[Trinh Thám] Phá Án Cần Nhân Tài Như Cô Vậy

Cô Nói Đúng

2024-09-20 17:35:57

Lăng Vô Ưu: “Không có khả năng cho lắm.”

Im lặng khoảng mười giây.

Thời Viên không nhịn được cười: “Bạn học Vô Ưu, làm phiền cô giải thích một chút được không?”

Lăng Vô Ưu thích suy nghĩ một mình… hay nói đúng hơn, cô là người không thích biểu lộ cảm xúc ra ngoài trừ phi là công kích người khác, nhưng nếu đã có người hỏi thì cô vẫn có thể miễn cưỡng trả lời.

“Anh biết tại sao thường thì thi thể bị ném vào trong thùng rác đều sẽ bị phát hiện không? Ví dụ như án phân thây ở đại học Nam Kinh tiếng xấu lan xa vào hai mươi năm trước ấy.”

Thời Viên nghĩ ngợi rồi lại kinh ngạc phát hiện ra mình chưa từng suy nghĩ đến mấy vấn đề kiểu này bao giờ.

Anh sẽ nghiên cứu tại sao hung thủ lại chọn phân thây, phân tích động cơ và mục đích hung thủ lựa chọn địa điểm vứt xác có phải là để che giấu một vài bằng chứng quan trọng nào đó hay không… Nhưng anh sẽ không nghĩ tại sao thi thể lại bị phát hiện bởi vì phát hiện chính là phát hiện, đó là chuyện của người phát hiện ra đầu tiên, là ngẫu nhiên, không hề liên quan đến hung thủ.

Thời Viên: “Tại sao?”

Lăng Vô Ưu cười: “Tại anh không hiểu người nghèo.”

Thời Viên: ?

Thời Viên: !

Anh thật sự sắp bị người này làm cho tức chết luôn mất.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thời Viên cố gắng duy trì giọng điệu ôn hòa của mình: “Vô Ưu, đừng nói đùa với tôi nữa.”

Khiến người nào đó lại tổn thương xong, tâm trạng của Lăng Vô Ưu đã tốt hơn một chút: “Không nói đùa nữa, ở quốc gia chúng ta vẫn chưa thực hiện phân loại rác nghiêm ngặt cho nên khi nhân viên vệ sinh môi trường hoặc là người thu gom rác thải đi dọn rác sẽ không cần thiết phải xem nội dung bên trong túi rác.”

Thời Viên gật đầu: “Đúng.”

“Còn đúng?” Lăng Vô Ưu cười “ha ha”: “Thực tế chính là người bằng lòng làm công việc này đều là những người lao động thuộc tầng lớp thấp, đã lớn tuổi, không có thể lực, thường thì gia đình của họ rất khó khăn cho nên lúc đi nhặt rác sẽ mở túi rác ra để kiểm tra xem có loại rác nào mà mình có thể bán, hoặc là tái sử dụng hay không.”

“Lúc vừa mới lái xe đi ngang qua, tôi có nhìn thấy người dọn rác ở tiểu khu An Khang là một bà cụ, bà ta đang mở túi rác ra lục tìm đồ bên trong đó. Anh biết không? Người đầu tiên phát hiện ra vụ án chặt xác ở đại học Nam Kinh đã phát hiện được một tảng thịt rất to nằm bên trong một chiếc túi xách, bà ta còn định nhặt về nhà ăn, nhưng ai ngờ lúc rửa thịt lại phát hiện ra ba ngón tay.”

Cô quay đầu, nở nụ cười tàn ác với Thời Viên: “Surprise!”

Thời Viên: “…”

“Cô nói đúng.” Anh im lặng khoảng vài giây rồi gật đầu tán đồng: “Tôi quả thật không nghĩ đến điểm này, làm thế nào mà cô lại nghĩ ra được vậy? Chỉ dựa vào việc cô… không phải người giàu?”

Lăng Vô Ưu phì cười trong lòng, Thời Viên này thông minh đúng là có thông minh thật đấy nhưng vì gia đình anh bảo vệ quá tốt cho nên anh chẳng biết tí gì về mạch suy nghĩ của người thuộc tầng lớp thấp trong xã hội cả.

“Có khả năng là vì tôi chính là người nghèo đi lục thùng rác tìm đồ ăn chăng.” Lăng Vô Ưu nhún vai.

Thời Viên: ?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Trinh Thám] Phá Án Cần Nhân Tài Như Cô Vậy

Số ký tự: 0