Cầu Sinh Hoang...
Tiểu Thời Nhĩ Cá Tra Tra
2024-10-03 00:21:45
“Được!” Mọi người chỉ ước gì có thể nhanh chóng bỏ ốc sò gì đó vào hết trong nồi đá, chỉ có Dương Hoằng còn đang dùng dao bầu của anh ta mở miệng hàu.
“Vậy còn nhím biển này thì sao?” Nhím biển ăn sống, hương vị đó cũng khá tốt, tất cả mọi người đều không thể nào kháng cự.
“Không được, ở trên hòn đảo này tất cả mọi thứ đều không thể ăn sống, cho dù nó là có thể.” Thẩm Tiêu cầm nhím biển lên, không có bỏ thẳng vào nồi, từng ấy đồ, chỉ sợ không chín được hết, cho nên cô để nhím biển này gần bên cạnh nồi đá, mượn hơi nóng ở phía dưới bắt đầu nướng chín nhím biển.
Nhím biển vốn có màu cam, sau khi nướng chín thì màu sắc hơi đậm lên, thấy đã ổn, Thẩm Tiêu cầm lấy con nhím biển thuộc về mình, đầu tiên là dùng đũa trúc chọc thử xem đã chín hẳn chưa, sau đó bỏ một miếng vào miệng, hương vị tươi mới tràn ngập trong toàn bộ khoang miệng của cô, dây thần kinh ở đại não cùng đánh thẳng vào sâu trong tinh thần cô, khiến cho cô cảm thấy rất thỏa mãn.
“Ngon!” Chỉ một miếng nhỏ, nếu muốn nói là hương vị gì, sau khi vào bụng, cô hoàn toàn không nói ra được, chỉ cảm thấy ngon, muốn ăn 18 con nữa.
“Ngon như vậy thật sao?” Những người khác cũng nửa tin nửa ngờ đưa tay ra.
Có tất cả sáu con nhím biển, vừa khéo mỗi người một con.
Chỉ một lát sau, mọi người đều liếm môi thèm thuồng, nhất thời thế mà không cách nào hình dung ra nhím biển kia có hương vị gì, nếu như bắt buộc phải nói thì đó chính là ngon.
Sau khi những người khác ăn xong nhím biển, Thẩm Tiêu nhìn thấy tất cả con sò trong nồi đều đã mở miệng, cô đưa tay dùng ống trúc làm thìa múc chút canh bỏ đến trong vỏ nhím biển, hơi quấy một chút, rồi đưa lên uống thử canh cá.
Không biết có phải do con cá mú này vừa mới bắt được hay không, hương vị của nó còn ngon hơn những gì mà Thẩm Tiêu tưởng tượng, vốn dĩ cô cho rằng nồi canh cá này không có nhiều nguyên liệu, hương vị sẽ không quá lý tưởng, thật không nghĩ đến chính là, mặc dù con cá này còn có mùi tanh, nhưng rất nhạt, đồng thời nó còn có một mùi vị tươi mới rất nồng, đối với một món ăn tươi mới mà nói, chút mùi tanh đó không đáng kể.
Chậm rãi uống ngụm canh nóng, Thẩm Tiêu nhắm mắt lại, cảm giác ấm áp từ dạ dày dần dần bao phủ toàn thân, một lần nữa mang đến cho cô sức mạnh to lớn.
“Không cần phương pháp gì quá cầu kỳ, cũng không cần làm cho nó quá tinh xảo, đồ ăn chính là đồ ăn, chỉ cần chế biến nó ngon là được.” Trong đầu không khỏi nhớ đến lời thầy dạy, trước mắt, Thẩm Tiêu rất tán thành ý kiến này.
Món ăn ngon sẽ khiến người ta cảm thấy hưởng thụ, xoa dịu vết thương, món ăn đầu tiên cô được thầy công nhận chính là như vậy, món canh cá trước mắt cũng là như thế, món trước để cho cô nỗ lực hăng hái, món sau xoa dịu tuyệt vọng trong khốn cảnh.
“Xong rồi!” Đè nén lại nước mắt, Thẩm Tiêu nói với mọi người đã có thể ăn được.
Không biết có phải do đây là lần đầu tiên trong khoảng thời gian này được ăn món bình thường hay không, sau khi ăn xong nhím biển vàng, mấy người học theo Thẩm Tiêu, dùng vỏ nhím biển vàng để đựng canh cá, canh cá nóng vào trong miệng, cảm giác thỏa mãn lóe lên trong đầu, chóp mũi lại cảm thấy chua xót.
Đã bao lâu rồi, bọn họ chưa từng được ăn qua đồ ăn bình thường? Gần như mỗi ngày đều là vẹm vỏ xanh, ốc biển, chưa ăn no cũng chỉ có thể dỗ dành chính mình buổi tối sẽ có đồ ăn ngon.
Nhưng mà buổi tối đi thu hoạch hải sản, cho dù nhiều nhất là ốc biển cũng không ngon gì, vừa tanh vừa nhạt, cua thì tốt hơn đôi chút nhưng ăn nhiều sẽ ngán, có đôi khi vỏ cua còn bị trôi xuống cuống họng. Bọn họ chỉ có thể cố gắng để cho bản thân không nghĩ đến những củi gạo dầu muối trước kia nữa, nhưng bây giờ lại không ngừng được.
Bọn họ nhớ nhà.
“Ăn xong bữa này, cũng không biết lần tiếp theo được ăn là khi nào.” Cảm xúc bi quan sẽ vô thức khiến người ta nghĩ theo chiều hướng xấu.
“Chắc chắn sẽ còn.” Phương Phương thấy cảm xúc của mọi người sa sút thì vội vàng động viên mọi người: “Mọi người đừng bi quan như thế, trong biển còn nhiều cá, nói cho cùng sẽ bắt được thôi, còn muối, chỉ cần nước biển không cạn thì sẽ luôn có, sau này chúng ta sẽ càng ngày càng tốt hơn.”
“Vậy còn nhím biển này thì sao?” Nhím biển ăn sống, hương vị đó cũng khá tốt, tất cả mọi người đều không thể nào kháng cự.
“Không được, ở trên hòn đảo này tất cả mọi thứ đều không thể ăn sống, cho dù nó là có thể.” Thẩm Tiêu cầm nhím biển lên, không có bỏ thẳng vào nồi, từng ấy đồ, chỉ sợ không chín được hết, cho nên cô để nhím biển này gần bên cạnh nồi đá, mượn hơi nóng ở phía dưới bắt đầu nướng chín nhím biển.
Nhím biển vốn có màu cam, sau khi nướng chín thì màu sắc hơi đậm lên, thấy đã ổn, Thẩm Tiêu cầm lấy con nhím biển thuộc về mình, đầu tiên là dùng đũa trúc chọc thử xem đã chín hẳn chưa, sau đó bỏ một miếng vào miệng, hương vị tươi mới tràn ngập trong toàn bộ khoang miệng của cô, dây thần kinh ở đại não cùng đánh thẳng vào sâu trong tinh thần cô, khiến cho cô cảm thấy rất thỏa mãn.
“Ngon!” Chỉ một miếng nhỏ, nếu muốn nói là hương vị gì, sau khi vào bụng, cô hoàn toàn không nói ra được, chỉ cảm thấy ngon, muốn ăn 18 con nữa.
“Ngon như vậy thật sao?” Những người khác cũng nửa tin nửa ngờ đưa tay ra.
Có tất cả sáu con nhím biển, vừa khéo mỗi người một con.
Chỉ một lát sau, mọi người đều liếm môi thèm thuồng, nhất thời thế mà không cách nào hình dung ra nhím biển kia có hương vị gì, nếu như bắt buộc phải nói thì đó chính là ngon.
Sau khi những người khác ăn xong nhím biển, Thẩm Tiêu nhìn thấy tất cả con sò trong nồi đều đã mở miệng, cô đưa tay dùng ống trúc làm thìa múc chút canh bỏ đến trong vỏ nhím biển, hơi quấy một chút, rồi đưa lên uống thử canh cá.
Không biết có phải do con cá mú này vừa mới bắt được hay không, hương vị của nó còn ngon hơn những gì mà Thẩm Tiêu tưởng tượng, vốn dĩ cô cho rằng nồi canh cá này không có nhiều nguyên liệu, hương vị sẽ không quá lý tưởng, thật không nghĩ đến chính là, mặc dù con cá này còn có mùi tanh, nhưng rất nhạt, đồng thời nó còn có một mùi vị tươi mới rất nồng, đối với một món ăn tươi mới mà nói, chút mùi tanh đó không đáng kể.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chậm rãi uống ngụm canh nóng, Thẩm Tiêu nhắm mắt lại, cảm giác ấm áp từ dạ dày dần dần bao phủ toàn thân, một lần nữa mang đến cho cô sức mạnh to lớn.
“Không cần phương pháp gì quá cầu kỳ, cũng không cần làm cho nó quá tinh xảo, đồ ăn chính là đồ ăn, chỉ cần chế biến nó ngon là được.” Trong đầu không khỏi nhớ đến lời thầy dạy, trước mắt, Thẩm Tiêu rất tán thành ý kiến này.
Món ăn ngon sẽ khiến người ta cảm thấy hưởng thụ, xoa dịu vết thương, món ăn đầu tiên cô được thầy công nhận chính là như vậy, món canh cá trước mắt cũng là như thế, món trước để cho cô nỗ lực hăng hái, món sau xoa dịu tuyệt vọng trong khốn cảnh.
“Xong rồi!” Đè nén lại nước mắt, Thẩm Tiêu nói với mọi người đã có thể ăn được.
Không biết có phải do đây là lần đầu tiên trong khoảng thời gian này được ăn món bình thường hay không, sau khi ăn xong nhím biển vàng, mấy người học theo Thẩm Tiêu, dùng vỏ nhím biển vàng để đựng canh cá, canh cá nóng vào trong miệng, cảm giác thỏa mãn lóe lên trong đầu, chóp mũi lại cảm thấy chua xót.
Đã bao lâu rồi, bọn họ chưa từng được ăn qua đồ ăn bình thường? Gần như mỗi ngày đều là vẹm vỏ xanh, ốc biển, chưa ăn no cũng chỉ có thể dỗ dành chính mình buổi tối sẽ có đồ ăn ngon.
Nhưng mà buổi tối đi thu hoạch hải sản, cho dù nhiều nhất là ốc biển cũng không ngon gì, vừa tanh vừa nhạt, cua thì tốt hơn đôi chút nhưng ăn nhiều sẽ ngán, có đôi khi vỏ cua còn bị trôi xuống cuống họng. Bọn họ chỉ có thể cố gắng để cho bản thân không nghĩ đến những củi gạo dầu muối trước kia nữa, nhưng bây giờ lại không ngừng được.
Bọn họ nhớ nhà.
“Ăn xong bữa này, cũng không biết lần tiếp theo được ăn là khi nào.” Cảm xúc bi quan sẽ vô thức khiến người ta nghĩ theo chiều hướng xấu.
“Chắc chắn sẽ còn.” Phương Phương thấy cảm xúc của mọi người sa sút thì vội vàng động viên mọi người: “Mọi người đừng bi quan như thế, trong biển còn nhiều cá, nói cho cùng sẽ bắt được thôi, còn muối, chỉ cần nước biển không cạn thì sẽ luôn có, sau này chúng ta sẽ càng ngày càng tốt hơn.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro