Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Cầu Sinh Sa Mạc...

Tiểu Thời Nhĩ Cá Tra Tra

2024-10-03 00:21:45

Một lúc sau, trong bóng tối có người lên tiếng, là giọng của người đàn ông đẹp trai đó: “Có một tên thỏ đế muốn giết người cướp của, bị tôi giết rồi.”

Giọng điệu anh ta rất nhẹ nhàng qua loa, nhưng những người khác thì lại đang chìm đắm trong suy nghĩ.

Tiếng súng lúc nãy, họ không nghe nhầm, cũng chính là nói trong tay người này vậy mà lại có súng. Hơn nữa lúc nãy đêm tối như mực, mắt họ gần như không nhìn thấy gì cả, thế mà người đàn ông này lại giải quyết đối thủ chỉ với một phát súng duy nhất, điều này chứng tỏ kỹ thuật bắn súng của anh ta rất giỏi, một đòn chí mạng. Điều quan trọng nhất là ở thái độ của anh ta, người bình thường khi giết người xong, chưa nói đến hoảng hốt lo sợ, nhưng tâm lý thế nào cũng có chút ám ảnh, nhưng người này lại trông rất nhẹ nhàng, dường như chỉ là giết chết một con trùng thôi vậy.

Thế này phải trải qua thế giới như thế nào mới biến thành như vậy.

Người đàn ông vạm vỡ im lặng một lúc rồi mở miệng nói: “Nếu như đã giải quyết rồi thì tiếp tục nghỉ ngơi đi.”

Màn đêm một lần lại quay lại vẻ yên tĩnh vốn có.

Thẩm Tiêu cầm con dao găm, trong lòng bỗng nhiên hiểu ra, tại sao người đàn ông đó lại không hề giấu giếm khát vọng đối với cô, thì ra là để dương đông kích tây……

Bình minh ló dạng, thời hồng hoang bao trùm khắp nơi. Thẩm Tiêu mở mắt ra thì nhìn thấy xác chết nằm cách đó không xa, sáu người im lặng sửa soạn một hồi, cũng không ai để ý đến cái xác dưới đất. À không đúng, vẫn có người để ý, lúc trước khi xuất phát, có người cởi quần áo trên người xác chết kia ra. Nếu như không phải người đàn ông vạm vỡ ngăn cản thì sợ là cái xác kia sẽ biến thành xác chết không mảnh vải che thân.

Thẩm Tiêu có chút cảm thán. Nếu như cô cũng chết rồi, sợ là kết cục còn không bằng người đàn ông này.

Hơn nữa, đừng thấy mối đe dọa lớn nhất của cô hiện tại đã biến mất thì cô sẽ an toàn, trên thực tế cô đang rơi vào một tình huống nguy hiểm hơn nhiều. Trước đây trong đội có hai người phụ nữ, ngay cả khi ai đó thèm muốn họ, hai người họ cũng có thể có thể gánh vác với nhau.

Nhưng bây giờ Giang Vân Chỉ đã đi theo người đàn ông vạm vỡ kia, hơn nữa đêm nào cũng hoang dâm vô độ, trong một môi trường buồn tẻ thậm chí là chán nản, khi bị những động tĩnh này khiêu khích, Thẩm Tiêu cảm thấy ánh mắt bọn họ nhìn mình trở nên nhớp nháp hơn nhiều……

Thẩm Tiêu hiểu được, còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ không tới mấy buổi tối, cô sẽ trở thành con mồi trong miệng người khác. Càng nghĩ, Thẩm Tiêu quyết định đi tìm một đối tượng kết thành đồng minh. Thêm một người, cô cũng an toàn một phần.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong năm người khác xung quanh, Giang Vân Chỉ đã trở thành của riêng của người đàn ông vạm vỡ. Nhận thấy ánh mắt của Thẩm Tiêu, Giang Vân Chỉ dường như biết được ý nghĩ của cô, chắn người đàn ông vạm vỡ qua bên cạnh, vẻ mặt đề phòng nhìn cô.

Thẩm Tiêu nhắm mắt lại, lại nhìn ba người đàn ông còn lại, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía người đàn ông anh tuấn nguy hiểm nhất trong bọn họ.

Không vì lý do gì, tuy rằng người đàn ông này nguy hiểm, nhưng anh chưa bao giờ dùng loại ánh mắt buồn nôn giống kẻ khác nhìn cô.

Vì thế khi đến một điểm nghỉ ngơi, Thẩm Tiêu dốc hết can đảm đi đến bên cạnh người đàn ông anh tuấn, dò hỏi: “Tôi có thể nghỉ ngơi ở đây không?”

Người đàn ông anh tuấn mở to mắt đánh giá cô một cái, người phụ nữ dáng người nhỏ xinh, khuôn mặt thanh tú trước mắt, một cô gái miền Nam điển hình. Ở trong loại hoàn cảnh này, một đóa hoa mảnh mai như vậy bình thường đều sẽ héo rũ rất nhanh.

Anh cũng không có hứng thú làm từ thiện.

“Tôi không có hứng thú với cô.” Người đàn ông anh tuấn một lần nữa khép mắt lại nghỉ ngơi.

Thẩm Tiêu: “…”

Biết anh hiểu lầm cái gì, Thẩm Tiêu muốn giải thích, nhưng cảm thấy hình như cũng không cần thiết, dù sao vừa nãy người đàn ông không nói lời từ chối rõ ràng, cô coi như không nghe hiểu là được rồi. Vì thế, cô ngồi xuống ở bên cạnh anh.

Hành động này của cô bốn người đàn ông khác đương nhiên cũng đều chú ý tới, nhìn không rõ những người đàn ông có vẻ mặt gì, Giang Vân Chỉ rúc vào trong lòng người đàn ông vạm vỡ trong mắt hiện lên một tia trào phúng, tựa như muốn nói cô chẳng qua cũng như thế thôi.

Không nhìn đến những ánh mắt không giống nhau ấy, Thẩm Tiêu nắm chắc thời gian nghỉ ngơi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Số ký tự: 0