Chương 30 - Tinh Dịch Đục Ngầu Chảy Ra Từ Tiểu Huyệt (H, Tình Thú)
Massage Khác Gi...
2024-08-14 02:29:22
Chồng cô, Khương Đào là hotboy của khoa kinh tế đại học C, anh ta có ngoại hình vô cùng bắt mắt, ba trăm sáu mươi lăm độ không góc chết. Nhưng người đàn ông họ Bùi kia lại có vẻ đẹp không khác gì những minh tinh màn bạc, không cần làm gì cũng có thể tỏa ra ánh hào quang. Giây phút đầu tiên Lâm Thiển nhìn thấy người đàn ông này, cô gần như ngừng thở.
Vợ của người đàn ông lơ đãng nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, khi thấy Khương Đào tiến đến, cô ta khẽ quay đầu lại, khẽ mỉm cười chào hỏi hai người.
Lâm Thiển vô thức nhìn về phía chồng mình, cô cảm thấy phong thái của Khương Đào rất tự nhiên, hoàn toàn không bị vẻ đẹp của người phụ nữ kia mê hoặc.
Khương Đào nói chuyện với đôi vợ chồng kia, đến màn giới thiệu tên tuổi, Lâm Thiển vô thức dỏng tai lên nghe, trái tim cũng đập nhanh hơn.
Cô nghe được rõ ràng người chồng tên là Bùi Hành Trì, người vợ tên là Kiều Mộ Ngưng.
Khương Đào trò chuyện với Kiều Mộ Ngưng vài câu, sau đó quay đầu lại, nhẹ nhàng hỏi Lâm Thiển: “Em muốn ăn gì? Để anh đi lấy.”
Lâm Thiển lắc đầu, cô cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình, áp lực khiến cô không dám ngẩng đầu lên.
Thấy cô như vậy, Khương Đào cũng không ép nữa, anh ta lấy cho cô một ly nước chanh, cười nói: “Được rồi, em không ăn thì thôi, lát nữa chúng ta sẽ ra biển chơi, để xem chỗ đó có món gì ngon cho em ăn không.”
Kiều Mộ Ngưng cũng nói với chồng mình vài câu rồi cùng Khương Đào đi về phía bàn tiệc buffet.
Trên bàn nhất thời chỉ còn lại hai người, Lâm Thiển căng thẳng như ngồi trên kim. Không biết có phải Khương Đào cố tình sắp xếp chuyện này hay không mà mọi người tự nhiên lại chia thành hai đôi như vậy, anh ta và Kiều Mộ Ngưng bỏ đi, để lại cô và Bùi Trì Hành.
Lâm Thiển cầm ly nước trái cây lên giả vờ uống, sau đó lén lút nhìn người đàn ông trước mặt. Người này mặc một chiếc áo sơ mi màu rằn ri, đang yên lặng uống cà phê. Khi thấy Lâm Thiển đang nhìn trộm mình, người đàn ông khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt đen thâm thúy nhìn thẳng lại cô.
“Khụ... Khụ..” Bị bắt quả tang ngay tại chỗ, Lâm Thiển hoảng sợ suýt chút nữa làm đổ ly nước trong tay.
Nước bị sánh ra ngoài một chút, một bàn tay mảnh khảnh lập tức đưa một tờ khăn giấy sang cho cô.
“Lau đi.”
“À... Vâng, cảm ơn.” Lâm Thiển cố gắng bình tĩnh cầm lấy tờ khăn giấy.
“Ừ.” Người đàn ông đáp lại một tiếng, sau đó lại tiếp tục uống cà phê.
Những hành động này của Bùi Hành Trì đã chứng minh anh không hề quan tâm đến cô, nhưng chính điều này đã khiến Lâm Thiển nhẹ nhõm vô cùng. Khương Đào đã nói rồi, chuyện này cần được sự đồng ý của cả hai bên. Nói cũng phải, Bùi Hành Trì có một người vợ xinh đẹp như Kiều Mộ Ngưng, còn cô thì chỉ là một người phụ nữ bình thường, làm sao anh có thể nhìn trúng cô được.
Nhưng Lâm Thiển lại hơi lo lắng một chút về phía Khương Đào, Kiều Mộ Ngưng là một mỹ nhân. Lâm Thiển nhìn về phía hai người đi lấy thức ăn, lại thấy hai người đó không đi cùng nhau, Khương Đào đang đứng trước bàn trái cây chọn măng cụt, đó là loại trái cây mà cô yêu thích nhất.
Lâm Thiển không nhịn được mà khẽ mỉm cười một cái, trái tim treo ngược lên cổ họng một thời gian dài cuối cùng cũng được trở lại vị trí cũ. Cô uống một ngụm nước chanh, lại phát hiện ra Bùi Hành Trì đang nhìn mình.
Ánh mắt của người đàn ông này là như thế nào vậy? Khinh thường? Chế nhạo?
Anh coi thường cô? Được thôi, dù sao cô cũng không có hứng thú tham gia trò chơi vớ vẩn này, coi như ra ngoài đi du lịch mà không tốn tiền vậy!
Lâm Thiển quyết định coi như người đàn ông này không tồn tại, cô quay đầu nhìn cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ. Cuối cùng cũng có cơ hội đến đảo Cách Lăng rồi, cô nhất định phải vui chơi thật vui vẻ, tận hưởng kỳ nghỉ.
Khương Đào mang thức ăn quay lại, Lâm Thiển cũng không còn đắn đo gì nữa, vui vẻ thưởng thức món ăn. Cô ăn hết một phần mì xào tôm hùm, khiến Kiều Mộ Ngưng cũng phải liếc mắt nhìn cô nhiều hơn một chút.
Sau khi ăn uống xong, mọi người trở về phòng, Khương Đào lấy một tấm vé ra đưa cho cô: “Thiển Thiển, chúng ta đi spa một lát đi, đây là chương trình đặc biệt của khách sạn.”
Lâm Thiển cũng đã từng nghe nói đến chuyện đảo Cách Lăng có một khu spa cao cấp, góc nhìn cũng rất đẹp, có thể để mọi người vừa trải nghiệm massage vừa ngắm nhìn cảnh biển, thoải mái dễ chịu như một nữ hoàng.
Lâm Thiển vô cùng hào hứng.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, Lâm Thiển được dẫn vào một phòng rất đẹp, trong phòng là một chiếc giường massage rất lớn. Cô cởi quần áo, nằm sấp lên giường chờ đợi nhân viên massage xoa bóp tinh dầu cho mình.
Người phục vụ trùm khăn tắm cho cô, tươi cười nói những nhân viên massage ở đây đều là đàn ông nên họ sẽ bôi cho cô một chút tinh dầu để điều hòa nội tiết tố, giảm thiểu căng thẳng cho khách. Mỗi nhân viên massage chỉ phục vụ một khách hàng một ngày, và thường phải đặt lịch trước, hôm nay vừa vặn có một khách nữ gọi điện nói có việc bận không đến được nên Lâm Thiển mới được sắp xếp đến đây.
Nhân viên massage là nam?
Lâm Thiển nghe thấy thế thì không muốn làm nữa, cô đứng dậy, chuẩn bị mặc quần áo thì cánh cửa phòng đã được đẩy ra. Một người đàn ông đeo khẩu trang, mặc đồng phục nhân viên bước vào.
Vợ của người đàn ông lơ đãng nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, khi thấy Khương Đào tiến đến, cô ta khẽ quay đầu lại, khẽ mỉm cười chào hỏi hai người.
Lâm Thiển vô thức nhìn về phía chồng mình, cô cảm thấy phong thái của Khương Đào rất tự nhiên, hoàn toàn không bị vẻ đẹp của người phụ nữ kia mê hoặc.
Khương Đào nói chuyện với đôi vợ chồng kia, đến màn giới thiệu tên tuổi, Lâm Thiển vô thức dỏng tai lên nghe, trái tim cũng đập nhanh hơn.
Cô nghe được rõ ràng người chồng tên là Bùi Hành Trì, người vợ tên là Kiều Mộ Ngưng.
Khương Đào trò chuyện với Kiều Mộ Ngưng vài câu, sau đó quay đầu lại, nhẹ nhàng hỏi Lâm Thiển: “Em muốn ăn gì? Để anh đi lấy.”
Lâm Thiển lắc đầu, cô cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình, áp lực khiến cô không dám ngẩng đầu lên.
Thấy cô như vậy, Khương Đào cũng không ép nữa, anh ta lấy cho cô một ly nước chanh, cười nói: “Được rồi, em không ăn thì thôi, lát nữa chúng ta sẽ ra biển chơi, để xem chỗ đó có món gì ngon cho em ăn không.”
Kiều Mộ Ngưng cũng nói với chồng mình vài câu rồi cùng Khương Đào đi về phía bàn tiệc buffet.
Trên bàn nhất thời chỉ còn lại hai người, Lâm Thiển căng thẳng như ngồi trên kim. Không biết có phải Khương Đào cố tình sắp xếp chuyện này hay không mà mọi người tự nhiên lại chia thành hai đôi như vậy, anh ta và Kiều Mộ Ngưng bỏ đi, để lại cô và Bùi Trì Hành.
Lâm Thiển cầm ly nước trái cây lên giả vờ uống, sau đó lén lút nhìn người đàn ông trước mặt. Người này mặc một chiếc áo sơ mi màu rằn ri, đang yên lặng uống cà phê. Khi thấy Lâm Thiển đang nhìn trộm mình, người đàn ông khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt đen thâm thúy nhìn thẳng lại cô.
“Khụ... Khụ..” Bị bắt quả tang ngay tại chỗ, Lâm Thiển hoảng sợ suýt chút nữa làm đổ ly nước trong tay.
Nước bị sánh ra ngoài một chút, một bàn tay mảnh khảnh lập tức đưa một tờ khăn giấy sang cho cô.
“Lau đi.”
“À... Vâng, cảm ơn.” Lâm Thiển cố gắng bình tĩnh cầm lấy tờ khăn giấy.
“Ừ.” Người đàn ông đáp lại một tiếng, sau đó lại tiếp tục uống cà phê.
Những hành động này của Bùi Hành Trì đã chứng minh anh không hề quan tâm đến cô, nhưng chính điều này đã khiến Lâm Thiển nhẹ nhõm vô cùng. Khương Đào đã nói rồi, chuyện này cần được sự đồng ý của cả hai bên. Nói cũng phải, Bùi Hành Trì có một người vợ xinh đẹp như Kiều Mộ Ngưng, còn cô thì chỉ là một người phụ nữ bình thường, làm sao anh có thể nhìn trúng cô được.
Nhưng Lâm Thiển lại hơi lo lắng một chút về phía Khương Đào, Kiều Mộ Ngưng là một mỹ nhân. Lâm Thiển nhìn về phía hai người đi lấy thức ăn, lại thấy hai người đó không đi cùng nhau, Khương Đào đang đứng trước bàn trái cây chọn măng cụt, đó là loại trái cây mà cô yêu thích nhất.
Lâm Thiển không nhịn được mà khẽ mỉm cười một cái, trái tim treo ngược lên cổ họng một thời gian dài cuối cùng cũng được trở lại vị trí cũ. Cô uống một ngụm nước chanh, lại phát hiện ra Bùi Hành Trì đang nhìn mình.
Ánh mắt của người đàn ông này là như thế nào vậy? Khinh thường? Chế nhạo?
Anh coi thường cô? Được thôi, dù sao cô cũng không có hứng thú tham gia trò chơi vớ vẩn này, coi như ra ngoài đi du lịch mà không tốn tiền vậy!
Lâm Thiển quyết định coi như người đàn ông này không tồn tại, cô quay đầu nhìn cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ. Cuối cùng cũng có cơ hội đến đảo Cách Lăng rồi, cô nhất định phải vui chơi thật vui vẻ, tận hưởng kỳ nghỉ.
Khương Đào mang thức ăn quay lại, Lâm Thiển cũng không còn đắn đo gì nữa, vui vẻ thưởng thức món ăn. Cô ăn hết một phần mì xào tôm hùm, khiến Kiều Mộ Ngưng cũng phải liếc mắt nhìn cô nhiều hơn một chút.
Sau khi ăn uống xong, mọi người trở về phòng, Khương Đào lấy một tấm vé ra đưa cho cô: “Thiển Thiển, chúng ta đi spa một lát đi, đây là chương trình đặc biệt của khách sạn.”
Lâm Thiển cũng đã từng nghe nói đến chuyện đảo Cách Lăng có một khu spa cao cấp, góc nhìn cũng rất đẹp, có thể để mọi người vừa trải nghiệm massage vừa ngắm nhìn cảnh biển, thoải mái dễ chịu như một nữ hoàng.
Lâm Thiển vô cùng hào hứng.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, Lâm Thiển được dẫn vào một phòng rất đẹp, trong phòng là một chiếc giường massage rất lớn. Cô cởi quần áo, nằm sấp lên giường chờ đợi nhân viên massage xoa bóp tinh dầu cho mình.
Người phục vụ trùm khăn tắm cho cô, tươi cười nói những nhân viên massage ở đây đều là đàn ông nên họ sẽ bôi cho cô một chút tinh dầu để điều hòa nội tiết tố, giảm thiểu căng thẳng cho khách. Mỗi nhân viên massage chỉ phục vụ một khách hàng một ngày, và thường phải đặt lịch trước, hôm nay vừa vặn có một khách nữ gọi điện nói có việc bận không đến được nên Lâm Thiển mới được sắp xếp đến đây.
Nhân viên massage là nam?
Lâm Thiển nghe thấy thế thì không muốn làm nữa, cô đứng dậy, chuẩn bị mặc quần áo thì cánh cửa phòng đã được đẩy ra. Một người đàn ông đeo khẩu trang, mặc đồng phục nhân viên bước vào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro