Trò Chơi Bão Táp Trong Phòng Học Nhỏ

Chương 45

Tích Á

2024-07-22 04:21:48

"Hàng Tễ Duẫn cậu chú ý một chút cho tôi, còn chưa đến thời gian đóng cửa tiệm đấy!”

Giang Thái Nhiên không biết từ lúc nào đã đình chỉ việc cãi nhau với Kha Hoằng Danh, hai người bọn họ lúc nào cũng vậy, tới nhanh và đi cũng nhanh.

Hắn ngồi bên cạnh Tảm Hựu Nhi, đẩy đầu Hàng Tễ Duẫn ra, sau đó tự mình không kiêng nể gì, ôm lấy eo Tiểu Hựu Hựu, bộ dạng chỉ cho phép ta phóng hỏa không cho người khác đốt đèn.

Giang Thái Nhiên cũng ỷ vào mình tuổi nhỏ, Hựu Nhi càng thương hắn, nên mới dám kiêu ngạo như thế: “Loan, cậu bớt cho cô ấy chocolate đi, lần nào Hựu Nhi ăn nhiều cũng đều bị đau đầu.”

Hàng Tễ Duẫn thân là một người lớn thành thục, không muốn so đo với một đứa bé 8 tuổi tâm lý chưa trưởng thành như Giang Thái Nhiên, vì thế quay đầu tiếp tục ôm lấy eo Tảm Hựu Nhi, nhìn Tống Loan nói.

“Sợ gì chứ, không phải đã có cậu massage giúp cô ấy hay sao... đừng tưởng là tôi không biết cậu thích massage cho cô ấy biết chừng nào.”

Kha Hoằng Danh cầm một chai coca ngồi xuống bên cạnh Tống Loan, nhìn Hàng Tễ Duẫn, ánh mắt tràn đầy ý tứ “thằng nhóc này cậu đừng hòng giả vờ”.

Lần trước lúc công ty Kha thị xảy ra chuyện, anh trai cùng cha khác mẹ với hắn, Tống Loan, đã đi khắp nơi chạy vay giúp hắn, uống rượu xã giao còn khiến cho dạ dày xảy ra vấn đề, hắn mới có thể có hôm nay, còn ở bên cạnh Hựu Nhi và bọn họ.

Cũng đã qua nhiều năm, mối hận trong lòng hắn cũng đã phai nhạt, Kha Hoằng Danh hắn cũng không phải là loại người không biết cảm tạ, vì thế đến bây giờ, bọn họ cũng đã có thể ngồi cùng một bàn nói chuyện.

“Tôi không mong rằng sau khi Hựu Nhi lớn tuổi thì sẽ bị cao huyết áp, lần trước cô ấy bị đau bụng và trễ kinh, hết tám chín phần là vì ăn sôcôla đó."

Nói đến chuyện massage, Hàng Tễ Duẫn ánh mắt tươi cười, bộ dạng Hựu Nhi thoải mái say mê ở dưới thân hắn, không ngừng làm nũng yêu cầu hắn tiếp tục... thật sự đáng yêu vô cùng.

Quả thật là hắn rất thích massage cho cô.

Nhưng ngoại trừ chuyện đau đầu, những lý do khác khiến hắn massage cho cô còn có rất nhiều, quan trọng nhất chính là sức khỏe của cô.

“Cũng đúng, vậy ngày mai tôi sẽ đem toàn bộ sôcôla trong nhà đi tặng hết.”

Tống Loan cũng gật đầu đồng ý với đề nghị này, hắn cũng nhớ tới số sôcôla khổng lồ để trong tủ ăn vặt ở nhà, dự định chút nữa sẽ gọi điện thoại cho trợ lý bảo cậu ta liên hệ quyên tặng.

“Đừng mà!” Tảm Hựu Nhi xem socola như mạng sống liền nũng nịu xin xỏ, cô tỏ vẻ đáng thương vô cùng nhìn Tống Loan, hy vọng hắn có thể từ bi để lại cho cô một ít.

“Không được.” Tống Loan chỉ cười không nói lời nào, Hàng Tễ Duẫn thì lập tức cất tiếng cự tuyệt.

“Tễ Duẫn, em muốn ăn mà... Em bảo đảm em sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh, tuyệt đối không ăn nhiều đâu, xin anh đó...”

Tảm Hựu Nhi kéo cánh tay hắn, sử dụng tuyệt kỹ giỏi nhất của mình chính là làm nũng, về phương diện ăn cô tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp!

“Ngoan ngoãn nghe lời anh... Có thật không?” Hàng Tễ Duẫn mặc dù đã cai thuốc một năm lẻ tám tháng nhưng vẫn theo thói quen ngậm một điếu trong miệng, hắn sờ lên túi thấy trống không, đành phải dùng ngón tay cuộn lấy tóc Hựu Nhi thấp giọng hỏi dò.

“Đúng vậy!” Cô gật đầu cực kỳ vui vẻ, cái đầu y như cánh tay con mèo chiêu tài còn là có gắn môtơ nữa.

“Vậy chuyện lần trước mà anh nhắc tới với em.. có phải cũng được không?” Hắn lại nghiêm túc ngửi mấy sợi tóc quấn quanh ngón tay, giọng nói dần dần có vẻ nặng nề.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Emmmm, cái nào?” Tảm Hựu Nhi mờ mịt như lọt vào trong sương mù.

Hàng Tễ Duẫn cười nhẹ, áp sát tới nói khẽ vào tai cô một điều gì đó, Hựu Nhi lập tức đỏ cả mặt lẫn tai.

Sau khi nghiêm túc suy nghĩ một lát, cô mới do dự gật đầu, vì thế cánh tay đang ôm eo Hựu Nhi cũng từ từ di chuyển xuống, mấy người đàn ông còn lại có vẻ cũng đã hiểu Hựu Nhi đáp ứng điều gì, ngoại trừ Giang Thái Nhiên và Hàng Tễ Duẫn, hai người còn lại cũng từ từ đi về chỗ bọn họ.

Vừa mới gật đầu đã bị giở trò, Hựu Nhi đỏ mặt nhỏ giọng kêu lên: “Vẫn còn có khách kìa!”

Nghe thấy cô ấy gọi có khách, tôi lập tức ngồi xổm xuống sợ bị bọn họ phát hiện mình nhìn lén.

Nhưng mà... “cạch cạch.”

Nhưng bởi vì động tác của tôi quá mạnh cho nên túi lớn túi nhỏ bên cạnh đều bị rơi xuống.

Anh mắt của bốn người đàn ông đều lập tức nhìn về phía lầu hai, nghe thấy có tiếng động Hựu Nhi che khuôn mặt đỏ bừng lại, không nói lời nào.

Biết không thể che giấu được nữa, tôi đứng dậy pha trò một cách hết sức ngô nghê: “Thật ngại quá. Tôi không thấy gì cả, túi của tôi không cẩn thận bị rớt... cho nên mới nhặt lên thôi! Mọi người cứ tiếp tục đi, tôi đi trước!”

Vừa nói xong, tôi vội vàng cầm lấy túi, chạy xuống dưới lầu nhưng bị chặn lại ở cửa cầu thang.

Tống Loan im lặng xắn tay áo lên, hắn nhìn tôi mỉm cười dịu dàng, vẫn giống y như trước kia nhưng tôi lại cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.

“Tôi lập tức ra ngoài ngay, quấy rầy đến ngài dùng cơm rồi thật là xin lỗi.”

Hắn chỉ ra ngoài cửa, sau đó quay đầu nhìn về phía những người khác, không biết đã truyền đạt tin tức gì, bọn họ lập tức quay lại chỗ của mình an ủi Tảm Hựu Nhi, tuy rằng có vẻ như cô ấy đang xấu hổ nhưng hình như không khóc

“Thật sự không có việc gì đâu. Tôi xin lỗi vì đã quấy rầy mọi người...” Tôi vừa xua tay vừa lui ra ngoài cửa, Tống Loan cũng cười bước ra phía cửa cùng với tôi.

Vừa ra khỏi cửa, tôi liền nhìn thấy ngoài cửa có một chiếc xe dừng lại, sau đó có mấy người to lớn vạm vỡ mặc vest đen chậm rãi bước xuống đi về chỗ chúng tôi.

Tôi... có phải hôm nay sẽ khó mà giữ được mạng nhỏ hay không... làm người quả nhiên không thể quá nhiều chuyện!

“Mặc kệ hôm nay cô đã nhìn thấy được gì, thì cô cũng phải tuyệt đối giữ kín, không được để lộ ra ngoài... dù rằng chúng tôi cũng không nhất thiết phải giấu giếm, nhưng chúng tôi không muốn Hựu Nhi phải khó xử.”

Tôi bị đưa vào trong xe cúi đầu ngồi đối diện với Tống Loan, hắn dựa vào lưng ghế nhẹ giọng nói với tôi, ánh mắt lại liếc về Tảm Cư phía ngoài cửa sổ, lúc nhắc tới Hựu Nhi cả người đều trở nên hết sức dịu dàng.

“Xin ngài yên tâm! Tôi nhất định sẽ không nói cái gì ra ngoài! Tôi ủng hộ cô Hựu Nhi ở bên cạnh các ngài, rất xứng với nhau!... Đặc biệt là ngài!” Tôi đặt túi xách trên đầu gối, bộ dạng vô cùng cung kính.

Ở dưới mái hiên nhà người ta, sao có thể không cúi đầu, nhưng mà những gì tôi nói cũng là lời thật lòng.

“Ha ha, cảm ơn cô.”

Hắn cười khẽ vài tiếng, nói lời cảm ơn tôi sau đó hỏi địa chỉ nhà, có được đáp án thì liền xuống xe bảo tài xế đưa tôi về.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tôi còn tưởng rằng sự việc đã được giải quyết như vậy, quả nhiên là quá ngây thơ... bắt đầu kể từ ngày hôm đó, khu vực xung quanh nhà tôi thường có mấy người đàn ông mặc vest, đi tới đi lui ngay cả lúc tôi đi học cũng bị người ta theo dõi.

Chắc chắn là tôi bị uy hiếp! Chắc chắn rồi!

Hơn nữa những người đàn ông đó còn không phải là cùng một nhóm người, trang phục bọn họ mặt và hình xăm trên cổ tay đều không giống nhau.

Tôi khẳng định rằng mỗi nhóm là của một người đàn ông đó!

Trời ạ, đám ma đầu bảo vệ vợ một cách điên cuồng này thật là đáng sợ!

Cũng may, bắt đầu từ ngày đầu tiên khi tôi điều tra được sự việc, thì đã không muốn nói với người khác.

Vì sao lại nói Hựu Nhi tiểu thư là một phú bà, còn bọn họ là những anh chàng được bố và bao nuôi?

Trong bóp tiền của Hựu Nhi tiểu thư đúng là có vài cái thẻ, đặc biệt rõ ràng chính là 5 cái thẻ đen và 4 thẻ tiền lương.

Tôi đã từng nhặt được bóp tiền của cô ấy ở WC nhà hàng Tảm Cư, tên trên bốn cái thẻ đó chắc tôi không cần phải giới thiệu, mọi người đều đã biết.

Hơn nữa, tôi còn nghe lén được các nhân viên làm việc ở phía sau bếp bàn tán về Hàng Tễ Duẫn và Giang Thái Nhiên, nói bọn họ rõ ràng là công tử nhà giàu, nhưng lần nào bị gọi ra ngoài tụ tập với mọi người thì đều bảo rằng không có tiền không đi, tiền lương ở nhà hàng Tảm Cư cao hơn biết bao nhiêu so với những chỗ khác, làm sao lại không có tiền được?

Bọn họ không uống rượu, cũng không hút thuốc.

Kết hợp với lời đồn CEO của công ty Kha thị quản lý vợ rất nghiêm khắc, thường xuyên tiến hành đầu tư nhiều loại hạng mục, sau khi kiếm được tiền lời đều mang về đưa cho Hựu Nhi tiểu thư...

Tôi quả thật hoàn toàn bội phục mấy người đàn ông này, coi tiền như rác, toàn bộ tài sản đều nộp lên trên, nhất là Tống Loan, dù sao đi nữa hắn cũng cần phải xã giao bên ngoài.

Quan trọng nhất chính là bọn họ còn thay Hựu Nhi đầu tư khắp nơi căn bản là không sợ tài sản của cô ấy bị lộ ra ngoài ánh sáng, sự tin tưởng và cưng chiều này là phúc mấy đời mà tôi cũng không tu được.

Nhưng mà, Hựu Nhi tiểu thư tuy trong tay có tiền bạc triệu nhưng cũng không phải là loại tiêu tiền như nước, mỗi lần đầu tư đều có thể kiếm được một khoản lợi nhuận kếch xù, lại thường xuyên viện trợ cho đám chó mèo ở viện phúc lợi một số tiền lớn, nhờ việc làm từ thiện khắp nơi, mà nhà hàng Tảm Cư cũng có được một số mối quan hệ không nhỏ.

Hơn nữa, cũng không phải là loại khoe khoang tiền của, rõ ràng có năng lực mua cho mình thật nhiều chocolate hoặc là các loại đồ vật khác, nhưng cũng vẫn rất nghe lời thiết lập chế độ ăn uống của mình theo ý bọn họ.

Năm người bọn họ là tin tưởng lẫn nhau một cách vô điều kiện.

Hựu Nhi tiểu thư tính tình rất tốt, dịu dàng khả ái, có thể khiến cho bốn người bọn họ một lòng chân thành với cô, cũng không phải là không có lý do.

Ví dụ như còn có rất nhiều chỗ mà tôi chưa nhìn thấy được.

Ông trời cũng thật là bất công! Nhưng có thể trở thành một số bà bao nuôi bốn người đàn ông cũng phải thật không hề dễ dàng, nghĩ đến dục vọng chiếm hữu của bốn tên ba đầu điên cuồng đó, tôi liền nhịn không được thổn thức.

Thật không dễ dàng, Hựu Nhi tiểu thư...

Chính thức kết thúc, rải hoa, rải hoa!!!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi Bão Táp Trong Phòng Học Nhỏ

Số ký tự: 0