hận thù của Simba đối với Văn Vũ mãnh liệt hơn Độc Nhãn rất nhiều. Con người này dám để nó bị thương, dám cả gan “Đùa giỡn” nó. Thế nên Simba đã nghĩ ra một cách.
Một cách khiến cho Văn Vũ chết một cách sợ hãi, phẫn uất, bất lực và đau khổ.
Trước mặt Simba, Văn Vũ thậm chí còn không dám di chuyển. Đôi mắt to lớn của nó như đang truyền tải một thông điệp, nếu ngươi muốn chạy, ta sẽ lập tức ăn thịt ngươi.
Dựa vào thực lực bây giờ của Văn Vũ thì không thể chạy thoát được Simba.
Simba thấy Văn Vũ không nhúc nhích thì thỏa mãn gật đầu, đi từ từ về phía Độc Nhãn.
Sau đó tát một cái lên người Độc Nhãn.
Giống như một cái đánh yêu, Văn Vũ có thể cảm giác được, Simba hoàn toàn không dùng hết sức lực.
Thế nên Độc Nhãn không chết.
Nhưng cái đánh yêu này cũng không phải nhẹ nhàng, Độc Nhãn kêu lên một tiếng, bị đánh bay ra xa hơn mười mét, chỗ bị đánh cũng tróc một mảng thịt.
Vết thương không nghiêm trọng, Simba cũng không muốn Độc Nhãn chết một cách nhanh chóng, đây là cách simba nghĩ ra.
Giết gà dọa khỉ, sau đó sẽ giết khỉ.
Nhìn thấy Độc Nhãn đứng thẳng người dậy, Simba ung dung đi tới, căn bản không sợ Văn Vũ nhân cơ hội chạy trốn. Simba hoàn toàn làm chủ tình huống trước mặt.
Thực lực của nó có thể ngăn chặn tất cả những chuyện ngoài ý muốn.
Độc Nhãn nhìn Simba đang tiến lại gần, đôi mắt lộ ra sự tuyệt vọng và sợ hãi, sau đó bỗng nhiên lộ ra ý chí sinh tồn mạnh mẽ.
Độc Nhãn căng thẳng, quay đầu chạy. Cho dù nó biết mình không thể chạy trốn, nhưng nó vẫn muốn thử.
Simba thấy Độc Nhãn muốn chạy.
Nó há miệng gầm lên một tiếng, thổi tung bụi bặm, che mất tầm mắt của Văn Vũ.
Chờ đến khi bụi bặm tan đi thi Simba và Độc Nhãn đã thay đổi vị trí, Simba đứng, Độc Nhãn nằm.
Độc Nhãn căn bản là chạy không thoát.
Simba lại tiếp tục ung dung đi về phía Độc Nhãn. Văn Vũ hiểu được suy nghĩ của Simba. Không thể không nói, cứ mỗi lần nhìn thấy Độc Nhãn chạy trốn lại bị Simba bắt lại, bắt lại rồi lại chạy trốn, trong lòng Văn Vũ lại sinh ra cảm giác buồn bực như mèo khóc chuột.
“Chờ khi nào Simba chơi chán thì sẽ đến lượt mình.” Mà những chuyện tiếp theo Văn Vũ phải chịu đựng chắc cũng không thể nào tốt hơn. Độc Nhãn trước mắt chính là hình ảnh tiếp theo của cậu.
Vẻ tuyệt vọng trên gương mặt Độc Nhãn càng lúc càng lớn, vết thương trên người nó không tính là quá nặng, đó là vì Simba đã khống chế sức lực, đề phòng Độc Nhãn bị chơi đến chết, thế thì sẽ không vui nữa!
Không biết Độc Nhãn bỏ chạy bao nhiêu lần rồi lại bị Simba bắt trở lại. Nó cũng biết bản thân làm thế chỉ là giãy dụa vô ích, tốn công phí sức.
Simba càng lúc càng gần, lần này Độc Nhãn không chạy trốn nữa mà đứng yên tại chỗ, cả người run rẩy, cái đuôi cụp xuống kẹp giữa hai chân, miệng khẽ ư ử.
Đây là dấu hiệu của sự đầu hàng, Độc Nhãn vì muốn sống tiếp mà cầu xin Simba tha thứ.
Simba nghiêng đầu nhìn Độc Nhãn đang nghẹn ngào trước mặt mình, đôi mắt khổng lồ thích thú đáng giá nó, giống như đang suy nghĩ xem sinh vật trước mắt có tư cách làm thuộc hạ của mình hay không.
Độc Nhãn thấy Simba không tiếp tục ngược đãi mình nữa thì cảm thấy trong lòng có hi vọng. Cái đầu xấu xí của nó khẽ vươn về phía trước, cọ nhẹ lên chân Simba, vừa thấp kém vừa nỗ lực.
Đây là cuộc sống, cho dù là gì cũng phải cố gắng để tồn tại.
Simba trịch thượng nhìn con chó đang nịnh nọt mình, khóe miệng kéo ngày càng lớn. Vẻ mặt tò mò thú vị ban đầu nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sát ý càng ngày càng sâu.
Ngươi ở trong mắt ta chỉ là một con gà, tác dụng duy nhất là để dọa khỉ, làm gì có tư cách làm thuộc hạ của ta cơ chứ? Tha cho ngươi thì khỉ phải làm sao đây?
Simba không cần thuộc hạ.
Thế là Độc Nhãn lại bị đánh bay ra ngoài. Thứ bị bay ra không chỉ là thân thể Độc Nhãn mà còn là hi vọng cuối cùng của nó.
Chỉ có điều, lần này Simba dùng sức rất mạnh, mấy phần ít ỏi trên cơ thế không bị thương đã bị đánh nát, máu tươi theo tứ chi chảy dọc xuống.
Độc Nhãn run rẩy đứng lên, vẫn làm hành động như cũ, cúi đầu, cong đuôi, bốn chân không chống đỡ nổi thân thể mà không ngừng run rẩy. Chỉ có điều lần này nó tràn ngập bi thương và bất lực.
Simba lại bước tới, dáng vẻ ung dung thích ý.
Cậu nhanh chóng lấy ma tinh của vua chuột cấp hai lấy được trước đó ra, nhanh chóng hấp thụ.
Chưa đến mười giây, toàn bộ ma tinh đã được Văn Vũ hấp thụ, cậu âm thầm ước tính tố chất thân thể của mình.
“Hừm, đại khái tăng thêm được 0,5 điểm. Quá chậm. Nếu dựa theo tình huống này thì cần phải có 80 viên ma tinh cấp hai. Nếu như muốn cải thiện thể lực, đạt đến đỉnh phong cấp hai thì cần đến tận bốn mươi nghìn điểm, con số này quá lớn.”
Nghĩ đến con số trên trời đó, văn Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.
Trên thực tế, nếu chỉ dựa vào phương thức trao đổi của cột đá thì số ma tinh hoàn toàn không đáp ứng được nhu cầu của các chức nghiệp giả.
Đến tận khi ma tai bạo phát thì tốc độ thăng cấp của các chức nghiệp giả mới được cải thiện. Nhưng các sinh vật biến dị cũng sẽ tiến hóa thi ma tai xảy ra.
Đây là cuộc sinh tồn cả những người mạnh nhất, chỉ cần sống sót qua ma tai là có thể tiến hóa thăng cấp một cách nhanh chóng.
Tất nhiên, kẻ yếu sẽ trở thành thức ăn và bia đỡ đạn.
Cảm giác được lực đẩy của không gian càng ngày càng mạnh, Văn Vũ lại tiếp tục tiến vào trạng thái chiến đấu, bình tĩnh chờ đợi hiểm nguy sau khi ra khỏi bảo địa. Mấy giây sau, ánh sáng trắng lại bao phủ lấy Văn Vũ, đưa cậu ra ngoài.
Cảm giác hoa mắt chóng mặt lại ập tới, Văn Vũ còn chưa phân biết được phương hướng. Nếu bây giờ vô tình đụng phải Simba thì đúng là chết một cách oan uổng.
Chờ đến khi mọi thứ trước mắt trở nên rõ ràng, Văn Vũ cũng không dám có hành động gì.
Simba và Độc Nhãn đang đứng cách đó không xa. Thấy Văn Vũ đột nhiên xuất hiện, Simba đang nằm nhoài trên mặt đất chậm rãi đứng lên. Văn Vũ cảm thấy sự áp đảo ngột ngạt trên người Simba càng lúc càng lớn, sự áp đảo đó làm cậu không có dũng khí ra tay.
Đôi mắt to lớn nhìn cậu chằm chằm, bên trong ánh mắt là sự tàn khốc, độc ác, tàn bạo, khiến cả người Văn Vũ phát run.
Simba đang đợi Văn Vũ. Mấy phút Văn Vũ ở bên trong, Simba thậm chí còn không ra tay với Độc Nhãn mà chỉ nhìn chằm chằm nó, đề phòng nó chạy trốn. Bởi vì, Simba vẫn đang chờ Văn Vũ xuất hiện.
Lòng hận thù của Simba đối với Văn Vũ mãnh liệt hơn Độc Nhãn rất nhiều. Con người này dám để nó bị thương, dám cả gan “Đùa giỡn” nó. Thế nên Simba đã nghĩ ra một cách.
Một cách khiến cho Văn Vũ chết một cách sợ hãi, phẫn uất, bất lực và đau khổ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước mặt Simba, Văn Vũ thậm chí còn không dám di chuyển. Đôi mắt to lớn của nó như đang truyền tải một thông điệp, nếu ngươi muốn chạy, ta sẽ lập tức ăn thịt ngươi.
Dựa vào thực lực bây giờ của Văn Vũ thì không thể chạy thoát được Simba.
Simba thấy Văn Vũ không nhúc nhích thì thỏa mãn gật đầu, đi từ từ về phía Độc Nhãn.
Sau đó tát một cái lên người Độc Nhãn.
Giống như một cái đánh yêu, Văn Vũ có thể cảm giác được, Simba hoàn toàn không dùng hết sức lực.
Thế nên Độc Nhãn không chết.
Nhưng cái đánh yêu này cũng không phải nhẹ nhàng, Độc Nhãn kêu lên một tiếng, bị đánh bay ra xa hơn mười mét, chỗ bị đánh cũng tróc một mảng thịt.
Vết thương không nghiêm trọng, Simba cũng không muốn Độc Nhãn chết một cách nhanh chóng, đây là cách simba nghĩ ra.
Giết gà dọa khỉ, sau đó sẽ giết khỉ.
Nhìn thấy Độc Nhãn đứng thẳng người dậy, Simba ung dung đi tới, căn bản không sợ Văn Vũ nhân cơ hội chạy trốn. Simba hoàn toàn làm chủ tình huống trước mặt.
Thực lực của nó có thể ngăn chặn tất cả những chuyện ngoài ý muốn.
Độc Nhãn nhìn Simba đang tiến lại gần, đôi mắt lộ ra sự tuyệt vọng và sợ hãi, sau đó bỗng nhiên lộ ra ý chí sinh tồn mạnh mẽ.
Độc Nhãn căng thẳng, quay đầu chạy. Cho dù nó biết mình không thể chạy trốn, nhưng nó vẫn muốn thử.
Simba thấy Độc Nhãn muốn chạy.
Nó há miệng gầm lên một tiếng, thổi tung bụi bặm, che mất tầm mắt của Văn Vũ.
Chờ đến khi bụi bặm tan đi thi Simba và Độc Nhãn đã thay đổi vị trí, Simba đứng, Độc Nhãn nằm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Độc Nhãn căn bản là chạy không thoát.
Simba lại tiếp tục ung dung đi về phía Độc Nhãn. Văn Vũ hiểu được suy nghĩ của Simba. Không thể không nói, cứ mỗi lần nhìn thấy Độc Nhãn chạy trốn lại bị Simba bắt lại, bắt lại rồi lại chạy trốn, trong lòng Văn Vũ lại sinh ra cảm giác buồn bực như mèo khóc chuột.
“Chờ khi nào Simba chơi chán thì sẽ đến lượt mình.” Mà những chuyện tiếp theo Văn Vũ phải chịu đựng chắc cũng không thể nào tốt hơn. Độc Nhãn trước mắt chính là hình ảnh tiếp theo của cậu.
Vẻ tuyệt vọng trên gương mặt Độc Nhãn càng lúc càng lớn, vết thương trên người nó không tính là quá nặng, đó là vì Simba đã khống chế sức lực, đề phòng Độc Nhãn bị chơi đến chết, thế thì sẽ không vui nữa!
Không biết Độc Nhãn bỏ chạy bao nhiêu lần rồi lại bị Simba bắt trở lại. Nó cũng biết bản thân làm thế chỉ là giãy dụa vô ích, tốn công phí sức.
Simba càng lúc càng gần, lần này Độc Nhãn không chạy trốn nữa mà đứng yên tại chỗ, cả người run rẩy, cái đuôi cụp xuống kẹp giữa hai chân, miệng khẽ ư ử.
Đây là dấu hiệu của sự đầu hàng, Độc Nhãn vì muốn sống tiếp mà cầu xin Simba tha thứ.
Simba nghiêng đầu nhìn Độc Nhãn đang nghẹn ngào trước mặt mình, đôi mắt khổng lồ thích thú đáng giá nó, giống như đang suy nghĩ xem sinh vật trước mắt có tư cách làm thuộc hạ của mình hay không.
Độc Nhãn thấy Simba không tiếp tục ngược đãi mình nữa thì cảm thấy trong lòng có hi vọng. Cái đầu xấu xí của nó khẽ vươn về phía trước, cọ nhẹ lên chân Simba, vừa thấp kém vừa nỗ lực.
Đây là cuộc sống, cho dù là gì cũng phải cố gắng để tồn tại.
Simba trịch thượng nhìn con chó đang nịnh nọt mình, khóe miệng kéo ngày càng lớn. Vẻ mặt tò mò thú vị ban đầu nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sát ý càng ngày càng sâu.
Ngươi ở trong mắt ta chỉ là một con gà, tác dụng duy nhất là để dọa khỉ, làm gì có tư cách làm thuộc hạ của ta cơ chứ? Tha cho ngươi thì khỉ phải làm sao đây?
Simba không cần thuộc hạ.
Thế là Độc Nhãn lại bị đánh bay ra ngoài. Thứ bị bay ra không chỉ là thân thể Độc Nhãn mà còn là hi vọng cuối cùng của nó.
Chỉ có điều, lần này Simba dùng sức rất mạnh, mấy phần ít ỏi trên cơ thế không bị thương đã bị đánh nát, máu tươi theo tứ chi chảy dọc xuống.
Độc Nhãn run rẩy đứng lên, vẫn làm hành động như cũ, cúi đầu, cong đuôi, bốn chân không chống đỡ nổi thân thể mà không ngừng run rẩy. Chỉ có điều lần này nó tràn ngập bi thương và bất lực.
Simba lại bước tới, dáng vẻ ung dung thích ý.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro