Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Cầu Sinh Hoang...

Tiểu Thời Nhĩ Cá Tra Tra

2024-10-03 00:21:45

Sau vài ngày sa sút tinh thần, mọi người cũng dần quen với cuộc sống thiếu đi một người rồi. Ban đầu, mọi người cứ nhắc đến Dương Hoằng mãi, còn không kìm được suy đoán bây giờ anh ta có bình an hay không. Những ngày tháng anh ta rời đi càng dài, dần dần anh ta cũng biến mất khỏi những lời nói của mọi người.

Con người dù thế nào thì cũng phải nhìn về phía trước.

Dương Hoằng rời đi, dường như vận may của Thẩm Tiêu cũng càng ngày càng tốt. Mỗi ngày cô mài vỏ ốc, có thể nhận được hơn một tích phân, ngoài ra, mỗi đêm ra biển lần nào cũng đều có thu hoạch nhỏ, chẳng hạn như con cá hồi đầu rồng còn nguyên vẹn có thể nhận được 10 tích phân, và những con sò đủ lớn, một con cũng được 1 tích phân. Tích góp từ những cái nhỏ nhặt, tích phân đang tăng lên mỗi ngày.

Mọi người đều sống trong cùng một hang động, cộng thêm Thẩm Tiêu cũng không định che giấu, rất nhanh những người khác cũng phát hiện ra chuyện vỏ ốc có thể kiếm được tích phân. Vì thế vỏ ốc vỏ sò trên đảo bắt đầu trở nên khan hiếm, may mà năm người đã có một tình bạn nhất định, không đến nỗi vì những thứ này mà đánh đập tàn nhẫn.

Hơn hai tháng sau, lúc quả hồng trên đảo đang chín dần thì tích phân của Thẩm Tiêu cuối cùng cũng đạt đến 300.

“Tích phân đã đạt 300, bạn có muốn nâng cấp trung tâm mua sắm không?”

Cuối cùng cũng đợi được lời nhắc nhở này, Thẩm Tiêu hít sâu một hơi, nhấn xác nhận.

Một tia sáng lóe lên trong đầu cô, và trung tâm mua sắm ảo trở nên lạ mắt hơn trước. Thứ đầu tiên đập vào mắt không còn là viên thuốc hồi sinh nữa mà là giới thiệu chung về mặt tiền trung tâm mua sắm. Đi xuống và xem các danh mục khác nhau, nhấp vào, các mặt hàng trong mỗi danh mục phong phú và toàn diện hơn nhiều so với trước khi nâng cấp. Hơn nữa, còn giống như Taobao, cùng một mặt hàng sẽ được bán ở nhiều cửa hàng cùng một lúc với các mức giá khác nhau.

Phương thức hoạt động này rất giống với Taobao Mall, nhưng ít rắc rối hơn về hậu cần. Thẩm Tiêu nghi ngờ rằng cha Mã là một trong số các nhà đầu tư của trung tâm mua sắm ảo này.

Sau khi xem xong trang chủ, Thẩm Tiêu tìm thấy cột “thức ăn”, nhấp vào và thấy trước mắt cô có vô số cửa hàng trải dọc từ trên xuống dưới. Dễ thấy nhất chắc chắn là cái đầu tiên ở trên cùng, nếu tiếp tục đi xuống thì độ phơi bày càng giảm, theo đó, càng nhìn xuống thì giá các món ăn trong cửa hàng của họ theo đó mà giảm dần.

Mỗi món ăn ở những cửa hàng này đều có video quảng cáo, chỉ cần bấm vào là như đang xem một bộ phim ba chiều. Những món ăn đó đầy đủ hương vị, hương thơm, Thẩm Tiêu cảm thấy chộn rộn trong lòng khi nhìn thấy nó. Là một đầu bếp, đối mặt với những món ăn đặc sắc sẽ luôn có cảm giác muốn nếm thử, nhưng tiếc rằng giá thấp nhất của những món ăn này cũng phải mất cả trăm tích phân, mà trước mắt cô không thể mua được.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nếu như tương lai cô có cơ hội mở cửa hàng, cũng không biết tay nghề nấu nướng của cô so với những chủ cửa hàng này là tốt hay là kém?

Trong đầu thoáng qua suy nghĩ này, Thẩm Tiêu đột nhiên phì cười. Bây giờ cô chỉ có 300 tích phân, chuyện mở cửa hàng vẫn còn xa vời không có giới hạn thời gian, đã nghĩ nhiều như vậy rồi. Cũng không biết đến bản đồ tiếp theo có thể nghe ngóng được chuyện mở cửa hàng bằng cách nào hay không.

Sau khi nhìn đã mắt, Thẩm Tiểu đóng cột thức ăn và quay trở lại trang chủ cá nhân của mình. Trên trang chủ, nút tới bản đồ tiếp theo sáng lên khi tích phân của cô đạt 100. Cô đã dành 20 tích phân để mua thông tin trên bản đồ tiếp theo, nhấp vào cuộn giấy mà cô đã mua và thấy một dòng chữ trên đó: Đại Chu, sa mạc Hô Hà Lan.

Đại Chu? Đây là thời đại nào?

Thẩm Tiêu không hiểu hai chữ phía trước lắm, nhưng mà địa điểm phía sau thì cô lại thấy rõ rồi.

Bản đồ tiếp theo của cô là đi sa mạc.

So với hoang đảo, sa mạc ít tài nguyên hơn và khó tồn tại hơn. Nghĩ đến đây, Thẩm Tiêu cảm thấy có chút nặng nề. Nếu muốn sống và tích lũy đủ tích phân, cô buộc phải có sự chuẩn bị kĩ càng mới được.

Sau khi xem qua trung tâm mua sắm ảo, Thẩm Tiêu đóng lại và đưa mọi người đi hái quả hồng dại.

Quả hồng dại trên đảo hoang không to, màu chỉ hơi ngả sang cam, khi cắn vào có vị đắng và khó ăn. Quả hồng này, Thẩm Tiêu không thể đợi nó trở nên đỏ rực vì sương giá, nên đành chọn phương pháp truyền thống - treo quả hồng để quả hồng nhanh chín.

Quả hồng được gọt sạch vỏ, dùng dây rơm buộc lại, treo dưới mái che trước cửa hang, sau nửa tháng, ruột quả hồng có màu đỏ cam, khi dùng tay bóp vào thì thấy quả hồng cứng ở bên ngoài và mềm ở bên trong, đưa miệng cắn một miếng, xốp mềm và ngọt thanh.

Những quả hồng đã sẵn sàng, và khoai môn trồng trong vườn rau đã chín.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Số ký tự: 0