Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Cầu Sinh Hoang...

Tiểu Thời Nhĩ Cá Tra Tra

2024-10-03 00:21:45

Rong biển hay tảo nâu gì đó, có thể kiếm được chút nào thì hay chút đó, sò, ốc, hàu, bắt được xem như thêm đồ ăn, có thể là vì đã có chỗ ở ổn định, vì thế tâm trạng của mọi người đều buông lỏng, tâm trạng tốt giống như vận may cũng theo đến, trừ những hải sản mà bọn họ gặp hàng ngày ra, bọn họ còn phát hiện nhím biển ở khu vực đá ngầm.

Nhiều ngày trôi qua như thế, đây chính là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy nhím biển, sau khi bọn họ vớt mấy con nhím biển này lên, Dương Hoằng nhìn thấy một đuôi cá ở trong khe hở đá.

“Hình như bên trong còn có một con cá.” Dương Hoằng vừa nói vừa cầm bó đuốc chiếu vào khe hở bên kia, quả nhiên thấy được bên dưới khe hở có một con cá đang mắc ở đó, con cá bị ánh lửa dọa sợ, muốn chui vào sâu bên trong, nhưng đã bị Dương Hoằng nhanh tay lẹ mắt cầm gậy đập.

Cùng cá đấu trí đấu dũng một lúc lâu, Dương Hoằng đánh cho cá ngất, nhấc cá lên xem, lại thấy dài cả bằng cánh tay.

“Con cá này to thật đấy!” Phương Minh Tuyết ở bên cạnh ngạc nhiên kêu lên, giọng nói của cô ta lôi kéo sự chú ý của những người khác tới.

Sau khi Thẩm Tiêu nhìn thấy cá cũng rất vui vẻ, từ lúc bọn họ đến đây, đây là lần đầu tiên nhìn thấy cá to như thế.

“Đêm nay chúng ta có cá ăn rồi à?” Anh Tử cũng rất vui vẻ, lúc này cũng không thể để con vịt đã nấu chín bay mất.

“Không được, con cá này nhất định phải dùng muối ướp để tích trữ.” Phương Phương bày tỏ ý kiến, hiện tại vật tư của mọi người còn thiếu rất nhiều, con cá kia mang ra ướp muối, rõ ràng càng phù hợp với phong cách làm việc của Thẩm Tiêu và Dương Hoằng hơn.

“Phải ướp sao…” Anh Tử có chút thất vọng, Phương Minh Tuyết hỏi Dương Hoằng: “Phải ướp muối thật à?”

“Chuyện này…” Dương Hoằng liếm môi, sau đó vứt vấn đề này cho Thẩm Tiêu: “Thẩm Tiêu, cô là đầu bếp, con cá này có ăn hay không, cô đến quyết định đi.”

Theo lý trí mà nói, thịt cá này nhất định phải tích trữ, giữ lại lúc cạn lương thực ăn là tốt nhất, nhưng Thẩm Tiêu nhìn những ánh mắt khát vọng xung quanh, trong lòng hiểu mọi người cũng biết đạo lý này, nhưng nếu như từng giây từng phút đều phải sống theo lý trí, vậy cũng không quá ý nghĩa.

“Cá chắc chắn sẽ còn có, không chỉ có mỗi một con này, nếu như mọi người có thể tìm được nồi đá nấu cá, đêm nay tôi có thể làm một món cá cho mọi người.” Thẩm Tiêu nói.

“Nồi đá ư?” Phương Minh Tuyết nhanh chóng nói: “Tôi biết ở đâu có.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trước đó lúc cô ta định thiên vị cho bản thân đặc biệt đã lưu tâm qua, không nghĩ đến bây giờ lại có đất dụng võ, chẳng qua bây giờ trời tối, một mình cô ta đi, quả thật không dám đến đó.

“Dương Hoằng, anh đi cùng tôi lấy về nhé.”

“Cô thật sự biết nơi nào có à?” Dương Hoằng ngạc nhiên hỏi, mấy người khác đã nhanh chóng hiểu vì sao Phương Minh Tuyết lại biết, về phần trong lòng nghĩ gì thì nói sau.

Thẩm Tiêu cũng không nhắc đến nguyên nhân, thấy Dương Hoằng đồng ý, một bên dặn dò bọn họ chú ý an toàn, một bên tiếp tục tìm kiếm ở khe hở.

Đến lúc trăng lên cao, Phương Minh Tuyết và Dương Hoằng đã quay lại, bọn họ mang về một viên đá bị lõm ở giữa, quả thật có thể coi như nồi đá để dùng, chỉ là hòn đá này tương đối dày, muốn dùng để nấu đồ, chỉ sợ không thể nóng lên trong chốc lát.

“Vật này có thể nấu ăn sao?” Dương Hoằng hỏi Thẩm Tiêu.

“Được thì được…” So sánh với nồi đá chân chính đương nhiên có chênh lệch, nhưng hoàn cảnh này, Thẩm Tiêu cũng chỉ có thể cố gắng không soi mói: “Chỉ là phải dùng lửa lớn một chút.”

Dương Hoằng hiểu ý cô: “Có khuyết điểm, cũng có ưu điểm, lát nữa dựng bếp lò, đặt nó lên trên nấu ăn, ít nhất không bị nhanh vỡ.”

“Như thế cũng đúng.” Thẩm Tiêu để Dương Hoằng mang nồi đá đi rửa sạch rồi cầm về, mấy người bọn họ thì làm sạch đồ ăn tối nay.

Tối nay bọn họ bắt được cá mú, thứ này đã rất ít gặp trong hoang dã hiện thực, cho dù gặp được thì phần lớn cũng chỉ dài bằng đầu ngón tay, dài như cánh tay quả thật hiếm gặp, cho dù nhà hàng cao cấp cũng rất hiếm có, vận may của họ không tệ.

Sau khi xử lý xong hết nguyên liệu nấu ăn, lúc đám người Thẩm Tiêu quay về sơn động, Dương Hoằng đã dựng xong một bếp lò đơn giản, đặt nồi đá bên trên, Thẩm Tiêu vây quanh bếp lò điều chỉnh, xác định nồi này dùng được mới dẫn theo Anh Tử cùng nhau đi hái hành dại.

Chỗ hành dại cách sơn động khoảng mấy chục bước, cách đó không xa có ánh lửa chiếu đến, nguy hiểm của bọn họ cũng giảm đi.

Lúc hái hành, Thẩm Tiêu suy nghĩ một lát, dứt khoát nhổ hành dại lên, mang theo gốc bùn đất về chỗ sơn động.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Số ký tự: 0