CHƯƠNG 5
2024-12-26 17:36:24
Thứ sáu tuần này là đám cưới của chị họ con bác cả, chị họ đã nói với tôi từ rất sớm, muốn tôi làm phù dâu.
Vừa hay thứ năm, thứ sáu tôi đều không có tiết, nên chiều thứ năm tôi đã về nhà.
Bố tôi còn đổi ca, đích thân đến ga tàu cao tốc đón tôi, lần này rất ân cần, vừa gặp tôi đã giúp tôi xách vali.
Tôi nhìn thấy, nhưng thất vọng lại càng nhiều hơn.
Tôi thà rằng ông ấy giống như rất lâu trước đây, bảo tôi tự bắt taxi về nhà.
Ít nhất đó là chuyện bình thường giữa bố và con gái, chứ không phải khách sáo quá mức như hôm nay.
Giữa người với người, mọi chuyện khách sáo quá mức đều phải cảnh giác, bởi vì đằng sau đó chắc chắn là có mưu đồ khác.
Về đến nhà, dì Lưu đã nấu xong cơm, đầy một bàn thức ăn.
Bà ta từ trong bếp đi ra, khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp nở một nụ cười thân thiết: "Viện Viện về rồi à, dì xào thêm món rau nữa là xong, con rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi."
Tôi duy trì sự khách sáo bề ngoài, ngồi xuống ăn cơm.
Quả nhiên, ăn chưa được bao lâu, bố tôi lại nhắc lại chuyện cũ: "Viện Viện, chuyện lần trước nói với con, con suy nghĩ thế nào rồi?"
Tôi giả vờ ngốc: "Chuyện gì ạ?"
Ông ấy nói: "Chuyện mua nhà."
Tôi ăn xong miếng sườn cuối cùng, thong thả đặt đũa xuống, nói: "Số tiền này, con phải suy nghĩ thêm đã."
Bố tôi khó xử nhìn dì Lưu.
Dì Lưu rót thêm nước ngọt vào cốc của tôi, sau đó vén tóc mai ra sau tai, cười dịu dàng: "Viện Viện, con đừng trách dì nhiều chuyện. Chuyện này ấy à, cũng có lợi cho con. Bây giờ tiền mất giá nhanh quá, đầu tư gì cũng không bằng đầu tư nhà đất. Con cho bố con mượn tiền trả tiền cọc, đâu phải là không trả lại. Sau này căn nhà này tăng giá, bố con còn có thể bạc đãi con sao?"
Thật biết vẽ chuyện.
Ba câu đã đánh tráo khái niệm "mượn tiền" và "đầu tư", thảo nào có thể lừa bố tôi quay mòng mòng.
Căn nhà bà ta muốn mua, đối với bà ta mà nói là nhu cầu cấp thiết, căn bản không phải là đầu tư gì cả.
Hơn nữa, tiền cho bố tôi mượn, nếu tôi viết giấy trắng mực đen rõ ràng lãi suất và thời hạn trả nợ, sau này bà ta có khối chuyện để nói, tôi còn muốn có danh tiếng gì trong họ hàng nữa.
Lần này, nếu tôi nhượng bộ, bà ta vừa lấy được tiền, vừa dễ dàng nắm được điểm yếu về danh tiếng của tôi; còn tôi thì không được lợi gì, vừa mất tiền vừa chịu thiệt.
Tính toán hay, thật là tính toán hay.
Tôi chỉ húp canh, không nói gì.
Dì Lưu im lặng một lát: "Viện Viện, bố con muốn có một đứa con trai, đã mong mỏi nhiều năm rồi. Trước đây ông ấy sinh con thứ hai là sẽ mất việc, bây giờ chính sách thay đổi rồi, ông ấy có cơ hội này. Trước đây bố con thường khen con hiếu thuận, làm con cái, có thể giúp bố thực hiện tâm nguyện, chính là hiếu thuận lớn nhất."
Bố tôi gật đầu liên tục, nhìn dì Lưu, ánh mắt như đang nhìn một đóa hoa sen mềm mại, chu đáo, biết giải tỏa nỗi lòng.
Tôi thật sự muốn nôn.
Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ phản bác ngay, nhưng bây giờ tôi sẽ không làm thế, tôi đã tiến hóa rồi.
Cách đối phó với trà xanh lâu năm chính là phải trà xanh hơn bà ta. Làm người ta buồn nôn, ai mà không biết chứ?
Tôi đặt thìa xuống, cũng dịu dàng cười như bà ta: "Dì à, chuyện bố con có thể sinh con trai hay không rõ ràng là phụ thuộc vào dì mà. Dì xem dì nói kìa, không biết còn tưởng dì bảo con sinh con trai cho bố con đấy, con nổi hết cả da gà rồi đây này."
Sắc mặt bà ta cứng đờ: "Con..."
Tôi không đợi bà ta "con" ra ngô ra khoai, đứng dậy, nụ cười trên mặt không hề giảm: "Con ăn no rồi, mọi người ăn từ từ nhé. Đặc biệt là dì đấy, ăn no rồi, mới có sức sinh con trai chứ."
Tôi đi thẳng ra ngoài, không cho bà ta cơ hội phản kích.
Người bạn thân nhất thời cấp hai của tôi là Diệp Tử mở một phòng tập yoga ở trung tâm thương mại, dạy các lớp yoga, danh tiếng và công việc kinh doanh đều rất tốt, đã là một phú bà chính hiệu rồi.
Cô ấy biết chuyện rắc rối trong nhà tôi, chủ động nói muốn mời tôi đi cà phê mèo, vui vẻ chơi với mèo.
Con mèo Ba Tư mắt xanh lam lười biếng nằm dưới chân tôi, Diệp Tử cầm cây trêu mèo vung vung trước mặt nó, hỏi tôi: "Lần trước cậu nói mẹ kế của cậu, làm việc ở đâu ấy nhỉ?"
"Thiên Sứ Chi Mộng."
Cô ấy nhướng mày: "Thiên Sứ Chi Mộng mở ngay đối diện cửa hàng của tớ, tớ thường xuyên đến đó làm đẹp, rất thân với quản lý của họ. Sao tớ không biết có một phó quản lý đã ly hôn tái hôn với một công chức nào thế?"
Tôi mở Wechat của bố tôi ra, tìm ảnh chụp chung của ông ấy và dì Lưu, đưa cho Diệp Tử xem.
Diệp Tử nhìn một lúc, khẽ nói: "Thì ra là cô ta... Nếu tớ nhớ không nhầm, cô ta có bạn trai, hơn nữa còn là tình chị em. Người đàn ông đó trông hơi giống Hà Thư Hoàn*, chúng tớ đều gọi Lưu Bình là Như Bình**." ( ten nhân vật trong phim Tân dòng sông ly biệt)
???
Vừa hay thứ năm, thứ sáu tôi đều không có tiết, nên chiều thứ năm tôi đã về nhà.
Bố tôi còn đổi ca, đích thân đến ga tàu cao tốc đón tôi, lần này rất ân cần, vừa gặp tôi đã giúp tôi xách vali.
Tôi nhìn thấy, nhưng thất vọng lại càng nhiều hơn.
Tôi thà rằng ông ấy giống như rất lâu trước đây, bảo tôi tự bắt taxi về nhà.
Ít nhất đó là chuyện bình thường giữa bố và con gái, chứ không phải khách sáo quá mức như hôm nay.
Giữa người với người, mọi chuyện khách sáo quá mức đều phải cảnh giác, bởi vì đằng sau đó chắc chắn là có mưu đồ khác.
Về đến nhà, dì Lưu đã nấu xong cơm, đầy một bàn thức ăn.
Bà ta từ trong bếp đi ra, khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp nở một nụ cười thân thiết: "Viện Viện về rồi à, dì xào thêm món rau nữa là xong, con rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi."
Tôi duy trì sự khách sáo bề ngoài, ngồi xuống ăn cơm.
Quả nhiên, ăn chưa được bao lâu, bố tôi lại nhắc lại chuyện cũ: "Viện Viện, chuyện lần trước nói với con, con suy nghĩ thế nào rồi?"
Tôi giả vờ ngốc: "Chuyện gì ạ?"
Ông ấy nói: "Chuyện mua nhà."
Tôi ăn xong miếng sườn cuối cùng, thong thả đặt đũa xuống, nói: "Số tiền này, con phải suy nghĩ thêm đã."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bố tôi khó xử nhìn dì Lưu.
Dì Lưu rót thêm nước ngọt vào cốc của tôi, sau đó vén tóc mai ra sau tai, cười dịu dàng: "Viện Viện, con đừng trách dì nhiều chuyện. Chuyện này ấy à, cũng có lợi cho con. Bây giờ tiền mất giá nhanh quá, đầu tư gì cũng không bằng đầu tư nhà đất. Con cho bố con mượn tiền trả tiền cọc, đâu phải là không trả lại. Sau này căn nhà này tăng giá, bố con còn có thể bạc đãi con sao?"
Thật biết vẽ chuyện.
Ba câu đã đánh tráo khái niệm "mượn tiền" và "đầu tư", thảo nào có thể lừa bố tôi quay mòng mòng.
Căn nhà bà ta muốn mua, đối với bà ta mà nói là nhu cầu cấp thiết, căn bản không phải là đầu tư gì cả.
Hơn nữa, tiền cho bố tôi mượn, nếu tôi viết giấy trắng mực đen rõ ràng lãi suất và thời hạn trả nợ, sau này bà ta có khối chuyện để nói, tôi còn muốn có danh tiếng gì trong họ hàng nữa.
Lần này, nếu tôi nhượng bộ, bà ta vừa lấy được tiền, vừa dễ dàng nắm được điểm yếu về danh tiếng của tôi; còn tôi thì không được lợi gì, vừa mất tiền vừa chịu thiệt.
Tính toán hay, thật là tính toán hay.
Tôi chỉ húp canh, không nói gì.
Dì Lưu im lặng một lát: "Viện Viện, bố con muốn có một đứa con trai, đã mong mỏi nhiều năm rồi. Trước đây ông ấy sinh con thứ hai là sẽ mất việc, bây giờ chính sách thay đổi rồi, ông ấy có cơ hội này. Trước đây bố con thường khen con hiếu thuận, làm con cái, có thể giúp bố thực hiện tâm nguyện, chính là hiếu thuận lớn nhất."
Bố tôi gật đầu liên tục, nhìn dì Lưu, ánh mắt như đang nhìn một đóa hoa sen mềm mại, chu đáo, biết giải tỏa nỗi lòng.
Tôi thật sự muốn nôn.
Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ phản bác ngay, nhưng bây giờ tôi sẽ không làm thế, tôi đã tiến hóa rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cách đối phó với trà xanh lâu năm chính là phải trà xanh hơn bà ta. Làm người ta buồn nôn, ai mà không biết chứ?
Tôi đặt thìa xuống, cũng dịu dàng cười như bà ta: "Dì à, chuyện bố con có thể sinh con trai hay không rõ ràng là phụ thuộc vào dì mà. Dì xem dì nói kìa, không biết còn tưởng dì bảo con sinh con trai cho bố con đấy, con nổi hết cả da gà rồi đây này."
Sắc mặt bà ta cứng đờ: "Con..."
Tôi không đợi bà ta "con" ra ngô ra khoai, đứng dậy, nụ cười trên mặt không hề giảm: "Con ăn no rồi, mọi người ăn từ từ nhé. Đặc biệt là dì đấy, ăn no rồi, mới có sức sinh con trai chứ."
Tôi đi thẳng ra ngoài, không cho bà ta cơ hội phản kích.
Người bạn thân nhất thời cấp hai của tôi là Diệp Tử mở một phòng tập yoga ở trung tâm thương mại, dạy các lớp yoga, danh tiếng và công việc kinh doanh đều rất tốt, đã là một phú bà chính hiệu rồi.
Cô ấy biết chuyện rắc rối trong nhà tôi, chủ động nói muốn mời tôi đi cà phê mèo, vui vẻ chơi với mèo.
Con mèo Ba Tư mắt xanh lam lười biếng nằm dưới chân tôi, Diệp Tử cầm cây trêu mèo vung vung trước mặt nó, hỏi tôi: "Lần trước cậu nói mẹ kế của cậu, làm việc ở đâu ấy nhỉ?"
"Thiên Sứ Chi Mộng."
Cô ấy nhướng mày: "Thiên Sứ Chi Mộng mở ngay đối diện cửa hàng của tớ, tớ thường xuyên đến đó làm đẹp, rất thân với quản lý của họ. Sao tớ không biết có một phó quản lý đã ly hôn tái hôn với một công chức nào thế?"
Tôi mở Wechat của bố tôi ra, tìm ảnh chụp chung của ông ấy và dì Lưu, đưa cho Diệp Tử xem.
Diệp Tử nhìn một lúc, khẽ nói: "Thì ra là cô ta... Nếu tớ nhớ không nhầm, cô ta có bạn trai, hơn nữa còn là tình chị em. Người đàn ông đó trông hơi giống Hà Thư Hoàn*, chúng tớ đều gọi Lưu Bình là Như Bình**." ( ten nhân vật trong phim Tân dòng sông ly biệt)
???
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro