Ngươi Là Người...
Sơn Trung Khô Cốt
2024-11-20 16:14:18
Cô bé nói đến đây, lại do dự một chút, tựa hồ đang xoắn xuýt có nên nói chuyện gì đó cho Lý Mộc Dương hay không.
Nhưng cuối cùng nàng cắn môi một cái, nói: "Đại ca ca, thực ra mấy ngày nay có một quái vật thần bí vẫn luôn âm thầm truy sát muội."
"Lúc trước có người môi giới ở đây, nó e ngại người môi giới, không dám tới gần, chỉ dám xuất hiện trong giấc mơ của muội."
"Nhưng bây giờ đã không nhìn thấy người môi giới nữa, đại ca ca lại rời thôn. Trong khu rừng này, quái vật đó có thể tập kích chúng ta bất cứ lúc nào."
Cô bé nói xong, trước mắt Lý Mộc Dương đột nhiên hiện lên ba hộp thoại.
[Quái vật xuất hiện trong giấc mơ? Ngươi nói là Thực Mộng Ma?]
[Nha đầu chết tiệt toàn nói láo kia, ngươi cảm thấy ta vẫn còn tin ngươi sao?]
[…(Vui lòng nhập nội dung nói chuyện tự chọn)]
Lý Mộc Dương trừng mắt nhìn ba hộp thoại xuất hiện trước mặt.
Cuối cùng… Đã kích hoạt!
Trước đây hắn thất bại nhiều lần như vậy cũng không thể moi được tin tức mấu chốt từ miệng cô bé.
Nhưng hiện tại hắn vô tình làm tăng độ hảo cảm của cô bé đến hai mươi, còn chưa đợi Lý Mộc Dương hỏi thì cô bé đã chủ động nói thẳng.
Nhìn nội dung của hai hộp thoại, Lý Mộc Dương chần chờ một chút.
Hắn luôn cảm thấy các lựa chọn do hệ thống này đưa ra quá công thức hóa, tác dụng có hạn, trước đó vẫn luôn làm theo lời nhắc của hệ thống để chạy cốt truyện, kết quả là vẫn luôn mắc kẹt, ngược lại sau khi buông thả bản thân, thì lập tức thông qua được giai đoạn đầu tiên.
Nghĩ tới đây, Lý Mộc Dương lưu lại giai đoạn đầu tiên, sau đó mới nói.
“Ý của ngươi là, chúng ta trở về thôn thì sẽ không bị quái vật tập kích?”
Lý Mộc Dương tự mình nhập nội dung cuộc trò chuyện, không sử dụng câu trả lời do hệ thống cung cấp.
Cô bé lại do dự một chút mới nói.
"Có lẽ là vậy... Con quái vật đó rất sợ người môi giới, mà trong thôn nhất định có người lợi hại hơn người môi giới, chúng ta trở lại trong thôn, hẳn là an toàn hơn so với bên ngoài."
Cô bé nói xong, chính nàng cũng cảm thấy không có chút tự tin nào, nhưng Lý Mộc Dương cõng giỏ tre lại trực tiếp quay người, chạy như điên về hướng hắn vừa mới chạy tới.
Hành động này, đúng là thực sự tin lời của cô bé và nghe theo lời khuyên của nàng trở về làng.
Mà hành động bất ngờ như vậy cũng khiến cô bé sửng sốt một chút.
"A? Đại ca ca, bây giờ huynh tin tưởng muội sao?"
Rõ ràng trước đó đã bị lừa nhiều lần như vậy, còn vạch trần những lời nói dối của nàng, nhưng bây giờ lại dễ dàng tin tưởng...
Cô bé ngồi trong giỏ tre hơi bối rối, rốt cuộc đại ca ca đang suy nghĩ cái gì.
Tiêu Dã Thảo lại một lần nữa phát hiện, chính mình thật sự không hiểu vị đại ca ca kỳ quái này một chút nào.
Cô bé ngồi trong giỏ tre trên lưng vô cùng kinh ngạc, không ngờ Lý Mộc Dương lại dễ dàng tin tưởng nàng như vậy.
Lý Mộc Dương đang chạy nhanh trong rừng bĩu môi, ta đã chết trong tay quái vật kia hàng trăm lần, có thể không tin sao?
Nhưng tất nhiên không cần thiết phải nói điều này với cô bé.
Hắn vừa nói vừa chạy như điên xuyên qua rừng núi về phía lối vào hang động nơi chạy đến lúc nãy.
"Ta không ngốc, ngươi ghét thôn Hắc Vân như vậy cũng không muốn rời đi, còn chủ động khuyên ta quay về... Vậy lời ngươi nói nhất định là thật!"
"Nếu không ngươi đã rời đi khỏi thôn Hắc Vân, vì cái gì còn muốn quay về? Thật sự muốn trở thành người mất hồn bị rút máu trong thôn sao."
Trong thôn Hắc Vân hầu hết đều luyện ma công, ma huyết chắc hẳn là nguyên liệu không thể thiếu.
Mà máu của người mất hồn chính là một loại ma huyết.
Vì vậy nếu cô bé trở về trong thôn, thì phải trở thành một con huyết ngưu, thường xuyên bị lấy máu.
Nếu có cơ hội thoát khỏi thôn Hắc Vân, cô bé chắc chắn sẽ sẵn lòng.
Lý Mộc Dương nói rất có lý, cô bé ngồi trong giỏ tre sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười cô đơn.
"Đúng vậy… Nếu như có thể rời đi, ai muốn quay về thôn chứ?"
Giọng điệu của cô bé có chút thất lạc.
Vị đại ca ca này thật là thông minh, trong một lúc nghĩ đến nhiều điều như vậy.
Dáng vẻ giả vờ thông minh của nàng trước mặt hắn trước đây, có lẽ khiến hắn cảm thấy thật buồn cười…
Cô bé trong giỏ tre cuộn tròn thân thể, che mặt lại, cảm thấy trên mặt nóng bừng.
Mà sau khi cô bé im lặng, Lý Mộc Dương ngẩng đầu liếc nhìn độ hảo cảm ở góc trên bên phải tầm nhìn một chút.
[Tiểu Dã Thảo: 23 (Nàng ấy cảm thấy ngươi rất thông minh)]
Tăng thêm ba điểm...
Cô bé này thật đúng là kỳ lạ.
Trước đây độ thiện cảm khó tăng như vậy, bây giờ lại tăng lên dễ dàng, nói hai câu đã tăng lên ba điểm.
Quả nhiên là không nên đi theo hình thức tương tác trò chơi thông thường để mở cốt truyện, nên buông thả bản thân từ sớm, không bị lựa chọn của hệ thống hạn chế, nói không chừng bây giờ cũng đã qua ba giai đoạn.
Nhưng cuối cùng nàng cắn môi một cái, nói: "Đại ca ca, thực ra mấy ngày nay có một quái vật thần bí vẫn luôn âm thầm truy sát muội."
"Lúc trước có người môi giới ở đây, nó e ngại người môi giới, không dám tới gần, chỉ dám xuất hiện trong giấc mơ của muội."
"Nhưng bây giờ đã không nhìn thấy người môi giới nữa, đại ca ca lại rời thôn. Trong khu rừng này, quái vật đó có thể tập kích chúng ta bất cứ lúc nào."
Cô bé nói xong, trước mắt Lý Mộc Dương đột nhiên hiện lên ba hộp thoại.
[Quái vật xuất hiện trong giấc mơ? Ngươi nói là Thực Mộng Ma?]
[Nha đầu chết tiệt toàn nói láo kia, ngươi cảm thấy ta vẫn còn tin ngươi sao?]
[…(Vui lòng nhập nội dung nói chuyện tự chọn)]
Lý Mộc Dương trừng mắt nhìn ba hộp thoại xuất hiện trước mặt.
Cuối cùng… Đã kích hoạt!
Trước đây hắn thất bại nhiều lần như vậy cũng không thể moi được tin tức mấu chốt từ miệng cô bé.
Nhưng hiện tại hắn vô tình làm tăng độ hảo cảm của cô bé đến hai mươi, còn chưa đợi Lý Mộc Dương hỏi thì cô bé đã chủ động nói thẳng.
Nhìn nội dung của hai hộp thoại, Lý Mộc Dương chần chờ một chút.
Hắn luôn cảm thấy các lựa chọn do hệ thống này đưa ra quá công thức hóa, tác dụng có hạn, trước đó vẫn luôn làm theo lời nhắc của hệ thống để chạy cốt truyện, kết quả là vẫn luôn mắc kẹt, ngược lại sau khi buông thả bản thân, thì lập tức thông qua được giai đoạn đầu tiên.
Nghĩ tới đây, Lý Mộc Dương lưu lại giai đoạn đầu tiên, sau đó mới nói.
“Ý của ngươi là, chúng ta trở về thôn thì sẽ không bị quái vật tập kích?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Mộc Dương tự mình nhập nội dung cuộc trò chuyện, không sử dụng câu trả lời do hệ thống cung cấp.
Cô bé lại do dự một chút mới nói.
"Có lẽ là vậy... Con quái vật đó rất sợ người môi giới, mà trong thôn nhất định có người lợi hại hơn người môi giới, chúng ta trở lại trong thôn, hẳn là an toàn hơn so với bên ngoài."
Cô bé nói xong, chính nàng cũng cảm thấy không có chút tự tin nào, nhưng Lý Mộc Dương cõng giỏ tre lại trực tiếp quay người, chạy như điên về hướng hắn vừa mới chạy tới.
Hành động này, đúng là thực sự tin lời của cô bé và nghe theo lời khuyên của nàng trở về làng.
Mà hành động bất ngờ như vậy cũng khiến cô bé sửng sốt một chút.
"A? Đại ca ca, bây giờ huynh tin tưởng muội sao?"
Rõ ràng trước đó đã bị lừa nhiều lần như vậy, còn vạch trần những lời nói dối của nàng, nhưng bây giờ lại dễ dàng tin tưởng...
Cô bé ngồi trong giỏ tre hơi bối rối, rốt cuộc đại ca ca đang suy nghĩ cái gì.
Tiêu Dã Thảo lại một lần nữa phát hiện, chính mình thật sự không hiểu vị đại ca ca kỳ quái này một chút nào.
Cô bé ngồi trong giỏ tre trên lưng vô cùng kinh ngạc, không ngờ Lý Mộc Dương lại dễ dàng tin tưởng nàng như vậy.
Lý Mộc Dương đang chạy nhanh trong rừng bĩu môi, ta đã chết trong tay quái vật kia hàng trăm lần, có thể không tin sao?
Nhưng tất nhiên không cần thiết phải nói điều này với cô bé.
Hắn vừa nói vừa chạy như điên xuyên qua rừng núi về phía lối vào hang động nơi chạy đến lúc nãy.
"Ta không ngốc, ngươi ghét thôn Hắc Vân như vậy cũng không muốn rời đi, còn chủ động khuyên ta quay về... Vậy lời ngươi nói nhất định là thật!"
"Nếu không ngươi đã rời đi khỏi thôn Hắc Vân, vì cái gì còn muốn quay về? Thật sự muốn trở thành người mất hồn bị rút máu trong thôn sao."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong thôn Hắc Vân hầu hết đều luyện ma công, ma huyết chắc hẳn là nguyên liệu không thể thiếu.
Mà máu của người mất hồn chính là một loại ma huyết.
Vì vậy nếu cô bé trở về trong thôn, thì phải trở thành một con huyết ngưu, thường xuyên bị lấy máu.
Nếu có cơ hội thoát khỏi thôn Hắc Vân, cô bé chắc chắn sẽ sẵn lòng.
Lý Mộc Dương nói rất có lý, cô bé ngồi trong giỏ tre sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười cô đơn.
"Đúng vậy… Nếu như có thể rời đi, ai muốn quay về thôn chứ?"
Giọng điệu của cô bé có chút thất lạc.
Vị đại ca ca này thật là thông minh, trong một lúc nghĩ đến nhiều điều như vậy.
Dáng vẻ giả vờ thông minh của nàng trước mặt hắn trước đây, có lẽ khiến hắn cảm thấy thật buồn cười…
Cô bé trong giỏ tre cuộn tròn thân thể, che mặt lại, cảm thấy trên mặt nóng bừng.
Mà sau khi cô bé im lặng, Lý Mộc Dương ngẩng đầu liếc nhìn độ hảo cảm ở góc trên bên phải tầm nhìn một chút.
[Tiểu Dã Thảo: 23 (Nàng ấy cảm thấy ngươi rất thông minh)]
Tăng thêm ba điểm...
Cô bé này thật đúng là kỳ lạ.
Trước đây độ thiện cảm khó tăng như vậy, bây giờ lại tăng lên dễ dàng, nói hai câu đã tăng lên ba điểm.
Quả nhiên là không nên đi theo hình thức tương tác trò chơi thông thường để mở cốt truyện, nên buông thả bản thân từ sớm, không bị lựa chọn của hệ thống hạn chế, nói không chừng bây giờ cũng đã qua ba giai đoạn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro