Không Muốn Chuy...
Sơn Trung Khô Cốt
2024-11-20 16:14:18
Nếu là trước đây thì khó mà Lý Mộc Dương chịu đựng nổi nhưng hôm nay thật sự hắn quá buồn ngủ. Cả một đêm không ngủ nên sau khi hắn lùa bầy sơn dương lên sơn cốc xong thì trực tiếp nằm xuống chỗ lối đi vào sơn cốc rồi nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Hắn mơ màng ngủ không biết bao lâu nhưng khi hắn tỉnh lại thì đã nhìn thấy mặt trời bên ngoài sơn cốc lên đến giữa bầu trời rồi. Trong sơn cốc ngập tràn huyết vụ, đám sơn dương kỳ lạ với bộ lông dài đang quanh quẩn kiếm ăn, tất cả mọi thứ đều yên tĩnh như vậy.
Lý Mộc Dương nhìn đám sơn dương này rồi lại nhìn ánh nắng trưa rực rỡ bên ngoài sơn cốc sau đó thở dài.
“Lại qua hơn nửa ngày rồi…”
Mỗi ngày đều đọc sách, làm việc, hắn đã quá quen thuộc với tiết tấu cuộc sống như vậy rồi, bây giờ bước vào thế giới khác và trở thành một kẻ chăn dê, mỗi ngày không có chuyện gì giết thời gian nên Lý Mộc Dương không thích ứng lắm.
Hắn luôn có cảm giác ở bên ngoài môn tiêu tốn thời gian làm những việc vặt, đơn thuần là đang lãng phí cuộc đời.
Những công pháp ma đạo được truyền thụ cho đệ tử ngoại môn là những công pháp nhập môn cấp thấp nhất, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng thấy được giới hạn tu hành.
Cho dù hắn làm việc cẩn trọng bên trong đám đệ tử ngoại môn mấy chục năm thì cùng lắm lên được cái chức quản sự, nhiều thêm chút lợi ích.
Cuộc sống vô ích như vậy, hắn không muốn!
Lý Mộc Dương không muốn ở lại tông môn ma đạo của Luyện Ma Tông này làm tạp dịch cả đời, hắn cũng không muốn đi chăn dê cả đời. Thế giới rộng lớn này nhiều điều thú vị như vậy, ít nhất hắn cũng phải trở thành một người tiêu dao tự tại cả đời, đi khắp nơi để dạo chơi, sao hắn có thể ở lại trong một ma đạo tông môn nho nhỏ như vậy.
Đột nhiên hắn xoay người ngồi dậy, Lý Mộc Dương hít sâu một hơi rồi nhắm hai mắt lại.
Chơi trò chơi cùng các tiên tử, khởi động!
Hiện tại thì hệ thống trò chơi này là thứ duy nhất có thể cho hắn cơ hội thay đổi số phận nên Lý Mộc Dương buộc phải liều chết nắm lấy.
…
Hoàng hôn buông xuống, âm thanh lảnh lót của tiếng chuông lại vang lên bên ngoài sơn cốc huyết vụ. Lý Mộc Dương đeo mặt nạ mỏ quạ đen liên tục rung chuông, trong miệng phát ra âm thanh gọi hồn thâm trầm, hắn đuổi từng con sơn dương đen hai chân đi về hướng chân núi.
Dưới chân núi là bình nguyên bằng phẳng, trên đó có những gian nhà tranh bằng gỗ xếp hàng ngay ngắn chỉnh tề, nhìn thoáng qua lại giống như một thành trấn vậy.
Lý Mộc Dương thuần thục đuổi bầy sơn dương vào trong chuồng dê rồi tìm quản sự đến kiểm đếm số lượng sơn dương, giao cho quản sự thân phận bài và pháp khí, sau đó lê tấm thân đầy mùi hôi tanh về căn nhà tranh của mình.
Cả buổi trưa hắn đều chơi trò chơi bên trong sơn cốc cho nên bây giờ đói đến mức da bụng sắp dán vào da lưng. Hắn luôn có cảm giác từ sau khi hắn bắt đầu chơi trò chơi thì cảm giác đói cũng ngày càng tăng lên.
Lý Mộc Dương nhanh chân đi nấu một nồi cơm, hắn cũng lười múc ra chén mà trực tiếp bưng nồi ngồi ăn trước bậc cửa. Rất nhanh hắn đã ăn xong một nồi Linh thực, Lý Mộc Dương lau miệng đứng dậy, hắn mang nồi đi rửa sạch trước, cuối cùng khi nhìn đến vại gạo trống trơn thì Lý Mộc Dương thở dài.
“Không ngờ có một ngày mình biến thành cái thùng cơm chân chính rồi.”
Mỗi tháng được phát một khẩu phần lương thực. Đa số mọi người đều ăn không hết nên số Linh thực còn lại đều được gửi về nhà hoặc đem bán lấy tiền. Nhưng Lý Mộc Dương chỉ dùng nửa tháng đã ăn hết.
Lượng cơm ăn cũng ngày càng tăng, lương thực thừa lại cũng ngày càng ít khiến cho Lý Mộc Dương quyết tâm phải nhanh chóng công phá cấp bậc rèn luyện tân thủ.
Phần thưởng của cấp A có năm bình Ngọc Tủy Linh Dịch, vậy nếu đạt điểm tuyệt đối thì sẽ nhận được phần thưởng gì, chuyện này thật sự Lý Mộc Dương không dám nghĩ đến.
Hắn nằm trên giường gỗ cứng ngắc rồi nhắm mắt lại.
Đang tải.
Bóng tối u ám như thủy triều xung quanh dần tan biến, đột nhiên Lý Mộc Dương đứng lên từ trong xe ngựa đang di chuyển rồi nói.
“Tiên tử, mượn kiếm của ngươi dùng chút nhé.”
Lý Mộc Dương có thể dùng đao bên hông của mình để chém giết đa số Huyết Ma Thú, chỉ có quái vật khổng lồ xuất hiện lúc đầu thì nhất định phải dùng tiên kiếm của Lưu Ly tiên tử thì mới phá vỡ phòng ngự của nó được.
Lý Mộc Dương quen việc dễ làm lấy được tiên kiếm của Lưu Ly tiên tử rồi sau đó nhảy lên nóc xe, thậm chí hắn còn không cần kích hoạt tạm ngưng thời gian. Chỉ chờ cái đầu to lớn của con quái vật đó hiện ra trong không trung thì tiên kiếm trong tay Lý Mộc Dương đúng lúc bay lên rồi lao xuống đỉnh đầu của nó, cắt đôi đầu nó ra.
Người dẫn đường ở phía sau hét lên sợ hãi, ngay lập tức Lý Mộc Dương xoay người nhảy vào toa xe rồi lần lượt chém giết tất cả Huyết Ma Thú xuất hiện xung quanh xe ngựa.
Hắn mơ màng ngủ không biết bao lâu nhưng khi hắn tỉnh lại thì đã nhìn thấy mặt trời bên ngoài sơn cốc lên đến giữa bầu trời rồi. Trong sơn cốc ngập tràn huyết vụ, đám sơn dương kỳ lạ với bộ lông dài đang quanh quẩn kiếm ăn, tất cả mọi thứ đều yên tĩnh như vậy.
Lý Mộc Dương nhìn đám sơn dương này rồi lại nhìn ánh nắng trưa rực rỡ bên ngoài sơn cốc sau đó thở dài.
“Lại qua hơn nửa ngày rồi…”
Mỗi ngày đều đọc sách, làm việc, hắn đã quá quen thuộc với tiết tấu cuộc sống như vậy rồi, bây giờ bước vào thế giới khác và trở thành một kẻ chăn dê, mỗi ngày không có chuyện gì giết thời gian nên Lý Mộc Dương không thích ứng lắm.
Hắn luôn có cảm giác ở bên ngoài môn tiêu tốn thời gian làm những việc vặt, đơn thuần là đang lãng phí cuộc đời.
Những công pháp ma đạo được truyền thụ cho đệ tử ngoại môn là những công pháp nhập môn cấp thấp nhất, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng thấy được giới hạn tu hành.
Cho dù hắn làm việc cẩn trọng bên trong đám đệ tử ngoại môn mấy chục năm thì cùng lắm lên được cái chức quản sự, nhiều thêm chút lợi ích.
Cuộc sống vô ích như vậy, hắn không muốn!
Lý Mộc Dương không muốn ở lại tông môn ma đạo của Luyện Ma Tông này làm tạp dịch cả đời, hắn cũng không muốn đi chăn dê cả đời. Thế giới rộng lớn này nhiều điều thú vị như vậy, ít nhất hắn cũng phải trở thành một người tiêu dao tự tại cả đời, đi khắp nơi để dạo chơi, sao hắn có thể ở lại trong một ma đạo tông môn nho nhỏ như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đột nhiên hắn xoay người ngồi dậy, Lý Mộc Dương hít sâu một hơi rồi nhắm hai mắt lại.
Chơi trò chơi cùng các tiên tử, khởi động!
Hiện tại thì hệ thống trò chơi này là thứ duy nhất có thể cho hắn cơ hội thay đổi số phận nên Lý Mộc Dương buộc phải liều chết nắm lấy.
…
Hoàng hôn buông xuống, âm thanh lảnh lót của tiếng chuông lại vang lên bên ngoài sơn cốc huyết vụ. Lý Mộc Dương đeo mặt nạ mỏ quạ đen liên tục rung chuông, trong miệng phát ra âm thanh gọi hồn thâm trầm, hắn đuổi từng con sơn dương đen hai chân đi về hướng chân núi.
Dưới chân núi là bình nguyên bằng phẳng, trên đó có những gian nhà tranh bằng gỗ xếp hàng ngay ngắn chỉnh tề, nhìn thoáng qua lại giống như một thành trấn vậy.
Lý Mộc Dương thuần thục đuổi bầy sơn dương vào trong chuồng dê rồi tìm quản sự đến kiểm đếm số lượng sơn dương, giao cho quản sự thân phận bài và pháp khí, sau đó lê tấm thân đầy mùi hôi tanh về căn nhà tranh của mình.
Cả buổi trưa hắn đều chơi trò chơi bên trong sơn cốc cho nên bây giờ đói đến mức da bụng sắp dán vào da lưng. Hắn luôn có cảm giác từ sau khi hắn bắt đầu chơi trò chơi thì cảm giác đói cũng ngày càng tăng lên.
Lý Mộc Dương nhanh chân đi nấu một nồi cơm, hắn cũng lười múc ra chén mà trực tiếp bưng nồi ngồi ăn trước bậc cửa. Rất nhanh hắn đã ăn xong một nồi Linh thực, Lý Mộc Dương lau miệng đứng dậy, hắn mang nồi đi rửa sạch trước, cuối cùng khi nhìn đến vại gạo trống trơn thì Lý Mộc Dương thở dài.
“Không ngờ có một ngày mình biến thành cái thùng cơm chân chính rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mỗi tháng được phát một khẩu phần lương thực. Đa số mọi người đều ăn không hết nên số Linh thực còn lại đều được gửi về nhà hoặc đem bán lấy tiền. Nhưng Lý Mộc Dương chỉ dùng nửa tháng đã ăn hết.
Lượng cơm ăn cũng ngày càng tăng, lương thực thừa lại cũng ngày càng ít khiến cho Lý Mộc Dương quyết tâm phải nhanh chóng công phá cấp bậc rèn luyện tân thủ.
Phần thưởng của cấp A có năm bình Ngọc Tủy Linh Dịch, vậy nếu đạt điểm tuyệt đối thì sẽ nhận được phần thưởng gì, chuyện này thật sự Lý Mộc Dương không dám nghĩ đến.
Hắn nằm trên giường gỗ cứng ngắc rồi nhắm mắt lại.
Đang tải.
Bóng tối u ám như thủy triều xung quanh dần tan biến, đột nhiên Lý Mộc Dương đứng lên từ trong xe ngựa đang di chuyển rồi nói.
“Tiên tử, mượn kiếm của ngươi dùng chút nhé.”
Lý Mộc Dương có thể dùng đao bên hông của mình để chém giết đa số Huyết Ma Thú, chỉ có quái vật khổng lồ xuất hiện lúc đầu thì nhất định phải dùng tiên kiếm của Lưu Ly tiên tử thì mới phá vỡ phòng ngự của nó được.
Lý Mộc Dương quen việc dễ làm lấy được tiên kiếm của Lưu Ly tiên tử rồi sau đó nhảy lên nóc xe, thậm chí hắn còn không cần kích hoạt tạm ngưng thời gian. Chỉ chờ cái đầu to lớn của con quái vật đó hiện ra trong không trung thì tiên kiếm trong tay Lý Mộc Dương đúng lúc bay lên rồi lao xuống đỉnh đầu của nó, cắt đôi đầu nó ra.
Người dẫn đường ở phía sau hét lên sợ hãi, ngay lập tức Lý Mộc Dương xoay người nhảy vào toa xe rồi lần lượt chém giết tất cả Huyết Ma Thú xuất hiện xung quanh xe ngựa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro