Trò Chơi Ngoài Luồng: Đổi Vợ (H)
Sẽ Nhanh Thôi (...
Tô Mã Lệ
2024-12-25 14:52:29
Quy đầu cực đại thúc vào cung khẩu, một lần lại một lần vào sâu bên trong, bụng nhỏ toan trướng đến cực điểm, có thứ gì đó muốn mãnh liệt trào ra, Khương Diệp bóp cổ tay anh nức nở thét chói tai, Bùi Chinh đột nhiên che miệng cô lại, điên cuồng thúc vào mấy chục lần, trực tiếp làm Khương Diệp bắn ra nước tiểu.
Lúc Bùi Chinh buông tay ra, cổ họng Khương Diệp ân ẩn có tiếng khóc kêu, cô há to miệng thở phì phò, hốc mắt chảy ra nước mắt sinh lý, theo lông mi run rẩy lăn xuống dưới. Thân thể cô còn trừu run, có dòng nước phun ra ngoài mỗi khi người đàn ông đưa vào rút ra.
Bùi Chinh vuốt ve cơ thể cô, cúi đầu ngậm lấy cánh môi, tốc độ thả chậm, chín nông một sâu cắm đưa vào bên trong.
“Vì sao anh còn chưa bắn?” Giọng Khương Diệp hổn hển.
Bùi Chinh mút đầu lưỡi cô, tiếng nói khản đặc anh ách: “Mệt rồi à?”
Cô hàm hồ “Ừm” một tiếng.
Bùi Chinh hôn theo môi cô đến bên tai, vừa nói vừa ngậm lấy vành tai cắn một cái:
“Sẽ nhanh thôi.”
Một lần nữa anh trong cơ thể cô hoạt động, một bên vừa thúc lên, một bên ngậm lấy vành tai mút mát.
Tầm mắt Khương Diệp đều đã mơ hồ, chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đang đong đưa xóc nảy, khoái cảm mãnh liệt như nước, cô như con cá bị chụp lấy quăng lên bờ, vô lực giãy giụa, nhưng chỉ còn cách hé miệng thở dốc.
Bùi Chinh nói ” Nhanh” của anh khác với cách hiểu của Khương Diệp.
Cô cho rằng cùng lắm chỉ hai phút nữa sẽ kết thúc, nhưng không nghĩ đến, Bùi Chinh ước chừng phải làm hơn mười phút sau mới dừng lại, hôn môi cô, chạm chạm cánh môi, cắn đầu lưỡi, tiếng thở dốc bên tai gợi cảm mê người.
Khương Diệp mệt đến mức nhắm mắt thở hổn hển, người đàn ông ôm cô ngả ghế về sau nằm xuống, cho cô ghé vào ngực anh ngủ, lấy áo khoác che lại sống lưng trần trụi. Vân da trên ngực anh căng cứng, cơ bắp rắn chắc không thể như đệm mềm được, ngủ vài phút Khương Diệp đã mở mắt ra, ách giọng nói muốn về nhà.
Bùi Chinh dùng áo khoác bọc kỹ người cô lại, ôm ra ngoài, lúc chuẩn bị khóa xe, Khương Diệp nhớ đến gì đó gãi gãi cánh tay anh, âm thanh khàn khàn khô khốc nói:
“Ghế sau.”
“Gì vậy?” Bùi Chinh không nghe rõ cô nói gì, theo tầm mắt kéo cửa nhìn vào ghế sau, hỏi:
“Mang lên à?”
Là một túi quà tặng.
Khương Diệp dựa vào cổ anh nói: “Cho anh.”
“Cho anh?” Bùi Chinh khá bất ngờ mỉm cười, anh không nghĩ đến Khương Diệp sẽ mua quà tặng mình.
Lúc Bùi Chinh buông tay ra, cổ họng Khương Diệp ân ẩn có tiếng khóc kêu, cô há to miệng thở phì phò, hốc mắt chảy ra nước mắt sinh lý, theo lông mi run rẩy lăn xuống dưới. Thân thể cô còn trừu run, có dòng nước phun ra ngoài mỗi khi người đàn ông đưa vào rút ra.
Bùi Chinh vuốt ve cơ thể cô, cúi đầu ngậm lấy cánh môi, tốc độ thả chậm, chín nông một sâu cắm đưa vào bên trong.
“Vì sao anh còn chưa bắn?” Giọng Khương Diệp hổn hển.
Bùi Chinh mút đầu lưỡi cô, tiếng nói khản đặc anh ách: “Mệt rồi à?”
Cô hàm hồ “Ừm” một tiếng.
Bùi Chinh hôn theo môi cô đến bên tai, vừa nói vừa ngậm lấy vành tai cắn một cái:
“Sẽ nhanh thôi.”
Một lần nữa anh trong cơ thể cô hoạt động, một bên vừa thúc lên, một bên ngậm lấy vành tai mút mát.
Tầm mắt Khương Diệp đều đã mơ hồ, chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đang đong đưa xóc nảy, khoái cảm mãnh liệt như nước, cô như con cá bị chụp lấy quăng lên bờ, vô lực giãy giụa, nhưng chỉ còn cách hé miệng thở dốc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bùi Chinh nói ” Nhanh” của anh khác với cách hiểu của Khương Diệp.
Cô cho rằng cùng lắm chỉ hai phút nữa sẽ kết thúc, nhưng không nghĩ đến, Bùi Chinh ước chừng phải làm hơn mười phút sau mới dừng lại, hôn môi cô, chạm chạm cánh môi, cắn đầu lưỡi, tiếng thở dốc bên tai gợi cảm mê người.
Khương Diệp mệt đến mức nhắm mắt thở hổn hển, người đàn ông ôm cô ngả ghế về sau nằm xuống, cho cô ghé vào ngực anh ngủ, lấy áo khoác che lại sống lưng trần trụi. Vân da trên ngực anh căng cứng, cơ bắp rắn chắc không thể như đệm mềm được, ngủ vài phút Khương Diệp đã mở mắt ra, ách giọng nói muốn về nhà.
Bùi Chinh dùng áo khoác bọc kỹ người cô lại, ôm ra ngoài, lúc chuẩn bị khóa xe, Khương Diệp nhớ đến gì đó gãi gãi cánh tay anh, âm thanh khàn khàn khô khốc nói:
“Ghế sau.”
“Gì vậy?” Bùi Chinh không nghe rõ cô nói gì, theo tầm mắt kéo cửa nhìn vào ghế sau, hỏi:
“Mang lên à?”
Là một túi quà tặng.
Khương Diệp dựa vào cổ anh nói: “Cho anh.”
“Cho anh?” Bùi Chinh khá bất ngờ mỉm cười, anh không nghĩ đến Khương Diệp sẽ mua quà tặng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro