Chương 8
Chiêu Tài Miêu
2024-01-18 17:16:12
15
Cách đó năm mét, bố tôi đang tựa người vào xe và cau mày nhìn tôi.
"Con đến cùng là muốn gì đây?"
“Chẳng phải bố dặn con đừng đến à?"
Nó được viết rõ ràng trong mắt ông kèm với lời nói khinh thường.
Tôi cười lạnh:
"Cô ta mời tôi đến đây, chính cô ta là người khiêu khích tôi trước."
Đường Thanh Thanh sắc mặt tái nhợt ngay khi tôi gọi tên cô ta.
“Chị uống nhiều quá rồi đó."
[Nhìn xem, em gái chị phải là một bông hoa nhỏ màu trắng, đáng tiếc, kỹ năng diễn xuất của em không đủ tốt.]
Tôi lạnh lùng vẫy phất tay với họ.
Cùng quá khứ mà vĩnh biệt.
Cách đó không xa, bố của Trình Dã từ đồn cảnh sát bước ra và nhổ nước bọt vào mặt anh ta.
"Nếu muốn chết thì tránh xa tao ra. Đừng làm liên lụy đến tao."
Tôi chạy tới bịt tai Trình Dã.
Tôi không muốn anh ta nghe thấy điều đó.
Tôi không buông tay cho đến khi người đàn ông đó đi xa.
Trình Dã xoa đầu tôi, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt tôi.
"Có vẻ như chúng ta sẽ nương tựa vào nhau vào thời gian tới."
Anh nắm tay tôi thật chặt, dường như sợ tôi sẽ bỏ chạy vậy.
Hoàng hôn dần buông xuống, hai chúng tôi sánh bước bên nhau.
Trông giống như hai con chó.
Tôi không phải là người thích rơi nước mắt, nhưng những điều anh nói với tôi thật nhẹ nhàng, cảm động.
"Còn tương lai thì sao."
"Em tức giận, ghen tị hay không vui."
"Đều muốn cùng em nói."
"Em không cho phép anh buông, chứ đừng nói đến việc tự cho rằng mình ổn."
"Hiểu rồi, bạn nhỏ."
Tôi hiểu rồi.
Tôi thầm nói trong lòng.
Vào ngày sinh nhật thứ 25 của mình, tôi đã ước một điều.
Chúc em, sống lâu một chút, yên bình tỉnh táo qua ngày.
Sau khi thổi tắt nến, tôi mở mắt ra, nhìn vào đôi mắt đang cười của Trình Dã.
Anh ta cắt bánh, đưa cho tôi và vuốt vuốt chóp mũi tôi một cách âu yếm.
Thực ra, đã lâu lắm rồi tôi chưa tổ chức sinh nhật cho chính mình.
Ánh nến ấm áp bập bùng, soi vào trái tim cằn cỗi của tôi.
"Bạn nhỏ khi ước nguyện trông thật đáng yêu. Tôi rất muốn hôn một cái."
Anh ta từng chút một đến gần và nghiêm túc hỏi:
"Có được không? Cô gái nhỏ."
Ánh sáng lập lòe chiếu sáng đôi mắt hổ phách của anh ta, có phản chiếu một bóng dáng. Ở thế giới nhỏ bé này, trong mắt anh chỉ có em.
Tôi bị tình yêu ấy quyến rũ và gật đầu.
Phải đến khi có tiếng gõ cửa, anh mới chửi bới một tràng tinh hoa văn hóa Trung Hoa (*) rồi miễn cưỡng mở cửa.
(*)Tinh hoa văn hóa Trung Hoa: Kiểu như mấy câu chửi thề thô tục đó.
Bố tôi đứng ngoài cửa, nhìn xuống chiếc bánh trước mặt, trông có chút cô đơn.
Trình Dã ép sát vào khung cửa, không có ý định cho ông vào.
Sau vài ngày không gặp, người đàn ông trung niên dường như già đi rất nhanh.
"Chúc mừng sinh nhật."
Ông mỉm cười với tôi và đặt món quà trước cửa:
"Chuyện lần trước, do bố đã hiểu lầm con."
Tôi nhìn bóng lưng của bố, bình tĩnh nói:
"Cất nó đi, tôi không muốn nhìn thấy ông nữa."
Món quà bị Trình Dã ném xuống lầu, lăn trên bậc thềm.
Tay và chân của Barbie bị gãy.
Đột nhiên, một đoạn ký ức lại ùa về.
Khi 5 tuổi, tôi đã nài nỉ bố mua cho mình một con búp bê, ông liền không kiên nhẫn mà liếc mắt.
Tôi đã nghĩ bản thân sẽ không bao giờ nhận được nó nữa.
Món quà này đã muộn hai mươi năm.
Tôi đã qua cái tuổi thích búp bê từ lâu rồi.
Thần xui quỷ khiến thế nào, tôi nhặt lại từng mảnh và cố gắng ghép lại hình dáng ban đầu của búp bê.
Tôi đã chăm chỉ trong một thời gian dài, sử dụng hết hộp keo này đến hộp keo khác.
Vẫn không thể làm được như lúc đầu.
Khi nước mắt rơi, tôi nhận ra rằng thứ mà mình đang đấu tranh nãy giờ chỉ là một con búp bê.
Đó là tình yêu của một người bố mà tôi đã thiếu thốn hơn 20 năm qua.
Cho đến khi Trình Dã đưa điện thoại cho tôi, đầu bên kia Cố Dư mới nói vài lời.
Tay tôi run lên và con búp bê vỡ nát.
16
Tôi lao xuống cầu thang, nhìn thấy Cố Dư đang thực hiện hô hấp nhân tạo cho một người trên mặt đất.
Và thân hình người đó cứng đờ.
Là bố tôi.
Tiếng xe cấp cứu chói tai như một mũi kim nhọn đâm vào màng nhĩ, đâm vào tim tôi.
"Con đã nói gì với bố?"
"Bố bị bệnh tim, bố không biết sao?"
"Bố tôi đến chúc mừng sinh nhật cô, sao giờ lại thành bộ dạng thế này?"
~•~•~•~•~
Đường Thanh Thanh đi tới kéo tóc và ngắt véo tôi đang đứng đơ như đứa trẻ.
Trình Dã kéo cô ta ra, ôm tôi vào lòng.
"Đường Thanh Thanh, đừng ép tôi tát cô."
Cô ta trốn sau lưng mẹ với đôi mắt đỏ hoe.
Bị nước lạnh dội xuống đầu.
Tôi nghĩ quần áo của mình có lẽ đã ướt hết.
"Ước gì đó là axit sunfuric."
Dì Tần, người thường hiền lành, nhìn thẳng vào mắt tôi và chửi rủa từng chữ.
"Tao biết, mày luôn nghĩ rằng tao với Thanh Thanh đã cướp gia đình của mày."
"Ông ấy đã chăm sóc hai mẹ con mày hơn 20 năm, và bây giờ ông ấy muốn theo đuổi hạnh phúc của chính mình có gì sai à?"
"Mày giận tao,vậy tại sao mày lại giận cả bố mình?"
~•~•~•~•~
Tôi hết đường chối cãi.
Xung quanh có nhiều người chứng kiến vô cùng náo nhiệt, có người giơ điện thoại di động lên ghi lại cảnh tượng này nữa.
Có vẻ như tôi là một tội đồ đáng ghê tởm.
Tôi cố nhớ lại những gì mình đã nói.
Tôi nói: "Cất nó đi, tôi không muốn nhìn thấy ông nữa."
Tôi cũng ném món quà bố tặng mình.
Tôi đã làm gì sai?
Tại sao cả thế giới lại chỉ trích tôi?
Đèn flash của điện thoại di động chói quá.
Tôi chết lặng nhìn Trình Dã lao về phía đám đông, giật điện thoại di động của họ và dẫm lên nó.
"Người phụ nữ này điên quá..."
"Cô ta vốn bị bệnh tâm thần đó."
Mấy lời bình luận trôi lọt vào tai, tôi liền không thèm nghe.
Khi lấy lại tinh thần, tôi đã đập vỡ vòi cứu hỏa.
Tấm kính ghim vào cổ tay tôi.
Tôi thực sự không thể kiểm soát được bản thân nữa.
Rồi bóng người đó lao về phía tôi và bịt tai tôi lại.
"Đừng nghe, đừng nhìn, có anh ở đây rồi."
Có lẽ ánh mắt anh ta quá kiên định, trong tưởng tượng, nỗi đau đã không đến.
Tôi cụp mắt xuống, nhìn vào cổ tay mình.
Hai tay anh đặt trước mặt, cánh tay áp vào mảnh kính vỡ.
Rõ ràng là máu chảy khắp sàn, anh ta thậm chí không cau mày và giọng điệu hơi run rẩy.
"Anh đã thử cho em rồi, vết cắt ở cổ tay anh đau vô cùng."
Anh ta duỗi cổ tay đáng sợ của mình ra, cố gắng hết sức để thuyết phục tôi.
"Chúng ta hãy tìm cách để bớt đau đớn hơn."
"Anh sẽ c.h.ế.t cùng em, được không?"
Trình Dã đã nói thế. Đôi khi, anh ta sẽ nhìn thật sâu vào mắt tôi, như muốn phá vỡ xiềng xích và đột nhập vào trái tim vậy.
Anh ta nhìn tôi quá đỗi dịu dàng nên tôi lại bị mê hoặc.
Lại gật đầu.
Tôi không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Tôi không biết làm thế nào mà những người ở hành lang lại biến mất.
Áo khoác trắng của Cố Dư dính đầy máu, cậu ấy giơ tay tháo khẩu trang ra.
"Thật xin lỗi, chú không thể cứu được nữa."
Tim tôi như bị dao cứa ra, thật đau quá.
Tôi yếu ớt thuận theo bức tường, ngồi sập xuống đất.
"Nhớ uống thuốc nhé, Ngôn Ngôn."
Tôi bối rối nhìn Cố Dư, cậu ấy đang cắn răng nuốt lời.
"Nếu không, em thực sự..."
"Em sẽ trở thành một kẻ điên đấy."
Cách đó năm mét, bố tôi đang tựa người vào xe và cau mày nhìn tôi.
"Con đến cùng là muốn gì đây?"
“Chẳng phải bố dặn con đừng đến à?"
Nó được viết rõ ràng trong mắt ông kèm với lời nói khinh thường.
Tôi cười lạnh:
"Cô ta mời tôi đến đây, chính cô ta là người khiêu khích tôi trước."
Đường Thanh Thanh sắc mặt tái nhợt ngay khi tôi gọi tên cô ta.
“Chị uống nhiều quá rồi đó."
[Nhìn xem, em gái chị phải là một bông hoa nhỏ màu trắng, đáng tiếc, kỹ năng diễn xuất của em không đủ tốt.]
Tôi lạnh lùng vẫy phất tay với họ.
Cùng quá khứ mà vĩnh biệt.
Cách đó không xa, bố của Trình Dã từ đồn cảnh sát bước ra và nhổ nước bọt vào mặt anh ta.
"Nếu muốn chết thì tránh xa tao ra. Đừng làm liên lụy đến tao."
Tôi chạy tới bịt tai Trình Dã.
Tôi không muốn anh ta nghe thấy điều đó.
Tôi không buông tay cho đến khi người đàn ông đó đi xa.
Trình Dã xoa đầu tôi, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt tôi.
"Có vẻ như chúng ta sẽ nương tựa vào nhau vào thời gian tới."
Anh nắm tay tôi thật chặt, dường như sợ tôi sẽ bỏ chạy vậy.
Hoàng hôn dần buông xuống, hai chúng tôi sánh bước bên nhau.
Trông giống như hai con chó.
Tôi không phải là người thích rơi nước mắt, nhưng những điều anh nói với tôi thật nhẹ nhàng, cảm động.
"Còn tương lai thì sao."
"Em tức giận, ghen tị hay không vui."
"Đều muốn cùng em nói."
"Em không cho phép anh buông, chứ đừng nói đến việc tự cho rằng mình ổn."
"Hiểu rồi, bạn nhỏ."
Tôi hiểu rồi.
Tôi thầm nói trong lòng.
Vào ngày sinh nhật thứ 25 của mình, tôi đã ước một điều.
Chúc em, sống lâu một chút, yên bình tỉnh táo qua ngày.
Sau khi thổi tắt nến, tôi mở mắt ra, nhìn vào đôi mắt đang cười của Trình Dã.
Anh ta cắt bánh, đưa cho tôi và vuốt vuốt chóp mũi tôi một cách âu yếm.
Thực ra, đã lâu lắm rồi tôi chưa tổ chức sinh nhật cho chính mình.
Ánh nến ấm áp bập bùng, soi vào trái tim cằn cỗi của tôi.
"Bạn nhỏ khi ước nguyện trông thật đáng yêu. Tôi rất muốn hôn một cái."
Anh ta từng chút một đến gần và nghiêm túc hỏi:
"Có được không? Cô gái nhỏ."
Ánh sáng lập lòe chiếu sáng đôi mắt hổ phách của anh ta, có phản chiếu một bóng dáng. Ở thế giới nhỏ bé này, trong mắt anh chỉ có em.
Tôi bị tình yêu ấy quyến rũ và gật đầu.
Phải đến khi có tiếng gõ cửa, anh mới chửi bới một tràng tinh hoa văn hóa Trung Hoa (*) rồi miễn cưỡng mở cửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
(*)Tinh hoa văn hóa Trung Hoa: Kiểu như mấy câu chửi thề thô tục đó.
Bố tôi đứng ngoài cửa, nhìn xuống chiếc bánh trước mặt, trông có chút cô đơn.
Trình Dã ép sát vào khung cửa, không có ý định cho ông vào.
Sau vài ngày không gặp, người đàn ông trung niên dường như già đi rất nhanh.
"Chúc mừng sinh nhật."
Ông mỉm cười với tôi và đặt món quà trước cửa:
"Chuyện lần trước, do bố đã hiểu lầm con."
Tôi nhìn bóng lưng của bố, bình tĩnh nói:
"Cất nó đi, tôi không muốn nhìn thấy ông nữa."
Món quà bị Trình Dã ném xuống lầu, lăn trên bậc thềm.
Tay và chân của Barbie bị gãy.
Đột nhiên, một đoạn ký ức lại ùa về.
Khi 5 tuổi, tôi đã nài nỉ bố mua cho mình một con búp bê, ông liền không kiên nhẫn mà liếc mắt.
Tôi đã nghĩ bản thân sẽ không bao giờ nhận được nó nữa.
Món quà này đã muộn hai mươi năm.
Tôi đã qua cái tuổi thích búp bê từ lâu rồi.
Thần xui quỷ khiến thế nào, tôi nhặt lại từng mảnh và cố gắng ghép lại hình dáng ban đầu của búp bê.
Tôi đã chăm chỉ trong một thời gian dài, sử dụng hết hộp keo này đến hộp keo khác.
Vẫn không thể làm được như lúc đầu.
Khi nước mắt rơi, tôi nhận ra rằng thứ mà mình đang đấu tranh nãy giờ chỉ là một con búp bê.
Đó là tình yêu của một người bố mà tôi đã thiếu thốn hơn 20 năm qua.
Cho đến khi Trình Dã đưa điện thoại cho tôi, đầu bên kia Cố Dư mới nói vài lời.
Tay tôi run lên và con búp bê vỡ nát.
16
Tôi lao xuống cầu thang, nhìn thấy Cố Dư đang thực hiện hô hấp nhân tạo cho một người trên mặt đất.
Và thân hình người đó cứng đờ.
Là bố tôi.
Tiếng xe cấp cứu chói tai như một mũi kim nhọn đâm vào màng nhĩ, đâm vào tim tôi.
"Con đã nói gì với bố?"
"Bố bị bệnh tim, bố không biết sao?"
"Bố tôi đến chúc mừng sinh nhật cô, sao giờ lại thành bộ dạng thế này?"
~•~•~•~•~
Đường Thanh Thanh đi tới kéo tóc và ngắt véo tôi đang đứng đơ như đứa trẻ.
Trình Dã kéo cô ta ra, ôm tôi vào lòng.
"Đường Thanh Thanh, đừng ép tôi tát cô."
Cô ta trốn sau lưng mẹ với đôi mắt đỏ hoe.
Bị nước lạnh dội xuống đầu.
Tôi nghĩ quần áo của mình có lẽ đã ướt hết.
"Ước gì đó là axit sunfuric."
Dì Tần, người thường hiền lành, nhìn thẳng vào mắt tôi và chửi rủa từng chữ.
"Tao biết, mày luôn nghĩ rằng tao với Thanh Thanh đã cướp gia đình của mày."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ông ấy đã chăm sóc hai mẹ con mày hơn 20 năm, và bây giờ ông ấy muốn theo đuổi hạnh phúc của chính mình có gì sai à?"
"Mày giận tao,vậy tại sao mày lại giận cả bố mình?"
~•~•~•~•~
Tôi hết đường chối cãi.
Xung quanh có nhiều người chứng kiến vô cùng náo nhiệt, có người giơ điện thoại di động lên ghi lại cảnh tượng này nữa.
Có vẻ như tôi là một tội đồ đáng ghê tởm.
Tôi cố nhớ lại những gì mình đã nói.
Tôi nói: "Cất nó đi, tôi không muốn nhìn thấy ông nữa."
Tôi cũng ném món quà bố tặng mình.
Tôi đã làm gì sai?
Tại sao cả thế giới lại chỉ trích tôi?
Đèn flash của điện thoại di động chói quá.
Tôi chết lặng nhìn Trình Dã lao về phía đám đông, giật điện thoại di động của họ và dẫm lên nó.
"Người phụ nữ này điên quá..."
"Cô ta vốn bị bệnh tâm thần đó."
Mấy lời bình luận trôi lọt vào tai, tôi liền không thèm nghe.
Khi lấy lại tinh thần, tôi đã đập vỡ vòi cứu hỏa.
Tấm kính ghim vào cổ tay tôi.
Tôi thực sự không thể kiểm soát được bản thân nữa.
Rồi bóng người đó lao về phía tôi và bịt tai tôi lại.
"Đừng nghe, đừng nhìn, có anh ở đây rồi."
Có lẽ ánh mắt anh ta quá kiên định, trong tưởng tượng, nỗi đau đã không đến.
Tôi cụp mắt xuống, nhìn vào cổ tay mình.
Hai tay anh đặt trước mặt, cánh tay áp vào mảnh kính vỡ.
Rõ ràng là máu chảy khắp sàn, anh ta thậm chí không cau mày và giọng điệu hơi run rẩy.
"Anh đã thử cho em rồi, vết cắt ở cổ tay anh đau vô cùng."
Anh ta duỗi cổ tay đáng sợ của mình ra, cố gắng hết sức để thuyết phục tôi.
"Chúng ta hãy tìm cách để bớt đau đớn hơn."
"Anh sẽ c.h.ế.t cùng em, được không?"
Trình Dã đã nói thế. Đôi khi, anh ta sẽ nhìn thật sâu vào mắt tôi, như muốn phá vỡ xiềng xích và đột nhập vào trái tim vậy.
Anh ta nhìn tôi quá đỗi dịu dàng nên tôi lại bị mê hoặc.
Lại gật đầu.
Tôi không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Tôi không biết làm thế nào mà những người ở hành lang lại biến mất.
Áo khoác trắng của Cố Dư dính đầy máu, cậu ấy giơ tay tháo khẩu trang ra.
"Thật xin lỗi, chú không thể cứu được nữa."
Tim tôi như bị dao cứa ra, thật đau quá.
Tôi yếu ớt thuận theo bức tường, ngồi sập xuống đất.
"Nhớ uống thuốc nhé, Ngôn Ngôn."
Tôi bối rối nhìn Cố Dư, cậu ấy đang cắn răng nuốt lời.
"Nếu không, em thực sự..."
"Em sẽ trở thành một kẻ điên đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro