CHƯƠNG 2
2024-12-26 17:36:24
Phòng của tôi từ lúc nào lại thành ra thế này?
Ga trải giường công chúa Disney này, poster nhóm nhạc nam thần tượng này, tua rua màu hồng kỳ quái này, rốt cuộc là ai mang vào phòng tôi?!
Dì Lưu và Trương Nhã không biết từ lúc nào cũng đi vào theo.
Tôi kiềm chế nói: "Dì à, lúc con không có nhà, hai người vào phòng con phải không? Con không thích người khác động vào đồ của con, sau này đừng vào phòng con nữa."
Dì Lưu chỉ cười, chậm rãi nói: "Viện Viện, con không thường xuyên ở nhà, để trống cũng phí. Bố con nói rồi, căn phòng này cho Tiểu Nhã làm phòng ngủ. Bây giờ con bé đang trong giai đoạn học tập quan trọng, cần không gian rộng rãi, sáng sủa hơn một chút, để học bài, viết bài."
Tôi hỏi: "Vậy con ngủ ở đâu?"
Dì Lưu cười tủm tỉm nói: "Con ngủ ở phòng sách, phòng sách dì đã dọn dẹp cho con rồi."
Tôi đến phòng sách xem, giường chiếu quả thật rất ngay ngắn, nhưng khung ảnh chụp chung của tôi và mẹ, mặt kính trên đó lại nứt một đường dài, làm mờ cả khuôn mặt của mẹ.
Còn cả những lá thư tôi viết cho bạn thân hồi cấp ba, trước đây được tôi trân trọng cất giữ trong chiếc hộp xinh đẹp, bây giờ lại tùy tiện vương vãi khắp ngăn kéo.
Nhìn kỹ còn có thể thấy dấu vết bị mở ra rất mới.
Đây chính là phòng sách "đã dọn dẹp cho tôi" sao?!
Nếu như ban đầu tôi còn có thể nhẫn nhịn, thì đến giây phút nhìn thấy vết nứt trên khung ảnh, tôi không nhịn được nữa.
Tôi cầm khung ảnh, bước nhanh đến trước mặt hai mẹ con họ, lạnh lùng nói: "Đây là nhà của con, đây là phòng của con, chưa được sự cho phép của con, ai cho phép hai người động vào đồ của con?"
Đối mặt với sự tức giận của tôi, Trương Nhã rõ ràng có chút hoảng sợ, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Nhưng dì Lưu vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt: "Viện Viện, con ngay cả lời bố con cũng không nghe sao?"
Tôi giận dữ quát lên: "Dì là cái thá gì?"
Dì ấy cũng không giận, nói: "Viện Viện, dì biết con có thành kiến với dì, con không chấp nhận được sự thật bố tái hôn. Nhưng bố con năm nay hơn 50 tuổi rồi, cần có người chăm sóc. Làm con, không thể ích kỷ như vậy, phải biết thông cảm cho bố con nhiều hơn."
Rõ ràng là họ chưa được phép đã chiếm phòng tôi, làm vỡ khung ảnh của tôi, nhưng những lời này của dì ấy, ngược lại khiến tôi trở thành người không hiểu chuyện.
Giỏi cho dì Lưu, giỏi cho cái miệng lật lọng!
Tôi đang định tranh luận, thì thấy bố tôi đi vào. Ông ấy đeo tạp dề trông thật khôi hài, sắc mặt âm trầm như sắp nhỏ nước.
Sau lưng ông ấy là Trương Nhã, hừ! Kẻ mách lẻo.
"Bố, họ chưa được con cho phép đã..." Tôi đang định cho ông ấy xem khung ảnh, lại bị ông ấy tát một cái rõ đau.
Sau đó ông ấy giận dữ quát: "Triệu Viện Viện, bố dạy con như thế hả? Ích kỷ, không biết thông cảm cho người khác, suốt ngày chỉ biết gào thét, trong mắt còn có người lớn không?!"
Nước mắt gần như trào ra ngay lập tức.
Không phải vì đau, mà là tôi nhận thức rõ ràng, người đàn ông từ nhỏ đến lớn chưa từng động vào tôi một ngón tay này, ông ấy đã thay đổi rồi.
Ông ấy thay đổi đến mức ngay cả kiên nhẫn nghe tôi nói một câu cũng không có.
Trong màn nước mắt mờ ảo, tôi nhìn thấy dì Lưu ôm Trương Nhã, hai mẹ con họ nép sau lưng bố tôi, tư thế yếu đuối đáng thương, nhưng trên mặt rõ ràng nở nụ cười đắc ý.
Tôi lau nước mắt, không nói gì, cất khung ảnh vào cặp sách, xách vali, im lặng đi vòng qua họ, đi ra cửa.
Bố tôi đuổi theo: "Triệu Viện Viện, mày giở trò bỏ nhà đi bụi đấy à? Hôm nay nếu mày bước ra khỏi cửa, thì đừng về nữa!"
Tôi thay giày xong, đứng ở cửa, cười nói: "Nhà? Bố nói đây là nhà của con sao? Vậy tại sao đến bây giờ, vẫn không có ai nói cho con biết để con nhập vân tay vào khóa cửa?"
Bố tôi nghe hiểu ý tôi, rõ ràng khựng lại một lát, giọng điệu cũng không còn gay gắt như vừa rồi: "Viện Viện, con..."
Tôi quá thất vọng, nước mắt lại không kìm được mà rơi xuống: "Bố, từ lúc con về nhà, bố có kiên nhẫn nghe con nói dù chỉ một câu không?"
Không, chưa từng có.
Ông ấy vừa gặp tôi đã bị dì Lưu sai đi cắt hoa quả, thái rau, mãi mới có chút thời gian rảnh định nói chuyện với tôi, lại bị dì Lưu tìm cớ ly gián。
Người bố thuộc về tôi, rộng lượng và kiên nhẫn, dường như đã biến mất trong nháy mắt.
Thay vào đó là người đàn ông đang vung xẻng nấu ăn giận dữ và cáu kỉnh trước mặt——
Ông ấy vẫn đang bảo vệ vợ con, tiếc là người được ông ấy bảo vệ, đã không còn là tôi nữa.
Tôi dùng sức đóng sầm cửa lại, nhốt tất cả những chuyện lộn xộn này ở sau lưng.
Trời tối rất nhanh, nhà nhà đều tỏa ra mùi thơm của cơm nước.
Tôi kéo vali đi trên đường, lướt qua những người tan làm muộn.
Phía trước họ có ánh đèn của gia đình đang chờ đợi, còn tôi, nhà của tôi đã không còn giống nhà nữa rồi.
Ga trải giường công chúa Disney này, poster nhóm nhạc nam thần tượng này, tua rua màu hồng kỳ quái này, rốt cuộc là ai mang vào phòng tôi?!
Dì Lưu và Trương Nhã không biết từ lúc nào cũng đi vào theo.
Tôi kiềm chế nói: "Dì à, lúc con không có nhà, hai người vào phòng con phải không? Con không thích người khác động vào đồ của con, sau này đừng vào phòng con nữa."
Dì Lưu chỉ cười, chậm rãi nói: "Viện Viện, con không thường xuyên ở nhà, để trống cũng phí. Bố con nói rồi, căn phòng này cho Tiểu Nhã làm phòng ngủ. Bây giờ con bé đang trong giai đoạn học tập quan trọng, cần không gian rộng rãi, sáng sủa hơn một chút, để học bài, viết bài."
Tôi hỏi: "Vậy con ngủ ở đâu?"
Dì Lưu cười tủm tỉm nói: "Con ngủ ở phòng sách, phòng sách dì đã dọn dẹp cho con rồi."
Tôi đến phòng sách xem, giường chiếu quả thật rất ngay ngắn, nhưng khung ảnh chụp chung của tôi và mẹ, mặt kính trên đó lại nứt một đường dài, làm mờ cả khuôn mặt của mẹ.
Còn cả những lá thư tôi viết cho bạn thân hồi cấp ba, trước đây được tôi trân trọng cất giữ trong chiếc hộp xinh đẹp, bây giờ lại tùy tiện vương vãi khắp ngăn kéo.
Nhìn kỹ còn có thể thấy dấu vết bị mở ra rất mới.
Đây chính là phòng sách "đã dọn dẹp cho tôi" sao?!
Nếu như ban đầu tôi còn có thể nhẫn nhịn, thì đến giây phút nhìn thấy vết nứt trên khung ảnh, tôi không nhịn được nữa.
Tôi cầm khung ảnh, bước nhanh đến trước mặt hai mẹ con họ, lạnh lùng nói: "Đây là nhà của con, đây là phòng của con, chưa được sự cho phép của con, ai cho phép hai người động vào đồ của con?"
Đối mặt với sự tức giận của tôi, Trương Nhã rõ ràng có chút hoảng sợ, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Nhưng dì Lưu vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt: "Viện Viện, con ngay cả lời bố con cũng không nghe sao?"
Tôi giận dữ quát lên: "Dì là cái thá gì?"
Dì ấy cũng không giận, nói: "Viện Viện, dì biết con có thành kiến với dì, con không chấp nhận được sự thật bố tái hôn. Nhưng bố con năm nay hơn 50 tuổi rồi, cần có người chăm sóc. Làm con, không thể ích kỷ như vậy, phải biết thông cảm cho bố con nhiều hơn."
Rõ ràng là họ chưa được phép đã chiếm phòng tôi, làm vỡ khung ảnh của tôi, nhưng những lời này của dì ấy, ngược lại khiến tôi trở thành người không hiểu chuyện.
Giỏi cho dì Lưu, giỏi cho cái miệng lật lọng!
Tôi đang định tranh luận, thì thấy bố tôi đi vào. Ông ấy đeo tạp dề trông thật khôi hài, sắc mặt âm trầm như sắp nhỏ nước.
Sau lưng ông ấy là Trương Nhã, hừ! Kẻ mách lẻo.
"Bố, họ chưa được con cho phép đã..." Tôi đang định cho ông ấy xem khung ảnh, lại bị ông ấy tát một cái rõ đau.
Sau đó ông ấy giận dữ quát: "Triệu Viện Viện, bố dạy con như thế hả? Ích kỷ, không biết thông cảm cho người khác, suốt ngày chỉ biết gào thét, trong mắt còn có người lớn không?!"
Nước mắt gần như trào ra ngay lập tức.
Không phải vì đau, mà là tôi nhận thức rõ ràng, người đàn ông từ nhỏ đến lớn chưa từng động vào tôi một ngón tay này, ông ấy đã thay đổi rồi.
Ông ấy thay đổi đến mức ngay cả kiên nhẫn nghe tôi nói một câu cũng không có.
Trong màn nước mắt mờ ảo, tôi nhìn thấy dì Lưu ôm Trương Nhã, hai mẹ con họ nép sau lưng bố tôi, tư thế yếu đuối đáng thương, nhưng trên mặt rõ ràng nở nụ cười đắc ý.
Tôi lau nước mắt, không nói gì, cất khung ảnh vào cặp sách, xách vali, im lặng đi vòng qua họ, đi ra cửa.
Bố tôi đuổi theo: "Triệu Viện Viện, mày giở trò bỏ nhà đi bụi đấy à? Hôm nay nếu mày bước ra khỏi cửa, thì đừng về nữa!"
Tôi thay giày xong, đứng ở cửa, cười nói: "Nhà? Bố nói đây là nhà của con sao? Vậy tại sao đến bây giờ, vẫn không có ai nói cho con biết để con nhập vân tay vào khóa cửa?"
Bố tôi nghe hiểu ý tôi, rõ ràng khựng lại một lát, giọng điệu cũng không còn gay gắt như vừa rồi: "Viện Viện, con..."
Tôi quá thất vọng, nước mắt lại không kìm được mà rơi xuống: "Bố, từ lúc con về nhà, bố có kiên nhẫn nghe con nói dù chỉ một câu không?"
Không, chưa từng có.
Ông ấy vừa gặp tôi đã bị dì Lưu sai đi cắt hoa quả, thái rau, mãi mới có chút thời gian rảnh định nói chuyện với tôi, lại bị dì Lưu tìm cớ ly gián。
Người bố thuộc về tôi, rộng lượng và kiên nhẫn, dường như đã biến mất trong nháy mắt.
Thay vào đó là người đàn ông đang vung xẻng nấu ăn giận dữ và cáu kỉnh trước mặt——
Ông ấy vẫn đang bảo vệ vợ con, tiếc là người được ông ấy bảo vệ, đã không còn là tôi nữa.
Tôi dùng sức đóng sầm cửa lại, nhốt tất cả những chuyện lộn xộn này ở sau lưng.
Trời tối rất nhanh, nhà nhà đều tỏa ra mùi thơm của cơm nước.
Tôi kéo vali đi trên đường, lướt qua những người tan làm muộn.
Phía trước họ có ánh đèn của gia đình đang chờ đợi, còn tôi, nhà của tôi đã không còn giống nhà nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro