Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Đó Là Cảm Giác...

Sơn Trung Khô Cốt

2024-11-20 16:14:18

May mắn thay, ma tu đã bị bắt, tình hình đã được kiểm soát.

Sau khi tên tu sĩ ma đạo phá rối Thành Lâu Sơn bị chế ngự, mọi người có mặt đều reo hò vui mừng.

Ngay cả Lưu Ly tiên tử luôn nhìn đời bằng ánh mắt hờ hững, tính tình lạnh nhạt, khi nhìn thấy ma tu bị trói, cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Nếu hạ gục tên ma tu này, liền không phải lo lắng về việc đám thuật sĩ trấn ma từ Khâm Thiên Giám đến Thành Lâu Sơn để tàn sát khắp nơi nữa.

Thành Lâu Sơn sắp bị san bằng cuối cùng đã chuyển nguy thành an, dân chúng trong thành đã tránh thoát được tai hoạ.

Nghĩ tới đây, Lưu Ly tiên tử giương mắt nhìn bóng người bên cạnh.

Người nọ mặc y phục sai dịch màu đen, xét về thân phận chức vị thì hôm nay hắn là người có thân phận thấp nhất trong sân.

Tuy nhiên, chính nhờ hắn mà những nguy hiểm trên đường đi đã được giải quyết.

Nếu không có sự giúp đỡ của sai dịch vô danh này, có lẽ mình đã chẳng vào được Thành Lâu Sơn, sẽ chết trong quán trọ ở ngoài thành...

Khi Lưu Ly tiên tử nghĩ đến điều này, nam nhân mặc y phục sai dịch màu đen vừa hay quay người lại. Đường nét gò má góc cạnh sắc bén trông hơi mờ mịt dưới ánh nến, như thể được che phủ bởi một lớp lụa mỏng mơ màng.

Ánh mắt hai người giao nhau, nam nhân mỉm cười gật đầu với Lưu Ly tiên tử.

Đó chỉ là một lời chào hỏi bình thường, nhưng không hiểu vì sao, lúc này Lưu Ly tiên tử lại cảm thấy trong lòng đột nhiên hưng phấn.

Nàng vô thức nhìn đi chỗ khác, cảm thấy tim đập có chút nhộn nhạo.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng may mắn thay, lúc này sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào tên ma tu bị bắt, tạm thời không có ai để ý đến sự thất thố của Lưu Ly tiên tử.

Sau khi nam nhân giao ma tu bị bắt cho binh lính có mặt, hắn vượt qua đám đông đang hoan hô và mỉm cười đi đến chỗ Lưu Ly tiên tử.

“Bây giờ chuyện ở chỗ này kết thúc rồi, đã đến lúc tại hạ phải nói lời tạm biệt.”

Lưu Ly tiên tử hơi giật mình khi nghe nam nhân nói lời từ biệt.

Nàng có chút kinh ngạc: “Vô Danh đại nhân, ngài sẽ không ở lại sao?”

Nam nhân vui vẻ cười: “Không, ta còn có công vụ phải làm, làm phiền tiên tử lo những việc còn lại.”

Nói xong, không để ý tới câu trả lời của Lưu Ly tiên tử, nam nhân mặc y phục sai dịch quay người rời đi, đi thẳng ra khỏi viện.

Hắn tiến lên một bước, dường như dùng thuật súc địa thành thốn, chớp mắt bước ra khỏi viện.

Nhưng sau khi nam nhân đi ra ngoài cổng viện, trong tích tắc tránh khỏi tầm mắt của mọi người, bóng dáng nam nhân trực tiếp biến mất dưới ánh trăng, tan biến như một làn khói.

Lưu Ly tiên tử và Triệu Nhị Hổ đuổi theo giữ hắn ở lại, chỉ nhìn thấy hành lang trống trải, căn bản không tìm thấy bóng dáng của nam nhân kia.

Triệu Nhị Hổ đang mặc áo giáp gãi gãi đầu: “Đúng là một vị sai dịch có thân pháp lợi hại, lại có thể di chuyển nhanh như vậy, không ngờ trong triều đình lại có người có năng lực bậc này…”

Triệu Nhị Hổ cảm thán không ngừng.

Trong lúc loạn lạc này, ông đã nhiều lần thoát chết trong gang tấc, đều nhờ vào sự giúp đỡ của vị sai dịch bí ẩn này mà ông mới bảo toàn được tính mạng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vì vậy, Triệu Nhị Hổ tuy khinh thường đám đại nhân trong triều đình ở kinh đô, không có thiện cảm gì với cái gọi là Khâm Thiên Giám, nhưng lại tâm phục khẩu phục với vị sai dịch thần bí đến từ Khâm Thiên Giám này.

Triệu Nhị Hổ thở dài: “Nhưng với thân pháp lợi hại như vậy, còn có trực giác biết trước được nguy hiểm, lại chỉ có thể khom lưng làm một sai dịch nhỏ nhoi trong Khâm Thiên Giám. Triều đình này thật sự là thối nát.”

“Kỳ nhân dị sĩ như vậy, nếu ở Thường Thắng Quân chúng ta, Quách công nhất định sẽ trọng dụng hắn!”

Triệu Nhị Hổ bùi ngùi thở dài.

Trên hành lang, gió đêm thổi qua, Lưu Ly tiên tử mặc y phục xanh đứng bên cạnh hắn nhưng không nói gì.

Dưới ánh trăng, tiên tử nhìn hành lang vắng vẻ trước mặt nhưng không tìm thấy bóng dáng nam tử đó. Chẳng biết tại sao, nàng có cảm giác như sẽ còn rất lâu nữa bọn họ mới gặp lại nhau.

Cảm giác này đến vô cùng đột ngột nhưng lại khiến trái tim nàng đập rộn ràng, có hơi đau nhói.

Ánh mắt Lưu Ly tiên tử có chút mơ hồ.

Có chuyện gì xảy ra với nàng vậy?

Kiếm tu của Huyền Kiếm Tông luôn cách biệt với phàm tục, không bị lay động bởi ngoại vật, theo đuổi cảnh giới cao nhất là quên đi cả sự vật lẫn bản thân, cũng như sự thống nhất giữa thiên nhiên và con người.

Đây là lần đầu tiên Lưu Ly tiên tử rơi vào trạng thái tim đập liên hồi như đêm nay.

Nàng có chút bối rối.

Có lẽ nàng cần xin lời khuyên của sư phụ sau khi trở về núi. Chắc là việc tu luyện của nàng gần đây không ổn, đó là lý do tại sao nàng cảm thấy hồi hộp và cảm giác mất mát không thể giải thích được...

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Số ký tự: 0