Đánh Cuộc
2024-11-06 20:35:20
Phép khích tướng, là một chiêu lần nào dùng Ngôn Trăn cũng trúng chiêu.
Cô nhìn ván bài, không cam lòng lại do dự. Không cam lòng chính là mình lại lùi bước trong cuộc giằng co với Trần Hoài Tự, điều này khiến cô cảm thấy vô cùng mất mặt. Mà do dự, là bởi vì cô thật sự cảm thấy Trần Hoài Tự sẽ thắng, cô nhất định sẽ thua cuộc.
Làm sao có thể?
Từ khi nào cô lại tín nhiệm Trần Hoài Tự như vậy?
Ngôn Trăn cảm thấy hoang đường vì suy nghĩ bất thình lình này của mình, nhưng nghĩ lại, có lẽ mình cũng giống như những người khác, bị giọng điệu tự tin của Trần Hoài Tự hù dọa đến mức xoay quanh, từ đó khí thế yếu đi một đoạn.
Có lẽ, anh cũng chỉ là ra vẻ mà thôi, cố gắng giữ lấy mặt mũi?
Cô cắn răng: "Đánh cuộc thì đánh cuộc, nhưng nói trước đi, anh không thể..."
"Không có gì là không thể." Trần Hoài Tự ngắt lời cô: "Tôi không nói điều kiện.”
Tiếng nói chuyện của hai người rất nhỏ, người vây xem chỉ coi bọn họ thân mật thủ thỉ, săn sóc lui ra một chút, để lại không gian riêng tư cho bọn họ.
"Muốn chơi thì chơi triệt để một chút." Anh nghiêng đầu nhìn cô một cái, "Nếu em sợ, đừng cược.”
Ánh mắt anh nhìn qua quá xâm lược, Ngôn Trăn luôn cảm thấy ánh mắt kia giống như muốn ăn tươi nuốt sống mình hoàn toàn.
Ngôn Trăn không thể thua khí thế, vẫn cứng miệng: "Anh không sợ anh thua, sau đó bị tôi nhục nhã tra tấn?”
Anh chậm rãi nói: "Không sợ, dù sao tôi có chơi có chịu.”
Anh đã thản nhiên như vậy, cô lại sợ hãi rụt rè, truyền ra ngoài chẳng phải là làm cho người ta chê cười sao?
Hơn nữa nếu anh thật sự thua, sẽ cam tâm tình nguyện tùy cô xử trí. Điều kiện này thật sự rất mê người, có nghĩa là, nếu Ngôn Trăn muốn Trần Hoài Tự làm trâu làm ngựa cho cô, anh có nghẹn khuất cũng phải ngoan ngoãn đáp ứng.
Ván bài có nhiều rủi ro như vậy, ai có thể cam đoan mình nhất định có thể thắng?
Ngôn Trăn quay đầu lại nhìn ba đối thủ khác, lòng bàn tay đều đổ mồ hôi, trong lòng hoành hành, hung dữ nói: "Anh không được đùa bỡn.”
Cô không tin rằng anh thực sự có thể giành chiến thắng.
Trần Hoài Tự cười khẽ: "Yên tâm. ”
Trước kia Ngôn Trăn chưa từng nghiêm túc xem Trần Hoài Tự đánh bài.
Thỉnh thoảng anh và đám Ngôn Chiêu chơi đùa cùng nhau, cô cũng chẳng quan tâm mấy đến kết quả thắng bại, chưa bao giờ giống như hôm nay, vô cùng chuyên chú nhìn từng động tác của anh.
Anh nghiêm túc nhìn ván bài, thần sắc thập phần bình tĩnh, bình tĩnh đến mức bạn căn bản không cách nào nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào từ trên mặt anh, cũng càng không cách nào phỏng đoán bài trên tay anh đến tột cùng là tốt hay xấu.
Trong cuộc chiến tâm lý của trò chơi, không nghi ngờ rằng anh đã chiếm thế thượng phong.
Ngôn Trăn nhìn tình hình chiến đấu trên bàn, lại tiến lại gần nhìn lá bài trong tay Trần Hoài Tự, vẫn có chút không yên tâm, gãi gãi thắt lưng anh cố gắng phân tán lực chú ý của anh, bị anh bắt lấy ngón tay, thấp giọng nói: "Đây có tính là vi phạm quy định không? ”
Ngôn Trăn trả lời: "Trong hợp đồng lại không viết cái này, ai bảo anh không xác nhận trước. ”
Lúc ở khách sạn Cảnh Hồ lần trước, Trần Hoài Tự dạy cô bài học đó.
"Bảo bối trở nên thông minh rồi."
Anh cong khóe môi, cũng không sốt ruột, một tay cầm bài đặt ở bên cạnh bàn, tay kia thì trượt xuống dưới bàn, thăm dò dưới gầm bàn, vén làn váy của cô lên, vuốt ve đùi dò xét vào trong.
Ngôn Trăn cả kinh, lập tức bắt lấy tay anh, không cho phép anh nhúc nhích nửa phần.
Anh cũng không cưỡng cầu, chỉ rút tay về, giống như đang nói cho cô biết, nếu như cô quấy nhiễu anh, như vậy anh cũng muốn đòi lại.
Ngôn Trăn nhìn thần sắc thong dong của anh, càng tức đến nghiến răng.
Trần Hoài Tự bên này còn thành thạo cùng cô động tay động chân giao tiếp, biểu tình của ba người còn lại càng ngày càng nghiêm túc, bầu không khí trên ván bài ngưng trọng một mảnh.
Vừa rồi hồ nháo một hồi, lúc này cô mới sửa sang lại tâm tình, một lần nữa tập trung chú ý nhìn, lại phát hiện thế cục trên bàn, đã có xu hướng quay ngược về phía Trần Hoài Tự.
Cô khó có thể tin, vẫn nhớ rõ vừa rồi rõ ràng còn ngang tài ngang sức, như thế nào lại đột nhiên thay đổi.
Ván bài giằng co, người vây xem lặng ngắt như tờ, bầu không khí nặng nề bao phủ xuống, Ngôn Trăn cũng không khỏi khẩn trương, hết sức chăm chú nhìn trận đọ sức này.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sau khi Trần Hoài Tự lại một lần nữa ra bài, người đàn ông đối diện vẫn cắn chặt anh như không thể ứng phó nữa, cắn răng nói: "Không theo nữa.”
Lúc này, biểu tình không hề sơ hở của Trần Hoài Tự mới xuất hiện một tia buông lỏng, anh nhẹ nhàng nhíu mày, ném lá bài cuối cùng trong tay ra, lạnh lùng nói: "Nhường rồi.”
Anh thực sự thắng.
Quần chúng vây xem phát ra tiếng hoan hô cùng vỗ tay rung trời, vô cùng nhiệt liệt, làm cho Ngôn Trăn cũng có chút bối rối, cô hoàn toàn không nghĩ tới, cư nhiên thật sự được anh dùng một ván liền thắng toàn bộ trở về.
Mọi người nhao nhao tán thưởng, Trần Hoài Tự lại quay đầu, chỉ rũ mắt nhìn cô cười: "Thắng rồi, vui vẻ không?”
Giống như tất cả những gì anh làm, chỉ để làm cô mỉm cười.
Tất cả các chips được đẩy đến trước mặt Ngôn Trăn, chất đống trên bàn như một ngọn đồi. Tuy rằng số tiền này căn bản không tính là cái gì, nhưng trong lòng cô cư nhiên sinh ra cảm giác thỏa mãn cực lớn.
Sau khi thua nhiều ván như vậy, rốt cuộc có thể nhấm nháp biểu tình không cam lòng của người khác, thật sự là làm cho người ta mặt mày hớn hở.
Tim cô đập nhanh, gật gật đầu, khóe môi hơi nhếch lên: "Vui vẻ.”
"Vui vẻ là được rồi." Trần Hoài Tự tâm tình khá tốt, một câu nói nhẹ nhàng kéo cô trở về hiện thực, ý chỉ: "Thắng, tôi cũng rất vui vẻ.”
Cô nhìn ván bài, không cam lòng lại do dự. Không cam lòng chính là mình lại lùi bước trong cuộc giằng co với Trần Hoài Tự, điều này khiến cô cảm thấy vô cùng mất mặt. Mà do dự, là bởi vì cô thật sự cảm thấy Trần Hoài Tự sẽ thắng, cô nhất định sẽ thua cuộc.
Làm sao có thể?
Từ khi nào cô lại tín nhiệm Trần Hoài Tự như vậy?
Ngôn Trăn cảm thấy hoang đường vì suy nghĩ bất thình lình này của mình, nhưng nghĩ lại, có lẽ mình cũng giống như những người khác, bị giọng điệu tự tin của Trần Hoài Tự hù dọa đến mức xoay quanh, từ đó khí thế yếu đi một đoạn.
Có lẽ, anh cũng chỉ là ra vẻ mà thôi, cố gắng giữ lấy mặt mũi?
Cô cắn răng: "Đánh cuộc thì đánh cuộc, nhưng nói trước đi, anh không thể..."
"Không có gì là không thể." Trần Hoài Tự ngắt lời cô: "Tôi không nói điều kiện.”
Tiếng nói chuyện của hai người rất nhỏ, người vây xem chỉ coi bọn họ thân mật thủ thỉ, săn sóc lui ra một chút, để lại không gian riêng tư cho bọn họ.
"Muốn chơi thì chơi triệt để một chút." Anh nghiêng đầu nhìn cô một cái, "Nếu em sợ, đừng cược.”
Ánh mắt anh nhìn qua quá xâm lược, Ngôn Trăn luôn cảm thấy ánh mắt kia giống như muốn ăn tươi nuốt sống mình hoàn toàn.
Ngôn Trăn không thể thua khí thế, vẫn cứng miệng: "Anh không sợ anh thua, sau đó bị tôi nhục nhã tra tấn?”
Anh chậm rãi nói: "Không sợ, dù sao tôi có chơi có chịu.”
Anh đã thản nhiên như vậy, cô lại sợ hãi rụt rè, truyền ra ngoài chẳng phải là làm cho người ta chê cười sao?
Hơn nữa nếu anh thật sự thua, sẽ cam tâm tình nguyện tùy cô xử trí. Điều kiện này thật sự rất mê người, có nghĩa là, nếu Ngôn Trăn muốn Trần Hoài Tự làm trâu làm ngựa cho cô, anh có nghẹn khuất cũng phải ngoan ngoãn đáp ứng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ván bài có nhiều rủi ro như vậy, ai có thể cam đoan mình nhất định có thể thắng?
Ngôn Trăn quay đầu lại nhìn ba đối thủ khác, lòng bàn tay đều đổ mồ hôi, trong lòng hoành hành, hung dữ nói: "Anh không được đùa bỡn.”
Cô không tin rằng anh thực sự có thể giành chiến thắng.
Trần Hoài Tự cười khẽ: "Yên tâm. ”
Trước kia Ngôn Trăn chưa từng nghiêm túc xem Trần Hoài Tự đánh bài.
Thỉnh thoảng anh và đám Ngôn Chiêu chơi đùa cùng nhau, cô cũng chẳng quan tâm mấy đến kết quả thắng bại, chưa bao giờ giống như hôm nay, vô cùng chuyên chú nhìn từng động tác của anh.
Anh nghiêm túc nhìn ván bài, thần sắc thập phần bình tĩnh, bình tĩnh đến mức bạn căn bản không cách nào nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào từ trên mặt anh, cũng càng không cách nào phỏng đoán bài trên tay anh đến tột cùng là tốt hay xấu.
Trong cuộc chiến tâm lý của trò chơi, không nghi ngờ rằng anh đã chiếm thế thượng phong.
Ngôn Trăn nhìn tình hình chiến đấu trên bàn, lại tiến lại gần nhìn lá bài trong tay Trần Hoài Tự, vẫn có chút không yên tâm, gãi gãi thắt lưng anh cố gắng phân tán lực chú ý của anh, bị anh bắt lấy ngón tay, thấp giọng nói: "Đây có tính là vi phạm quy định không? ”
Ngôn Trăn trả lời: "Trong hợp đồng lại không viết cái này, ai bảo anh không xác nhận trước. ”
Lúc ở khách sạn Cảnh Hồ lần trước, Trần Hoài Tự dạy cô bài học đó.
"Bảo bối trở nên thông minh rồi."
Anh cong khóe môi, cũng không sốt ruột, một tay cầm bài đặt ở bên cạnh bàn, tay kia thì trượt xuống dưới bàn, thăm dò dưới gầm bàn, vén làn váy của cô lên, vuốt ve đùi dò xét vào trong.
Ngôn Trăn cả kinh, lập tức bắt lấy tay anh, không cho phép anh nhúc nhích nửa phần.
Anh cũng không cưỡng cầu, chỉ rút tay về, giống như đang nói cho cô biết, nếu như cô quấy nhiễu anh, như vậy anh cũng muốn đòi lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngôn Trăn nhìn thần sắc thong dong của anh, càng tức đến nghiến răng.
Trần Hoài Tự bên này còn thành thạo cùng cô động tay động chân giao tiếp, biểu tình của ba người còn lại càng ngày càng nghiêm túc, bầu không khí trên ván bài ngưng trọng một mảnh.
Vừa rồi hồ nháo một hồi, lúc này cô mới sửa sang lại tâm tình, một lần nữa tập trung chú ý nhìn, lại phát hiện thế cục trên bàn, đã có xu hướng quay ngược về phía Trần Hoài Tự.
Cô khó có thể tin, vẫn nhớ rõ vừa rồi rõ ràng còn ngang tài ngang sức, như thế nào lại đột nhiên thay đổi.
Ván bài giằng co, người vây xem lặng ngắt như tờ, bầu không khí nặng nề bao phủ xuống, Ngôn Trăn cũng không khỏi khẩn trương, hết sức chăm chú nhìn trận đọ sức này.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sau khi Trần Hoài Tự lại một lần nữa ra bài, người đàn ông đối diện vẫn cắn chặt anh như không thể ứng phó nữa, cắn răng nói: "Không theo nữa.”
Lúc này, biểu tình không hề sơ hở của Trần Hoài Tự mới xuất hiện một tia buông lỏng, anh nhẹ nhàng nhíu mày, ném lá bài cuối cùng trong tay ra, lạnh lùng nói: "Nhường rồi.”
Anh thực sự thắng.
Quần chúng vây xem phát ra tiếng hoan hô cùng vỗ tay rung trời, vô cùng nhiệt liệt, làm cho Ngôn Trăn cũng có chút bối rối, cô hoàn toàn không nghĩ tới, cư nhiên thật sự được anh dùng một ván liền thắng toàn bộ trở về.
Mọi người nhao nhao tán thưởng, Trần Hoài Tự lại quay đầu, chỉ rũ mắt nhìn cô cười: "Thắng rồi, vui vẻ không?”
Giống như tất cả những gì anh làm, chỉ để làm cô mỉm cười.
Tất cả các chips được đẩy đến trước mặt Ngôn Trăn, chất đống trên bàn như một ngọn đồi. Tuy rằng số tiền này căn bản không tính là cái gì, nhưng trong lòng cô cư nhiên sinh ra cảm giác thỏa mãn cực lớn.
Sau khi thua nhiều ván như vậy, rốt cuộc có thể nhấm nháp biểu tình không cam lòng của người khác, thật sự là làm cho người ta mặt mày hớn hở.
Tim cô đập nhanh, gật gật đầu, khóe môi hơi nhếch lên: "Vui vẻ.”
"Vui vẻ là được rồi." Trần Hoài Tự tâm tình khá tốt, một câu nói nhẹ nhàng kéo cô trở về hiện thực, ý chỉ: "Thắng, tôi cũng rất vui vẻ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro