Triệu Viện Viện Phản Công

CHƯƠNG 11

2024-12-26 17:36:24

Giờ khắc này tôi thậm chí còn có chút khâm phục cô ta: Lưu Bình, sao cô dám?

Sau khi Lưu Bình đã không còn gì để mất, đừng nói là bố tôi, họ hàng khác trong sảnh không liên quan đến cô ta cũng không nghe nổi nữa.

Dì cả bảo vệ em trai, liên hợp với cô út, cãi nhau long trời lở đất với Lưu Bình.

Tôi đứng một bên xem náo nhiệt, nhưng Lưu Bình căn bản không định tha cho tôi, xông tới túm lấy cánh tay tôi: "Triệu Viện Viện, mày rất có bản lĩnh, bày ra vở kịch hay thế này!"

Bố tôi lúc này cứng rắn, đẩy cô ta ra: "Tôi muốn ly hôn với cô!"

Lưu Bình không ngừng cười lạnh: "Ly hôn thì ly hôn, ai sợ ai? Căn nhà của ông phải quy ra tiền mặt cho tôi, không có hai triệu, ai ly hôn với ông?!"

Cô ta lại nhìn tôi, khiêu khích: "Triệu Viện Viện, đừng tưởng mày rất lợi hại, giở mấy trò vặt này có ích gì? Bố mày không nói với mày nhỉ, căn nhà ở Thành Bắc của mày, trên sổ đỏ viết tên tao."

Tôi kinh ngạc nhìn bố tôi.

Cái gì?!

Trước khi mẹ tôi qua đời, đã lập di chúc, để lại tiền mặt cho ông bà ngoại dưỡng già, còn toàn bộ bất động sản đứng tên đều chia cho tôi.

Căn nhà ở Thành Bắc thuộc tài sản chung của tôi và bố tôi, sao có thể qua mặt tôi thêm tên Lưu Bình vào?

Ánh mắt bố tôi lảng tránh, tôi nhìn chằm chằm ông ấy, trong lòng dậy sóng.

Lưu Bình nghênh ngang rời đi, trước khi đi còn để lại một câu: "Triệu Viện Viện, đấu với tao, mày còn non lắm!"

Trong sảnh im lặng như tờ.

Trên màn chiếu vẫn đang phát lặp lại "Như Bình Thư Hoàn ân ái show", dì cả ho khan một tiếng, nói: "Viện Viện mau tắt cái thứ đó đi, kinh tởm c.h.ế.t người."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tôi xóa tệp gốc, đi đến trước mặt bố tôi: "Bố đăng ký kết hôn với cô ta rồi? Sổ đỏ cũng viết tên cô ta rồi?"

Bố tôi cúi đầu, không lên tiếng.

Đây là ngầm thừa nhận rồi.

Tôi càng tức giận hơn: "Thêm tên vào sổ đỏ cần phải có cả con và bố cùng có mặt, con chẳng hề đi, vậy làm sao hai người thêm tên được? Có phải bố đã trộm lấy chứng minh thư của con không?"

Tôi thực sự rất rất tức giận, kiểu tức giận vì "bố mình đã không làm nên trò trống gì", kiểu tức giận vì "Sao mình lại có một ông bố già lẩm cẩm thế này".

Khoảnh khắc đó, tôi gần như mất kiểm soát, nhưng tôi đã kìm nén được.

Dù thế nào, ông ấy cũng là bố tôi.

Là người bố đưa đón tôi đi học, là người bố giấu mẹ lén mua đùi gà rán cho tôi, là người bố sẽ đưa cho tôi một ly sữa khi tôi lo lắng vì điểm số sa sút.

Tôi đứng sang một bên, bắt đầu hít thở sâu.

Dì cả và cô út thấy tình hình không ổn, liền đi tới đứng chắn giữa tôi và bố.

Cô út nói: "Anh, nãy Viện Viện cãi nhau với người phụ nữ kia nhiều như vậy, em không nghe rõ lắm. Anh mượn em trai cô ta 20 vạn, rồi lại thêm tên cô ta vào sổ đỏ, có phải không?"

Bố tôi "ừm" một tiếng.

Dì cả hỏi dồn: "Thế người ta có viết giấy vay nợ cho anh không?"

Bố tôi buồn bã nói: "Không, nhưng nó không quỵt được đâu!"

Dì cả sốt ruột: "Anh có ngốc không? Không viết giấy vay nợ thì sao mà không quỵt được? Em thấy con tiện nhân kia không dễ nói chuyện đâu, người ta nói không trả là không trả, đến lúc đó anh chẳng làm gì được người ta đâu!"

Bố tôi cúi đầu im lặng, mặc cho chị gái và em gái lo lắng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tôi không nhìn nổi nữa.

"Bố, sáng nay lúc con cầm điện thoại của bố, con đã gửi tin nhắn cho Lưu Lập Cường. Mấy tin nhắn qua lại đó có thể chứng minh anh ta nợ bố 20 vạn, và hứa sẽ trả vào tháng 4 năm sau. Giờ đây, tin nhắn cũng có thể dùng làm chứng cứ, tháng 4 năm sau nếu anh ta không trả tiền, bố hãy đi kiện anh ta."

Dì cả rất vui, khoác vai tôi: "Ôi, vẫn là Viện Viện thông minh!"

Nhưng tôi lại chẳng vui nổi, nhìn bố tôi nói: "Nhưng con không ngờ, bố lại làm ra cái chuyện ngu ngốc là trộm chứng minh thư của con để thêm tên cô ta vào."

6

Dì cả và cô út được tôi thức tỉnh, lại bắt đầu sốt ruột: "Anh hai, anh nghĩ cách đi chứ!"

Mặt bố tôi lúc đỏ lúc trắng, chắc cũng cảm thấy mình làm việc không ra gì, xua tay nói: "Ngày mai rồi tính!"

Tôi hơi buồn cười, kiểu cười ra nước mắt.

Bố tôi số rất tốt, là con trai duy nhất trong nhà, từ nhỏ đã được bố mẹ chiều chuộng hết mực.

Lớn lên may mắn thi đỗ công chức, lại là kiểu công việc không cần phải đấu đá, cũng không cần lo lắng về vấn đề đãi ngộ.

Thậm chí, chuyện trong nhà ngoài ngõ ông ấy cũng không cần lo, vì mẹ tôi rất đảm đang.

Cho nên bao nhiêu năm nay, ông ấy thật sự chẳng có chút tâm cơ nào.

Tuy không có tâm cơ, nhưng cái khoản trốn tránh trách nhiệm, thì ông ấy lại học được.

Ngày mai rồi lại ngày mai, cứ lần lữa mãi, hậu quả chính là Lưu Bình chiếm đoạt căn nhà.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Triệu Viện Viện Phản Công

Số ký tự: 0